Bàn Về Chiến Lược Tiến Công Của Thiên Tài

Chương 89: Một sợi dây thừng




Trước mặt là quái nhỏ hai bên đường, con đường thì không thấy điểm cuối, cứ đánh từng tốp từng tốp như vậy rất phí thời gian. Mới chỉ qua 2 phút, mọi người đã tập hợp ở chỗ gần quái nhỏ, cửa ải này tuy tráo bảng kĩ năng nghề và giao diện thuộc tính, nhưng bảng kỹ năng kỳ văn vẫn vậy.
"Nhưng để Dưa Hấu dụ quái thì chậm lắm? Đường này cũng chỉ khoảng 100 mét, quái còn có thiết lập 1000 mét mới thoát chiến, rõ ràng không cho bọn mình kéo thoát."
"Không thể đi nhanh, cũng không thể buff kĩ năng hỗ trợ, chẳng lẽ tất cả phải đi đằng sau cậu ấy?"
"Cậu ta đi quá chậm, dù có hi sinh một trị liệu thì cũng chưa chắc đã an toàn sống tới điểm cuối rồi mới chết."
Kéo quái? Kéo kiểu gì bây giờ?
Túc Mạc nói mấy câu với Úc Trăn, Úc Trăn hiểu ngay kế hoạch của cậu, lấy từ trong túi ra một sợi dây thừng.
Dưới sự điều khiển của anh, sợi dây thừng đó kéo ra vô hạn, một đầu nằm trong tay Momo. Tất cả nhìn chằm chằm thích khách ẩn thân kéo đầu dây đi sang một bên của đường mòn, cứ thế chạy lên trước, dần biến mất khỏi tầm mắt họ, ước chừng qua mười mấy giây, Momo lại chạy về, buộc đầu dây vào eo Dưa Hấu.
Đạp Vân Trung bật cười: "Tôi hiểu rồi."
Hắn lập tức nói: "Những người khác chú ý, chuẩn bị chạy theo Dưa Hấu. Trận pháp sư buff tốc cho đồng đội, chúng ta đi luôn. Mướp Đắng, anh đang là trị liệu sư, phạm vi trị liệu xa, thù hận cũng không cao, anh chịu trách nhiệm để ý máu, sau đó chết cùng Dưa Hấu ở điểm cuối. Mọi người chú ý tốc độ, phải đuổi kịp Dưa Hấu, nhưng không được chạy trước cậu ấy."
Dưa Hấu nhìn sợi dây thừng Phi Thiên quấn quanh eo mình, gã có linh cảm chẳng lành. Sợi dây này chạy xuyên bầy quái, dường như móc ở một điểm nào đó phía cuối đường, đầu dây còn lại nằm trong tay Hành Chỉ Vô Câu.
Túc Mạc nhìn Dưa Hấu, uyển chuyển nhắc nhở: "Không đau đâu, nhưng cậu đổi bộ thời trang nào quần áo dày chút, có thể sẽ hơi thắt bụng."
Dưa Hấu câm nín: "... Em có cần phải nói một tiếng cảm ơn không?"
Túc Mạc cười, ẩn thân trước mặt Dưa Hấu, tiến vào bầy quái: "Đừng khách khí, tôi ở điểm cuối chờ cậu. Không biết yêu, chúng ta đi trước, tới trạm sau xem tình huống thế nào."
"Sẽ nhanh lắm à?"
"Không thể nào, tốc độ của đại lão Mướp Đắng chậm như vậy mà, bọn mình sẽ theo kịp thôi."
Đạp Vân Trung nghiêng đầu nhìn Úc Trăn: "Trong thời gian ngắn vậy mà, cậu ấy thông minh thật đấy."
"Em ấy luôn nghĩ nhanh hơn người khác một chút." Úc Trăn cầm dây thừng Phi Thiên. Cái đạo cụ này vốn không có tác dụng gì, vào tay Túc Mạc lại thành đạo cụ thiết yếu cho phó bản: "Tôi sẽ khống chế tốc độ, trước hết thả 20 mét."
Mấy đồng đội không biết công dụng của đạo cụ này ngơ ngác, ngay sau đó thấy Dưa Hấu lao đi với vận tốc cực nhanh, kéo theo nguyên bầy quái trên đường. Cả đám không kịp nghĩ thêm, vội vàng chạy theo, sợ bị bỏ lại giữa bầy quái không có chỗ trốn.
Úc Trăn cầm sợi dây, vừa di chuyển vừa khống chế tốc độ co vào của nó. Thấy đồng đội chạy trước sắp bắt kịp Dưa Hấu, anh lại co thêm một đoạn để Dưa Hấu bắn lên thêm mấy chục mét. Con đường mòn men theo núi không mấy rộng rãi, mười mấy người đua tốc độ, đuổi theo tanker bị dây thừng lôi đi, không đến 1 phút đã tới vị trí chỉ định.
Chỗ này có hai mốc đánh dấu Momo để lại cho họ.
Một cái là biểu tượng đánh dấu phạm vi công kích của quái, tức là chỗ Dưa Hấu và Mướp Đắng phải chết.
Cái màu xanh còn lại là đánh dấu vạch an toàn, để đồng đội đứng sang phía đó đợi quái rời đi.
"Vào vạch xanh, Mướp Đắng và Dưa Hấu chạy tới vạch đỏ, ai có trạng thái chiến đấu cũng vào vạch đỏ, đừng liên lụy tới đồng đội."
Đạp Vân Trung lập tức chỉ huy, may là tất cả đều có kĩ thuật có ý thức, ngoài Mướp Đắng và Dưa Hấu ra thì không ai kích hoạt trạng thái chiến đấu. Đợi Dưa Hấu và Mướp Đắng tử vong, hai y sư đứng ở vạch an toàn hồi sinh đồng đội, chờ họ dùng thời gian bảo vệ sau khi hồi sinh chạy tới vạch an toàn, cả đội mới lại đi tiếp.
Người xem trong phòng phát sóng của Thanh Phong sốc.
[66666666]
[Em vừa qua ngó nhà streamer sát vách, người ta còn đang leo núi, bên này lại không tới 2 phút đã xong!?]
[Hồi trước tôi cũng có cái đạo cụ này, nhưng không để làm gì bị vứt trong kho hàng, đến lúc cho nó thấy ánh mặt trời rồi.]
[Đáp án như này thì chép kiểu gì!? Không có tanker như Mướp Đắng, không có đạo cụ, còn cách nào nữa?]
[Còn chứ, ông dùng hai chiến sĩ hai trị liệu đi, kéo được 50 mét đổi người tank, để trị liệu đã có thù hận hồi sinh tanker chết trước. Cùng lắm là tốn 5 phút đợi CD thôi, vẫn qua được. Đoàn này chủ yếu là do tanker có tốc độ di chuyển chậm nên mới dùng đạo cụ.]
[Vãi chưởng, lầu trên là đại lão núp trong này.]
Úc Trăn không cởi dây thừng: "Ban nãy không nghĩ ra cái này, tôi kéo cậu đi tiếp nhé?"
Dưa Hấu hơi say xe: "Có gì anh kéo chậm thôi, em hơi chóng mặt rồi."
Apple: "Há há há tự dưng làm nhớ đợt trước đánh phó bản Ly Hồn, Dưa Hấu qua đây, anh sẽ cho chú xe Huyền Vũ để đi, còn ai tốc thấp không? Lên xe luôn, xe này chở được 3 người."
"Anh, em không qua chỗ anh nữa nha." Hồng Quả Quả đi nửa đường vòng về: "Tôi cũng có xe này, ai đi không?"
Đám Đạp Vân Trung còn chưa rõ là xe gì, đợi đến khi họ thấy hai con Huyền Vũ của triệu hoán sư hiện lên mới hiểu đầu đuôi. Lần trước, hắn lên diễn đàn có thấy đội hình đánh phó bản Ly Hồn của Momo, nhưng khi ấy trong đội hắn không có triệu hoán sư nên bỏ qua, nhớ mang máng là lợi dụng dây giảm damage của Huyền Vũ để di chuyển, cần triệu hoán sư đa nhiệm điều khiển, nhưng giờ chứng kiến cảnh này thì không khỏi thán phục những ý tưởng tinh quái của Momo.
Đáng Yêu cười: "Boss Cảnh Hạ họ đã dùng Huyền Vũ."
Đạp Vân Trung gật đầu: "Mạch suy nghĩ đúng là không giống người thường."
Ba người qua đường đã sợ ngây người.
"Chơi vậy cũng được luôn?"
"Cái này thử thách kĩ thuật của triệu hoán sư lắm, phải phân tâm điều khiển dây giảm damage của Huyền Vũ đúng không? Không thì sẽ bị đứt."
"Vậy tốc độ di chuyển của bọn mình sẽ đề cao rồi! Sao lúc nãy không lấy ra luôn?"
"Dùng được, nhưng không cần thiết." Úc Trăn vừa đi vừa giải thích cho đồng đội: "Tốc độ của Huyền Vũ quyết định bởi tốc độ di chuyển của người buộc dây, đồng đội chạy nhanh thì Huyền Vũ mới đi nhanh được. Nếu tốc độ của cả đoàn đều ở tầm trung thì cũng không nhanh hơn là mấy. Dùng để mang đồng đội có tốc thấp thì được, còn đâu không khác lắm với dùng trận pháp buff tốc."
Nhóm người có tốc độ di chuyển nhanh nhất đã đi trước dò đường, những người còn lại tốc cũng sàn sàn nhau, chậm nhất chỉ có Dưa Hấu cầm bảng của Mướp Đắng.
Úc Trăn đã nắm được đại khái cái ải [Vượt Núi Băng Đèo] này, tốc độ không phải là vấn đề, cái khó nằm ở các loại chướng ngại họ sẽ gặp trên đường. Một khi đi chậm, rất có thể bọn họ sẽ không kịp vượt ải.
Dù sao thì cũng chỉ có 30 phút, giờ đã hết hơn 5 phút rồi.
"Làm phiền mọi người một chút, bọn tôi tới trạm thứ hai rồi, là một vách núi."
Tiếng Túc Mạc vang lên trong kênh, cắt ngang cuộc tám chuyện vui vẻ khi đi xe rùa đen của họ: "Hai vách núi cách nhau chừng 3 mét, có dây leo cản đường, không dễ qua."
Điểm chướng ngại thứ hai của Vượt Núi Băng Đèo đã xuất hiện. Túc Mạc dẫn theo thích khách Không Biết Yêu và xạ thủ Hai Vạn Năm đi được chừng 100 mét, vòng tới khu vực sau núi. Sau đó họ nhìn thấy rãnh núi trước mặt, vách núi cao chừng mấy chục mét, vị trí trạm tiếp theo nằm ở ngọn núi đối diện, để qua đó chỉ có một cách, đó là nhảy qua.
Nhưng vấn đề cũng hiện rõ trước mặt. Khoảng cách này có lẽ là giới hạn xa nhất của khinh công, các nghề có tốc độ di chuyển cao thì còn có thể trượt thêm một đoạn. Nhưng vách núi bên kia phủ kín dây leo, mà đám dây leo đó còn ngọ nguậy tấn công người chơi, trong quá trình phi sang mà không cẩn thận sẽ bị nó quất rơi xuống vực.
Đạo sĩ không biết yêu thấy cảnh này lập tức sợ: "Lỡ bị đánh rơi xuống thì sao? Có phải rơi xuống là chết không?"
"Tử vong sẽ được đưa về hồi sinh ở vạch xuất phát, tức là cậu sẽ phải một mình vượt qua đoạn quái nhỏ kia tới đây." Hai Vạn Năm cũng đau đầu: "Đám dây leo này phải có cơ chế, tôi đếm thử rồi, quy luật hoạt động là mỗi 3 giây thò ra một lần, quá ngắn, không đủ thời gian để nhảy sang."
"Vậy không tránh, cứ nhảy qua là được." Túc Mạc nói đơn giản.
Hai Vạn Năm nghe vậy sững sờ: "Chú em, cậu bạo lực vậy sao!? Trước đó anh Chân kể về cậu khác mà!"
Túc Mạc ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Anh ấy nói tôi thế nào?"
"Anh ấy bảo cậu dũng cảm lại thận trọng, hữu dũng hữu mưu... Tôi chơi với anh ấy lâu vậy rồi mà chưa thấy anh Chân khen ai như vậy bao giờ." Hai Vạn Năm vẫn không nhịn được phải kể khổ, nhớ tới cái phó bản năm nào giúp y vang danh, nửa tiếng heal hơn 100 triệu điểm, 1 heal 8, một phát trở thành vú em trong mộng của vô số người, kết quả tới anh Chân chỉ đổi được một câu "cũng được".
"Anh ấy khen vậy thật à?" Túc Mạc bất ngờ.
Hai Vạn Năm: "Tôi lừa cậu làm gì? Có phải hai người có gian tình gì không hả?"
Túc Mạc tìm lý do, chợt nhớ đến câu cửa miệng của Hồng Quả Quả, bèn nói: "Chắc là khen xã giao?"
Hai Vạn Năm: "???"
Chó nó tin cậu.
Túc Mạc không khỏi liếc nhìn ID sẫm màu trên danh sách đồng đội, thấy đếm ngược lập tức hoàn hồn: "Hai Vạn Năm, cậu thử khoảng cách công kích đi, xem đống dây leo đối diện đó có ăn khống chế không."
"Đừng gọi Hai Vạn Năm, gọi Tiểu Nhị đi." Hai Vạn Năm tìm chỗ đứng: "Cậu muốn thử bên nào?"
Túc Mạc chỉ một hướng, mũi tên của Hai Vạn Năm lập tức bắn ra, kỹ năng trúng đích, dây leo bị khống chế lập tức chậm hẳn lại.
"Có, tôi vừa dùng mũi tên kèm trạng thái trì độn." Hai Vạn Năm lại thử hai kĩ năng khống chế khác, đều trúng: "Khống chế mềm hay cứng đều được, nhưng thời gian khống chế ngắn hơn."
"Game đua tốc mà, có quy định thời gian nên độ khó của nó sẽ không cao."
Túc Mạc nói ngắn gọn: "Có đặc điểm rõ ràng, ai cũng có thể thấy được cơ chế của nó, không giống phó bản bình thường phải tự tìm cơ chế, nên chỉ cần giải quyết được vấn đề trước mắt, tìm ra cách vượt ải nhanh nhất là được."
Hai Vạn Năm hỏi: "Vậy cậu định làm thế nào?"
"Tạo điểm đặt chân." Túc Mạc mở kênh đoàn đội, truyền đạt lại tình huống cho đồng đội ở đầu kia.
Đội lớn nhanh chóng tới nơi, tuy đã nghe Momo nói sơ qua trong kênh, nhưng tận mắt chứng kiến thì mới biết độ khó của cái vách núi này.
"Chỗ này dùng khinh công vẫn khó, nhưng mà có chênh lệch độ cao nên khoảng cách chắc sẽ ngắn hơn mình đo bằng mắt."
"Nếu không có đám dây leo kia thì dễ rồi, xác suất thành công phải 80%, nhưng có mấy thứ đó nên nhảy sang không an toàn."
Ba người qua đường lại càng lo. Tình huống này không cho sai sót, phải thành công trong một lần, kĩ thuật của họ cũng trên tầm trung, nhưng chưa chắc đã nhảy qua được vách núi này. Lỡ mình làm sai liên lụy cả đoàn thì họ sẽ không tha thứ cho bản thân mất.
Trong lúc mọi người còn đang do dự, Túc Mạc đã cất bước đi tới bên cạnh Dưa Hấu.
Dưa Hấu thấy cậu là chân bắt đầu run: "Anh... Anh còn định làm gì nữa? Đừng bảo là bắt em nhảy thử nhé????"
Túc Mạc nghe vậy kinh ngạc nhìn gã: "Cậu muốn nhảy thử à?"
Dưa Hấu: "... Em không có ý đó!!!"
"Ồ." Túc Mạc cởi sợi dây thắt trên eo gã: "Hóa ra là tôi hiểu sai."
Dưa Hấu thấy Momo cởi dây thừng mới biết là mình hiểu lầm người ta, nghe cậu nói vậy, tự dưng gã lại ngại.
Bèn hắng giọng tự tìm lí do cho bản thân: "... Thì em cũng bó tay không cống hiến được mà, bảng của anh Mướp Đắng tốc quá chậm, khoảng cách khinh công ngắn, để em thử thì kiểu gì chả hại mọi người?"
Túc Mạc nghe vậy cười, đầy hàm ý nhìn gã: "Yên tâm, lần này cho cậu nhảy cuối."
2
Dưa Hấu: "???"
Túc Mạc cầm dây thừng qua chỗ Đạp Vân Trung giao lưu vài câu, giải thích sơ lược cách làm cho hắn.
Tính thời gian nhảy lên rồi dùng khinh công bay sang, để tới được bên đó cần khoảng chừng 3 giây, tính cả lúc chạy lấy đà thì 1 người cần khoảng 5 giây.
Mà động tác vung vẩy lên xuống của đám dây leo kia có khoảng 3 giây trống, nhân lúc đó nhảy qua thì quá mạo hiểm, một khi ước lượng sai sẽ bị đánh ngã xuống vực. Chỉ cần có một người rơi là tương đương với cả đoàn làm lại từ đầu, nên nhất định phải tìm được biện pháp có tỉ lệ mắc sai lầm thấp nhất.
Trong hoàn cảnh này, không có điểm đặt chân, kỹ năng khống chế của cận chiến coi như vào thùng rác, kỹ năng của thú triệu hồi cũng phế hơn nửa, khoảng cách còn xa, Gấu không thể dùng làm điểm dừng chân. Còn lại chỉ có các nghề tầm xa như: Trận pháp sư, đạo sĩ, xạ thủ và pháp thuật kiếm.
5 DPS tầm xa, đủ cho một vòng khống chế.
Nhưng mấu chốt là phải có người qua phía đối diện trước thì mới có thể tạo được điểm dừng chân cho đồng đội trên vách núi cheo leo này.
Úc Trăn đi tới: "Em nhảy à?"
"Em nhảy." Túc Mạc thắt chặt dây thừng: "Thích khách tốc cao, còn có kĩ năng buff tốc, em nhảy là tốt nhất."
Cậu giơ dây thừng: "Yên tâm, nếu thất bại thì anh kéo em về là được."
Úc Trăn nói: "Cần bao nhiêu mét?"
"Hơn 10 mét chắc đủ." Túc Mạc nhìn khoảng cách, hẳn là sẽ không ảnh hưởng tới khinh công của cậu.
Đạp Vân Trung nhanh chóng tập hợp mấy DPS tầm xa lại, mọi người nhìn eo Momo buộc sợi dây thừng, thích khách dùng kĩ năng tăng tốc, sau đó chạy lấy đà đạp lên mép vực nhảy thẳng sang vách núi bên kia.
Người xem thấy mấy đại lão trò chuyện mấy câu rồi Momo buộc dây thừng lên eo, nhảy ra ngoài.
[Họ làm gì vậy?]
[Chắc là nhảy thử? Tôi vẫn chưa hiểu làm thế nào để qua.]
[Thì còn làm gì nữa? Đoạn này nhảy hai phát khó lắm đấy, một khi dính công kích giữa không trung là đứt luôn.]
[Chắc các đại lão có ý tưởng rồi, sẽ không dùng cách bình thường đâu.]
Đạp Vân Trung cầm bảng trận pháp sư, một giây trước khi Momo nhảy lên, hắn thả một trận pháp sợ hãi ở vị trí đối diện bên trái, ngay sau đó để đồng đội liên tiếp khóa đống dây leo đang vung vẩy bốn phía: "Pháp thuật kiếm khống chế tiếp."
Đúng lúc này, tình huống đột ngột phát sinh, một sợi dây leo ở mé đằng xa đột nhiên duỗi dài, vung về phía Momo trên không trung.
"Vãi nó có biến chiêu!"
"Coi chừng!"
"Không đủ khoảng cách!"
"Nhảy bị ngắn rồi."
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hai bước nhảy của Momo có một tích tắc cứng lại, bị dây leo quấy nhiễu nên phán đoán sai khoảng cách, vẫn còn thiếu một chút nữa mới tới vách núi đối diện, cả người cậu rơi xuống. Tim của tất cả nhảy lên, Úc Trăn đã chuẩn bị rút dây thừng lại. Nhưng vào thời khắc mấu chốt, dao găm của thích khách được móc ra, hung hăng đâm vào núi đá.
"Đừng ngừng khống chế! Khống chế hết đám dây leo quanh cậu ấy đi!"
Mấy DPS tầm xa không dám lười biếng, thả hết kĩ năng khống chế ra, cố định đám dây leo hỗn loạn bên cạnh Momo.
Momo không rơi xuống, trong lúc khẩn cấp đã kịp treo người trên vách đá.
Thích khách là nghề duy nhất ở Thiên Hoàn có hai vũ khí, hai thanh dao găm. Một thích khách giỏi sẽ biết tận dụng ưu thế hai vũ khí để tạo lợi thế cho mình, và vào thời điểm mấu chốt, lợi thế này đã được Momo lợi dụng. Cậu đâm con dao vào vách đá, dưới sự yểm trợ của đồng đội chầm chậm leo lên.
Những người khác lo tới mức tim sắp bắn ra ngoài, thấy Momo trèo lên được rồi mới nhẹ nhàng thở ra.
Nếu như ngay cả thích khách có tốc độ di chuyển nhanh, khinh công bay xa nhất mà cũng không nhảy qua được, vậy những người khác càng khỏi cần bàn, có khi bay nửa đường đã bị dây leo đánh rớt xuống chứ đừng nói là bám vào vách đá leo lên.
Dưa Hấu giật mình, nhớ lại: "Từ từ... Momo cầm bảng của tôi đúng không?"
Giờ phút này, Momo đang dùng vũ khí vàng quý giá của gã, đâm thẳng vào vách đá cứng rắn.
Trước khi vào phó bản mình đã sửa trang bị chưa? Đâm một nhát vậy mất bao nhiêu độ bền? Liệu nó có chịu nổi không?
Trong đầu Dưa Hấu đang có ngàn con ngựa phi như điên, hai con dao bảo bối của gã sẽ không từ trần sau phó bản này chứ!!!!
Mướp Đắng vỗ vai Dưa Hấu: "Ầy tiền sửa đồ ra ngoài anh trả cho."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.