Túc Mạc ốm cái là ốm nguyên cả tuần, cậu sốt liên tục, có lần đêm khuya sốt cao dọa cho còi báo động của Nhạc Nhạc suýt nữa thì trục trặc. Cũng may không phải vấn đề lớn, không đến mức xe cấp cứu của trạm chữa bệnh phải chạy tới khu dân cư. Ngoài sốt ra thì thứ khó khăn nhất chắc là bệnh đau đầu của Túc Mạc.
Cậu vốn có bệnh đau đầu kinh niên, đợt sốt này khiến cơn đau tăng thêm, lúc đau phải uống thuốc giảm đau mới đỡ. Nhưng vì thể chất nên lượng thuốc giảm đau cậu được phép sử dụng có hạn, chỉ có buổi tối đi ngủ mới được dùng, những lúc khác thì chỉ có thể cố chịu đựng.
Trong thời gian này, mỗi ngày Úc Trăn đều hỏi thăm tình trạng của cậu, còn nhiều lần tới nhà, mỗi lần tới đều mang đồ ăn.
Đôi khi là cháo dinh dưỡng, có khi lại là canh bổ... Biến đổi đủ món, Nhạc Nhạc lẽo đẽo theo sau anh chép bài tập, thấy Túc Mạc có vẻ thích loại cháo hay loại canh nào là nó vội vàng chạy tới hỏi Úc Trăn nấu ra sao.
Túc Mạc không quen có người đối xử với mình như vậy, muốn tặng lại anh một ít trà hoặc đồ chơi nhỏ, Úc Trăn lại không nhận cái nào, từ chối lòng biết ơn của cậu.
Úc Trăn: "Không cần tặng anh đồ, mau khỏe lại đi."
Túc Mạc đành phải thôi, chuyển sang dặn Nhạc Nhạc mỗi lần Úc Trăn tới đều phải pha loại trà tốt nhất, thỉnh thoảng còn pha đầy một bình cho người ta mang về uống.
Bên phía trường học, cậu xin nghỉ nửa tháng, giáo sư thầy hướng dẫn đều biết tình trạng của cậu đặc biệt, chỉ ghi ra ngày thi của mấy môn, sau đó dặn cậu chú ý nghỉ ngơi, đến lúc đó tới thi là được.
Khi ốm người ta dễ trở nên lười biếng. Chỉ số chữa bệnh không xuống dưới cấp III, Túc Mạc không thể vào game, chỉ có thể làm ổ ngoài phòng khách hoặc nằm dài trong phòng ngủ chơi game quang não, chơi những trò cậu đã chán ngấy, càng chơi càng chán.
Điều duy nhất đáng để vui mừng là báo cáo thể chất mới bác sĩ Ngô mang tới.
Tháng này cậu chưa đi kiểm tra sức khoẻ, hôm đó bác sĩ Ngô đến nhà tiện thể rút máu cậu đi xét nghiệm, sau đó mang về cho Túc Mạc một tin cậu chưa từng ngờ tới.
Thể chất của cậu, từ F-, khôi phục lên F.
Thể chất cấp F rất đặc biệt. Hầu hết mọi người cho rằng người bệnh cấp độ F tức là chỉ có F, thực tế thì còn được phân chia dựa trên các số liệu cơ thể thành F+, F, F-. Trước kia số liệu kiểm tra sức khoẻ của Túc Mạc là F-, tuy lúc ở trạng thái tốt nhất, cậu có thể chất ngang với một vài cấp E, nhưng F và E vẫn là khác biệt giữa ngày và đêm.
Mấy năm trước, Túc Mạc nhận được một báo cáo, phần báo cáo đó vẫn còn nằm trong ngăn kéo của cậu. Kết luận của nó là cậu có thể chất F- không thể chữa trị, khuyên cậu từ bỏ trị liệu cấp tiến, dùng phương pháp bảo thủ.
Nên cậu từ bỏ, những năm qua vẫn luôn uống một đống thuốc hàng ngày để duy trì sức khỏe, cho đến khi nhận được đánh giá cấp bậc mới.
"Đây là sự thật sao?"
Bác sĩ Ngô ở đầu kia video nói: "Là thật. Chúng tôi có một tổ chuyên gia cùng theo dõi tình trạng của cháu, tuy là tình trạng cơ thể cháu hiện giờ có hơi khác thường, nhưng chúng tôi đã kiểm tra dựa trên các điều kiện khác. Báo cáo này đã được thẩm tra đối chiếu liên tục mới ra được số liệu, cháu cho chúng tôi thấy khả năng bình phục."
"Nếu cháu lo lắng, tốt nhất là một tháng đi khám sức khỏe hai lần, nếu số liệu thể chất vẫn giữ vững không tụt thì sau này chắc chắn sẽ ổn định lại." Bác sĩ Ngô cũng mừng cho Túc Mạc: "Giai đoạn hiện giờ, thể chất của cháu đã lên cấp F, chúc mừng cháu Túc Mạc."
Đây là thông tin vui nhất Túc Mạc nhận được trong những năm qua.
Lúc Úc Trăn tới đưa máy đăng nhập, Túc Mạc mặc quần dài áo dài ngồi trong phòng khách, trước mặt bày các loại linh kiện máy móc và mô hình. Cậu ngồi đó một mình đo lường tính toán số liệu hoặc lắp ráp linh kiện, thỉnh thoảng ho mấy tiếng, giọng khàn rồi cũng muốn khoe với người máy mình đo được tính ra công thức nào rồi.
Úc Trăn nhìn thấy cảnh này, có chút xúc động. Túc Mạc một mình nói chuyện với người máy, tự do như một đứa trẻ.
"Anh Trăn vào ngồi đi." Túc Mạc đẩy linh kiện sang bên để mặt bàn không còn bừa như vậy nữa: "Nhạc Nhạc, pha trà đi."
"Máy đăng nhập đã được thay đổi thiết lập, các quyền hạn của em được giải thích hết trong này." Úc Trăn đặt máy đăng nhập lên bàn.
Túc Mạc cầm sách hướng dẫn xem một lượt: "Cảm ơn anh Trăn."
Túc Mạc bị ốm thì gầy đi trông thấy, nhưng trông vẻ hoạt bát trên mặt thì rõ ràng đã khá hơn nhiều.
Úc Trăn nhìn cậu: "Thực đơn mấy hôm trước anh đã sắp xếp lại gửi cho Nhạc Nhạc. Tối qua bà nội hỏi chuyện của em, anh nghĩ sức khỏe em đã khá lên nhiều nên có kể cho bà, bà nói đợi em khỏe hẳn rồi tới nhà ăn một bữa cơm."
"Vâng." Túc Mạc trả lời.
Úc Trăn lại bổ sung: "Không cần mang trà tới, cũng không cần mang gì khác."
Túc Mạc hơi khựng lại, sau đó đáp: "Vâng."
Úc Trăn không ở lại lâu, thấy Túc Mạc còn bận đo lường tính toán công thức thì về trước.
Đợi Úc Trăn đi rồi, Túc Mạc đã nóng lòng cầm máy đăng nhập cẩn thận xem xét, kết nối bộ phận được thiết lập lại vào hệ thống của Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc nói: "Ngài Úc Trăn đúng là một người tốt."
-
Úc Trăn không biết, anh chân trước vừa ra khỏi nhà họ Túc, chân sau Túc Mạc đã nói ngon nói ngọt lừa Nhạc Nhạc cho mình vào game thử máy đăng nhập.
Hơn một tuần không vào game, vừa vào đã chịu ảnh hưởng của thể chất trong game thay đổi. Túc Mạc không kịp phản ứng, nhưng đạp chân trên đất đi vài vòng là sự chênh lệch đó cũng tan thành mây khói.
Đồng thời cậu cũng thấy tin nhắn Quy Chân Phản Phác nhắn cho cậu trước khi vào bãi săn. Túc Mạc không mấy quen thuộc với pvp, thấy tin nhắn của Quy Chân Phản Phác mới chợt ý thức được mình đã không cân nhắc đến khả năng đó.
Thật ra hôm đó mà nói sớm thì chắc cậu cũng sẽ chọn cùng phương pháp với Úc Trăn.
Túc Mạc nhìn chằm chằm tin nhắn, định trả lời lại không biết nên nói gì, cuối cùng thả một like cho trang cá nhân của Quy Chân Phản Phác.
Nói cảm ơn nhiều rồi, bấm like tốt hơn.
Like xong Túc Mạc lại nhớ ra một chuyện, nhắn bổ sung ---
[Đợi em làm xong trang bị, bọn mình PK đi.]
Đóng khung chat lại, Túc Mạc mới nhớ đến thú cưng đói bụng cả tuần, vội vàng mở cột thú cưng cho Thỏ Linh Tâm và Yêu Tinh Sương Mù ăn. Vừa mở, hai con thú đói tới nỗi bụng kêu rột rột đã chạy ra. Da lông Thỏ Linh Tâm xám xịt, màu lục của Yêu Tinh Sương Mù cũng không còn sáng long lanh, một trái một phải ôm chân Túc Mạc, khỏi cần nói tiếng chúng làm nũng mềm mại đến mức nào.
"Hai đứa chờ chút..." Túc Mạc im lặng, mở túi bắt đầu tìm đồ ăn, kết quả phát hiện lương thực cho thú cưng còn có hai gói, đút cho mỗi đứa một miếng là hết.
Thỏ Linh Tâm và Yêu Tinh Sương Mù đáng thương nhìn cậu.
Túc Mạc: "Anh phải ra nhà kho lấy chút tiền rồi tới chỗ NPC đằng kia để mua."
Không biết hai con thú cưng có nghe hiểu không, dính chặt lấy Túc Mạc, dường như là sợ chớp mắt chủ nhân lại biến mất, chúng nó không có miếng ăn.
Đường tới nhà kho cũng không xa, lại đi hết 5 phút.
Trong lúc Túc Mạc đang tìm xem NPC bán thức ăn nào ở gần nhất, Hồng Quả Quả xin vào đội.
Một tuần không gặp, Hồng Quả Quả làm xong nhiệm vụ mới chú ý là Momo online, ngựa không dừng vó lao ra khỏi bản đồ xin vào đội. Vừa vào đội, còn chưa biểu đạt được nỗi tương tư một tuần qua, đã nghe được lời nói lạnh lùng vô tình của đại ca nhà mình.
"Cách Thành Lạc Nhật xa không? Mang cho tôi 20 phần lương thực cao cấp."
Hồng Quả Quả: "..."
Hồng Quả Quả - ba nuôi cao cấp của đám thú cưng nhà họ Túc xách theo đống lương thực chạy tới chỗ đại ca, nhìn hai con thú cưng rõ ràng đói tới gầy cả người, vừa khiển trách đại ca nhà mình vô tình, vừa tính xem dùng bao nhiêu phần thì vừa đủ để đạt độ no. Chắp vá giao ra 20 gói lương thực cao cấp, 3 gói trung cấp và 7 gói cấp thấp mới miễn cưỡng lấp đầy hai con thú dạ dày không đáy.
Lúc thú cưng ăn cơm, Túc Mạc nhìn đồ trong túi, phần thưởng lần trước nhận từ bãi săn cậu chưa kịp xếp lại, cực kì lộn xộn. Do cậu đứng đầu 2 bảng nên đồ tới tay cực kì phong phú. Có phần thưởng thường thấy là viên kinh nghiệm, tiếp theo là điểm tích lũy yêu ma, ngay cả điểm thuộc tính vĩnh viễn cũng cho tận 250 điểm.
Ăn hết đống viên kinh nghiệm đã giúp cậu từ cấp 78 bay vụt lên cấp 79, bù đắp cho 1 tuần không online, thành công lên nhóm đang dẫn đầu server về cấp bậc.
Ngoài phần thưởng thông thường ra thì còn có hai cái rương đầu bảng.
Theo như lời đám Hồng Quả Quả, rương đầu bảng có xác suất mở ra đạo cụ rất thấp, tỉ lệ ra trang bị vàng hoặc vũ khí cao hơn. Túc Mạc đã có [Đèn Thiên Linh] cấp 70 nên vũ khí vàng không quan trọng với cậu lắm, nếu mà mở ra được trang bị cấp 80 thì sẽ có ý nghĩa hơn.
"Anh, em thấy anh không nên cho chúng nó lên cấp nữa đâu." Hồng Quả Quả nhìn hai con thú ăn như hổ đói, hết sức nghiêm túc dặn dò: "Lúc đánh nhau thì không thấy lấy một địch ba, nhưng ăn thì càng ngày càng nhiều."
Thỏ Linh Tâm lắc lắc đôi tai.
Yêu Tinh Sương Mù chổng mông vào mặt Hồng Quả Quả.
"..." Đuôi lông mày Hồng Quả Quả giật giật: "IQ của tụi nó không hiểu đồ ăn này là em đưa à? Em coi như cũng là một nửa cha mẹ cơm áo của chúng nó mà."
Túc Mạc liếc nhìn hai con thú đang ăn hết sức vui vẻ, hờ hững đáp: "Vậy à?"
Hồng Quả Quả dời vị trí, không nhịn được nói: "Trước kia chúng nó chỉ cần một gói là đủ no, giờ anh xem phải cho ăn bao nhiêu gói? Chẳng trách trên diễn đàn có người nói không nuôi nổi thú cưng cao cấp, với cái tốc độ này thì ai nghèo là bị chúng nó ăn phá sản luôn..."
Y còn chưa lải nhải xong đã thấy kênh đội ngũ hiện lên thông báo.
[Người chơi Momo mở, nhận được!]
7
Thông báo này cũng được đưa lên thông báo chung của hệ thống, các người chơi đang online lập tức chú ý tới ID quen thuộc --- Momo, đầu bảng núi Võ Khúc. Là nhân vật được quan tâm nhất tuần vừa qua, không ít người chơi cực kì tò mò về cậu, muốn biết cậu và Quy Chân Phản Phác rốt cuộc có gút mắc gì, muốn biết cậu online rồi liệu có leo thêm xếp hạng bảng đánh giá chung không...
Nhưng mà Momo quá thần bí. Thắng xong biến mất, khiến người chú ý cậu trên diễn đàn bóp tim cào phổi, thảo luận lại không hề giảm bớt, mà càng ngày càng kịch liệt vì sự bí ẩn của cậu.
[Thế giới] Lily đây: Vãi chưởng, Momo online kìa.
[Thế giới] Mèo Nhỏ không có ý xấu: Rốt cuộc ổng cũng nhớ mở rương kỳ văn rồi à?
[Thế giới] Đầu hơi lệch: Đại lão ở đâu thế?! Em muốn chụp ảnh lưu niệm!
...
Mà người chơi Momo mở ra trứng linh sủng, cùng với đại thương nhân Hồng Quả Quả có mặt trên bảng xếp hạng tài sản, đều im lặng một phút ngắn ngủi.
Hồng Quả Quả: "..."
Túc Mạc khá bất ngờ: "Cái rương này còn mở ra được cả trứng thú cưng?"
Hồng Quả Quả: "Cái này... Anh không thấy là như vậy rất quá đáng sao?"
Túc Mạc cầm quả trứng trong tay quan sát: "Cũng ổn mà, trông có vẻ không tồi."
Hồng Quả Quả: "..."
Y đột nhiên thấy đống tinh tệ trước đó kiếm được trên diễn đàn hoàn toàn không đủ cho đám dạ dày không đáy này phá, chia hoa hồng quả thực là hành vi xa xỉ.
Túc Mạc đưa trứng cho Thỏ Linh Tâm đã ăn xong cơm, con thỏ thuần thục ôm trứng vào lòng, bắt đầu dùng lông ấp. Cậu nhìn sang cái rương còn lại, kết quả nó lại không mở ra trang bị cậu muốn, mà là một thanh vũ khí kỳ văn khác cho triệu hoán sư.
1
Vũ khí là kỳ văn ban đầu của Túc Mạc là [Đèn Phù Vân], cậu cứ tưởng vũ khí của triệu hoán sư sẽ toàn dùng cái tên này, không ngờ lại mở ra một món vũ khí có thuộc tính khác với [Đèn Phù Vân], gọi là [Đèn Lăng La].
"Vãi, anh lại mở ra vũ khí à?" Hồng Quả Quả chạy sang đây xem, phát hiện món vũ khí này có tông màu khá tối, ngọn đèn treo đầu gậy rủ xuống tỏa ra ánh sáng màu xanh đậm.
Thuộc tính ban đầu Đèn Phù Vân là hai hệ cân bằng, chỉ số vật công và pháp công ban đầu gần như ngang nhau. Nhưng [Đèn Lăng La] lại khác, món vũ khí này có vật công gấp hai pháp công, có thể nói là một vũ khí chuyên hệ vật lý.
Mặc dù vũ khí kỳ văn rất hiếm, nhưng một mình cậu cũng không dùng hết hai cái.
Túc Mạc: "Hình như không để làm gì."
"Sao lại không để làm gì! Cái này là vũ khí kỳ văn đó anh, anh biết khái niệm vũ khí kỳ văn không vậy?" Hồng Quả Quả lập tức nói: "Vũ khí kỳ văn có thể nâng cấp, cũng có thể dùng các vật liệu khác để rèn luyện. Mấy tuần trước có một thợ rèn lên cấp bậc cao nhất của nghề, kích hoạt kỳ văn, biết được vũ khí kỳ văn cao cấp nhất là cấp 80 cần phải rèn đúc."
Túc Mạc không chú ý tới chuyện đó, nghi hoặc nhìn Hồng Quả Quả.
Hồng Quả Quả: "Kể ra thì phức tạp lắm, nói tóm gọn là, vũ khí vàng cao cấp nhất trong hệ thống Thiên Hoàn hiện giờ là vũ khí kỳ văn. Theo manh mối kỳ văn mà vị thợ rèn kia tiết lộ thì vũ khí kỳ văn lên tới cấp 80 có thể kích hoạt kĩ năng của vũ khí, hơn nữa còn có thể tiến hành dung hợp nhiều cái làm một..."
"Thế nên rất nhiều đại lão biết tin tức ngầm mới chạy tới tham gia núi Võ Khúc đó. Vũ khí kỳ văn quá hiếm, vũ khí có thể xuất hiện kỹ năng ẩn còn hiếm hơn, chưa kể còn dung hợp được..." Hồng Quả Quả: "Anh có 2 cái vũ khí thì lên cấp 80 dung hợp chúng lại, rất có thể sẽ chế tạo ra được Thần khí hai kĩ năng đó!"
Túc Mạc nghe xong: "Thế à?"
Thần khí hai kĩ năng không biết trông như nào, nhưng nghe thì có vẻ rất tốn kém.
Hồng Quả Quả: "Sao anh chẳng kích động gì hết vậy. Trong số những người em biết, ngoại trừ Quy Chân Phản Phác ra thì chỉ có mỗi anh là có 2 vũ khí kỳ văn thôi á!!"
Túc Mạc nghe đến tên Quy Chân Phản Phác thì hơi khựng lại.
Hồng Quả Quả bỗng nhớ ra: "À đúng rồi, có vụ này em tò mò mãi, anh quen với Quy Chân Phản Phác hả?"
Đúng lúc này, Túc Mạc đột nhiên nhìn thấy danh sách bạn bè xuất hiện thông báo [Hành Chỉ Vô Câu] đã online. Và, một thông báo màu vàng kim cũng đồng thời xuất hiện trên kênh.
[Thông báo toàn server] Người chơi Đạp Vân Trung trải qua muôn vàn gian khó phát hiện tung tích Bí Cảnh Ly Hồn, phát động Vọng Thiên Phong. Chính thức mở ra phó bản khiêu chiến trận doanh [Bí Cảnh Ly Hồn] có thời hạn, lấy người chơi trận doanh làm đơn vị xét duyệt, mỗi lần được tổ đội 10 người tham gia. Bắt đầu áp dụng điều kiện đặc biệt, trận doanh của đội đầu tiên khiêu chiến thành công sẽ nhận được chúc phúc toàn trận doanh, độ khó khiêu chiến ★★★★★★★.
3
"7 sao! Đoàn 10 người!" Mắt Hồng Quả Quả lập tức sáng lên: "Anh, đây chính là cơ hội để bọn mình làm giàu, đi lên đỉnh cao của đời người."
Đây là khiêu chiến kỳ văn cấp độ 7 sao đầu tiên kể từ khi Thiên Hoàn ra mắt đến nay.
"Kiếm kiểu..."
Túc Mạc vừa mở miệng, trước mắt đã xuất hiện một người.
Hành Chỉ Vô Câu đứng trước mặt cậu, lời ra đến miệng lập tức ngừng.
Hồng Quả Quả đã bắt đầu mặc sức tưởng tượng về tương lai: "Lần trước bọn mình bán vé vào cửa, hiệu quả tốt cực, em còn phát triển được một nhóm khách hàng tiềm năng, cộng thêm đợt vừa rồi anh đánh núi Võ Khúc danh tiếng vang xa..."
Tác giả có lời muốn nói:
+
Hồng Quả Quả: Phó bản mới, mộng tưởng mới.