Bàn Về Chiến Lược Tiến Công Của Thiên Tài

Chương 130:




Thị giác là một màu đen trắng, góc nhìn được đẩy lên cao, hai tay bị xích trói lại, hệ thống voice và chat đều bị cấm, game phán Túc Mạc đã tử vong. Cái thứ tấn công cậu từ đằng sau không phải gì khác, chính là xiềng xích từ tầng 8 xuống. Những sợi xích này trói kẻ ám sát xong lại chuyển sang truy đuổi họ, xem ra đây chính là cạm bẫy của tầng 8.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, Gấu có máu dày nhất lại bị xuyên thủng là chuyện cậu không dự kiến được, xiềng xích công kích từ đằng sau cũng chặn đường lui của cậu. Trước đó đã dùng Một Đường để trốn thoát, nhưng dù nó là kĩ năng truyền tống thì vẫn có CD, Túc Mạc muốn dùng những cách khác cũng không kịp.
Vì bị xích tóm là mất mạng, không cho người chơi bất cứ cơ hội nào.
Kênh đoàn đội loạn cả lên, Túc Mạc lại không thể nhắc nhở họ, sự chú ý của cậu tập trung hết vào trận pháp sư đang dần chạy vào trong tầm mắt. Sau khi chết, góc nhìn bị cố định, nhưng cậu không hề lo lắng.
Úc Trăn vẫn còn đây.
-
Chỉ huy Momo bị xiềng xích bắt giữ, cả đoàn lập tức vỡ tổ. Dưa Hami khóa mục tiêu vào Momo muốn dùng kĩ năng hồi sinh, lại bị xiềng xích tới gần dọa cho đành phải chạy đi. Hắn không thể chết được, chết sẽ lãng phí cơ hội chỉ huy liều chết cứu hắn.
Hắn chợt thấy trận pháp sư chạy ở đằng trước, cách hắn không xa.
Anh dùng trận pháp tăng tốc, nhanh chóng né tránh công kích liên tiếp của xiềng xích, một phát bắt lấy dây thừng cứu mạng mà đồng đội thả xuống. Lại lợi dụng biên độ dao động của dây thừng, buông tay nhảy lên xiềng xích trói kẻ ám sát, giẫm lên xác nó khinh công nhảy tiếp, sượt qua sợi xích sau lưng, một phát lên tới tầng 8.
Động tác mượt mà không chút do dự, từ nhảy lên bắt dây thừng cho tới buông tay nương theo quán tính nhảy tiếp, cho đến thời cơ dùng khinh công. Chỉ cần chậm một tích tắc thôi, trận pháp sư sẽ rơi tự do từ trên xuống, để đám xiềng xích đang đuổi theo có cơ hội, cuối cùng bị chúng trói lại.
Ngoài bước nhảy khinh công ở đoạn cuối là thứ có sẵn của Thiên Hoàn, từ bắt dây thừng cho tới đạp vật lấy đà đều là kĩ xảo không có trong game, mà là kĩ thuật của bản thân trận pháp sư. Động tác của anh mượt mà như thể vị chiến sĩ đã trải qua huấn luyện đặc thù, một vài thứ đã hòa vào làm một với cơ thể, khiến từng hành động trong mọi khoảnh khắc đều là phản ứng tốt nhất có thể.
Dưa Hami sốc, đoàn này đúng là ngọa hổ tàng long!
Kênh đoàn đội vẫn còn đang la oai oái, tiểu đội tầng 2 phân công nhau, Úc Trăn leo lên thì thấy Hồng Quả Quả và Apple thả dây thừng kéo đồng đội, ba người kia đang đi tìm xích.
Mướp Đắng thấy Úc Trăn lập tức nói: "Dư 6 sợi xích, bọn anh đang thử chặt đứt chúng nó."
Úc Trăn nhanh chóng đi đến cạnh Mướp Đắng, nhìn theo sợi xích bọn họ đang chặt xuống dưới: "Cắt ba sợi này đi, xiềng xích cách càng xa tốc độ công kích càng chậm, không cần cắt hết, cắt mấy cái quanh đây thôi rồi kéo người lên."
Lên tới tầng 8, đống xích trải dài này lại không công kích họ, chứng tỏ đối tượng công kích chỉ là người và vật từ tầng 7 trở xuống.
Kỳ văn 4 sao lên kỳ văn 5 sao ở Thiên Hoàn là một ranh giới, hồi tưởng các loại kỳ văn 5 sao trước đó, độ khó chưa bao giờ là thấp.
Dù gì đây cũng là phó bản dạng tháp nhiệm vụ, Úc Trăn tin tưởng Túc Mạc chưa từng nghĩ nó đơn giản là nhận và trả nhiệm vụ. Cách đối phó ở tầng chẵn là con dao hai lưỡi, mở ra xong, nó giúp giải quyết nhiệm vụ tầng lẻ, đồng thời cũng tạo thành uy hiếp với họ. Đây chính là cái mà Momo lo lắng, nên ngay từ ban đầu, cậu đã để tất cả đồng đội có tốc độ di chuyển chậm lên tầng 8, cho đội 1 đường lui, đồng thời cũng là bảo vệ mọi người.
16 sợi xích, trói 10 kẻ ám sát, 6 cái còn lại chính là bẫy cho người chơi.
Một khi bọn họ để hầu hết đồng đội ở tầng 7 đối phó với quái, khi đống xích kia xuất hiện, ít nhất sẽ có 6 người bị trói chết, nếu không thì cũng là bị công kích ác liệt của nó gọt hết máu. Tình huống đáng sợ nhất sẽ là y sư cũng ở tầng 7, từ đó khiến tầng 7-8 trở thành mồ chôn cả đoàn.
Tách trị liệu ra là đúng đắn, Momo chọn cứu y sư cũng đúng.
"Apple đi chặt xích, tôi kéo người." Úc Trăn nhanh chóng tìm được vị trí của Dưa Hami, thả dây thừng Phi Thiên xuống trước mặt hắn, gọi: "Dưa Hami."
Dưa Hami sắp chạy gãy chân rồi, nhưng mà đống xích đằng sau dai như đỉa. Hắn sắp bị chúng đuổi kịp, đột nhiên nghe được tiếng trận pháp sư, sau đó thì thấy một sợi dây thừng rủ xuống ở cách đó không xa. Dưa Hami không buồn nghĩ, cứ thế nhảy ra tóm lấy dây thừng, ngay giây sau, một lực kéo mạnh mẽ khiến hắn bay lên. Dưa Hami còn chưa kịp có phản ứng, vèo cái đã đặt mông lên tầng 8.
"Lên rồi?!" Dưa Hami khiếp sợ, nhìn xuống hai thích khách vẫn đang bị dí ở dưới.
"Đi hỗ trợ." Úc Trăn cất dây thừng, nhanh chóng di chuyển sang hướng khác.
Hồng Quả Quả kêu: "Không cứu được đại ca, nó trói anh ấy lại, mục tiêu vô hiệu."
Triệu hoán sư bị treo lên cao, gục đầu, xiềng xích trói cả tay cậu vào bên hông, trông như con rối không sức sống.
Ánh mắt Úc Trăn trầm xuống, xưa nay anh không thích nhìn cảnh tượng như vậy. Dù đây chỉ là một trò chơi, anh vẫn không khỏi liên tưởng tới thiếu niên ngoài đời, vì ốm đau mà cắn răng kiên trì.
"Dưa Hấu, nhận dây thừng." Úc Trăn gọi thích khách gần mình nhất.
Dưa Hấu hô: "Cứu Chỉ Qua trước đi, cô ấy sắp hết máu rồi."
5 sợi xích đuổi theo hai thích khách, dù tốc độ của họ có nhanh thì cũng khó có thể ngăn mấy sợi xích này chặn trước đâm sau. Úc Trăn đổi hướng ném cho Chỉ Qua, Chỉ Qua bắt lấy dây thừng ở thời khắc mấu chốt. Nhưng cùng lúc đó, đống xích đuổi theo cô mất mục tiêu, chuyển sang hội đồng Dưa Hấu.
Thanh Phong có chút cảm động: "Dưa Hấu, không ngờ ông là một người hi sinh vì người khác như vậy."
Dưa Hấu tức giận nói: "Có ngon thì mau chặt đống xích đó đi được không?"
"Đứt rồi đứt rồi!" Thanh Phong và đồng đội kịp thời chặt được 2 sợi, nhưng vẫn còn 3 sợi khác đang đuổi người.
Chỉ Qua lên tầng 8 lập tức đi hỗ trợ đồng đội chặt xích.
3 sợi xích còn lại gần như khóa cứng Dưa Hấu. Dưa Hấu tức giận chửi một tiếng, dùng kĩ năng tăng tốc lăn ra ngoài, cuối cùng vẫn không kịp tóm dây thừng Hành Chỉ Vô Câu ném xuống đã bị xiềng xích trói lại, cũng bị treo lên. Tất cả người ở tầng 7 đã bị bắt, đống xích còn lại bắt đầu vờn quanh như thể chờ đợi mục tiêu kế tiếp.
"Cứu người."
Úc Trăn chạy về phía Túc Mạc đang bị trói, vắt dây thừng Phi Thiên lên nửa đoạn sau của xiềng xích, khoảnh khắc đồng đội chặt đứt xích, anh lập tức dùng dây thừng kéo Túc Mạc lên.
Túc Mạc không có cảm giác, nhưng góc nhìn của cậu có Úc Trăn.
Người kia ôm cậu trong lòng, dùng Bút Phán Quan gõ vỡ từng mắt xích, vẻ mặt lạnh lùng, không nói một lời.
Xiềng xích bị vỡ hóa thành khói trở lại trong tranh, Hồng Quả Quả và Dưa Hami kịp thời đuổi tới, Dưa Hami đọc chú chừng nửa giây hồi sinh Túc Mạc: "Xích đứt sẽ cứu được người."
Túc Mạc được hồi sinh, tiếp tục dựa vào Úc Trăn, mà Úc Trăn thì đang giúp cậu phủi đống xích vỡ trên người.
Túc Mạc thoáng ngây ra, rồi thấp giọng nói: "Cảm ơn anh."
Hồng Quả Quả không nghĩ nhiều, thấy cảnh này lập tức cho Túc Mạc một cái buff xua tan, miệng hỏi: "Hồi sinh xong còn di chứng nào khác không?"
Một trị liệu khác, Dưa Hami, cũng ném một chiêu xua tan: "Ơ? Xua tan chưa?"
Túc Mạc: "..."
Úc Trăn thấy cậu định nói gì đó, bèn bảo: "Hồi máu trước đã."
"Đùa chứ, mấy người có thể tới giúp một tay không, sao chạy hết đi cứu đại ca vậy!"
Thanh Phong kéo sợi xích đã đứt, bên cạnh còn có chú lùn Hỏa Thụ Ngân Hoa, nhưng vì xích lẫn Dưa Hấu quá nặng, cả hai còn bị lôi xuống theo.
"Đây đây."
Mướp Đắng cách họ không xa dùng sức chạy sang, thấy cả 3 sắp rơi xuống thì vội vàng nhào tới tóm lấy người, dùng cơ thể siêu thịt giữ lại.
Thanh Phong cảm động rơi lệ: "Anh Mướp Đắng, anh dùng thêm sức kéo bọn em lên đi."
Mướp Đắng không dám nhúc nhích: "Chỉ được thế này thôi, anh sợ mình cử động thì tất cả cùng rơi xuống mất."
Chỉ Qua cũng chạy tới giúp Mướp Đắng.
Thanh Phong: "Trị liệu đâu?"
Hồng Quả Quả chạy băng băng: "Tới đây tới đây."
Y hồi sinh Dưa Hấu xong định cho một chiêu xua tan, lại thấy Dưa Hấu bật dậy, khỏe như trâu, không thấy chút mệt mỏi nào.
Hồng Quả Quả: "?"
Sao nó cứ là lạ thế nào ấy nhỉ.
Sau một hồi mạo hiểm, tất cả đã lên tầng thứ 8.
Thanh Phong: "Cũng may đại ca để một đội ở tầng 8, nếu không mấy sợi xích kia ra là chết cả lũ."
"Tôi thấy cơ chế này chủ yếu để bọn mình thất bại, tránh được là tốt lắm rồi." Apple nói: "Đừng quên bọn mình đang đánh kỳ văn khiêu chiến, 5 sao đấy không đơn giản đâu, chỗ nào cũng đầy bẫy."
Hồng Quả Quả: "Cái đù má, tầng 7-8 đã khó vậy rồi thì lên trên biết sống sao."
Đây mới là đấu vòng loại thôi mà? Độ khó cao như vậy chẳng phải sẽ đào thải một đống người sao?
"Do đoàn mình rút trúng độ khó 5 sao ấy, với cả điểm đánh giá của tất cả đều cao nữa." Hỏa Thụ Ngân Hoa nói: "Ban nãy tôi có hỏi bạn tôi, nó bảo là đoàn bọn nó toàn 4 sao thôi, khó thì khó nhưng không đến nỗi nào. Nghe nói trong 3 cái kỳ văn đấu vòng loại, có 1 cái 5 sao 2 cái 4 sao. Công nhận đoàn mình hên thật, rút ngay cái khó nhất."
Những người khác: "..." Cái này mà gọi là hên à!
Úc Trăn nhìn triệu hoán sư, người kia đã tới mép hành lang quan sát: "Cầu thang tầng 7 và 8 đều đã sáng, các cậu muốn xem thử không?"
Hỏa Thụ Ngân Hoa tràn đầy phấn khởi chạy tới: "Sáng lên khi nào thế? Tôi quên mất vụ này."
Nguy hiểm qua đi, người chơi cũng tới xem tình huống, phát hiện cầu thang tối om om trước đó đã sáng lên, chỉ là ánh nến không sáng rõ như mấy tầng dưới nên bọn họ mới không phát hiện. Từ góc độ này nhìn sang, cầu thang tầng 7 cũng giống tầng 6, nhưng tầng 8 có thể nói là không có cầu thang, chỉ có vài thanh xà ngang, người đứng ở trên cũng không đứng nổi chứ đừng nói là trèo lên.
"Từ cái cầu thang kia có thể nhảy tới tầng 9 không?" Hồng Quả Quả choáng: "Ban nãy nhảy lên tầng 8 thôi em đã hết hơi rồi."
Úc Trăn nói: "Nhảy thì nhảy được, nhưng không an toàn. Độ cao của nó không giống trước, cái thanh xà cuối cùng nằm giữa tầng 8, từ đó nhảy lên tầng 9 còn khó hơn lúc các cậu nhảy từ tầng 7 lên tầng 8."
"Nhưng không thể lên tới tầng 10." Túc Mạc nhìn cầu thang: "Từ cái cầu thang này không thể lên tới tầng 10, xem ra muốn lên đó bắt buộc phải vào tầng 9. Chúng ta lên tầng 9 xem tình hình, tìm cách lên tầng 10 rồi phân đội ra như ban nãy. Nhưng với tình hình này, nhảy từ cầu thang tới tầng 9 là quá mạo hiểm."
Thanh Phong nói: "Anh Hành vừa bảo là nhảy được mà?"
Dưa Hami: "Xác suất nhảy thành công còn không tới 50% nữa!"
Túc Mạc nói: "Từ tầng 8 nhảy lên tầng 9 được, nhưng thất bại thì sẽ phải leo lại từ tầng 6, như vậy rất tốn thời gian, tốc độ tập trung lại cũng chậm. Nếu tầng 9 là quái vật chủ động tấn công, rất có thể chúng ta chưa kịp tập hợp đã bị đánh. Có khi đây cũng là cái bẫy của đầu não, cầu thang tầng 9 chưa chắc đi được."
Úc Trăn đột nhiên mở miệng: "Anh có thể dùng dây thừng Phi Thiên mang mọi người lên, 9 người thì chắc tốn chừng 30 giây."
"Cũng được." Túc Mạc suy nghĩ một chút: "Vậy trước hết phải mang chiến sĩ và một trị liệu lên, đề phòng bị quái tấn công."
Những người khác nghe hai vị này mỗi người một câu đã xác định phương án mới. Họ đứng ở đây cũng không có việc gì làm, bèn hỏi ý kiến rồi đi chặt nốt 2 sợi xích còn lại ở tầng 7, vì lí do an toàn, cái thứ hại người này không nên để lại thì hơn.
Chuẩn bị xong mọi thứ mới hỏi có lên tầng 9 luôn không.
Túc Mạc nói: "4 giờ hơn rồi, trong một tiếng không xong được đâu, để 7 giờ tối đánh tiếp đi."
"Tôi cho các cậu vài đạo cụ, có thể dùng để thăm dò boss tầng 9." Túc Mạc mở túi ra, lấy đống đạo cụ tích bụi đã lâu.
Cái này là ban nãy cậu tử vong không có việc gì làm nên đi lục túi, mới chú ý tới cái đạo cụ xếp trong góc này. Cậu làm từ lâu lắm rồi, đây lại là lần đầu tiên dùng trong phó bản: "Đây là đạo cụ thử lỗi, lên tầng 9 rồi các cậu có thể dùng thử xem."
Đạo cụ không nhiều lắm, trong túi cậu chỉ có 5 cái, giao hết cho đồng đội.
Hồng Quả Quả thấy thế nói: "Đây là cái mà lần trước anh tốn tiền tốn của làm à? Em nhớ là phải dùng Bùn Cứng rất khó tìm."
"Ừ." Túc Mạc gật đầu. Đây là [Con rối 1 phút] hồi trước cậu làm, vật liệu sử dụng đều là hàng cao cấp, sau đó tập trung làm đạo cụ dò xét nên thứ này bị gác qua một bên, đây là mấy cái làm từ hồi đầu. Do về sau gặp phải khá nhiều phó bản cấm dùng đạo cụ nên mãi chưa có dịp lôi nó ra.
Con rối 1 phút là đạo cụ cho triệu hoán sư, giao cho Hỏa Thụ Ngân Hoa điều khiển là tốt nhất. Sau khi tới tầng 9, người chơi đặt con rối xong có thể rút lui về tầng 8, điều khiển nó thăm dò xem tầng 9 có cơ quan tiềm ẩn gì không, sau 1 phút con rối sẽ biến mất.
Nhưng đạo cụ này có một thiếu sót vô cùng lớn, đó là nó chỉ tồn tại 1 phút, cũng chỉ kế thừa thuộc tính cơ bản của người chơi.
Thời gian quá ngắn, con rối quá yếu, dùng thì vẫn dùng được, nhưng so với để người chơi tự đi thí nghiệm thì chức năng của nó không mấy hữu dụng. Về sau biết được rất khó để điều chỉnh lại thì Túc Mạc quyết định vứt nó vào trong góc. Nhưng đạo cụ này có một lợi ích, đó là dùng nó thí nghiệm, người chơi sẽ không bị dính thù hận.
Con rối chết thì chết, sẽ không đốt lửa lên người mình.
Ở cửa ải quan trọng này, thời gian có hiệu lực của nó thật sự rất ngắn, nhưng giao cho triệu hoán sư am hiểu điều khiển thì hẳn sẽ phát huy được hiệu quả lớn nhất.
Dưa Hấu khó có thể tin: "Anh có đạo cụ ngon như vậy sao không lấy ra từ đầu!?"
Túc Mạc thản nhiên nói: "Quên."
Nghe đại lão bảo quên, ý nghĩ đầu tiên của đám người là không tin. Túc Mạc không quan tâm họ nghĩ gì, nói xong thì cũng hơn 4 giờ, đánh tầng 7 tầng 8 đủ mệt rồi, tất cả bèn nghỉ ngơi chỉnh đốn, cậu giao đạo cụ xong dứt khoát offline sớm.
Thoát game rồi, Nhạc Nhạc đang trong bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn, nghe nói là Úc Trăn đã gửi trước thực đơn nhờ nó sơ chế. Nhạc Nhạc thích nhất nấu cơm, từ khi thay sang da mô phỏng có thể ăn cơm, nó lại càng thêm nhiệt tình với việc nấu nướng, giao lưu với đám bạn người máy của nó.
Nhất là gần đây, nó phát hiện cậu chủ của mình có rất nhiều điểm bất thường.
Ví dụ như ngắt bỏ quyền truy cập quang não của nó, hay là mỗi đêm trước khi ngủ kiểu gì cũng sẽ nhắn tin với ai đó. Sau khi đọc vô số cuốn sách và phân tích từ dữ liệu trong kho, nó xác định tình huống này chắc chắn là có chuyện gì giấu nó.
Là một người máy tổng hợp ưu tú, vì chủ nhân san sẻ giải buồn vốn là trách nhiệm và chức năng của Nhạc Nhạc, nhưng có vẻ như cậu chủ lại không muốn nói cho nó biết. Vì thế Nhạc Nhạc rơi vào tình trạng kiểm điểm bản thân, xem mình có gì làm không tốt, cuối cùng đạt được một kết luận.
Hình như gần đây đồ ăn trong nhà toàn do ngài Úc Trăn làm.
Chẳng lẽ là Túc Mạc chê nó nấu không ngon?
"Nhạc Nhạc, cần tớ hỗ trợ không?" Túc Mạc vừa vào bếp đã bị người máy xua ra ngoài.
Nhạc Nhạc rất nghiêm túc: "Không cần hỗ trợ."
Túc Mạc: "...? Được rồi, cậu có đủ đồ chưa? Không đủ để tớ đặt đơn."
Nhạc Nhạc đã đưa danh sách mua sắm cho cậu chủ từ trước, bèn đáp: "Đủ rồi."
Khu dân cư cuối tuần cực kì náo nhiệt, quảng trường có rất nhiều hoạt động. Đã vào đông nên tiết trời cũng lạnh dần, tuy nhiên Sao Thủ Đô có hệ thống điều chỉnh nên nhiệt độ được khống chế ở phạm vi thích hợp. Vì thế mà dù đang là đầu đông, với hầu hết công dân có thể chất bình thường của Tinh Minh, thời tiết này chẳng khác gì mùa thu.
Trương Khải đi công tác mới về, xách theo hai túi đồ đi vào hành lang tầng nhà mình thì thấy Úc Trăn.
Úc Trăn hiếm hoi mà mặc bộ đồ ở nhà thoải mái, trông khác hẳn với lúc mặc Âu phục giày da. Trương Khải vẫy tay chào hỏi: "Úc Trăn, ông vẫn đang nghỉ ở nhà à?"
Úc Trăn nghe vậy quay đầu, thấy Trương Khải: "Mới đi công tác về à?"
"Sao ông biết?" Trương Khải không vào nhà mà đi tới vỗ vai Úc Trăn: "Sao? Tối nay tôi rảnh này, muốn ra ngoài ăn một bữa không?"
"Thôi, tối nay tôi có việc." Úc Trăn từ chối.
Trương Khải: "Ông thì có việc gì, nghỉ ngơi ở nhà cũng chỉ có chơi game..."
Hắn chợt thấy túi đồ trong tay Úc Trăn, từ miệng túi hơi mở có thể thấy bên trong là một ít nguyên liệu nấu ăn. Vừa rồi hắn không phát hiện, nhưng hình như Úc Trăn định nhấn chuông cửa nhà Túc Mạc thì phải?
Nhưng mang theo nguyên liệu nấu ăn để làm gì? Bà Trình dặn mang sang à? Không đúng, sao tặng đồ cho người ta lại tặng nguyên liệu nấu ăn, mấy thứ này để vài ngày là hỏng, cũng không phải đặc sản gì...
"Tối nay tôi có việc, để hôm khác rảnh rồi đi." Úc Trăn nhấn chuông cửa nhà Túc Mạc.
Cửa nhanh chóng mở ra, Túc Mạc xuất hiện đằng sau, thấy Trương Khải thì khá bất ngờ, lễ phép chào anh Khải.
Trương Khải chào lại, đang định lảm nhảm thêm vài câu với đứa em, lại thấy bạn tốt của mình chủ động vào trong, nói nhỏ với Túc Mạc gì đó, sau đó đưa nguyên liệu nấu ăn cho người máy nhà cậu.
Khoan? Từ khi nào mà Úc Trăn và Túc Mạc thân nhau như vậy?
"Cái túi màu vàng đó mở ra ngâm, lát nữa anh làm." Úc Trăn nói: "Em vào nhà trước đi, anh nói chuyện với Trương Khải một lúc."
Túc Mạc đoán hai người họ có gì cần nói, thế là không làm phiền, để cửa cho Úc Trăn, đi vào trong trước.
"Còn việc gì à?" Úc Trăn nhìn Trương Khải.
Trương Khải kinh ngạc: "Ông tới chơi với Túc Mạc à?"
Úc Trăn: "Ừ."
Anh nói tiếp: "Tôi còn chút việc phải làm, để khi khác nói chuyện tiếp nhé?"
Trương Khải: "À ok, vậy ông bận việc đi."
Hắn tưởng là Úc Trăn sẽ đi về, không ngờ đối phương nói xong dứt khoát đi thẳng vào nhà Túc Mạc.
Sau đó ở ngay trước mặt hắn, đóng cửa lại.
1
Trương Khải: "..."
-
Sau khi vào nhà, Úc Trăn thấy Túc Mạc đang bỏ mấy thứ trong cái túi màu vàng vào nước. Đại khái là chưa xử lý nguyên liệu bao giờ, Túc Mạc còn mở màn hình điện tử tìm phương pháp, vừa xem vừa làm.
Úc Trăn nhìn một hồi, đi tới nhận việc thay cậu, giải thích: "Dùng nước ngâm là được rồi."
"Nhưng mà trên mạng nói là phải dùng nước ấm?" Túc Mạc nhìn màn hình, bên trên đúng là ghi nước ấm.
"Cách xử lý nguyên liệu phụ thuộc vào món em muốn làm, cá tanh, em ngâm nước lạnh sẽ không bị mất vị, chờ ngâm nở rồi nó sẽ bớt tanh hơn." Úc Trăn kiên nhẫn giải thích: "Còn lại đợi 20 phút là được."
Túc Mạc: "Ồ ồ, hóa ra là vậy."
Cậu thật sự không biết gì về mảng này, trước giờ luôn là Nhạc Nhạc nấu gì cậu ăn đó, hỗ trợ xử lý nguyên liệu nhiều lắm là nhặt rau.
Sau khi Úc Trăn đến, phòng bếp giao cho anh và Nhạc Nhạc.
Từ khi Úc Trăn nói muốn theo đuổi cậu, Túc Mạc phát hiện số lần cậu chú ý tới anh cũng nhiều hơn. Kiểu gì cũng phải chốc chốc nhìn một cái xem anh đang làm gì. Túc Mạc không có việc gì làm, bèn ngồi trên ghế sô pha vừa xem tư liệu, vừa nhìn Úc Trăn trong phòng bếp, bỗng ngơ ngẩn.
Trong kí ức đã xưa cũ, cậu nhớ rằng, bản thân nhỏ bé cũng ngồi trên ghế sô pha, ba mẹ bận rộn ở đằng xa, nghĩ trăm phương ngàn kế làm cho cậu món gì đó ngon lại khỏe mạnh. Thậm chí trước khi phi thuyền xảy ra chuyện, ba mẹ còn gọi điện hỏi khi về cậu muốn ăn gì, bọn họ sẽ nấu cho cậu.
Bởi vì có tinh thần lực cấp S, Túc Mạc nhớ rất rõ những chuyện hồi bé. Một thời gian dài cậu luôn ngồi ở vị trí này nhìn vào trong bếp, từ ba mẹ cao lớn đến người máy thấp bé, cho tới giờ là hai bóng dáng cao lớn khác.
Hình như người nhìn luôn là cậu.
6 giờ tối, cơm nước đã sẵn sàng.
Úc Trăn ra khỏi bếp, phát hiện Túc Mạc không có trong phòng khách, phòng ngủ cũng không có, cuối cùng nhìn về phía phòng thí nghiệm đang đóng cửa.
Nhạc Nhạc bưng thức ăn ra: "Túc Mạc đang ở trong phòng thí nghiệm, để tôi đi gọi cậu ấy."
Úc Trăn nhìn Nhạc Nhạc đi qua gõ cửa. Lần trước anh chỉ nhìn thoáng qua, nhớ đại khái bố cục bên trong, nhưng cũng không nhìn kĩ. Bởi vì phòng thí nghiệm của Túc Mạc luôn đóng cửa, trong đó giống như vùng trời của riêng cậu. Cách bài trí trong nhà họ Túc cực kì ấm áp, nhưng Úc Trăn ở lâu cũng nhận ra một chi tiết, đó là trong phòng khách hay bất cứ chỗ nào, đều không có ảnh chụp của ba mẹ Túc Mạc.
Cho dù trong nhà vẫn luôn giữ gìn rất nhiều dấu vết của họ, nhưng một bức ảnh chụp cũng không có.
Túc Mạc nhanh chóng đi ra, hai người một máy ngồi xuống bàn ăn cơm.
Úc Trăn chú ý tới chỗ đặt chén trà trên bàn có thêm một ly cà phê, đó là cái ly anh hay dùng khi tới nhà Túc Mạc, giờ đã được để ở vị trí hay sử dụng. Thiếu niên vốn luôn rất cảnh giác với anh, cho tới hôm nay, lại như đã tiếp nhận anh vào không gian nhỏ bé của mình, giống như cuối cùng cũng nạy ra được một cái khe nhỏ trên lớp vỏ cứng rắn.
1
Cơm nước xong, Túc Mạc đi lại cho tiêu cơm, Úc Trăn theo Nhạc Nhạc đi lấy thuốc cho cậu. Tới đây nhiều lần, anh đã phân biệt được cái nào là thuốc khẩn cấp, cái nào là thuốc phòng sẵn.
Nhạc Nhạc lấy thuốc cho Túc Mạc xong đặt lên bàn, lại hỏi: "Ngài Úc Trăn, hôm nay ngài vẫn uống hồng trà à?"
"Ừ, phiền cậu." Úc Trăn nói.
Nhạc Nhạc nở nụ cười tiêu chuẩn: "Đừng khách khí."
Gần 7 giờ, trên ghế sô pha đặt hai loại máy đăng nhập.
Thiếu niên mặc quần ngủ bằng vải cotton, cổ tay lộ ra ngoài vừa nhỏ vừa gầy, rất khó tưởng tượng sức lực phát ra từ đôi tay này ở trong game lại đủ để đánh bay một con quái thú từ tầng 3 xuống.
Đốt ngón tay rõ ràng, gân xanh trên mu bàn tay cũng rõ, mảnh mai vô cùng.
Nhìn một lúc lâu, Úc Trăn khó tránh khỏi có chút khô nóng.
Túc Mạc liếc nhìn, thấy hồng trà của Úc Trăn đã sắp cạn, bèn hỏi: "Có phải nhiệt độ trong phòng cao quá không anh?"
"Túc Mạc." Úc Trăn hơi trầm giọng.
Túc Mạc bắt gặp ánh mắt Úc Trăn, sửng sốt, ánh mắt cậu dừng ở cổ người đàn ông, chợt hiểu ra. Cậu nghĩ đến giấc mơ nồng nàn dạo trước, hình như cũng thấy nóng rồi. Túc Mạc cũng chỉ mới biết yêu, hầu hết tri thức lý thuyết đều là học được ở trên mạng sau khi phát hiện tình cảm...
Ở bên bạn trai chơi game là một trải nghiệm như thế nào?
Trên mạng đáp: Dựa vào anh ấy ngủ, cùng nhau chơi.
Nhưng khi thật sự đối mặt với tình huống này, hai người đều duy trì khoảng cách nửa cánh tay, dường như cố ý để lại một không gian an toàn cho người kia. Lần đầu tiên Túc Mạc phát hiện lý thuyết cũng có lúc vô dụng.
Im lặng một lúc lâu.
Túc Mạc: "Vậy em rót thêm nước cho anh nhé?"
Úc Trăn: "... Ừ."
Rõ ràng là hẹn nhau cùng chơi game, với một cặp đôi còn đang ở giai đoạn bạn trai thử nghiệm, bỗng trở nên thật giày vò.
-
Hai người nhanh chóng online, vừa vào game đã nghe được tiếng thảo luận nhiệt liệt trong kênh. Thảo luận rất kịch liệt, thậm chí bọn họ online cũng không ai chú ý tới. Hóa ra là vừa rồi, Hỏa Thụ Ngân Hoa từ các vị trí khác nhau nhảy lên tầng 9, chỉ riêng việc nhảy đã tốn hơn nửa tiếng, cuối cùng lần lượt dùng hết đạo cụ con rối của Momo, ở tầng 9 quan sát được chừng 3 phút.
"3 phút?" Túc Mạc nhớ mình đưa khá nhiều đạo cụ, sao lại chỉ được 3 phút?
Nghe xong câu này của đại lão, cả đám có hơi chột dạ.
Hồng Quả Quả sâu xa nói: "Anh không biết đâu, có mấy con vừa lên đi được vài bước đã chết."
Túc Mạc cau mày: "Tình huống trên đó thế nào? Có thấy được gì không?"
Dưa Hấu: "Có một nam."
Thanh Phong: "Có cả nữ."
Túc Mạc: "Rốt cuộc là nam hay nữ?"
Chỉ Qua nói: "Bọn họ tổng kết ra là một cặp nam nữ."
Từ các đồng đội mồm năm miệng mười giải thích, cuối cùng Túc Mạc cũng biết tình huống trên tầng 9 như thế nào. Bọn họ ở trên đó chừng 3 phút, thật ra cũng khám phá được khá nhiều.
Người đầu tiên đi lên là Dưa Hấu, con rối của gã dùng được đúng 1 phút.
Nương theo ánh nến trên bích họa, tầng 9 cực kì tối, bích họa cũng không sáng, so với các tầng dưới thì có thêm mấy thứ rất kì lạ, ví dụ như có tủ, có bàn thậm chí còn có giường... Các tầng khác không hề có đồ trang trí, nhưng tầng 9 lại trưng bày rất nhiều thứ. Về sau họ đổi vị trí trèo lên, kết quả con rối đi được hai bước thì bị công kích, không sống được mấy giây đã chết. Hình như là bị thứ gì đó giết, bọn họ chưa từ bỏ ý định, lại thả một con nữa ở cùng vị trí... Thế là thấy được một nam một nữ.
Rất có thể đôi nam nữ kia chính là mấu chốt của bích họa tầng 9, boss cuối của Tháp Sâm La.
Chỉ Qua giải thích: "Hai boss này đứng cách nhau một khoảng, không ở cạnh nhau, nhưng con rối chạm vào bên nào thì đều bị cả hai công kích. Rối chỉ đỡ được 2 lần, nếu là người thật thì chắc là 3-4 chiêu, boss dạng công kích cao, nhưng không phải không thể đối phó."
Dưa Hấu: "Với có cầu thang."
Túc Mạc nghe đồng đội kể xong, tổng kết ra vài thông tin.
1. Tầng 9 có hai boss, bích hoạ không nhiều, nhưng lại có rất nhiều đồ nội thất dư thừa.
2. Tầng 9 có cầu thang lên tầng 10, nhưng vị trí cầu thang ở gần boss, muốn đi lên sẽ tiến vào phạm vi công kích của nó.
3. Boss công cao máu dày, khả năng cực lớn không thể giết, cần kĩ xảo.
"Còn gì nữa không? Boss có kĩ năng cơ chế gì không?" Túc Mạc lại nhìn đồng đội, phát hiện tập thể lắc đầu. Cũng đúng, 3 phút có được ngần ấy thông tin đã là rất tốt: "Hết rồi à? Thế vừa rồi mọi người tranh cãi cái gì vậy?"
Lần này là mở được máy hát, bắt đầu tranh nhau nói.
"Boss nam nữ thì chắc chắn là người yêu rồi! Hồi mới mở server có một phó bản khiêu chiến cấp thấp, lúc đó không có nhiều người đánh lắm." Dưa Hami bổ sung: "Boss cuối của cái phó bản đó chính là hai boss, bọn nó dùng chung kĩ năng. Hồi đó đầu não chưa ác như bây giờ, Túng Thiên Khải cũng chưa mở, phó bản đó chắc chừng 4 sao. Cái này hình như là boss cặp đôi thứ 2 mà em gặp, không ngờ ải cuối của kỳ văn khiêu chiến cũng có."
Thanh Phong lập tức nói: "Hay lắm, ban ngày ban mặt một đôi nam nữ ở trên tầng 9 tối đen như thế, còn đứng sát gần nhau, con rối vừa lên đã bị bọn nó giết. Đây chẳng phải là hiện trường hẹn hò lén lút xong bị bọn mình bắt gặp, tụi nó thẹn quá thành giận giết người sao?"
Hồng Quả Quả: "Đầu não cũng thật... Trong phó bản lại cho bọn mình cái thứ này, khinh tụi này toàn chó độc thân à?"
Apple: "Đoàn mình độc thân hết à?"
Mướp Đắng: "Khụ khụ, anh kết hôn rồi."
"Vãi nồi, anh Mướp Đắng kết hôn rồi á!!!" Hồng Quả Quả chưa nghe vụ này: "Chị dâu có chơi game không?"
"Cô ấy không chơi mấy, có chơi thì cũng chỉ là câu cá trồng rau thôi." Nhắc tới vợ là Mướp Đắng toát lên vẻ hạnh phúc: "Bọn anh mới kỉ niệm 10 năm yêu nhau."
2
Túc Mạc nghe vậy khựng lại, liếc sang Úc Trăn, thấy đối phương cũng đang nhìn mình.
Cậu quay đi, hỏi bọn họ: "Thế vừa rồi các cậu đang thảo luận chuyện này?"
Những người khác: "..." Đại loại thế.
Túc Mạc: "..."
Hai boss sẽ khó hơn nhiều. Túc Mạc rất hiếm khi gặp hai boss, độ khó của tầng 9 chắc chắn sẽ cao hơn mấy tầng trước, cứ thế xông vào là bất khả thi, chỉ có thể thông qua cơ chế điều chỉnh chiến lược. Mục tiêu của họ từ trước đến nay không phải là đánh giết, mà là thắp sáng bích họa vượt qua 10 tầng.
Do đó, Túc Mạc chỉ có thể điều chỉnh lại đội hình.
Đội 1: Mướp Đắng, Dưa Hấu, Apple, Hành Chỉ Vô Câu và Dưa Hami.
Đội 2: Momo, Thanh Phong Đến Đây, Chỉ Qua, Hỏa Thụ Ngân Hoa và Hồng Quả Quả.
"Sau khi lên tầng 9, Chỉ Qua, Hỏa Thụ và Hồng Quả Quả nghĩ cách chạy lên cầu thang lên tầng 10 xem tình huống." Túc Mạc tiếp tục nói: "Thanh Phong và tôi ở lại tầng 9 hỗ trợ mọi người, có vấn đề thì chúng tôi sẽ lên tầng 10."
Người trong đoàn nhao nhao đồng ý, Hỏa Thụ Ngân Hoa lại hỏi: "Vậy bọn mình lên tầng 9 kiểu gì bây giờ?"
Dưa Hami nói: "Có một vị trí an toàn, ban đầu bọn em thả rối ở đó không bị boss đánh, có thể thử leo lên từ đó."
"Chỉ Qua và Dưa Hấu có thể nhảy qua, các cậu lên cầu thang đi." Úc Trăn lấy dây thừng Phi Thiên ra: "Đánh dấu vị trí, tôi lên trước, lát nữa dùng dây thừng kéo mọi người, nhanh nào."
Vừa dứt lời, Chỉ Qua và Dưa Hấu lập tức leo cầu thang, Úc Trăn đi tới vị trí Dưa Hami đánh dấu: "Momo, thả một con Gấu ở đây đi."
Túc Mạc đã hiểu, cậu nói: "Em chỉ có thể cho nó đứng hoặc ngồi, không thể làm động tác khác, vậy được không anh?"
Thú triệu hồi không thể linh hoạt bằng thú cưng, triệu hoán sư chủ yếu điều khiển bọn chúng thả kĩ năng, lại dùng động tác lúc chúng thả kĩ năng để điều chỉnh, tư thế đứng hoặc ngồi của Gấu chính là một loại trong số đó.
Úc Trăn gật đầu: "Đặt ở mép đi."
Gấu triệu hồi lập tức xuất hiện trước mặt mọi người. Nó đứng ở mép hành lang, triệu hoán sư cũng không cho nó làm động tác nào khác.
Trận pháp sư tự buff một trận pháp tăng tốc, nhẹ nhàng nhảy ra sau Gấu, hình như tay còn cầm đạo cụ nào đó, nhanh chóng leo lên lưng Gấu rồi đứng ở bả vai nó.
Khoảng cách giữa hai tầng rất lớn, không thể dùng khinh công để nhảy.
Nhưng nếu nhảy từ vai của Gấu thì lại khác. Tuy trong phó bản này Gấu vẫn bị thu nhỏ, nhưng chiều cao của nó là một bệ đỡ không tồi. Vấn đề ở chỗ, từ Gấu lên tới hành lang tầng trên vẫn còn khoảng cách khá lớn, muốn nhảy được thì lúc nhảy lên, giữa chừng phải xoay người lại.
"Cẩn thận!"
Động tác của Úc Trăn rất là mượt mà, sau khi trèo lên Gấu, anh chỉ phán đoán phương hướng một chút, sau đó dùng khinh công nhảy lên, xoay người lại, kịp thời bắt lấy mép hành lang tầng 9.
Túc Mạc sững sờ, một giây sau nhìn thấy Úc Trăn dùng lực cánh tay bò lên, sau đó dây thừng Phi Thiên rơi từ trên xuống.
"Momo, lên đi."
Giọng người đàn ông trầm ổn đáng tin, Túc Mạc không hề do dự bắt lấy dây thừng, được Úc Trăn kéo lên.
Dây thừng Phi Thiên kéo người ở cự ly ngắn rất nhanh, đồng đội xếp hàng lần lượt lên trên, chẳng mấy chốc mà cả đoàn đã tới tầng 9.
Sau khi lên tầng 9, không ai dám di chuyển, vì họ nghe được tiếng động.
Đó là tiếng đao kéo lê trên sàn nhà, như thể gần ngay trước mắt. Trong bóng tối chợt có thứ gì mãnh liệt vọt tới, Mướp Đắng lập tức tiến lên mở khiên chặn tổn thương, tất cả mới nhìn thấy boss ở ngay trước mặt. Đó là một người đàn ông mặc đồ Hoa, tay cầm một thanh đao, giữa hàng mày tụ đầy sát khí.
Túc Mạc di chuyển: "Tất cả lui lại, đứng dựa vào tường!"
Nhóm 10 người nhanh chân chạy, nhưng tên đàn ông kia tiếp tục vung cây đao của mình, thế mà đánh cho Mướp Đắng phải liên tiếp lùi lại. Lâu lắm rồi họ mới thấy Mướp Đắng bị kĩ năng của boss đẩy lùi, nếu là họ chắc đã bay xa tít tắp.
Dưa Hấu vội vàng ẩn thân bỏ chạy: "Con boss này ban nãy ở bên kia mà!"
Hỏa Thụ Ngân Hoa: "Thôi xong, không ngờ nó còn biết di chuyển."
Apple không nhịn được nói: "Người ta có chân."
Hồng Quả Quả: "Nó là đại lực sĩ à?"
Thanh Phong: "Chưởng môn phái vật lý kiếm cũng không trâu bằng nó."
Dưa Hami lập tức buff trị liệu cho đồng đội: "Chết rồi, mau lùi lại."
Nhưng không gian ở tầng 9 nhỏ hơn tầng 8, còn bày một đống đồ trang trí, cộng thêm đường đi tối om om, thật sự quá hạn chế khả năng di chuyển của người chơi.
"Boss nữ qua kìa!" Túc Mạc nhìn thấy một bóng người lướt nhanh trong đêm tối, tiếng cười khẽ của cô ả vang lên bên tai mọi người, kéo theo tiếng ngọc đá va chạm, dần tiếp cận đoàn người.
Trong bóng tối, boss nữ cầm thứ gì đó trong tay, con ngươi Túc Mạc hơi co lại: "Dựa vào tường ngồi xuống! Kiếm sĩ mở đại kiếm trận!"
Boss nữ lắc thứ trong tay, một luồng gió thoảng qua, thổi tất cả lùi về sau.
Mấy người có đại kiếm trận che, nhưng cũng có người bị gió thổi bay ra ngoài, xiêu xiêu vẹo vẹo túm lấy cái bàn, có người túm thứ khác... Túc Mạc bị gió thổi bay, Úc Trăn khẩn cấp bắt lấy tay cậu, hai người va vào góc bàn, cuối cùng ngã xuống thứ gì đó mềm mềm.
Hồng Quả Quả sợ tới nỗi vội tìm cái bàn rồi chui xuống, do y nắm được chân bàn nên không bị thổi bay.
Đồ nội thất ở đây hình như là cố định, sẽ không bị ảnh hưởng. Y cúi đầu, ngó ra từ dưới khăn trải bàn, chợt thấy giày của boss nữ xuất hiện trước mặt. Hồng Quả Quả vội vàng nín hơi không dám thở, tưởng là mình đứt rồi, không ngờ boss lại cứ thế đi qua.
IQ Hồng Quả Quả đột phá, lập tức báo với đồng đội trong kênh: "Mọi người mau tìm chỗ nào đó trốn, trốn là boss sẽ không thấy!"
"Vãi, thật hả! Chỗ tôi có ngăn tủ này."
"Tránh ra, Thanh Phong ông để chỗ trong tủ cho tôi với."
"Dưới bàn dưới bàn!!!"
Túc Mạc quan sát chung quanh tìm chỗ trốn, chợt thấy có bóng đen đi về phía bên này, còn có bóng đồng đội vội vàng chạy.
Lúc này, đằng sau xuất hiện lực kéo, cậu bị kéo nằm xuống, một cái chăn mềm thoảng mùi phấn son trùm lên trên cả hai.
Bên tai là giọng nói trầm khàn của người đàn ông: "Đừng nhúc nhích."
Giờ Túc Mạc mới nhận ra, thứ mềm mềm cậu đang nằm lên này, hình như là giường?
Tác giả có lời muốn nói:
Hồng Quả Quả: Mấy người trốn ở đâu rồi?
Thanh Phong: Trong tủ
Hỏa Thụ: Tủ
Apple: Tủ
...
Momo: Trên giường.
Hành Chỉ Vô Câu: Trên giường.
_____________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.