Ngao Phong chỉ cảm thấy xung quanh nổi lên âm phong, gió lạnh phả lên sống lưng, từng sợi lông rồng trên người lần lượt dựng đứng. Hai tay đang bế Tiểu Cửu của hắn cứng lại, sau đó hắn nhẹ nhàng đặt Tiểu Cửu xuống đất. Một loạt từ ngữ thuyết phục đang tính thốt ra như “Nhị Lang Thần Quân trời tốt đất tốt xo tốt…” cũng đành miễn cưỡng nuốt xuống.
Tiểu Cửu thấy thế, lập tức thu hồi nét u buồn trên mặt, dằn nén mọi vấn vương dành cho Kim Trăn, bày ra vẻ mặt ngây thơ ngơ ngáo, kéo tay áo Ngao Phong, hỏi:
“Nhị… Cái gì Thần Quân là ai? Đệ nhất Tiên giới là sao?”
“Anh ta là…”
Thấy Tiểu Cửu dòm mình bằng ánh mắt “ngây thơ”, lại cảm thụ hai đường nhìn đang chĩa vào cổ mình, Ngao Phong im bặt ngay và luôn, cảm thấy mình sắp bị tầm mắt băng hỏa lưỡng trọng thiên này đâm xuyên rồi, rất chi hối hận bản thân thiếu não đi nhắc tới Nhị Lang Thần Quân gì đó.
*tầm mắt băng hỏa lưỡng trọng thiên: ý chỉ hai tầm mắt vừa nóng vừa lạnh của Cửu Cửu với Kim Kim
Quả nhiên nhiều chuyện xong nhất định sẽ gặp báo ứng.
Trong cung điện Nhị Lang Sơn, Nhị Lang Thần Quân đang chải lông cho khuyển cưng thì tự dưng hắt xì liên tù tì mấy cái, không khỏi nhíu mày: “Thiên Bảo, mày lại rụng lông rồi.”
Khuyển Hao Thiên vô tội nghiêng đầu: “Áu ~~”
Ngao Phong hít một hơi thật sâu, bình ổn tâm thần, đưa tay xoa xoa mái tóc mềm của Tiểu Cửu, nói:
“Anh ta là đệ nhất ngu si của Tiên giới, không cần để ý, đi đi, chú Thần Đồ của em đến rồi, đi chơi với chú đi.”
Các hoàng tử: …
Cái tốc độ biến sắc mặt này, không hổ là Ngũ hoàng tử nhanh như gió. Gượm đã, chú?
Thần Đồ: …
Chú…
Tiểu Cửu: …
Chú?!
Ngao Phong cảm thấy bốn đường nhìn chĩa vào mình càng trở nên “mãnh liệt”, tức tốc ngậm chặt miệng, nhảy ra sau lưng Ngao Liệt, hết dám lên tiếng.
Đưa lưng về phía Thần Đồ, tiểu long Tiểu Cửu nghiến răng, hung hăng trừng Ngao Phong một cái, rồi quyết đoán bỏ rơi đồng đội heo là anh năm, chạy vào lòng Ngao Phác.
Ngao Phác biết Tiểu Cửu giả trang trước mặt Thần Đồ quá vất vả, bèn xoay người, ôm Tiểu Cửu ngồi trên giường, để cậu tiếp tục quay lưng với Thần Đồ, rút iPad ra, mở trò Tìm Em Gái Mi, hai người hết sức chuyên chú chơi tiếp.
Thần Đồ đứng tại cửa mấy phút, tiếp theo cất bước vào phòng, đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống, để cái bịch to lên bàn, nhìn Tiểu Cửu đang cắm cúi chơi game trên giường.
“Tiểu Cửu, tới đây với anh.” Thần Đồ nhẹ giọng gọi.
Tiểu Cửu giả đò không nghe thấy, tiếp tục cúi đầu. Ngao Liệt lại cười xấu xa bước đến cạnh Tiểu Cửu, thò tay chọt cánh tay cậu, bảo:
“Tiểu Cửu, không được vô phép thế nha, chú Thần Đồ của em gọi em kìa.”
Khóe miệng Ngao Liệt sắp ngoác tới mang tai đến nơi, còn cố ý nhấn mạnh chữ “chú” nữa chứ.
Tiểu Cửu không lên tiếng, chỉ là nắm đấm giấu dưới tay áo khẽ siết lại, thầm nghĩ:
“Anh ba, anh năm, đây nhớ kỹ rồi, đợi thân thể đây khôi phục đi rồi biết, hừ!”
Cậu cúi đầu, cố gắng dồn lực chú ý lên iPad, phớt lờ ánh mắt dịu dàng đang dõi theo mình chăm chú.
Thần Đồ thấy Tiểu Cửu không để ý tới mình, cũng chẳng nổi giận hay sốt ruột, chỉ xách bịch to trên bàn lên, rút ra một cái hộp, mở ra.
Một mùi hương thơm ngọt tức khắc tràn ngập căn phòng, Tiểu Cửu cứng đờ, ngẩng phắt lên, nhìn về phía Thần Đồ.
Chỉ thấy Thần Đồ khẽ mỉm cười, lấy ra một cái bánh donut trong hộp, quơ quơ với Tiểu Cửu, bảo:
“Vị vani.”
Cánh mũi Tiểu Cửu nở ra rồi thu lại, dòm chằm chằm cái bánh trong tay Thần Đồ bằng đôi mắt sáng rực, miệng nhỏ khẽ há ra, một giọt nước miếng trong suốt chảy ra từ khóe miệng, rơi cái chóc xuống iPad.
Ngao Phác: …
Thức ăn Long cung dở dữ vậy hả.
Các hoàng tử thấy vậy thì nhất tề che mặt, bọn tui không quen nó.
Ngao Phác thở dài, bản tính ham ăn không thể nào che giấu bằng diễn xuất được, thế là hắn dứt khoát bế Tiểu Cửu nhét thẳng vào lòng Thần Đồ.
Trong mắt Thần Đồ hiện vẻ hài lòng, cầm donut đút cho Tiểu Cửu ăn.
Kế hoạch dụ dỗ bằng donut, thành công.
Ngao Liệt không phục, hầm hừ nói: “Không ngờ đường đường Ma tôn lại dùng thủ đoạn bất nhập lưu như vầy, truyền ra không sợ mất mặt Ma giới à.”
*bất nhập lưu: hành động trái với lẽ thường
Ngao Phong phía sau cũng cất giọng sâu xa: “Đường đường hoàng tử Long cung bị loại thủ đoạn bất nhập lưu này dụ dỗ, truyền ra không phải càng mất mặt Tiên giới sao.”
Nghe thế, Thần Đồ tặng Ngao Phong một ánh mắt khen ngợi, xem như đặc xá tội mai mối vừa rồi của hắn. Ngao Phong nhìn Thần Đồ, cười nịnh nọt.
Ngao Côn và Ngao Bằng thực sự hết nhịn nổi, một trái một phải xách Ngao Phong ra ngoài.
Ngao Côn: “Anh năm vẫn đừng nên nói nữa thì hơn, tụi mình ra ngoài nói chuyện chút đi.”
Ngao Bằng: “Anh năm, anh khai thiệt đi, rốt cuộc anh đứng về phe nào hả?”
…
Tiểu Cửu ham ăn diệt gọn donut trong hộp xong, mới sực nhớ biểu hiện của mình có tí thiếu rụt rè, bèn chột dạ ngó trộm sắc mặt Thần Đồ, trong lòng hơi thấp thỏm, thấy Thần Đồ vẫn tỏ ra như thường thì an tâm hơn chút, an ủi mình: chắc chưa bại lộ đâu. Cậu ngẫm nghĩ rồi quyết định giả ngu tiếp, ngẩng đầu, chớp chớp mắt dòm Thần Đồ, cất giọng non nớt: “Chú ơi, con muốn nữa.”
Nghe thấy xưng hô của Tiểu Cửu, mặt Thần Đồ hơi cứng lại, trong mắt toát ra ý cười và vẻ bất đắc dĩ, nhìn… cháu Cửu (?) đáng yêu trong lòng mình.
Giơ tay phủi vụn bánh bên khóe miệng Tiểu Cửu, cất giọng ngập tràn cưng chiều: “Được, về nhân gian với anh đi, ngày nào cũng cho em ăn.”.
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
Tiểu Cửu chưa cần nghĩ đã gật đầu, sau lại chần chừ, ngửa đầu nói với Thần Đồ: “Nhưng mẫu hậu dặn cơ thể phải khôi phục mới được xuất cung.”
Một tay Thần Đồ nâng mông Tiểu Cửu lên, tay kia xoa đầu cậu, cúi xuống thơm nhẹ lên cái má trắng nõn của cậu, nói: “Anh chờ em.”
Cảm giác được cách lớp quần dưới mông truyền đến nhiệt độ lòng bàn tay Thần Đồ, cả mùi hương lẫn xúc cảm quen thuộc in trên má nữa, Tiểu Cửu cảm thấy sự khô nóng đã lâu không gặp đang nhộn nhạo trong thân thể mình, thậm chí tiểu long căn đã thu nhỏ theo thân thể cũng có chút rục rịch.
Tiểu Cửu đỏ mặt, lập tức vùi đầu vào ngực Thần Đồ, bối rối cọ lung tung, đáp lấy lệ:
“Dạ, dạ, cám ơn chú.”
Giây tiếp theo, Tiểu Cửu phát hiện bàn tay đặt dưới mông mình siết lại, nửa mông bị bóp, sau đó, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của Thần Đồ: “Không được gọi chú, gọi Kim Kim.”
Ngón tay Thần Đồ nắm nửa mông và bắp đùi Tiểu Cửu thật chặt, đầu ngón tay chỉ cách tiểu long căn đang manh nha quật khởi vài milimet, Tiểu Cửu vừa quẫn vừa gấp, sợ Thần Đồ phát hiện tình trạng đột phá giới hạn sinh lý đầy bất thường của mình. Nếu bị Thần Đồ biết bộ dạng mình như vầy mà vẫn có thể nổi phản ứng với hắn, thì bất kể sau đó diễn sâu diễn tốt cỡ nào cũng đừng hòng diễn tiếp.
Tiểu Cửu giãy giụa nhằm che lấp trạng thái 囧 của mình, ra sức gật đầu: “Dạ, được được được, Kim Kim.”
Bấy giờ Thần Đồ mới hài lòng buông tay ra, Tiểu Cửu thầm thở phào. Ngay lúc cậu tưởng mình đã vượt qua nguy cơ, thì thân thể đột nhiên bay lên trời.
Thần Đồ đứng dậy, bế cậu lên, mỉm cười bảo: “Đi, mang em ra ngoài chơi.”
Dứt lời, Thần Đồ chơi đùa với Tiểu Cửu giống mọi lần ở Long cung, giơ Tiểu Cửu qua đỉnh đầu… Nguồn:
Sau đó, để cậu cưỡi lên vai mình…
Sau đó, không có sau đó.
…
Tiểu Cửu vô lực cúi đầu, vùi mặt vào tóc Kim Trăn, triệt để từ bỏ đấu tranh.
Giờ phút này, tiểu long căn ngẩng đầu ưỡn ngực đang chọc thẳng lên gáy Kim Trăn, dài nhỏ, cưng cứng, nong nóng…
Hai tay đỡ chân Tiểu Cửu của Kim Trăn thoáng dừng lại, đáy mắt hiện lên ý cười, khóe môi khẽ cong lên, không nói gì, vẫn đội Tiểu Cửu ra khỏi phòng.
Tiểu Cửu dùng khóe mắt liếc độ cong nơi khóe môi Kim Trăn, biết mình tám chín phần mười là lộ tẩy rồi. Cậu thầm tự nhủ, không phải mình diễn quá kém, mà tại gặp phải trường hợp bất khả kháng thôi…
Nhưng bất luận thế nào, chuyện đã đồng ý với mẫu hậu thì không thể đổi ý, trước khi Kim Kim chưa lên tiếng vạch trần, hoàng tử nhỏ chỉ đành kiên trì giả bộ tiếp.
Trong những ngày kế tiếp, Thần Đồ vẫn giống như trước đây, sáng sớm mỗi ngày đến Long cung báo danh, tối về Ma giới, ngày nào cũng mang theo một hộp donut, dốc lòng chăm sóc Tiểu Cửu trước sau như một, ngoài ra thì không nói thêm gì nữa.
Các hoàng tử đều cảm thấy kỳ quái, họ cứ tưởng với trình của Tiểu Cửu thì chẳng đời nào gạt nổi lão ma đầu vạn năm như Thần Đồ, ai nấy đều chờ tới ngày Tiểu Cửu bị vạch trần. Có điều, Thần Đồ không hề đề cập, các hoàng tử buộc lòng phải diễn tiếp bộ phim mất trí nhớ máu chó này nhằm phối hợp với Tiểu Cửu.
Ngao Liệt vừa ăn donut trong hộp, vừa mở miệng bảo: “Món này ăn ngon thiệt, thức ăn Ma giới đúng là ngon hơn Long cung.”
Tiểu Cửu bò lên đầu gối Ngao Liệt, giằng lấy hộp, bất mãn trừng Ngao Liệt:
“Anh ba, anh ăn nhiều quá rồi, đã nói mỗi ngày chỉ cho anh một cái thôi mà, bữa nào Kim Kim cũng phải đi nhân gian mua, cực lắm đó.”
Ngao Liệt nghe vậy, liền dùng ngón tay búng trán Tiểu Cửu, cười nói: “Ranh con, giờ bắt đầu xót chồng rồi hử? Anh ba ăn của em vài cái thì có sao, vả lại thứ này mua ở Ma giới mà, cần chi phải đi nhân gian.”
Tiểu Cửu lắc đầu: “Mùi vị đúng là của cửa tiệm em thích ăn nhất ở nhân gian mà, sao có thể là Ma giới được.”
Ngao Phác bên cạnh nói với Tiểu Cửu: “Tiểu Cửu à, lần này anh ba em nói đúng đó.” Nói đoạn, hắn thò tay cầm hộp đựng donut lên, chỉ vào dòng chữ trên hộp cho Tiểu Cửu xem.
Tiểu Cửu cúi xuống nhìn, phía trên viết: Chi nhánh số 1 của tiệm bánh ngọt M Ký tại phố Chiến Hồn của Ma giới.
Tiểu Cửu: …
Tiệm bánh ngọt M Ký? Cái quái gì vậy? Tiệm hồi trước hình như đâu phải tên này.
Ngao Phác chậm rãi cầm iPad lên, mở mục tin nhanh của tam giới, lục lại tin tức nửa tháng trước cho Tiểu Cửu xem. Ngao Liệt thấy thế cũng bu lại cùng xem.
[Bộ Ngự thiện của Ma giới tuyên bố, những ngày sắp tới sẽ đầu tư khoản tiền lớn để học tập và du nhập những công thức bánh ngọt từ nhân gian, M Ký – tiệm bánh ngọt đầu tiên của Ma giới – sắp chính thức khai trương, trong một tháng sẽ mở chi nhánh tại các khu vực lớn của Ma giới. Gần ngàn năm đến nay, Bộ Ngự thiện Ma giới cũng từng lục tục du nhập nhiều món ngon từ hai giới tiên phàm, song tiệm M Ký khai trương lần này lại có chút bất đồng với dĩ vãng, tựa hồ hết thảy đều được chuẩn bị đầy đủ chỉ sau một đêm, hành động nhanh một cách đáng kinh ngạc. Theo phỏng đoán từ nhiều phía, có lẽ một trong hai đại Ma tôn mới trở về gần đây thích khẩu vị này nên mới dốc sức du nhập vào như thế.]
Ngao Liệt kinh ngạc hô: “Má má má, đừng nói Thần Đồ vì muốn mua donut cho Tiểu Cửu nên mở riêng một tiệm ở Ma giới nha.”
Ngao Phác gật đầu: “Trước mắt nhìn qua thì có vẻ là vậy, ngày đăng tin vừa khéo là ngày Tiểu Cửu khôi phục ký ức rồi không phản ứng hắn, tới tận hôm nay mới ngừng, ước chừng đã mở khoảng mười tám chi nhánh, về cơ bản là mỗi ngày một tiệm.”
Ngao Liệt ngạc nhiên trợn trừng mắt, nghẹn thật lâu mới lên tiếng: “Có tiền, tùy hứng.”
Tiểu Cửu lại không quan tâm các anh trai, tiếp tục đọc tin tức, chỉ thấy bên dưới còn có một bảng khảo sát:
[Bạn thân mến, bạn cho rằng vị Ma tôn nào thích ăn donut? Hãy nhẹ nhàng chọt anh ấy một cái nha. (*^__^*) Hi hi…]
Tiểu Cửu nhìn thoáng qua kết quả vote, Úc Lũy tuyệt đối áp đảo Thần Đồ với 98% phiếu bầu, bên dưới bình luận top còn có một đội hình xếp hàng ngay ngắn:
[Tiểu cúc hoa Ma Yêu: Chắc cú là Úc Lũy luôn, nam thần Thần Đồ nhà tui còn khướt mới thích ăn ba cái đồ ngọt như vậy. o( ̄ヘ ̄o#)]
[Tiểu yêu hoa Bạo Sao: Tui là lầu 1, nam thần nhà tui không thích ăn +1. o( ̄ヘ ̄o#)]
[Đại quỳ hoa Ba Điểm: Tui là lầu 2, nam thần nhà tui không thích ăn +2. o( ̄ヘ ̄o#)]
…
Kéo đến post cuối cùng:
[Không nghĩ ra tên hoa: Tui là lầu 10085, nam thần nhà tui không thích ăn +10085. o( ̄ヘ ̄o#)]
Tiểu Cửu yên lặng nhìn một hàng “xxxx hoa” và “nam thần nhà tui” sắp xếp chỉnh tề, một cảm giác vừa chua vừa ngọt tự dưng bốc lên trong lòng.
Ngọt vì Kim Kim của mình lại được nhiều người thích đến vậy. ~(≧▽≦)/~
Chua cũng vì Kim Kim lại được nhiều người thích đến vậy. (╯‵□′)╯︵┻━┻
Hoàng tử nhỏ lặng lẽ bỏ một phiếu cho Thần Đồ, nhưng vì số quá lớn, thanh tiến độ vẫn chỉ có 2%. Hoàng tử nhỏ nghĩ một hồi, nhập một dòng vào phần reply cho bình luận top:
[Là dưa không phải hoa: Tui là lầu 10086, nam thần đang ở nhà tui, tui thích ăn gì ảnh thích ăn nấy, mấy bạn hoa lầu trên tắm rửa đi ngủ đi. ~ ( ̄v ̄)/]
Ấn gửi đi xong, hoàng tử nhỏ mới thở phào, tắt ứng dụng tin tức. Đoạn ngẩng đầu nhìn các anh trai, thở dài kiểu ông cụ non, cất giọng u buồn:
“Kim Kim đúng là quá trêu hoa ghẹo nguyệt, đúng là khiến người ta không bớt lo được mà, coi bộ em phải tăng cường tu luyện, tranh thủ giúp thân thể sớm khôi phục hơn thôi.”