Bàng Môn Tả Đạo

Chương 8:




Lưu Ngọc đã sớm đoán được Luyện Thiên Sương sẽ đột nhiên gây khó dễ, cho nên thời điểm nói chuyện vừa rồi, lặng lẽ đem yêu lực ngưng tụ đến đầu ngón tay, lúc này thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, liền mạnh hướng mi tâm (điểm giữa hai đầu lông mày) hắn đâm tới. Luyện Thiên Sương hí con ngươi, vội vàng thối lui. Lưu Ngọc thuận thế vùng thoát khỏi tay hắn, xoay người bỏ chạy.
Bốn phía vẫn như cũ tràn ngập sương mù dày đặc.
Lưu Ngọc không phân biệt được phương hướng, chỉ lo chạy về phía trước, trong lòng đem rất nhiều chú ngữ mặc niệm (lẩm nhẩm) một lần, nhận định lúc này đúng là lành ít dữ nhiều.
Y lúc trước chỉ nghĩ Chu quả là một loại bảo bối, cho nên mới thiên tân vạn khổ (trăm cay vạn khổ) trộm về ăn, nào biết căn bản không có tác dụng gì, ngược lại rước lấy hoạ sát thân.
Từ đầu đến đuôi đều tự chuốc lấy phiền nhiễu, quả thực…..liền cùng y lừa cái đồ bổn thần tiên kia giống nhau.
Sách, vì cái gì mỗi lẫn cũng đều như thế gặp xui xẻo a?
Lưu Ngọc càng nghĩ càng thấy uỷ khuất, nhưng còn chưa kịp oán giận, một âm thanh động đất quái dị chợt vang lên. Ngay sau đó chỉ thấy một con cự xà lao nhanh đến bên cạnh, hoàn toàn chặn lại đường thoát của Lưu Ngọc.
Di? họ Luyện thế nhưng hiện nguyên hình?
Lưu Ngọc chấn động, lại xoay thân, cuống quýt hướng phương khác chạy trốn. Nhưng vừa mới bước chân, đã bị đuôi rắn cuốn trở về, trên mặt đất bị quăng ngã hai cái thật mạnh. Lưu Ngọc bị đánh đến đầu váng mắt hoa, trợn mắt vừa kìp nhìn thấy, kia cự xà mở ra cái miệng to đầy máu, không chút lưu tình hướng y mà cắn – nguyên lai họ Luyện ngại lấy linh đan thật phiền toái, liền tính toán đem Lưu Ngọc toàn bộ nuốt vào!
Lưu Ngọc chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ vùi thây trong bụng rắn, lập tức biện pháp gì cũng không nghĩ ra được, chỉ có thể giãy dụa chờ chết. Thời điểm hắc ám ( bóng đen, tối tăm) dần dần bao phủ, Lưu Ngọc trong đầu đột nhiên hiện lên một đạo bóng dáng mơ hồ.
Trường thân ngọc lập (thân người dài đẹp như ngọc đứng thẳng) dung nhan như bức tranh.
Kỳ quái, là cái đồ ngu ngốc kia sao?
Meo meo –
Hét thảm một tiếng, Lưu Ngọc lần nữa bị một lực đạo thật lớn đánh văng ra ngoài, lăn mấy vòng ngã trên mặt đất. Y toàn thân cao thấp đều vô cùng đau đớn, vội vàng thân thủ sở soạng: đầu còn, tay còn, chân cũng còn.
Ai? Ta còn chưa có bị xà yêu ăn tươi?
Còn đang nghi hoặc, bên tai chợt vang lên mấy tiếng “tê tê”. Ngẩng đầu phát hiện, thanh y nam tử vừa mới rồi còn trong đầu mình, giờ phút này đang đứng trong nồng đậm sương mù, vẻ mặt đầy hàn y nhìn chằm chằm cự xà.
Bích Linh sao lại ở chỗ này?
Lưu Ngọc tay nhuyễn chân nhuyễn, toàn thân cao thấp một chút khí lực cũng không có, duy chỉ có trên ngực đang truyền đến từng trận rung động, bên tai nghe được âm thanh tim đập của chính mình.
Nói phải bảo vệ ta……Quả nhiên xuất hiện.
Giữa sương mù dày đặc, một người một xà còn đang giằng co.
Cự xà bàn ( vòng vèo, lượn quanh) thân mà đứng, một chút lại một chút lè ra đầu lưỡi, đôi mắt đỏ đậm tràn đầy lạnh như băng sát ý, làm cho người ta sợ hãi đến cực điểm.
Bích Linh cũng bất vi sở động, một tay gác sau người, bên kia biền chỉ như kiếm (hướng thẳng như thanh kiếm???) mặt không thay đổi cùng cự xà đấu.
Kia cự xà mắt phóng hồng quang, mỗi một lần công kích đều vô cùng hung ác, thâm độc đến cực điểm. Mà Bích Linh lại thật sự trấn định, thân hình lưng lửng trong không trung bất định, nhẹ nhàng khéo léo tránh được thế tấn công, lại ở thời điểm thích hợp phản kích.
Không được bao lâu, cự xà bắt đầu liên tiếp thối lui. Ngay thời điểm cảm thấy được thất bại, trong mắt nó hào quang chợt loé, mạnh vẫy động đuôi rắn, thẳng tắp hướng Lưu Ngọc đang ngồi yên một bên quét tới.
Lưu Ngọc không dự đoán được chiêu này, căn bản không kịp tránh né. Bích Linh tự nhiên cũng không lường trước, bất quá tốc độ của hắn thật nhanh, dưới chân nhẹ nhàng một chút, đảo mắt liền đã chắn trước người Lưu Ngọc, hung hăng tàn sát bừa bãi đuôi rắn.
Cự xà ăn đau xót, trên mặt đất quay cuồng, dần dần bị hảo quang sáng rực rỡ màu đỏ vây lấy, một lát sau liền khôi phục hình người, trở về tóc hồng tuấn mỹ nam tử.
Sắc mặt hắn so với lúc trước càng khó coi, một tay bưng ngực, hiển nhiên là bị nội thương, trên mặt thế nhưng vẫn nguyên bản nụ cười diêm dúa lẳng lơ, lạnh lùng hỏi:
“Các hạ là ai? Vì sao đến phá hư chuyện tốt của ta?”
Lưu Ngọc tâm đầu nhất khiêu (trong lòng nhảy loạn) chỉ sợ người nào đó đem đại danh “Tảng đá” nói ra. May mắn Bích Linh căn bản là không để ý tới, xoay người đem Lưu Ngọc đang ngồi dưới đất kéo lên,từ trên xuống dưới đánh giá một phen, trầm thanh nói:
“Ngươi bị thương” âm thanh lạnh băng, cùng bình thường cũng giống như nhau, lại rõ ràng hàm chứa tức giận. Lưu Ngọc không khỏi run lên, nhỏ giọng nói:
“Một chút tiểu thương”
“ Ta đã nói phải bảo vệ ngươi” Bích Linh phát ra tiếng nói lãnh đạm, giữa lông mày chau chặt, cũng không biết sinh khí với ai
“ Vì cái gì như thế chạy đến điạ phương xa thế này? Ta chờ suốt một ngày, cũng không thấy ngươi trở về”
“Ngô….” Lưu Ngọc ấp úng không đáp lại được, trong lòng biết nếu nói thật, chính mình cho dù có chín trăm cái mạng cũng không nghi ngờ phải chết. Bích Linh hung tợn trừng mắt nhìn, thấy miêu yêu càng ngày càng co rúc, cuối cùng dường như thất bại cắn chặt răng, liền không truy vấn thêm nữa, một tay kéo lấy người vào trong ngực, nghiêm túc phân phó:
“Sau này ngoan ngoãn ở bên người ta, một bước cũng không cho rời đi” nói sau, mặt vẫn là nhăn nhó, giống như sự tình còn chưa hoàn thiện. Cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, Bích Linh đột ngột nâng lên mặt Lưu Ngọc, không hề ngại ngùng thô lỗ hôn.
“ Ngô ngô ……Ân…” Lần này khí lực lại đồng dạng quá sức, Lưu Ngọc lập tức liền đầu óc choáng váng. Vừa hôn qua xong, biểu tình Bích Linh mới trở nên nhu thuận vài phần, cảm thấy mỹ mãn ôm sát thắt lưng Lưu Ngọc, quay đầu nhìn xà yêu Luyện Thiên Sương bị xem nhẹ hồi lâu.
Luyện Thiên Sương mắt thấy trò hay, tự nhiên đã muốn rõ ràng quan hệ của hai người, sắc mặt chợt xanh chợt đen, khẽ cười nói:
“Xem ra các hạ là nhất định phải đối địch với ta?”
Bích Linh không lên tiếng, tay trái vòng trên lưng Lưu Ngọc, tay phải nhẹ nhàng vung lên, đem toàn bộ sương mù trong rừng ngưng kết thành một phen băng kiếm, xa xa chỉ hướng Luyện Thiên Sương.
Chỉ vừa vặn một ánh mắt, nhưng là nghiêm nghị sát khí.
Luyện Thiên Sương khuôn mặt biến đổi, bật thốt lên:
“ Tiên khí, ngươi đến tột cùng là loại người gì?”
Bích Linh như cũ không nói một lời. nhẹ nhàng chém ra một kiếm. Chỉ là kiếm khí, liền làm Luyện Thiên Sương thối lui lại mấy bước, cơ hồ phun ra một bụm máu. Hắn thần sắc thay đổi lại biến, ánh mắt ở Bích Linh rồi Lưu Ngọc tới tới lui lui, cuối cùng thản nhiên cười nói:
“Nếu các hạ nhất định phải che chở con miêu yêu này, ta đây cũng nể tình. Hôm nay thời cơ không tốt, ngày sau nếu là hữu duyên, ta lại hướng các hạ lãnh giáo” nói xong tay áo lại vung, thân hình từ trong sương mù biến mất. Trước khi đi còn hung hăng oán liếc Lưu Ngọc.
Lưu Ngọc bị hắn trừng lạnh cả người, chân một chút liền nhuyễn, sợ xà yêu âm hiểm độc ác này đã nhìn ra manh mối gì rồi. Bích Linh còn lại nhíu mày, cất bước muốn đuổi theo. Lưu Ngọc hoảng sợ, vội vàng kéo lấy cánh tay hắn hỏi:
“Tảng đá ca, ngươi còn truy đuổi làm gì?”
“Hắn làm ngươi bị thương” ngữ khí lạnh băng mang theo chút tức giận, nghe kia ý tứ, tựa hồ muốn thay Lưu Ngọc báo thù. Lưu Ngọc trong lòng âm ỉ cảm động, nhưng nghĩ đến xà yêu quỷ kế đa đoan, vạn nhất bóc trần lời nói dối của mình, chẳng phải là chết chắc rồi? Vội vàng ngăn lại Bích Linh, ôi ôi kêu hai tiếng, nói:
“Không xong, gói đồ của ta không thấy” một mặt nói một mặt tìm chung quanh. Bích Linh không kiên nhẫn hừ hừ, lật cổ tay, băng kiếm liền tiêu thất ( biến mất không thấy), không chớp mắt giành lấy cái bọc. Vừa lúc Lưu Ngọc cũng chìa tay ra, gói bọc liền bị buông lỏng, bên trong gì đó ào ào rơi ra.
Tất cả đều là mấy thứ ngoạn ý loạn thất bát tao.
Chuông đồng, trường mệnh khóa, tiểu tượng đất…. Đều là ngày đó thời điểm dạo chơi trong thành, Bích Linh mua đến bắt Lưu Ngọc đeo lên người, Lưu Ngọc cũng không biết, lúc chạy trốn nhưng lại đem bao đựng mấy thứ này đi.
Hai người nhìn đống đồ, lẳng lặng lời nào cũng không nói.
Mặt Lưu Ngọc có một chút điểm hồng. cuối cùng vẫn là Bích Linh khom lưng, đem mấy tiểu ngoạn ý không đáng giá nhặt lên, đem bọc đeo lên người mình, rồi mới chặt chẽ cầm tay Lưu Ngọc, trên mặt biểu tình thực bình yên nói:
“Chúng ta về nhà”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.