Hôm sau Túc Mạc và Úc Trăn online lại đón chào cái nhìn kì quái của đồng đội, nhưng cậu không để trong lòng, nhanh chóng tiến vào kỳ văn kế tiếp.
1
Độ khó của giai đoạn thứ nhất khá đồng đều, từ tin tức đã biết, trong ba kỳ văn khiêu chiến ngẫu nhiên mở ra, sẽ có hai cái là kỳ văn 4 sao, 1 cái là 5 sao hoặc 6 sao. Đã có độ khó cao thì cũng có cái dễ hơn để nâng cao tỉ lệ thành công.
Kỳ văn đầu tiên của họ là cấp bậc 5 sao [Tháp Sâm La], hai cái kỳ văn mở sau đều là 4 sao, độ khó chỉ tầm Trấn Hoa Lê. Lúc tìm cơ chế có hơi tốn thời gian, nhưng cả đoàn cũng nhanh chóng vượt qua. Hoàn thành ba kỳ văn, bọn họ nhận vé vào giai đoạn thứ hai. Kỳ văn mới phải đợi tuần này kết thúc, vòng thứ hai bắt đầu thì mới biết được.
Bởi vì tốc độ của bọn họ quá nhanh, thành ra dư rất nhiều thời gian, Túc Mạc bèn đi nghiên cứu vũ khí.
Sau một thời gian tra tìm các loại kho vật liệu của Thiên Hoàn, cùng với một ít tư liệu kịch bản nhiệm vụ, thế mà cậu thật sự tìm được thông tin liên quan tới loại [vật liệu rèn đúc quý hiếm]. Những chi tiết này khá phân tán, có một ít còn được đề cập trong nhiệm vụ chi nhánh. Túc Mạc đọc tư liệu chính thức về các nhiệm vụ của kho vật liệu mới biết, nhưng trong kho vật liệu cũng không nói cụ thể, cậu chỉ đành tốn thời gian chạy hết mấy nhiệm vụ đó.
"Nói đơn giản thì những thông tin này xuất hiện trong vài nhiệm vụ chi nhánh của Thiên Hoàn. Em mới chạy hết nhiệm vụ, xem kịch bản là có thể nắm được thuộc tính của nó." Túc Mạc mở kho vật liệu ra. Mỗi vật liệu đều có thuộc tính tương ứng, vật liệu nào rèn ra thuộc tính nào đều có phạm vi nhất định. Trước kia mấy thứ này sẽ được ghi chú rõ trong kho vật liệu, nhưng "Nguyệt Mị" và "Nanh Kinh Lang" đều không có, người chơi phải làm nhiệm vụ chi nhánh, dùng nội dung cốt truyện để phán đoán phạm vi thuộc tính của nó.
Úc Trăn hiểu ý cậu: "Những vật liệu này nằm ngoài kho vật liệu?"
"Đúng, cho nên bọn nó có khả năng đề cao thuộc tính." Túc Mạc nói: "Ví dụ như dùng vật liệu trong kho, áp dụng công thức có thể nâng được lên tối đa là 750 điểm công kích, nhưng nếu là vật liệu đặc thù loại công kích, vậy rất có thể nó sẽ giúp con số 750 đó lên một tầm cao mới, như 850 chẳng hạn. Nếu em hiểu đúng thì chỉ cần tìm được vật liệu tương ứng, chúng ta sẽ nâng được giới hạn trần của điểm thuộc tính hiện tại."
Phát hiện này mở ra mạch suy nghĩ mới cho Túc Mạc, trong công thức của cậu, tương lai dung hợp hai vũ khí ra thuộc tính gì cậu đã tính hết rồi.
Cho nên nếu muốn rèn vũ khí thêm hoàn mỹ, chỉ cần gom đủ các vật liệu của thuộc tính cậu cần, tiến hành rèn đúc là có thể tăng thuộc tính mình mong muốn lên một đẳng cấp khác.
Rất may Nguyệt Mị là loại vật liệu tăng hiệu lực kĩ năng, mà Nanh Kinh Lang là vật liệu công kích.
Hai vật liệu này cậu đều dùng được, nên kế tiếp chỉ cần kiếm vật liệu tốc độ, vật liệu trạng thái là có thể bắt đầu rèn đúc vũ khí hai kĩ năng.
Úc Trăn nói: "Hội Luận Đạo là cơ hội tốt, tỉ lệ ra tài liệu cao cấp nhiều hơn, rất có lợi với chúng ta."
"Đúng, mà lần này xác suất ra vật liệu rất cao." Túc Mạc nói đến đây khá là hưng phấn: "Để xem giai đoạn thứ hai ra kỳ văn gì, tốt nhất là 5 sao, thế thì em có thể kiếm thêm vật liệu."
Hồng Quả Quả bày quầy ở bên cạnh, nghe hai vị đại lão đứng trước lò rèn thảo luận vật liệu, ánh mắt thỉnh thoảng lại tia qua tia lại trên người họ.
Nói là hai người này có vấn đề? Vậy thì đúng là có, thỉnh thoảng sẽ chuyển kênh riêng thì thầm với nhau.
Nhưng cẩn thận quan sát thì sẽ thấy, chủ đề hai người này thảo luận ngoài game ra thì vẫn là game. Hôm qua là bàn về cơ chế kỳ văn nào đó, hôm nay là làm sao để rèn vũ khí, thỉnh thoảng còn nói đến là thâm sâu, có nghe mấy cũng không hiểu.
Nếu thật sự có gì đó thì phải là mỗi ngày dính lấy nhau chứ? Chẳng lẽ điểm chú ý của họ khác nhau?
Tự xưng là người đọc đã mắt đủ thể loại tiểu thuyết, biết rõ các kiểu chiêu trò, am hiểu tinh túy của drama, Hồng Quả Quả lại càng không chắc chắn. Nhưng, cái duy nhất y có thể khẳng định.
Đó là tình anh em của Song Đại Ca ổn hơn tuyến bạn thuở nhỏ Quy Chân Phản Phác nhiều.
1
Hồng Quả Quả còn đang nghĩ ngợi, Hành Chỉ Vô Câu đã offline.
Y giật mình: "Ơ? Sao anh Hành tự dưng offline vậy?"
Túc Mạc đang chú tâm vào lò rèn, nghe vậy qua loa đáp: "Anh ấy có việc ra ngoài, tối mới về."
Hồng Quả Quả đột nhiên nhớ tới: "Anh, có phải Tinh Linh Hoa Cỏ của anh max cấp rồi không?"
Túc Mạc ngẩn ra: "Ừ, mấy vật liệu kia cậu mang bán đi, quên không nói với cậu."
Nói xong cậu thoáng ngừng, như chợt nhớ ra cái gì: "Có danh sách vật liệu mới, mấy hôm tới cậu có rảnh thì mua giúp tôi, giá cả cậu thấy sao hợp lý là được."
Hồng Quả Quả: "?"
Y nhìn Momo loay hoay một lúc rồi gửi cho y một danh sách qua hòm thư game, mở ra thì thấy toàn là vật liệu rèn đúc, nhìn đã biết là định làm vũ khí.
"Ủa khoan, anh, trong này có vài vật liệu trước kia anh mua rồi mà?" Hồng Quả Quả làm thương nhân trong game, nhớ rất kĩ mấy vật liệu, nhìn một cái đã biết có vài cái trước kia Momo mua rồi. Hơn nữa có cái còn không hề liên quan tới triệu hoán sư: "Với mấy vật liệu này nữa, không phù hợp với anh."
"À." Túc Mạc đáp ngắn gọn: "Không phải tôi dùng."
Hồng Quả Quả: "???"
Không phải anh dùng vậy anh mua làm gì? Tích trữ à?
"Cái đó là vật liệu rèn của trận pháp sư, thêm vài vật liệu cao cấp nữa, cậu nhớ để ý giúp tôi."
Túc Mạc tính công thức, lại bổ sung: "Không đủ tiền thì bảo tôi gửi cho."
Úc Trăn mở ra vũ khí kỳ văn mới ở Tháp Sâm La, công thức mà Túc Mạc viết cho anh vốn dựa trên cái vũ khí cũ. Vũ khí mới tất nhiên phải nâng, về sau chắc chắn Úc Trăn cũng sẽ rèn vũ khí hai kĩ năng, thành ra công thức cũ hơi phiến diện. Mấy ngày nay Túc Mạc tìm tài liệu cũng tiện thể tính công thức mới luôn, làm công thức cho vũ khí của trận pháp sư hệ công kích. Cậu ngẫm nghĩ, lại gửi cho Hồng Quả Quả một danh sách: "Để ý giúp tôi mấy cái này nữa, có thì mua hộ nhé."
Hồng Quả Quả tâm tình phức tạp nhận hai tờ đơn, yên lặng mở kênh chat riêng với Thanh Phong.
Y thật sự không hiểu!!
-
Tuần này Túc Mạc đi học ở trường, cứ xong lớp lí thuyết là sẽ ghé phòng thí nghiệm.
Thí nghiệm của họ đã sắp kết thúc, gần đây hiệu suất của anh Chu rất cao, hầu hết số liệu đã chạy xong, thống kê lại gửi cho Túc Mạc. Túc Mạc chịu trách nhiệm chỉnh lý phân chia đống số liệu này, điền bảng báo cáo giai đoạn sau rồi gửi cho giáo sư. Không có gì bất ngờ thì vài tuần nữa hạng mục của họ sẽ kết thúc, còn lại chỉ đợi giáo sư báo chừng nào đi bảo vệ và tham gia dự án.
Thứ 5 tuần này, đàn anh hẹn Túc Mạc ra ngoài ăn cơm.
Từ khi khai giảng đến giờ bọn họ chỉ ngâm mình trong phòng thí nghiệm, chưa ra ngoài lần nào, đàn anh quyết định tìm một nhà hàng phù hợp với Túc Mạc, vừa ăn vừa trò chuyện cuộc sống.
"Ngày mai thứ 6 cậu không có tiết đúng không?" Đàn anh Chu bảo: "Mai anh có chút việc không ở phòng thí nghiệm, số liệu chắc phải thứ 7 mới cho cậu được."
Túc Mạc cúi đầu trả lời tin nhắn quang não, miệng đáp: "Không sao, em về nhà."
Nói đến về nhà, anh Chu thấy rất lạ. Trước kia, mỗi lần dự án bắt đầu bận rộn là Túc Mạc thường xuyên 1-2 tuần cắm rễ ở phòng thí nghiệm, đừng nói là về nhà, có khi còn quên ăn cơm quên uống thuốc. Nhưng bắt đầu từ học kỳ này, cảm giác Túc Mạc mang lại khác hẳn, cậu nói nhiều hơn, thỉnh thoảng cũng biết kể chuyện cười, cảm giác thanh niên sáng sủa hơn rất nhiều.
Không phải là trước kia cậu u ám hay gì, chỉ là Túc Mạc khiến người ta cảm thấy cậu quá ngoan quá khiêm tốn, nhưng giờ không giống trước.
Thay đổi này là điều tốt.
Đàn anh Chu rất mừng, anh em hợp tác với nhau mấy năm, anh vẫn luôn là người làm việc với cậu từ khi Túc Mạc nhập học, tất nhiên anh hi vọng Túc Mạc có thể ngày một tốt hơn: "Về nhà thì tốt, để hôm nào anh lại qua nhà cậu chơi. Nghe nói cậu đổi da mô phỏng cho Nhạc Nhạc hả? Anh còn chưa được thấy."
Cơm nước xong xuôi, anh Chu nói muốn mời khách nên chạy đi tính tiền, lúc về còn định gọi xe bay.
"Không cần đâu, em có người đón rồi." Túc Mạc nói.
Anh Chu sửng sốt: "Hả?"
Họ ra cửa, một chiếc xe bay màu đen có kiểu dáng đơn giản dừng ở bãi đỗ xe trước cửa nhà hàng.
Xe bay mẫu KK825... Mắt anh Chu còn đang dán lên chiếc xe, người đàn ông trên xe đã bước xuống, khiến đàn anh hoàn toàn sững sờ. Người này anh ta có biết, đợt trước anh Chu đã gặp Úc Trăn ở tiệm của anh họ, vốn còn định hỏi Túc Mạc, kết quả bận quá quên mất. Giờ vị đại lão này lại xuất hiện trước mặt anh ta, mà hiển nhiên là người ta tới đón Túc Mạc.
Đã là mùa đông, bên ngoài gió lớn.
Úc Trăn hơi gật đầu với đàn anh Chu, để hai người lên xe trước.
Túc Mạc ngồi ở ghế cạnh tài xế: "Bọn em phải về trường trước, đưa anh Chu về đã."
Úc Trăn vốn định tối nay tới trường đón cậu về, nhưng hồi chiều trạm y tế lại nhắn Túc Mạc tới lấy báo cáo khám sức khỏe, cậu mới bảo cho Úc Trăn là không cần đến, cậu tới trạm lấy báo cáo rồi về thẳng nhà.
Nhưng đối phương lại hỏi địa chỉ, nói đúng lúc đang ở ngoài, tiện đường đưa cậu tới trạm y tế luôn.
Túc Mạc gửi địa chỉ cho anh, nói là cậu ra ngoài ăn, tối mới về trường.
Không ngờ ăn xong Úc Trăn đã tới rồi.
"Được." Úc Trăn.
Đàn anh Chu vừa tò mò vừa thắc mắc, nhưng không dám hỏi nhiều. Hồi trước thấy ảnh chụp trên tường ở sở nghiên cứu, anh ta đã cảm giác đại lão Úc Trăn là kiểu người rất khó để bắt chuyện. Khí thế của người ta rành rành ra đó, nhưng thực tế nói chuyện rồi, anh ta mới phát hiện tuy đại lão kiệm lời, nhưng cũng không phải kiểu lạnh lùng từ chối giao tiếp.
Thân thiện tới bất ngờ.
Nhưng mà sao trước kia anh ta lại không biết Túc Mạc thân với Úc Trăn như vậy chứ!
Còn tới tận nơi đón thế này, chắc chắn không phải quan hệ bình thường, chẳng lẽ hai người này là họ hàng gì sao?
Đàn anh Chu nghĩ cả buổi cũng không nhớ nổi Túc Mạc có từng nhắc tới họ hàng nào không. Anh nhớ hồi trước cha mẹ cậu xảy ra chuyện, trong nhà chỉ còn một người máy.
Đưa người về trường xong, hai người lại đổi hướng tới trạm chữa bệnh lấy báo cáo.
Xuống xe, gió trở nên lớn hơn.
"Em vào trước đi, anh đỗ xe rồi vào tìm em." Úc Trăn đưa áo khoác cho Túc Mạc: "Mặc áo khoác vào."
Áo khoác của Úc Trăn hơi lớn so với Túc Mạc, thấy xe đi xa, Túc Mạc mới vào trong. Cậu cúi đầu trả lời tin nhắn của đàn anh, sau đó dưới sự dẫn đường của y tá, tới phòng làm việc của bác sĩ Ngô.
Hôm nay tới lấy báo cáo chỉ có mình cậu, vừa vào bác sĩ Ngô đã nở nụ cười với Túc Mạc: "Bên ngoài trời lạnh, trước khi tới quên không nhắc cháu là nhiệt độ sẽ hạ."
Túc Mạc đáp: "Vâng cháu biết ạ."
Bác sĩ Ngô chào hỏi xong bảo Túc Mạc ngồi xuống, lấy một tệp báo cáo đưa tới trước mặt cậu: "Túc Mạc, là một tin tốt."
"Sau khi cháu hoàn thành quy trình khám sức khỏe, tổ chuyên gia đã lập tức tiến hành hệ thống lại phân tích. Đây là lần khám hoàn chỉnh nhất cháu làm trong thời gian qua, số liệu thật sự có giá trị tham khảo rất lớn với chúng tôi." Bác sĩ Ngô dùng hết màn hình, hiển thị số liệu cho Túc Mạc xem, giải thích cho cậu: "Các số liệu hiện tại cho thấy, sức bền, khả năng chịu đựng, chống cự đều có tăng trưởng rõ rệt. Một phần là nhờ cháu kiên trì tập thể dục, một phần khác rất có thể là nhờ kĩ thuật thực tế ảo. Đại não của con người là một nơi rất thần kì, trước kia bác có nói chơi game giúp tinh thần lẫn thể xác của cháu được mạnh khỏe, thực tế thì thực tế ảo cũng ảnh hưởng tới sự phát triển não bộ của cháu. Chúng tôi phát hiện đại não của cháu có dấu hiệu phát triển."
"Tinh thần lực của cháu rất cao, có thêm thực tế ảo k.ích thích, mức phát triển não bộ của cháu có vẻ đã tiến vào một cấp độ mới."
Bác sĩ Ngô nói đơn giản: "Trước kia bác đã thấy có chút mâu thuẫn, theo lý mà nói thì người có tinh thần lực cao, thể chất không thể quá kém, mà thể chất của cháu lại kém tới cấp bậc F-. Cái này đã không thể dùng số liệu y học để giải thích. Nhưng giờ, bởi vì não cháu tái xuất hiện quá trình thích ứng, chỉ lệnh từ não ảnh hưởng tới kí.ch thích tố cũng như điều tiết ở mọi phương diện, đây có lẽ là một quá trình lâu dài, nhưng thể chất của cháu thật sự có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp."
Túc Mạc nghe vậy sững sờ, bắt được trọng điểm trong lời bác sĩ Ngô: "Ý bác sĩ là, thể chất của cháu sẽ ngày càng tốt ạ?"
"Đúng, trước đó thể chất của cháu từ F- lên đến F đã cho thấy cháu đang trong quá trình khôi phục." Bác sĩ Ngô nói: "Chúng tôi đã từng cân nhắc tác động lên đại não để tạo ảnh hưởng tới thể chất, nhưng thực tế thì tất cả thí nghiệm đều thất bại, mà thể chất người bệnh chưa chắc đã chịu được tác động từ bên ngoài. Trường hợp của cháu cho chúng tôi một ý tưởng mới, chủ động và bị động là hai khái niệm, ý muốn của người bệnh quan trọng hơn. Đương nhiên đây vẫn là lĩnh vực hoàn toàn mới, máy đăng nhập cấp F còn chưa đủ hoàn thiện, cũng chưa có khai phá mới với dụng cụ chữa bệnh."
"Quá trình khôi phục thể chất có thể rất dài, nhưng nếu có thể duy trì loại tăng trưởng tích cực này, cháu sẽ ngày một khỏe hơn."
Bác sĩ Ngô nhìn cậu trai trước mặt, mỉm cười nói: "Túc Mạc, cháu có thể yên tâm rồi."
Quá trình khôi phục thể chất có lẽ sẽ dài dằng dặc, nhưng từ F- đến F mang lại hi vọng cho cậu.
Mà giờ, niềm hi vọng ấy được khẳng định, cậu sẽ khỏe mạnh.
"Có thể tiếp tục khôi phục, nhưng không có nghĩa là cháu không cần chú ý sức khỏe. Đừng quên, giờ cháu vẫn là cấp độ F, thuốc vẫn phải uống, cái gì cần hạn chế vẫn phải hạn chế." Bác sĩ Ngô nhìn thiếu niên, từ khi ông tiếp nhận Túc Mạc đến giờ đã qua 10 năm, ông tận mắt nhìn đứa bé này trưởng thành, cũng biết cậu đi được đến hôm nay khó khăn tới mức nào: "Dùng câu cửa miệng của người máy nhà cháu, hôm nay lại là một ngày Túc Mạc mạnh khỏe."
1
Túc Mạc chớp mắt, chẳng hiểu sao hốc mắt nong nóng, cậu nói: "Cảm ơn bác, bác sĩ Ngô."
-
Úc Trăn đỗ xe xong đứng ở trước cửa phòng khám đợi.
Hành lang của khoa chứng bệnh đặc thù không có ai, người máy y tá cũng hiếm khi qua lại.
Lần trước tới đây, Úc Trăn đã cảm giác được sự quạnh quẽ của nó, cảnh vật thuần một màu trắng, giống như ám chỉ tương lai trắng xóa, mọi thứ đều là ẩn số. Trước khi anh gặp Túc Mạc, cứ mỗi một thời gian Túc Mạc đều phải tới đây lấy báo cáo, cậu không có người thân, chỉ có một người máy chăm sóc, còn độc lập tự cường, nên rất có thể là một mình tới, lại một mình ra về.
Ở độ tuổi cần sự quan tâm nhất, cậu một mình chịu đựng trời đông giá rét nhất.
Thời niên thiếu Úc Trăn bay lượn bên ngoài, đi khắp tinh tế, cũng trải qua sinh tử, lúc nghiêm trọng nhất suýt không có mạng mà về.
Dù đã yên ổn được nhiều năm, cuộc sống cũng dần bình thản, cảm giác khi cơ thể sắp chết vẫn in sâu trong đầu, nhưng anh lại không thấy sợ hãi.
Nhưng giờ này phút này, ngồi đây đợi người, Úc Trăn lại có cảm giác sợ hãi mình sẽ đánh mất.
Rất nhanh, cửa phòng mở ra.
Túc Mạc bước ra khỏi phòng khám, thấy người đàn ông ngồi đợi bên ngoài, ánh mắt nao nao.
Úc Trăn thấy thế đứng dậy, ấm giọng hỏi: "Sao thế em? Kết quả không tốt à?"
"Không." Túc Mạc hơi cúi đầu: "Là kết quả tốt."
Bên ngoài rất yên tĩnh, hành lang vắng lặng chỉ có hai người họ.
Túc Mạc cầm báo cáo trong tay: "Anh, em có thể hỏi anh một chuyện không?"
Úc Trăn nhìn Túc Mạc, nhận thấy cảm xúc của thiếu niên biến hóa: "Em hỏi đi."
"Tại sao hồi đó anh lại cương quyết muốn khai phá máy đăng nhập cấp F...?"
Túc Mạc hỏi: "Anh là người làm kinh doanh, không cần phải lãng phí một lượng lớn nhân lực, tài lực vào một con đường có thể sẽ không có phản hồi như vậy."
Úc Trăn giúp Túc Mạc kéo cao cổ áo: "Thương nhân trục lợi, anh là người quản lý dự án, quyết định đưa ra sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ việc vận chuyển và kinh doanh của dự án. Máy đăng nhập cấp F không phải không thể khai phá, chỉ là thực hiện rất khó khăn, người sử dụng lại không thể chịu được số liệu của máy đăng nhập, tài lực và nhân lực cần đầu tư cũng rất lớn. Nhưng máy đăng nhập game thực tế ảo lại khác, trong tình huống có thể thực hiện, chỉ là tăng thêm một con đường trên nền tảng có sẵn, làm được, và cũng có điều kiện để làm."
"Vậy tại sao lại không làm?" Úc Trăn hỏi: "Em thấy chơi game có vui không?"
Túc Mạc sửng sốt: "Có ạ."
"Đó là phản hồi lớn nhất."
Úc Trăn kéo kín mũ cho Túc Mạc, thấp giọng nói: "Túc Mạc, anh cảm thấy rất may mắn, may mắn vì trước đó đã đưa ra quyết định này."
Nam sinh không nói một lời, bình tĩnh đứng trước mặt Úc Trăn.
Đôi mắt trong suốt cứ như vậy nhìn anh.
"Sao vậy?" Úc Trăn nói: "Bác sĩ nói gì à?"
"Không." Túc Mạc vươn tay kéo lại mũ áo khoác, cúi đầu nói: "Chỉ là em bỗng phát hiện..."
"Hình như mình thích anh hơn rồi."
2
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạc Nhạc: Ngài Úc Trăn thật sự là một người rất tốt!
________________________
Ốm mệt quá mà sếp hãm l không cho nghỉ vẫn bắt đến công ty nên chống đối ngồi beta =))))))