Vùng biên giới phía Bắc, đập vào mắt chỉ toàn là tàn tích, khắp nơi ngổn ngang đất đá,
những lô cốt dựng tạm thời trú ẩn xa xa đã bị tạc đến sụp xuống, chỉ còn một mặt vách tường lẻ loi chèo chống.
Trận chiến vừa rồi quá ác liệt, đối phương rõ ràng cũng có chi đội hỏa lực
nặng, lần này Thiên lang dong binh đoàn đột nhập tính sai đôi chỗ, tám
người thì hai đã bị thương nặng, đội trưởng Tôn Uy cánh tay bị quái vật
miết qua, miệng vết thương lộ xương trắng, lão Tam thì chân bị trúng đạn đang nằm rụp trên giường.
Hiện tại thân thể còn hoàn hảo chỉ còn lão Tứ Lưu Thanh Vân, Ngô Kình Thương cùng súng bắn tỉa Lý Thiên Vũ.
Mà điều cả tiểu đội kinh ngạc cùng vui mừng lúc này chính là, trong bốn
quái vật thì đã bị Ngô Kình Thương tại chỗ giải quyết xong hai, đối
phương cũng bị tổn thất lớn, nếu tiêu giệt toàn bộ quái vật, nhúm người
còn lại ắt hẳn sẽ bị dong binh đoàn anh tạc một trận, Tanaka cũng không
còn chỗ trốn.
Chủ ý của Tôn Uy là để những người khác yểm trợ Lưu Thanh Vân, Ngô Kình
Thương cùng Lý Thiên Vũ, dồn sức một lần chiến đấu cuối cùng với hai
quái vật còn lại, nếu làm được thì thắng lợi khỏi cần bàn, nếu không bắt được, chỉ có thể lui quân, bởi vì tình trạng của hai người bị thương
trong đội đã không thể kéo dài thêm nữa.
Đội trưởng Tôn Uy đem toàn bộ hy vọng ký thác lên Ngô Kình Thương, hướng
Ngô Kình Thương gật đầu, sau đó cùng với vài đội viên bị thương khác nhẹ dựa vào tường bên cạnh nghỉ ngơi.
Ba người Lưu Thanh Vân rất nhanh xông ra ngoài.
Nội tâm của Ngô Kình Thương lúc này rất phức tạp, bởi vì cậu phát hiện, bốn quái vật kia cũng có đặc thù giống mình, móng tay dài, con mắt có thể
biến sắc, nhưng là móng tay dài màu đỏ tím không thể giống mình co duỗi
tự nhiên, móng tay của bọn họ là cố định, không thể thu hồi, hơn nữa màu sắc đồng tử cũng không thể phục hồi đen lại, chỉ có thể cố định trong
trạng thái thế này, không thể ra ngoài sáng cũng không thể nói chuyện,
hoàn toàn giống như cái máy giết người, bị người Nhật Bản mặc sức lợi
dụng.
Mà ngay cả lực sát thương của móng tay thô lớn kia cũng không thể so với
Ngô Kình Thương, đã có một quái vật bị Ngô Kình Thương trực tiếp lột bỏ
móng tay ra khỏi ngón, nó đau đớn đến không ngừng đấm ngực tru lên, cuối cùng bị Lý Thiên Vũ bắn tỉa một phát “head-shot” chết ngay tại chỗ.
Kì thật tình huống lúc ấy, không cần Lý Thiên Vũ phải ra tay, Ngô Kình
Thương hoàn toàn có thể đem móng tay chọc vào tim quái vật kia, đoạt
tính mạng của nó ngay lập tức.
Nhưng Ngô Kình Thương lại không lựa chọn làm như vậy, bởi quái vật một khi bị bật móng, dường như rất thống khổ sống không bằng chết, dù không bị
người khác giết, cũng tự sinh tự giệt.
Ngô Kình Thương trong nháy mắt nhìn lại móng tay của mình, không khỏi nghĩ
đến nếu có một ngày mình cũng bị người khác cắt rời móng tay sẽ như thế
nào? Có phải như bọn họ sống không bằng chết? Sau đó lại bị người bắn
một phát nát đầu, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này?
Khoảng khắc này, trong lòng cậu đột nhiên dấy lên thương cảm đối với quái vật
xa lạ kia, có thể là đồng bệnh tương liên, mới có khiến nội tâm cậu sinh ra đồng cảm mãnh liệt như vậy, cậu có nghe đội trưởng Tôn Uy nói qua,
những quái vật này đều bị Tanaka tàn nhẫn tước đi nhân tính, sau đó độc
ác bắt họ trải qua thí nghiệm, mới có thể biến thành dạng này, không có
suy nghĩ của chính mình, chỉ có thể trở thành vũ khí vô tri trong tay
người khác.
Cuộc sống
của bọn họ so với Ngô Kình Thương thực sự không có thú vui gì đáng nói,
tuy Ngô Kình Thương không nhớ nổi những chuyện trong quá khứ, lúc bé
cũng bị người ta mắng là quái vật, nhưng cậu may mắn đến thế nào mà lại
có người chịu ở bên cạnh bảo vệ cậu, thường xuyên làm đồ ăn cho cậu, cẩn thần chăm sóc cậu trong cuộc sống hàng ngày, người này vừa xuất hiện
trong cuộc đời đã đi vào sâu tận trong lòng cậu, cho cậu cảm giác dịu
dàng chưa từng trải, chỉ cần nhớ lại Ngô Kình Thương trong lòng đã nhiệt liệt dâng trào, tương lai có lẽ sẽ không thể có người nào khác cho cậu
cảm giác như vậy nữa, cuộc đời cậu chỉ cần duy nhất một người này mà
thôi….
Cũng bởi có sự tồn tại
cùng dẫn dắt của người này, cậu mới có thể không giống những quái vật
kia đánh mất chính mình, cũng không bị người ta bắt làm thí nghiệm,
không có cảm tình cùng ý thức về sự sống.
Cùng quái vật đối mặt,
cậu ngay từ đầu đã không muốn mạnh tay, nhưng sau mấy lần giao thủ nguy
hiểm, thấy rõ được trạng thái của quái vật kia, cậu liền tỉnh táo lại.
Quái vật trước mắt, móng tay dài đỏ tím, ánh mắt đờ đẫn, bên trong không hề có sợ hãi cùng hoảng loạn, chỉ có thống khố cùng không muốn sống, bọn họ duy trì quơ quơ hai móng tay của mình, không ngừng đâm về phía mục tiêu, cho đến khoảnh
khắc chết mới thôi.
Như vậy sống còn có giá
trị gì? Ngô Kình Thương quyết định tự mình giải quyết hết bọn họ, dùng
hai tay mình chấm dứt nỗi bi thống này, kiếp sau đầu thai chỗ tốt hơn.
Vì vậy, Ngô Kình Thương
hạ quyết tâm, bỏ qua tất cả cảm xúc cá nhân, ra một đòn thâm hiểm,
nhoáng cái chộp lấy móng tay quái vật, dùng sức cào một cái, sau đó quay người bóp chặt cổ nó, tay vặn một trăm tám mươi độ, rốt cục nghe được
một tiếng “răng rắc” giòn tan vang lên, quái vật trợn to đôi mắt đỏ tím
mềm nhũn ngã nhào trên mặt đất.
Mà bên kia Lưu Thanh Vân và Lý Thiên Vũ đánh với quái vật như trứng chọi đá, nó vô cùng lì lợm,
móng tay bén nhọn trảo tới liên tiếp chớp nhoáng, mỗi lần giơ lên đều là nguy hiểm vô vàn với bọn họ.
Lý Thiên Vũ vừa cầm súng đứng sau quái vật, nó đột nhiên xoay người dùng móng vuốt trảo tới,
khoảnh khắc súng của Lý Thiên Vũ ngắm vào quái vật không phòng bị, móng
tay của nó đột ngột tránh mất, vươn tới đâm thủng đùi của hắn.
Chưa kịp chờ Lưu Thanh
Vân ứng cứu, Ngô Kình Thương đã đột nhiên chạy tới lấy tay ra đỡ, “phập” một tiếng móng vuốt trực tiếp đâm vào cánh tay của Ngô Kình Thương, tuy móng tay nó không so được với móng tay lợi hại của Ngô Kình Thương,
nhưng chỉ cần dùng hết toàn lực, tay cậu lập tức phun máu, Ngô Kình
Thương ngay cả lông mi không thèm nhíu, một cước đá bay quái vật ra xa.
Lúc này Lưu Thanh Vân vẻ mặt dữ tợn nhảy tới, dùng dao chọc vào tim quái vật, nhưng dao không có lực, chỉ làm rách được phần ngoài, một phân cũng không đi vào, thế
nhưng quái vật kia vẫn y nguyên đau đớn kêu gào, trắng trợn giơ móng
vuốt, đồng tử hồng hồng liều mạng trừng Ngô Kình Thương, tuy không thể
nói, nhưng nó trong tiềm thức biết rõ người trước mắt này so với nó
cường đại hơn rất nhiều, có thể uy hiếp tính mạng của nó………..
Ngô Kình Thương thế nhưng lại không hề động đậy, mặc cho máu dọc theo cánh tay đến ngón tay chảy xuống.
Đến đây Lý Thiên Vũ sau
lưng quái vật mới bóp cò, súng trong tay hắn uy lực rất lớn, hiển nhiên
bắn thủng đầu quái vật nhưng không thể làm nó ngay lập tức chết, quái
vật kia nằm vật trên đất không ngừng run rẩy, miệng liên tiếp kêu thảm.
Lưu Thanh Vân cầm lấy
con dao, nhẹ thở phào tập tễnh bước đi, dường như đã trút hết dùng toàn
bộ khí lực của mình, bất kì lúc này cũng có thể lung lay ngã xuống, mà
Lý Thiên Vũ lúc này đầu cũng đầy mồ hôi, súng bị mồ hôi toát ra suýt thì trượt khỏi tay, vừa rồi thiếu chút nữa không nhắm chuẩn, chân cũng có
chút run lên.
Ngô Kình Thương lau máu
trên tay, lặng lẽ đến cạnh quái vật, cậu trầm mặc nhìn quái vật đang
giãy giũa thống khổ trên mặt đất, qua ánh mắt của nó, Ngô Kình Thương
cảm nhận được sự bất lực, kinh hoàng, cùng với giải thoát.
Ít nhất là nó truyền đến Ngô Kình Thương trong đầu như vậy, cậu đưa lưng về phía Lưu Thanh Vân
và Lý Thiên Vũ, ngồi xổm xuống, chậm rãi đưa tay đến vị trí tim quái
vật, trong tích tắc, quái vật vẫn đang kêu gào lập tức chết bất đắc kỳ
tử.
Lưu Thanh Vân và Lý
Thiên Vũ sau lưng đều kinh ngạc, Ngô Kình Thương dùng phương pháp gì mà
khiến cho quái vật chết nhanh như vậy? Bọn họ đều biết quái vật phòng
ngự mạnh phi thường, bình thường rất lì lợm, chỉ thấy Ngô Kình Thương
chậm rãi thu tay về, đầu ngón tay còn đọng lại vết máu.
Ngô Kình Thương đứng
lên, hướng đội trưởng Tôn Uy gật đầu, Thiên Lang dong bình đoàn lập tức
lên tinh thần, cảm nhận được chiến thắng gần sáp đến.
Còn lại chỉ là vài tiểu lâu la, cũng không cần bận tâm.
Đội trưởng Tôn Uy đầu
tiên là xông ra ngoài, thời gian đã lãng phí không thể trì hoãn thêm,
hết thảy phải nhanh một chút, tốc chiến tốc thắng.
Dư đảng của Tanaka bị
Thiên Lang dong binh đoàn ung dung tóm một loạt, cơ hồ chẳng còn ai, bắt được Tanaka chính là ở mật thất, trong phòng còn mấy thân thể người đầu lìa khỏi cổ.
Lúc này đội trưởng Tôn Uy dẫn đầu xông vào phòng thì nghiệm kịp lúc chặn được Tanaka, gã đang trốn dưới gầm bàn run như cầy sấy. Xin ủng hộ chúng 𝒕ôi 𝒕ại [ T𝒓UmT𝒓𝘂𝓎 ện﹒𝙫n ]
Khiến người khác khó
hiểu nhất là tại sao một người nhỏ bé, gầy tong teo thế này lại chính là tên tiến sĩ biến thái khiến người khác nghe danh đã biến sắc?
Thiên Lang dong binh
đoàn vài người phỉ nhổ một trận, liền chạy tới giải cứu dân chúng vô tội bị giam bên cạnh, Ngô Kình Thương ở lại phòng thí nghiệm trông coi
Tanaka.
Đôi mắt Tanaka sau mắt
kính lập lòe bất định, không ngừng đánh giá thân hình Ngô Kình Thương
trước mắt, cũng đột nhiên sáng rỡ hẳn lên.
Trong phòng còn duy nhất hai người, Ngô Kình Thương đến gần Tanaka, vô tình mà đem móng tay đen bóng ra trước mặt gã.
Giết chết Tanaka, đây chính là chuyện cuối cùng anh có thể làm cho những quái vật kia.
Ngay lúc muốn đem móng
tay chọc vào tim Tanaka, gã bỗng nhiên lẩm bẩm một câu tiếng Trung quen thuộc, chỉ vào Ngô Kình Thương lớn tiếng nói: “Trời, trời ạ, kỳ tích,
thật sự là kỳ tích.” Nói xong gã từ trong ngực lấy ra một bức ảnh cũ kĩ, chỉ vào tấm ảnh hàm hồ nói: “Các ngươi, giống như đúc, đúng vậy, ta
nghiên cứu cả đời, ngay trước lúc chết có thể thấy được kỳ tích, thiên が tư にはない”.
Ngô Kình Thương nhíu
mày, chộp lấy tấm hình trong tay gã, trên bức ảnh là một người đang nằm
trên mặt đất, bốn phía đều đen kịt, tựa như một cái lồng giam bằng sắt,
quần áo trên người rách rưới cũ kĩ, tóc tai lòa xòa trên đôi mắt nhắm
nghiền, cả người bị trói, lại đang bị vài người mặc áo dài trắng bên
cạnh dùng dao khoét thịt cùng nội tạng, hơn nữa nam nhân kia giống mình
đều có móng tay, dường như so với mình còn đen và xấu xí hơn, người này
Ngô Kình Thương không biết, nhưng vừa nhìn đã có cảm giác quen thuộc.
Cậu ngẩng đầu nhìn Tanaka, chỉ vào nam nhân trên tấm ảnh, lạnh lùng hỏi: “Ai vậy?”
Tanaka thấy Ngô Kình
Thương liền có chút khiếp đảm, gã chật vật dùng thứ tiếng Trung không
sõi run run nói: “Đây là di vật tổ phụ ta để lại, năm đó tổ phụ ta đến
Trung Quốc, tham gia chiến đấu, đây là vật duy nhất người mang về từ
Trung Quốc….”
Ngô Kình Thương lần nữa
lại cúi đầu nhìn ảnh chụp, lát sau xé vụn, nhìn Tanaka lạnh lùng cười
một tiếng, móng tay không chút do dự thọc vào ngực Tanaka.
Trước con mắt mơ hồ của Tanaka, Ngô Kình Thương cười lạnh nói: “Thỉnh thay ta hướng tổ phụ ngươi vấn an……………”
Thân thể Tanaka chậm rãi theo vách tường trượt xuống, không chút giãy giụa.