Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 290: Ý trời




Ăn cơm trưa xong, Uyển Tình bắt đầu nặn bánh trôi, đầu tiên, cô đứng trong nhà bếp pha bột, sau đó đi ra phòng khách cùng Thiên Tuyết nặn bánh.
Cài này nhìn có vẻ đơn giản, thật ra có chút không dễ dàng. Thiên Tuyết không thể đặt nhân bánh vào rồi bao bột lấy nó một cách đẹp đẽ được, trực tiếp nặn thành một cục, có thể nói là “Trong mày có tao, trong tao có mày.”
“Không có nhân cũng được mà.” Uyển Tình nói: “Mình cảm thấy bánh không có nhân càng dễ ăn.”
“Vậy em còn làm bánh có nhân làm gì?” Mục Thiên Dương ở bên cạnh xem văn kiện: “Muốn anh giúp không?”
“Đi đi!” Thiên Tuyết vội vàng đuổi anh: “Em không tín nhiệm anh!”
“Muốn thử một lần không?” Mục Thiên Dương không cho phép bản thân bị nghi ngờ.
Thiên Tuyết lập tức chân chó nói: “Thật ra là em sợ anh nặn quá đẹp sẽ đả kích lòng tin của em! Anh, anh không thể quá hoàn mỹ, muốn hoàn mỹ thì anh nên làm việc lớn, đừng tới cướp bát cơm của người phụ nữ!”
Uyển Tình lén lút cười thầm, hỏi: “Muốn lấy bọc bằng tiền xu không?”
“Không phải lần đầu được dùng tiền xu làm nhân sao?” Thiên Tuyết nói: “Nặn đi nặn đi, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng thử! Hôm nay để mình thử một lần!”
Mục Thiên Dương ở bên cạnh xen mồm vào: “Năm mười tuổi không phải em thử rồi sao?”
“Hừ còn nói nữa!” Thiên Tuyết trừng mắt nhìn anh: “Đừng cho là em không biết anh và anh ba vụng trộm làm cho em, kết quả là thiếu chút nữa em gãy răng! Xấu lắm, nhìn thấy em bưng mặt khóc, ai cũng không thừa nhận!”
“Có!” Uyển Tình nói: “Nặn nhân táo đi, cái này không gãy răng được đâu!”
Thiên Tuyết ai muội nhìn cô, hì hì cười: “Vậy là cậu định làm! Cái này mình không làm được đâu!”
“Vì sao?”
“Bởi vì sớm sinh quý tử nha!”
Uyển Tình sửng sốt, liếc mắt nhìn Mục Thiên Dương một cái, lại đánh Thiên Tuyết một cái, tay toàn bột bánh vuốt qua mặt cô, kết quả chỉ trong chốc lát, mặt Thiên Tuyết toàn là bột nếp, một dúm một dúm rơi xuống đất.
“Đừng nháo.” Mục Thiên Dương thấp giọng nói một câu.
Thiên Tuyết không dám đùa nghịch, Uyển Tình quay đầu không nói gì. Mục Thiên Dương nói: “Dùng nhân đậu phộng đi, xem ai có vận may tốt, ăn được liền có thưởng.”
Uyển Tình tiếp tục nặn bánh trôi, không nói gì.
Thiên Tuyết nhìn cô giây lát, không nhịn được cười rộ lên. Hai người bất đắc dĩ nhìn Thiên Tuyết, cô hi hi ha ha trên ghế sofa, cười đến đau bụng: “Không liên quan đến em, là các người tự nói!”
Uyển Tình che mặt, đầu cũng muốn thành bánh trôi rồi.
Mục Thiên Dương xù lông: “Đậu phộng lại có vấn đề gì à?”
Thiên Tuyết nắm gối ném qua: “Đậu phộng, nghĩa là muốn anh sinh thật nhiều.”
Mục Thiên Dương đập bàn, xách máy tính về phòng.
Thiên Tuyết không dám cười, lôi kéo Uyển Tình: “Được rồi, chỉ đùa một chút thôi.”
Uyển Tình bỏ cô ra.
Cô bất đắc dĩ, lấy một túi nho khô từ trong giỏ trái cây, cầm một viên bỏ vào trong bánh trôi. Uyển Tình liếc cô một cái, bưng bánh trôi đã nặn xong vào phòng bếp.
Thiên Tuyết tiếp tục nặn những phần còn lại, nghĩ ngợi, lại nặn một cái có nho khô.
Ăn bánh trôi chậm một chút, Uyển Tình ăn, a a, trúng rồi.
Mục Thiên Dương tới gần nhìn thoáng qua, sắc mặt có chút quái lạ, ngẩng đầu nhìn Thiên Tuyết ở đối diện. Thiên Tuyết vội vàng nói: “Cái này không có ý nghĩa gì, chỉ là bắt được thì có tiền.”
Mục Thiên Dương lườm cô một cái, nói với Uyển Tình: “Xem ra năm nay em có vận may rồi.”
“Trùng hợp.” Uyển Tình nói: “Cũng không phải ngày đầu tiên của năm, cũng không đại diện cho cái gì.”
Mục Thiên Dương sờ đầu cô: “Mau ăn đi, không phải muốn trễ giờ điểm danh chứ?”
Nói xong liền múc một thìa bánh trôi ăn, sửng sốt, chậm rãi nhả ra một nửa trên cái thìa.
Thiên Tuyết lắc đầu: “Duyên quá! Vậy mà hai người đều ăn phải”
Mục Thiên Dương nuốt một miếng, hỏi Uyển Tình: “Bạn cùng lớp các em một tháng có nhiều tiền sinh hoạt phí không?”
“Năm sáu trăm gì đó, không rõ lắm!”
“Tốt lắm, từ học kỳ này của Thiên Tuyết trở đi, mỗi tháng 600.”
Thiên Tuyết trừng mắt, một lát sau không sao cả nói: “Em có thể mượn Uyển Tình.” Dù sao Uyển Tình cầm cũng không cần, vừa lúc giúp cô dùng.
“Mỗi ngày đều mượn?”
Thiên Tuyết đá cô một cái ở dưới bàn: “Keo kiệt! Cậu nên cao hứng mới đúng!”
“Tớ nên cao hứng cái gì?”
Thiên Tuyết chỉ chỉ bọn họ, lại chỉ trên bàn, sau cùng đi vào nhà bếp, hừ một nồi bánh trôi, nấu một phần, không nấu một phần, ăn không chỉ có ba bọn họ, còn có cả bà Trương, mà trong nồi không còn, như vậy lại bị bọn họ ăn hết, đúng là ý trời!
Trong lòng Uyển Tình phiền toái muốn chết, tiếp tục ăn bánh trôi, không nói lời nào.
Mục Thiên Dương ra hiệu bằng mắt cho Thiên Tuyết, không cho phép cô náo loạn.
Ăn xong, Thiên Tuyết về trường học cùng Uyển Tình. Thiên Tuyết đi tới cửa, kì kèo mè nheo hỏi Mục Thiên Dương: “Sinh hoạt phí của em...”
Mục Thiên Dương vẫy tay: “Đi đi, lần này tha cho em!”
Thiên Tuyết cao hứng nhảy lên, lôi kéo Uyển Tình rời đi, dọc đường đi Uyển Tình đều không nói gì, cô đành phải giải thích: “Đừng nóng, mình nói đùa, không muốn cậu nổi giận với mình, cái gì mình cũng không hiểu.”
“Tớ không giận.” Uyển Tình nói.
Thiên Tuyết ôm lấy tay cô nói: “Thật ra mình rất muốn cậu làm chị dâu mình...”
Uyển Tình sửng sốt, nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười: “Được, nếu anh cậu đồng ý cưới tớ, tớ sẽ gả đi!” giọng điệu giống như an ủi trẻ nhỏ vậy. Nghĩ không có khả năng, Mục gia làm sao có thể cưới cô? Thế nhưng, nếu được...
“Thật sao?” Thiên Tuyết vui vẻ hỏi: “Tốt quá, không được đổi ý! Hừ hừ hừ, mình chờ ngày đó!”
“Cậu lấy tự tin ở đâu ra?” Uyển Tình bất đắc dĩ thở dài.
“Hừ, mình thấy hiện tại các cậu cũng không khác yêu đương là mấy, sớm hay muộn cũng có ngày đó!”
Uyển Tình gõ đầu cô một cái: “Cậu bớt xem tiểu thuyết ngôn tình đi.” Bọn họ chỉ có giao dịch, không phải yêu đương! Không phải...
Đi xe đạp, hai người cùng quay về trường, lúc đi vào cổng trường, đụng phải một đám người đi ra, Quản Hạo Nhiên ở đằng trước.
Uyển Tình phanh xe lại, phản ứng đầu tiên là: Trốn đâu bây giờ?
Quản Hạo Nhiên cũng nhìn thấy cô, ánh mắt lóe lên, đi tới.
Thiên Tuyết kêu lên: “Anh Quản!”
“A, hoa hậu giảng đường!” Mọi người nhận ra hai người.
Thiên Tuyết liếc mắt xem thường: “Các anh đi đâu đấy?”
“Liên hoan tết nguyên tiêu.” Có người nói: “Cùng đi không? Mời hai người các em!”
Uyển Tình nhìn về phía trước, treo một nụ cười nhạt, không nói gì. Quản Hạo Nhiên nhìn cô, cũng không nói gì.
Thiên Tuyết hỏi: “Bây giờ, các anh mới đi ăn cơm? Trễ giờ điểm danh mất?”
Mọi người cười một trận: “Mấy trăm năm không trễ giờ điểm danh, muốn đi không, bọn anh ăn lẩu.”
“Không, bọn em vừa mới ăn xong.” Thiên Tuyết nhảy lên xe, kêu Uyển Tình đi tiếp. Đi không bao xe, cô hỏi: “Cậu và Quản Hạo Nhiên sao lại thế này? Đừng lừa mình, hỏa nhãn kim tinh của mình, giữa các cậu có vấn đề!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.