Bạn Trai Tôi Thuê Là Đỉnh Lưu

Chương 4:




❀ Editor: Meekiuu
Khương Thi thu dọn đồ đạc, xách túi chuẩn bị đi ra ngoài thì vừa hay nhận được tin nhắn của người nào đó trên điện thoại: "Anh ra ngoài."
  
Cô cong môi, lập tức trả lời: "Em cũng ra ngoài, đợi anh ở giao lộ ngã tư hôm qua."
  
Không đợi bao lâu, chiếc Bentley màu đen đã dừng lại trước mặt cô.
  
Cô không lên xe ngay lập tức, đi về phía trước hai bước, nhìn biển số xe, xác nhận là xe của ngày hôm qua, sau đó ngẩng đầu nhìn người thanh niên ngồi trên ghế lái, vẻ mặt bối rối, "Anh là... tài xế của anh ấy? "
  
Lục Kính tiến lên đẩy. Mở cửa xe,"Lên đi."
  
Cô khẽ mở miệng, lông mày nhắm lại, ánh mắt nghi hoặc tự hỏi," Anh là Lục Kính?"
  
Nhìn cẩn thận thì dáng người và đường nét trên khuôn mặt, xác thực có bóng dáng của Lục Kính. Nhưng tóc dài hơn một chút và đeo kính đen rộng vành, so với Lục Kính thì nét mặt của anh ấy tầm thường hơn rất nhiều.
  
Anh khẽ gật đầu, "Là tôi."
  
Khương Thi ngồi vào, thắt dây an toàn, nhưng không thể dời mắt khỏi gương mặt anh ta một chút nào. Đó không chỉ là có đội tóc giả và đeo kính, các đường nét trên khuôn mặt của anh ấy rõ ràng đã được sửa đổi, và khí chất của anh ấy khá khác so với những lần gặp trước.
  
Nếu nói cậu ấy có một làn da đẹp để xuất đạo thì hôm nay cậu ấy chỉ là một nam sinh bình thường trông khá ổn.
  
"Anh trang điểm?"
  
"Ân, dựa vào tư liệu tao hình hôm qua em gửi." Lục Kính nhìn thẳng về phía trước, nhàn nhạt đáp.
  
Ngày hôm qua nàng nghiêm túc chân thành, hắn nhất thời rung động, cho rằng mình thật sự hiểu lầm.
  
Sau khi nghe cô trình bày, anh cảm thấy rằng mình thật ngây thơ trong giây phút trước đó.
  
Cô ấy muốn nhập vai với anh, hoặc nhập vai từ quan điểm bạn trai của cô ấy. Đã ra mắt nhiều năm, tôi chưa từng gặp một fan nào xa lạ hơn cô ấy mà lại dám nói và dám làm.
  
Anh thậm chí còn ngưỡng mộ sự dũng cảm không sợ hãi này, và chỉ hy vọng rằng sau khi hoàn thành ước nguyện của mình, cô có thể giữ lời hứa và không làm phiền anh nữa.
  
Không nhận được phản hồi, anh quay đầu lại, "Không thích anh như thế này sao?"
  
Để không bị nhận ra trước công chúng, anh đã nói chuyện với chuyên gia trang điểm của mình trong hai tiếng ngày hôm qua trước khi quyết định thay trang phục như thế nào.
  
Khương Thi chính mình cảm thấy hơi xấu hổ khi nói điều đó, ngoại hình của anh ấy quả thực đã được thừa hưởng những gen tốt nhất của bố mẹ, và đó là món quà tuyệt vời nhất mà tạo hóa đã ban tặng cho thế giới.
  
Anh thực sự có thể hiểu được sự mê hoặc của cô đối với anh, nếu không, làm thần tượng nhiều năm như vậy chẳng phải uổng công hay sao?
Hấp dẫn là một trong những công việc của anh ấy.
  
"Không phải" Khương Thi hoàn hồn trở lại, "Em chỉ hơi ngạc nhiên, không hổ là sinh viên khoa Diễn xuất của Học viện Điện ảnh, chuyên nghiệp!"
  
Sau khi thuyết phục ngày hôm qua, hai người đã trao đổi thông tin liên lạc.
  
Cô trở về nhà, nhanh chóng sắp xếp thông tin của nhân vật rồi gửi cho anh, dáng vẻ của anh hôm nay quả thực rất hợp với hình tượng nam chính trong truyện.
  
Cuốn sách mà cô đang viết có tên là "He is Sweet and Milky"**, và có lẽ nó là một câu chuyện tình yêu lãng mạn giữa một tiểu thư nhà giàu bụng đen dịu dàng và một chú chó nhỏ tsundere* mới ra ngoài xã hội.
......
(*) là một thuật ngữ tiếng Nhật để chỉ quá trình phát triển nhân vật miêu tả một nhân vật có tính cách lúc đầu khá lạnh lùng nóng nảy trước khi dần thể hiện một mặt ấm áp hơn, thân thiện hơn theo thời gian. Từ này có nguồn gốc từ các thuật ngữ stun stun và dere dere. <nguồn wikipedia>
......
(**) đầu tiên tớ đặt là "Anh chó con ngọt ngào" nhưng nghe kì quá vẫn nên để tiếng anh nhé.
......
Chú chó sữa nhỏ hơn chị nhà giàu ba tuổi, tính tình đơn giản, nhạy cảm, trong sách miêu tả chú thích để tóc mái, đeo kính đen rộng vành che mặt, nhìn sơ qua là khiến người nhìn không chớp mắt, chính là một bộ làm người kinh ngạc cảm thán thịnh thế mỹ nhan.
  
Anh không tỏ ý kiến, "Đi thẳng đến rạp chiếu phim?"
  
"Ân, anh đã đọc tình tiết câu chuyện chưa?"
  
Bởi vì cô thiếu trí tưởng tượng để xây dựng những cảnh tương tác giữa nam và nữ chính, ý tưởng của cô rất đơn giản và thô bạo. Trải nghiệm tâm lý cảm xúc của các nhân vật một cách trực quan.
  
Điều cô muốn thử hôm nay là cảnh "chó nhỏ ghen tuông". Cô hy vọng sẽ lấy được cảm hứng từ màn trình diễn của Lục Kính.
  
Nói đến câu chuyện, Lục Kính khoé môi cong cong lên một tia cười khổ, "Thật sự muốn như vậy?"
  
Thời điểm xem tình tiết truyện, anh một lần nữa khẳng định động cơ không trong sạch của cô, đóng cảnh đầu tiên là cảnh hẹn hò, hắn sẽ vì cô mà ghen tị vì bị những người đàn ông khác đến gần mà ghen... đây là một cốt truyện đầy giả tưởng nữ sinh.
Sau khi đọc xong anh đã gửi cho cô một biểu tượng cảm xúc sau khi đọc nó tối qua: [Không hổ là ngươi.JPG.]
  
Khương Thi trở lại thứ hai: [Con mèo chống nạnh.JPG.】
  
"Có chuyện gì vậy?" Cô nghiêng đầu nhìn anh.
  
Lục Kính lắc đầu, "Quên đi, anh sẽ cùng em điên cuồng một lần. Nhưng sẽ không bao giờ có lần sau nữa, em nhớ trân trọng."
  
Khương Thi bình tĩnh nói, "Nhưng không nhất định, biết đâu anh có thể không thể kiềm chế được thích em, đến lúc đó lại cùng em kí hợp đồng."
  
"Khônh có khả năng!"
......
Rạp chiếu phim.
  
Chiều thứ sáu đông hơn mọi ngày, khu vực ngồi chờ rất đông người.  
Khương Thi chọn một vị trí trong góc và ngồi xuống, theo thiết kế cốt truyện, Lục Kính đi mua vé xem phim và bỏng ngô, khi quay lại thì thấy cô bị đám con trai khác bắt chuyện nên bật chế độ ghen tuông.
  
Cô vừa thảo luận với anh rằng liệu anh ấy có cần thêm diễn viên để bắt chuyện hay không, anh ấy nhìn cô thương hại vào lúc đó, "Không, chỉ cần giả vờ có ai đó phải bắt chuyện với em là được rồi, chứ liền đến gần đều thật tội nghiệp người ta."
  
"... "Cô cảm thấy rằng anh đã nói những điều rất thô lỗ, nhưng không thể tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào.
  
Anh quay lưng bỏ đi, tưởng rằng cánh cửa bí ẩn của sự lãng mạn sắp được mở ra, cô kìm nén sự phấn khích và đặt vấn đề nhỏ nhặt này ra sau.
  
Khoảng năm phút sau, Lục Kính không quay lại, cô tiếp tục chơi điện thoại trong vài phút, nhưng vẫn không thấy anh quay lại.
  
Mua vé xem phim và bỏng ngô có cần nhiều thời gian như vậy không?
  
Cô đứng dậy và đi chậm rãi đến khu vực soát vé, nhưng không thấy ai cả. Cửa sổ cách đó không xa khá sôi động, quan sát kỹ hơn thì có lẽ Lục Kính đang bị ba bốn cô gái vây quanh, người đang ôm một hộp bỏng ngô đang ngơ ngác nhìn còn không phải Lục Kính?
  
Đang chuẩn bị đến gần Lục Kính...
  
Ahhh... điều này khác với những gì anh ấy nói.
  
Nhưng nó rất thú vị!
  
Quả thực đơn giản là một tư liệu sống tuyệt vời. Khương Thi lấy ra một cuốn sổ nhỏ và cây bút, lặng lẽ tiến lại gần.
  
"Anh ơi, anh có thể giúp em vặn nắp chai được không?" Cô gái có mái tóc dài uốn xoăn ăn mặc hợp mốt, đưa tay đưa một chai nước khoáng, tế nhị hỏi.
  
Lục Kính một tay ôm hộp bỏng ngô, một tay cầm ly Coca, chớp mi hai cái, lễ phép nói: "Xin lỗi, cô có thể nhờ người khác giúp được không?"
  
Một cô gái khác cười nhẹ đưa tay ra, "Để em cầm lấy đồ giúp cho. Anh là học sinh ở gần đây? Hay đến chơi với một người bạn?"
  
Lục Kính trong tiềm thức lùi lại phía sau, cảm thấy có chút bất lực, ngẩng đầu nhìn thấy Khương Thi đứng cách đó không xa, đang cầm một cuốn sổ nhỏ, có ấy đang viết gì đó, vẻ mặt vô cùng tập trung. Anh mím môi cười lịch sự với các cô gái xung quanh, "Xin lỗi, bạn gái của tôi ở đằng kia, cô ấy chắc đang rất nóng nảy vì đợi."
  
Mấy cô gái quay lại nhìn Khương Thi, người đã thu thập tư liệu tốt, tâm trạng rất vui vẻ và mỉm cười ấm áp. Bước tới, "Xin chào,nắp chai không thể vặn được? Bạn có cần tôi giúp không?"
  
"À, không có việc gì"
  
Anh cũng có hai điểm ngượng ngùng, "Xin lỗi, anh đã khiến em đợi lâu."
  
"Không sao, em rất vui, anh thật tuyệt!" Khương Thi kiễng chân vỗ vỗ vai anh, "Mấy cô gái đi thật nhanh, em có thể giúp vặn chai nước a"
  
Lục Kính nhìn nàng âm dương quái khí ở đáy mắt, ôn nhu giả bộ như không nghe thấy,"... Biểu hiện của em thật đáng sợ, làm sao bọn họ dám ở lại lâu hơn? "
"Hả? Có sao? "Cô đưa tay lên sờ má. "Đúng rồi, anh vừa nói 'bạn gái của anh', các cặp đôi thường nói như vậy?"
  
Anh cúi đầu, đôi mắt bị che mất bởi tóc mái dài, giọng nói của anh ấy hơi trầm xuống, "Anh nói vậy? Không có."
  
"Có, em nghe được rõ ràng, vậy em cũng có thể nói 'bạn trai của tôi' được không? Hay ''Vị kia nhà tôi 'cũng có vẻ tốt." Khương Thi khép hờ mắt, thập phần nghiêm túc mà suy nghĩ việc đó.
 
"Em nghe nhầm rồi, anh đang nói về' bạn của tôi '." Anh nhét bỏng ngô và Coca vào tay cô, trước tiên bước đến phòng bán vé, "Đi, bộ phim sắp bắt đầu."
  
Khương Thi nhấp một ngụm Coca, đuổi theo sau"Anh không phải là......đang mắc cỡ đi?"
  
"Chỉ là diễn theo kịch bản thôi,em đừng hiểu sai ý." Anh hơi ngẩng đầu lên và liếc mắt sang chỗ khác.
  
"Anh đã nhập vai? Màn trình diễn này rất hay, em thích nó!"
  
Lục Kính: "..."
  
"Đoạn trở về của anh vừa rồi đã bị gián đoạn, vậy hãy bắt đầu từ việc ghen tuông, được không?"
  
Cô ấy cần ghen và giả thiết mà cô ấy đặt ra cũng rắc rối như chính cô ấy, anh nhớ lại mình, gật đầu một chút mà không phát ra âm thanh vì kinh nghiệm ít ỏi của cô.
  
Cuối phim, Khương Thi và Lục Kính đi ra ngoài theo dòng người, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
  
"Bộ phim này... mệt quá." Cô thì thào, người bên cạnh không nói một lời, đây cũng là đang diễn sao?
  
Cô nhẹ nhàng kéo tay áo của anh,"Kế tiếp chúng ta sẽ đi ăn tối, em đã đặt một nhà hàng tốt."
  
Lông mày Lục Kính đã thu liễm một chút, và vẻ mặt bình thản: "Ân, tuỳ em."
  
Khương Thi chọn một nhà hàng phương Tây, môi trường thanh lịch, dịch vụ tốt, và giả cả cũng đắt đỏ.
  
Cô đưa thực đơn, "Gọi món."
  
Anh vươn tay đẩy lại, "Anh gì cũng được, em cứ gọi."
  
Cô nghĩ anh ngượng ngùng, cúi đầu nhìn thực đơn gọi món, "Tôm được không?
  
"... Tuỳ em."
  
"Bít tết nhé?"
  
"Tùy em."
  
"Anh có ăn salad không?"
  
"Anh đều có thể."
  
Cô giơ tay gọi người phục vụ, gọi tôm, bít tết và salad. Cô nghĩ không sai biệt lắm, ngẩng đầu nhìn anh "Anh muốn ăn gì nữa không?"
  
Người phục vụ nhìn sang, Lục Kính lắc đầu," Không có"
Sau khi dọn món ăn lên xong, Khương Thi nóng lòng muốn nếm thử món tôm hùm. Hương vị ngọt ngào của hải sản tươi ngon khiến cô sáng mắt, "Ngon lắm. Anh có thể ăn thử. "
  
Cô rất thích hải sản, vì áp lực kinh tế nên cô đã lâu không ăn. Nhà hàng này là một tiêu chuẩn tốt, và đáng giá để kiểm tra hàng chục nghìn nhận xét trên Internet và lựa chọn cẩn thận địa điểm.
  
Anh ngồi đối diện mà không di chuyển đồ dùng.
  
Cô chưa bao giờ gặp lại một người nhút nhát như vậy, Khương Thi chu đáo cầm bộ đồ ăn không dùng đến bên cạnh, gắp một miếng thịt tôm hùm lớn đặt lên đĩa trước mặt anh, "Ngon thật, ăn thử đi."
  
Lục Kính do dự nhìn miếng thịt tôm trắng nõn và mềm mại trước mặt, trên gương mặt hiện lên vẻ mong đợi cùng đôi mắt sáng ngời, anh không tiếng động thở phào một hơi cầm lấy cái nĩa bên cạnh nhấp một ngụm..
  
"Thế nào? Anh thích chứ?"
  
"Ân, tạm được."
  
Thuyết phục thành công, cô cúi đầu xuống và bắt đầu tập trung ăn, để ý rằng anh hầu như chỉ ăn bít tết của mình, cô rất chu đáo gắp đồ ăn cho anh, cô săn sóc đến cực điểm, kẹp rất nhiều hôm hùm cô thích cho anh.
  
Lục Kính im lặng ăn cơm, cơ hồ không tìm chuyện chủ động nói với cô.
  
Bữa ăn kết thúc, Khương Thi gọi người phục vụ trả tiền, Lục Kính đưa thẻ qua, "Anh trả tiền,coi như hôm nay cảm ơn em."
  
Khương Thi chớp chớp mắt biểu tình kinh ngạc, đưa tay lên để che trái tim của mình.
  
"Có chuyện gì vậy? Không khỏe?"
  
"Không sao đâu."
  
Cô mỉm cười và lắc đầu. Đây là lần đầu tiên kể từ khi cô được sinh ra, một người đàn ông từ bên ngoài của mình gia đình trả tiền cho cô ấy. Thật vậy, như mẹ tôi đã nói, chấp nhận lòng tốt của người khác sẽ khiến bạn mềm lòng khi nhìn lại người đó.
  
Đây có phải là cái gọi là an người tay đoản* không?
————
(*) huhuuu không hiểu và cũng không tìm được nghĩa:(( ai hiểu cmt chỉ mình với.
————
Quả nhiên thực đáng sợ, nó sẽ khiến mọi người trở nên yếu đuối.
  
Cô đứng dậy, "Lát nữa em sẽ chuyển tiền cho anh."
  
Lục Kính không tỏ ý kiến.
..........
Bentley màu đen đậu ở con đường mòn công viên quen thuộc, anh nghiêng đầu nhìn cô. "Ước định kết thúc, anh đưa em đến ngã tư tiếp theo, về sau không cần làm phiền anh nữa"
  
"Kết thúc? Như này liền kết thúc? Ghen đâu?" Cô khiếp sợ nhìn anh "Anh ghen khi nào?"
  
Lục Cảnh cười tức giận: "Chơi xấu cũng vô dụng, anh đã nói đây là lần cuối cùng."
  
"Em không có chơi xấu, anh không hoàn thành thỏa thuận, anh căn bản là không ghen tuông gì cả!" Cô thất vọng, điều cô mong chờ nhất hôm nay chính là anh sẽ biểu diễn "Ghen" như thế nào, mong rằng màn biểu diễn của anh sẽ truyền cảm hứng cho cô, "Anh không có chút nào ghen tị.Anh không nghiêm túc đối đãi với nhân vật, anh chỉ cảm thấy phiền."
  
Anh tay trái nắm chặt vô lăng, đem tay phải đặt ở trên đùi, siết chặt, bất đắc dĩ nói:" Hôm nay anh thực hiện như em yêu cầu. "
  
"Nhưng anh không có, em chưa thấy!"
  
"Đó là chuyện của em."
  
"... "Khương Thi nhìn anh im lặng, một lúc sau, khẽ thở dài,"Anh đưa em về đi. Đó là vấn đề của em, em không nên bởi vì anh trông đẹp trai nên mới đặt quá nhiều kỳ vọng vào anh mà không được phép. " Lục Kính thở phào nhẹ nhõm, khởi động xe đưa cô trở về.
  
Cô ấy dường như đã bị đả kích lớn, thu mình vào lưng ghế phụ và lẩm bẩm: "Dù gì thì mình cũng quá nông cạn, nghĩ thấy đẹp trai là sinh viên khoa diễn xuất của Học viện Điện ảnh. Suy ra thiết kế nhân vật khẳng định hạ bút thành văn."
  
"Nếu có nhiều tiền hơn, em có thể thuê diễn viên chuyên nghiệp."
  
"Nhân vật nam chính trong bộ phim hôm nay trông đẹp, nhưng kỹ năng diễn xuất quá tệ. "Cô ngồi dậy,"Lục Kính, em đột nhiên cảm thấy rằng anh với nam chính kia có chút giống."
  
Xe dừng lại. Khi cô xuống xe, anh quay đầu lại nhìn vào cô,"... Em đã nói gì?"
  
Có một gợi ý gió bão tại các đôi mắt màu nâu nhạt nhưng Khương Thi không nhận ra điều đó, "Ân, hai người lớn lên đều rất đẹp và diễn xuất... cũng không sai biệt lắm."
___Hết chương 4___
#23/09/21
Thả ⭐️ các cậu nhé 🤗 thả ⭐️ để có động lực edit chương mới nào!!!
Nếu có chỗ sai nào nhớ cmt để mình sửa lại nhé:33
Huhuu dạo này lịch học kín mít bài tập rõ nhiều chưa kể tuần này nhà trường mới sửa lịch tăng thêm tiết 😭😭

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.