Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 312: Gia đình nhỏ ấm áp (3/3)




Chuyện về Đinh Chí Cương, về sau cô không hỏi thăm lại Mục Thiên Dương nữa, đều là nhìn thấy trên báo chí. Trên báo nói rất chi tiết, lúc đầu Đinh Chí Cương đã đổi toàn bộ tài sản trong nước thành đô la, sau đó chạy trốn giống như tham quan, mang theo Đinh Thải Nghiên và Tiết Lệ Na đi Mỹ.
Lúc ấy Đinh Thải Nghiên vẫn chưa tỉnh tảo lại, nếu hiện tại cũng chưa tỉnh, chắc là cả đời cũng không thể tỉnh được. Uyển Tình cảm thấy, những trừng phạt này vẫn còn quá nhẹ, lại không hy vọng cô ta sẽ tỉnh lại. Đinh Thải Nghiên là một người không an phận, nếu tỉnh lại, về sau chắc chắn còn có thể tới hại cô
Không được, cô phải bảo Thiên Dương điều tra lại, nếu không tỉnh được cô mới có thể yên tâm.
Từ Khả Vi nghe xong lời của cô, cho rằng cô cực kỳ để ý đến Đinh Chí Cương, khổ sở nói: “Đều là mẹ vô dụng...”
Uyển Tình không vừa ý: “Là ông ấy vô tình, mẹ mới tốt! Ông ta không xứng với mẹ, mẹ rời khỏi ông ấy là đúng.”
“Cái gì cũng không tranh thủ cho con. Lúc ấy chỉ nghĩ trong lòng buồn bực, nghĩ muốn giành lại những thứ của mình, kết quả lại bị bệnh, không thể đi làm, lại tốn rất nhiều tiền, cuối cùng còn hại con. Nghĩ đến tương lai khi con lập gia đình, cái gì cũng không thể cho con, trong lòng lại...”
“Mẹ!” Uyển Tình cắt ngang bà: “Đừng nói những lời này nữa, hiện giờ không phải mẹ lại sắp kết hôn sao? Con thấy chú Đỗ rất đau lòng cho mẹ?”
Từ Khả Vi xấu hổ nói: “Vậy là con không có ý kiến gì hả?”
“Có ý kiến thì cũng không để cho ông ấy mua cái này cái nọ, càng không đi cùng với hai người.”
Từ Khả Vi nhẹ nhàng thở ra: “Sau khi kết thúc nghỉ hè, con về nhà đi, chờ con gái của ông ấy về, chúng ta lại gặp mặt.”
“Chú ấy một mình gặp con, mẹ có muốn một mình gặp con gái chú ấy trước không? Chờ con gái của chú ấy quen với mẹ, rồi hãy để bọn con gặp nhau.” Cô vốn nghĩ, nhỡ đâu con gái của chú Đỗ là người so đo, biết bọn họ chính thức gặp mặt, Đỗ Viễn Minh đã đặc biệt đến gặp cô thì làm sao bây giờ, nhỡ ghen thì sao? Cho nên cũng để cho cô ấy hưởng đãi ngộ tương đương đi. Tiếp theo lại nghĩ, nhỡ đâu con bé kia lên mặt với mẹ thì làm sao bây giờ? Không được! Cô nên ở bên cạnh bà! Cô lập tức chữa lại nói: “Thôi quên đi, còn phiền hơn, chúng ta cũng không phải nhân vật lớn, không thể để cho người khác tiếp nhiều lần.”
Từ Khả Vi buồn cười gõ đầu cô một cái: “Việc này mẹ và chú Đỗ đã thương lượng rồi, đến lúc đó con cứ nghe lệnh là được.”
“Biết rồi ạ...”
Hôm sau, Từ Khả Vi và Đỗ Viễn Minh rời đi, Uyển Tình trở lại phòng ngủ, không thấy Thiên Tuyết. mấy ngày nay chỉ thấy Thiên Tuyết đúng hai lần, mà buổi tối trở về phòng khi đó, đến như ban ngày cô ấy ở đâu, cô cũng không biết rõ. Uyển Tình có chút lo lắng, vội vàng gọi điện thoại.
Thiên Tuyết vui vẻ nói: “Mình đang ở cùng A Thành! Dì đi rồi hả? Tới nhanh tới nhanh, A Thành nấu cá! Không nghĩ là anh ấy biết nấu ăn, lại còn rất ngon!”
“Cậu nếm qua rồi hả?”
“Cũng không phải như bình thường sao? Hâm lại thịt, bún thịt, ninh vịt gà quay gì đó, đều đã ăn...”
“Cậu ăn ít thế à?” Uyển Tình kinh hãi.
“Ừ... hai ba bữa thôi.” Ngày đó cô muốn hiến thân lại bị từ chối, cực kỳ đả kích, cũng không muốn gặp lại anh, lấy mặt nóng đi tiếp mông lạnh của anh chắc. Nhưng là, cô thật sự rất nhàm chán.
Uyển Tình và cha mẹ đi chơi, cô lại không thể đi theo, tuy quen biết Từ Khả Vi, nhưng lại xa lạ đối với người cha dượng kia của Uyển Tình, cô không thể tới gần. Vì thế dưới cơn giận dữ, lại gọi điện tho A Thành, để anh lái xe đưa mình đi mua sắm.
Lúc ấy cô đã nghĩ như bình thường, thiên kim nào ra cửa mà không mang theo người hầu chứ?
Kết quả đột nhiên A Thành thay đổi khá nhiều, để cô làm cái gì thì làm cái đó. Tốt xấu gì cô cũng là nữ sinh, cũng phải chú ý hình tượng. Mà còn chuyện thất tình, thương tâm vài ngày, tiêu tiền, uống rượu, say rượu loạn tính cũng đã làm rồi, cũng đủ rồi!
Tóm lại, hiện tại cô rất tự ái. Mà còn nhìn A Thành cực kỳ chính khí, rất dễ bắt nạt, cho anh một cơ hội lập công, khiến cô có cái cớ nói vài câu tốt đẹp trước mặt anh trai, để anh được thăng chức, ít nhất cũng không để anh chịu bị bắt nạt, tùy tiện có thể bị đuổi việc.
Đến như A Thành ở bên kia, đột nhiên anh cũng nghĩ thông suốt rồi.
Phòng tránh cô mãi, cô một thiên kim tiểu thư sao chịu được, khẳng định là sẽ khổ sở. Anh không muốn cô khổ sở. Mà còn, chắc là anh cũng không có cơ hội được cưng chiều cô cả đời, vậy thì thừa lúc này đi. Đến như chuyện tình cảm, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, nếu cô không để tâm, anh đương nhiên cầu còn chẳng được.
Thiên Tuyết nói địa chỉ của anh cho Uyển Tình, Uyển Tình ra cổng trường ngồi xe bus, rất nhanh đã đến nơi. Nhà không lớn, Thiên Tuyết gọi điện thoại nói cho cô biết số tầng, đại khái là đi như thế nào, cô đã lên đến nơi.
Nghe được tiếng chuông cửa, Thiên Tuyết cao hứng đi mở cửa: “Tới nhanh, lập tức được ăn cơm rồi.”
Uyển Tình đi vào đã thấy, ánh mắt đầu tiên rơi vào bó hoa hướng dương mới mua đặt trên ngăn tủ, thầm nghĩ: “Nhà nhỏ nhưng rất ấm áp..”
Thiên Tuyết mở tủ giày tìm một đôi dép lê: “Yên tâm, hôm trước mới mua, vẫn còn mới”
Uyển Tình: “Các người còn mua dép lê rồi.”
Thiên Tuyết quay người lại, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, quay đầu trừng mắt nhìn cô: “Nghĩ đi đâu thế? Trước không có, hôm trước mình cố ý mua, đã nghĩ có thời gian sẽ qua đây xin ăn cơm?”
“...” A Thành chỉ là một viên chức nhỏ, thiên kim tiểu thư như cô đến xin cơm không biết xấu hổ sao?
Áp lực của Uyển Tình như bị núi đè, cô đổi giày, nhà cửa quá nhỏ, liếc mắt đã thấy hết mọi thức, không cần đi xem cũng biết đâu là đâu. Nghe được có tiếng rửa bát, cô liếc mắt nhìn, thấy trong một gian phòng khác có một bóng dáng nam tính mặc áo màu trắng, nghĩ thầm: biết nấu ăn cũng không tồi, dù sao Thiên Tuyết cũng không biết.
Sau đó cô bị chính mình hoảng sợ: vì sao mình lại liên tưởng đến anh ta và Thiên Tuyết?
Thiên Tuyết thấy cô nhìn quanh bốn phía, liền chỉ phòng ngủ, wc giới thiệu một lần, sau đó lôi cô ngồi xuống sofa xem ti vi.
Ngồi vài phút, A Thành đi từ trong bếp ra, nhìn thấy Uyển Tình, nở nụ cười, nói với Thiên Tuyết: “Có thể ăn cơm rồi.”
“A...” Thiên Tuyết lập tức đưa tay thu dọn bàn trà.
Uyển Tình vừa thấy, cũng vội vàng giúp thu dọn lại, quay đầu nhìn thoáng qua phòng khách nhỏ nhắn này, bên ngoài có vài chiếc áo, bàn máy tính, giá sách, ở giữa cũng chỉ còn lại vài chỗ. Ti vi, bàn trà, sofa ở bên này... xem ra ăn cơm cũng chỉ có thể ăn trên bàn trà, bởi vì không có chỗ để bàn ăn.
A Thành làm ba món ăn mặn một món canh, cá hấp, rau trộn, rau xào, canh cải trắng đậu hũ, đậm chất dân dã. Uyển Tình ăn vài miếng, có thể nói cả sắc cả vị đều đủ cả. Cô xấu hổ ăn không phải trả tiền, khen anh hết lời.
Vẻ mặt A Thành như than nói: “Cảm ơn.”
Uyển Tình: chẳng lẽ không hoan nghênh tôi tới?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.