Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 259: Gặp lại




Edit: Xiu Xiu
Beta: minhhy299
Mục Thiên Dương hừ lạnh một tiếng: “Từ nhỏ em đã mang họ Mục, loại quan hệ này em nghĩ là muốn cắt đứt thì cắt đứt được sao? Nếu em dám qua lại với anh ta, anh sẽ cắt chân em.”
“Anh!” Thiên Tuyết ngẩn ra, mạnh mẽ đẩy bả vai anh, chạy ra cửa.
“Thiên Tuyết!” Uyển Tình muốn đuổi theo, lại sợ Mục Thiên Dương không đồng ý.
Mục Thiên Dương vẫy vẫy tay: “Giám sát chặt nó! Không cho phép nó qua lại với Quản Hạo Nhiên!”
Uyển Tình nhép nhép miệng, nghĩ muốn xin xỏ giúp. Nhưng nghĩ lại, bình thường anh cưng chiều Thiên Tuyết thế nào, hiện giờ lại mắng cô ấy như vậy, còn đập bể ly, làm sao có thể khuyên được đây?
Cô đi rồi, Mục Thiên Dương lập tức mua vé máy bay trở về thành phố A. Lúc máy bay đáp xuống thành phố A đã là chín giờ tối, không chút nghĩ ngợi, anh liền bắt taxi đến một cửa hàng bán hoa. Tới đó, mới phát hiện ra cửa hàng bán hoa đã đóng cửa rồi. Sau vài phút ngu ngơ, anh tỉnh táo lại, trở về biệt thự.
Sáng sớm hôm sau, anh lại trở lại, cửa hàng bán hoa vừa mới mở cửa, Quản Vận Phương và Từ Khả Vi đều đang bận rộn.
Đi vào trong cửa hàng, Từ Khả Vi niềm nở: “Anh chàng này, muốn mua hoa sao?”
Anh trưng ra một bộ mặt lạnh, nhìn về phía bà. Từ Khả Vi lập tức cảm giác được áp lực, có chút không được tự nhiên, không cần đoán cũng biết được địa vị xã hội của anh cao thế nào.
Đột nhiên Mục Thiên Dương nhớ tới bà là mẹ của Uyển Tình, đó chính là mẹ vợ tương lai của mình sau này! Nên kính trọng! Anh lập tức cong người, sắc mặt dịu đi một chút. Thế nhưng anh chưa từng làm chuyện lấy lòng người khác bao giờ, kể cả khi đối mặt với Mục lão gia, cũng luôn ngẩng đầu ưỡn ngực, bây giờ thật sự cũng cảm thấy không quen.
Trong đầu buồn bực nhưng vẫn cắn răng thể hiện, dù sao hôm nay cũng không phải đến ra mắt mẹ vợ, coi như không biết đi... dù sao vốn cũng không tính sẽ nịnh nọt.
“Cháu muốn tìm bà Quản.” Anh lễ phép nói.
Từ Khả Vi thấy anh đột nhiên kính trọng mình, càng thấy không quen, vội vàng lùi lại vài bước, xoay người gọi Quản Vận Phương: “Chị Phương, có người tới tìm chị!” Nói xong liền quay đầu nhìn thoáng qua Mục Thiên Dương, cảm thấy kỳ lạ: Người này nhìn có vẻ không tầm thường, làm sao có thể liên quan đến chị Phương? Chẳng lẽ là khách hàng gì đó?
Quản Vận Phương từ nhà trong đi ra, thấy Mục Thiên Dương, liền ngẩn ra, hai tròng mắt đờ đẫn một lúc lâu, ngơ ngác nói: “Gia Hào...”
Hai tròng mắt của Mục Thiên Dương hơi híp lại. Tuy anh không nghe rõ được bà nói gì, nhưng lại đoán được...
Quản Vận Phương mạnh mẽ phục hồi lại tinh thần, làm sao có thể là Mục Gia Hào? Mục Gia Hào đã chết hai mươi năm rồi!
Bà tháo găng tay nilon ra, hai tay xoa xoa lên chiếc tạp dề, đi qua: “Xin chào, có gì cần giúp đỡ sao?”
Đối mặt nhìn anh, bà cười nhạt, trong lòng lại có thể rất bình tĩnh. Bà cũng không muốn đoán xem anh là ai, dù sao, nếu đã tới tìm bà, sẽ tự giới thiệu...
Mục Thiên Dương đưa danh thiếp ra, chuẩn bị dùng một tay đưa tới. Sửng sốt một lúc, thế nào vẫn là đưa bằng hai tay, thể hiện sự tôn trọng.
Quản Vận Phương vừa thấy, cũng dùng hai tay nhận lấy, nhìn thấy dấu hiệu của Mục thị trên đó, trong lòng bà lại nghĩ về chuyện cũ. Bà sớm nên nghĩ đến, người giống ông ấy, chỉ có thể là con ông ấy...
“Cậu...” Quản Vận Phương buông tay xuống: “Có chuyện gì cần nói?”
“Có tiện nói chuyện một chút không?”
“...Tôi vừa mới mở cửa, vẫn còn bề bộn nhiều việc.”
“Tôi không ngại nói chuyện ở trong này.”
Lông mày Quản Vận Phương nhíu lại, cởi tạp dề xuống, đưa cho Từ Khả Vi: “Tôi đi ra ngoài một chuyến.”
Mục Thiên Dương lái xe đưa bà đến một quán trà gần đó, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.
Quản Vận Phương cầm ly trà đã uống được vài ngụm, thấy anh chậm chạp mãi vẫn không nói gì, chỉ có thể mở miệng trước: “Cậu có chuyện gì?”
“Tôi thực sự không muốn nhìn thấy bà!” Mục Thiên Dương nói. Mới trước đây từng hy vọng xa vời bà trở thành mẹ của mình, dù sao cũng từng có cảm tình và khát khao ấy, điều này khiến anh không biết phải đối mặt với bà như thế nào.
Quản Vận Phương nghe thấy thế, nhớ tới đứa bé của năm đó, so với bây giờ, thấy anh thực không còn đáng yêu, không nhịn được mắng trong lòng: “Nhóc con.” Bà cầm ly trà lên, ngạo nghễ uống một ngụm, lạnh lùng nói: “Cậu có thể coi như tôi không tồn tại.” Bà chưa từng thiếu nhà bọn họ gì cả!
“Lúc trước bà và ba tôi....”
Động tác của Quản Vận Phương bỗng nhiên dừng lại, sau đó lại tiếp tục dùng trà.
“Bà là tình nhân của ông ấy.” Mục Thiên Dương nói.
“Cậu đừng nói lung tung!” Quản Vận Phương sắc bén nhìn anh: “Ba cậu đã chết nhiều năm như vậy, đừng hủy đi danh dự của ông ấy!”
Mục Thiên Dương cười: “Chuyện xấu đó của nhà chúng tôi, ai chẳng biết chứ? Chẳng qua là cho tới bây giờ, vẫn không ai dám nhắc đến mà thôi.”
Quản Vận Phương sửng sốt, không nhịn được có chút đau lòng: “Cậu vất vả rồi...”
Lúc trước Mục gia gặp biến cố lớn, Mục Gia Hào, Mục Gia Uy lần lượt qua đời, khi đó, dường như ai cũng đều cho rằng Mục gia sẽ sụp đổ, không tránh được có người vui sướng khi người khác gặp họa. Về sau, Ngô Nhã lại thêm dầu vào lửa bỏ trốn với người khác, tuy người biết việc đó không nhiều, nhưng một truyền mười, mười truyền một trăm, trong giới thương nhân không thiếu những dị nghị.
Chỉ là về sau khi Mục lão gia ổn định lại công ty, chẳng những không sụp đổ, ngược lại còn trở thành một vương quốc buôn bán tiêu biểu, cũng thành công ngăn chặn miệng lưỡi thế gian. Vài năm nay, Mục Thiên Dương lãnh đạo công ty lại càng như thế chẻ tre, cho dù là kẻ nào ở trước mặt anh đều phải nịnh bợ vài phần, còn ai dám nói đến chuyện năm đó?
Nhưng là, không nói đến không có nghĩa là không biết. Mục Thiên Dương bây giờ vẫn còn trẻ, phía dưới còn có một người em trai, một người em gái, ba người bọn họ mới đúng là thể diện của Mục gia sau này, chỉ cần một người không tốt, liền thân bại danh liệt. Rõ ràng là có tiền bạc, nhưng không đủ để phú quý luôn ở dưới chân, người khác ở trước mặt mình thì nịnh bợ, ai biết được ở sau lưng lại ghét bỏ như thế nào?
“Bà có một đứa con?” Đột nhiên Mục Thiên Dương hỏi.
Nếu anh đã nói bà là tình nhân của ba anh, vậy thì chắc chắn là anh đã chuẩn bị kỹ càng, hỏi ra vấn đề như vậy, Quản Vận Phương cũng không ngạc nhiên.
“Sao, nghĩ muốn an bài một vị trí cho nó ở Mục thị sao?”
“Con trai của bà làm việc không tồi.” Mục Thiên Dương dụi thuốc, cầm ly trà lên uống: “Có thể mang lại giá trị cho tôi, tôi tự nhiên sẽ dùng đến.”
“Có thể được Mục tổng để ý, là phúc của nó!”
“Tôi đã điều tra về bà. Bà và chồng kết hôn chưa được một năm đã ly hôn, dường như là một mình mang theo đứa con. Nếu nói là chưa cưới đã sinh con, cũng không có ai nghi ngờ cả. Khi cha tôi chết, vì sao bà không mang cậu ta đến Mục gia?”
“Tôi không hiểu ý của cậu?”
“Bà sợ khi nói ra cậu ta là con của Mục gia, sẽ có gió to sóng lớn sao? Vài năm đó có vẻ bà thật sự rất khổ sở vất vả, nếu bà đến Mục gia, mặc kệ có phải hay không, Mục gia cũng sẽ đưa cho bà một chút tiền.”
Quản Vận Phương im lặng một lát, uống vào không ít trà, nói: “Mục tổng... Tôi nói là ba của cậu, năm đó ông ấy rất coi trọng tôi. Nếu như về sau, khiến nhà cậu xảy ra không vui, là tôi không đúng. Tôi và ông ấy không thù địch gì, còn không đến mức sau khi ông ấy chết đi, tôi còn phải làm hư hỏng thanh danh của ông ấy... nói thật, ba cậu là một người đàn ông tốt.”
“Lấy bản lĩnh của bà, có thể trở thành trợ thủ đắc lực cho ba tôi, lại muốn rời khỏi Mục thị, nhưng cũng có thể đến công ty lớn khác để nhận chức chứ? Tội gì phải ở lại đây mở một cửa hàng hoa nhỏ? Lại nói, vài năm gần đây, cửa hàng bán hoa của bà mới buôn bán đi lên, trước đây đều là thu nhập lặt vặt, cũng không đáng để nghĩ đến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.