Bánh Táo

Chương 23:




Rất nhiều lần, khi đứng trước thiên nhiên, cảm thấy bản thân thật sự rất nhỏ bé.
Giang Nhược Thủy mặc cho gió thổi, nhìn hồng vàng lam lục trước mắt, mênh mông vô bờ. Cậu nghĩ, mình và người bên cạnh này đã dây dưa khó chịu lâu như vậy rồi, nhưng đối với trời đất bao la này, có chăng cũng chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi. Tại sao lại không biết quý trọng?
Nếu muốn tìm người cùng mình vượt qua khoảng thời gian dài đằng đẳng nhưng cũng như một cái chớp mắt này, còn phải mất thật nhiều thời gian tìm tìm kiếm kiếm nữa sao?
Giống như con đường vất vả phía trước, chính là vì muốn tự dẫn mình đến nơi này. Sau khi tiêu tan, mới hiểu được đâu là chân thật.
Cố Thiện vẫn đang say mê ngắm nhìn sườn mặt Giang Nhược Thủy. Tất nhiên phong cảnh cũng hấp dẫn hắn, nhưng giây phút này lại luyến tiếc dời tầm mắt. Có lẽ là do ảo giác, Giang Nhược Thủy có vẻ gì đó rất dửng dưng, như không còn gì vướng bận. Hắn có hơi lo cậu trở nên quá thản nhiên, quá thoải mái…, vừa quay đầu liền thoải mái nhảy xuống. Làm sao đây? Cố Thiện dán mắt nhìn chằm chằm Giang Nhược Thủy, sợ rằng nếu không chú ý một lát thôi, cậu sẽ biến mất khỏi hắn.
Nhưng đột nhiên tay bị nắm, dẫ

n đi.


Cố Thiện kinh ngạc cúi đầu, nhìn tay hai người nắm lấy nhau, lại ngẩng lên, Giang Nhược Thủy đã gần như quay đầu lại, khóe miệng thản nhiên cong cong, khóe mắt cũng hết sức nhu hòa.
Bên cạnh còn có những người khác, du khách hoặc là người địa phương, phóng ánh mắt kì lạ nhìn họ.
Giang Nhược Thủy như đang say chợt bừng tỉnh, Cố Thiện cũng không quan tâm bất kì điều gì nữa, nắm chặt bàn tay đặt trong tay mình.
Không cần ngôn ngữ, nhưng cả hai đều biết, trên trời dưới đất, giờ phút này chính là vĩnh hằng.
Lúc đi du lịch, một người thì thấy được cái thú tự do tự tại, một nhóm đi thì náo nhiệt đến lạ, nếu đi hai người, thì vừa có chút “khả nghi”, vừa có chút ấm áp. Không cần biết là hai người cùng phái hay khác phái.
Có lẽ vì đang ở nơi khác, dù sao cũng không ai biết mìnhCó lẽ là bởi vì vi ở tha hương, dù sao không người nhận thức, hai người, Cố Thiện – Giang Nhược Thủy thả lỏng, tay trong tay dạo quanh cổ trấn, điền viên, rừng rậm.
Vào ban ngày thì chân thành dịu dàng, có thể cảm giác được tình cảm say mê trong đó, nhưng lại không biểu hiện gì nhiều, chỉ thản nhiên như vậy, giống như khi hai người còn chưa thổ lộ tình cảm. Nhưng so với lúc đó cũng khác nhau nhiều lắm, bởi vì hiện giờ đã hiểu rõ, đã hiểu, hơn nữa, cũng đã xác định chắc chắn.
Vào buổi tối, dĩ nhiên mà hồng nhẹ đạ bị thay thế bằng thứ tình cảm mãnh liệt nồng nàn hơn, chỉ hận không thể mang người kia biến thành máu thịt của mình, tan vào cả trời đất này.
Cũng chỉ có khoảnh khắc này mới có thể rời xa những ồn ào huyên náo, dĩ nhiên phải biết quý trọng.
Tuy nói là nghỉ dài hạn nhưng cũng chỉ có hai tuần, hai người bọn họ trên cơ bản đã đi gần hết phân nửa Xuyên Tây rồi, cũng sắp kết thúc kì nghỉ. Lúc về đến thành phố CD, Cố Thiện nói chung có chút không cam lòng, không biết phải mở miệng như thế nào đây, chuyện về thành phố CQ ra mắt cha mẹ kia.
Giang Nhược Thủy dường như biết được hết hắn đang vướng mắc điều gì, khóe môi vương nụ cười thản nhiên, đến khi hai người về đến khách sạn, mở lời trước cả Cố Thiện, bảo: “Anh đi đặt hai vé xe lửa đi CQ đi.”
Cố Thiện kinh hỉ quá độ, gật đầu ngay lập tức: “Anh đi liền đây!”
Giang Nhược Thủy đến bên giường ngồi xuống, đổi giày: “Em đã nói với mẹ em rồi, định dẫn anh về nhà.”
Cố Thiện cục kì khẩn trương: “Cái gì? Nói khi nào, sao anh lại không biết?”
“Không phải lúc anh vào WC đó sao?” Giang Nhược Thủy cười, liếc hắn một cái.
“Em nói anh phải làm sao bây giờ? Ba mẹ mình thích cái gì ấy nhỉ? Anh phải mang lễ vật gì đây?” Cố Thiện bắt đầu lảm nhảm.
Nhược Thủy là con một gia đình bình thường sống ở thành phố, cha mẹ đều là giáo viên trung học, hai ông bà, suốt cả buổi, dùng ánh mắt dò xét thật kỹ, nhìn Cố Thiện không dám thả lỏng cơ thể, nghiêm chỉnh ngồi đó. Hắn biết Giang Nhược Thủy “công khai” sớm, đã đấu tranh lẫn thỏa hiệp với cha mẹ, nhưng không thể đảm bảo rằng hai ông bà nhà họ Giang không hy vông đứa con của mình “cải tà quy chính” mà cưới vợ sinh con – mà hắn lần này dám đến đây xin bắt cóc con người ta đến cả một đời!
Dứt khoát một lần cho xong, cha mẹ nhà họ Giang cũng không làm khó dễ Cố Thiện gì nhiều, chỉ nhàn nhạt mà nghiêm túc nói: “Quyết định cả đời à? Cả đời là dài lắm đấy.”
“Đời người dai dẳng như thế này, không phải hai bác đã đi qua rồi đấy sao.” Cố Thiện đáp, “Mọi việc luôn có khởi đầu, như vậy mới có thể kiên trì theo đuổi. Cháu đã từng phạm sai lầm, đã từng làm tổn thương Nhược Thủy, cháu cũng đã bị báo ứng rồi, đã nếm qua mùi vị khổ đau, chúng cháu đến được hôm nay đã rất khó khăn, cháu sẽ biết quý trọng.”
Giang Nhược Thủy nghe hắn nói, cũng không cắt ngang lời hắn, không lên tiếng bảo mình đồng ý hay phản đối, chỉ tùy ý để Cố Thiện nắm lấy tay mình.
“Nhược Thủy đứa nhỏ này,” Giang mẫu cười thản nhiên, lắc đầu, “Từ nhỏ đã sống độc lập rồi, hai bác cũng không bắt ép nó được gì, cũng không có ai có thể chi phối nó.”
Có tiếng nói vang lên từ trong tim Cố Thiện, không phải đâu bác ơi!
“Ba, mẹ, con biết con muốn gì cũng được,” Giang Nhược Thủy lúc này mới lên tiếng, giọng nói không lớn nhưng lại rất nghiêm túc, “Cho dù con không biết, nhưng con cũng sẽ nỗ lực tìm kiếm, thật ra con đã ở bên anh ấy được một khoảng thời gian không phải là ngắn, thương tổn cũng có, phản bội cũng có, nhưng cũng có may mắn và hạnh phúc, con đã trải qua cả rồi, con cũng đã cảm thấy quá đủ rồi.”
Cố Thiện chỉ cảm thấy hạnh phúc từ trong lòng tràn ra đây cả.
Giang gia phụ mẫu cũng cười nói: “Đã cảm thấy đủ rồi à.”
Sau đó ở lại nhà họ Giang ăn cơm, ngủ qua một đêm, rồi khởi hành quay về thành phố S. Trước khi đi, Giang Nhược Thủy ôm mẹ mình một cái thật chặt, còn Cố Thiện bắt tay với ba Giang chào tạm biệt, ba Gianh bảo: “Đừng có khi dễ thằng nhóc nhà bác đấy nhé!”
Cố Thiện liên tục gật đầu, bảo “Vâng”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.