Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 318: Đây là món quà tốt nhất (3/3)




“Vì sao lại giống của anh?” Mục Thiên Dương không quan tâm đến vấn đề thứ nhất hay là thứ hai!
Uyển Tình cắn cắn môi, mặt xoắn xuýt không nói lời nào.
“Uyển Tình...” Mục Thiên Dương dịu dàng nhìn cô.
Cô không được tự nhiên nói: “Em chỉ thuận tay, làm nhiều thêm một chiếc thôi...”
“Đáp án này thật đáng ghét!” Mục Thiên Dương không chút khách khí phê bình.
Uyển Tình nuốt nước bọt, mất hứng nói: “Không cần anh thích...”
Mục Thiên Dương khuất phục ngay lập tức: “Được, được, anh không đúng! Anh bới móc!” Nói xong kéo tay cô: “Cái này chỉ có thể để em mang, không dị nghị gì chứ? Anh không thể chịu nổi nếu em đưa cái này cho người khác.”
Uyển Tình liếc anh một cái, không nói gì.
Nếu không phản đối, đó chính là đồng ý rồi. Anh cười, không nói hai lời liền đeo cho cô. Không cần đoán, lớn nhỏ vừa vặn!
Nắm tay cô, nhìn một đôi vòng tơ hồng, anh nâng tay lên trước cằm của cô, bốn mắt nhìn nhau.
“Uyển Tình...” Âm thanh của anh khàn khàn: “Đây là món quà tốt nhất.”
Uyển Tình run tay lên, có chút nhớ nhung muốn lùi bước.
Anh mạnh mẽ nắm chặt tay cô, nghiêng người ngậm chặt môi của cô, dịu dàng hôn.
Mười phút sau, vẻ mặt của hai người bình thường đi vào phòng khách. Thiên Tuyết ngồi trên ghế sofa đọc sách, nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên, giơ sách trong tay lên: “Khuya hôm trước nói đi trả sách, là quyển này đi?”
“Ách...” Uyển Tình ngừng lại: “Mình quên không mang thẻ mượn sách rồi.”
“Trả sách đâu cần thẻ!”
“Ách...”
“Em đi đâu hôm đấy?”
Mục Thiên Dương nhìn Uyển Tình, dưới tình thế gấp gáp vội nói: “Em đến tìm anh.”
Mục Thiên Dương nghĩ đến, vừa mới OOXX xong, Thiên Tuyết lại vẫn gọi điện qua nói muốn đòi kem! Anh lập tức đặt cô ở sau người, nói với Thiên Tuyết: “Không phải muốn ăn cơm? Còn không mau đi!”
Thiên Tuyết đã chạy tới: “Cậu ấy đưa anh cái gì? Nhất định là vụng trộm đi mua quà, tự nhiên không thèm cho em biết!”
Mục Thiên Dương nhìn UYển Tình liếc mắt một cái, hóa ra là vậy! Hóa ra Uyển Tình chuẩn bị quà cho mình, cả Thiên Tuyết cũng không biết. Trong nháy mắt, tâm của anh lại như bay lên, thật là vui vẻ.
“Cuối cùng là cậu ấy đưa cho anh cái gì?” Thiên Tuyết thấy anh ra vẻ mặt như hút thuốc phiện, tò mò muốn chết.
“Vì sao anh phải nói cho em biết?”
“Có phải tốt hơn của em không?”
Mục Thiên Dương liếc cô một cái: “Em và Uyển Tình có gì giống nhau?” Hoàn toàn khác biệt! Không cách nào so sánh được!
“Chỉ là người ta tò mò thôi!” Thiên Tuyết đột nhiên phát hiện anh đeo khuy tay áo của mình, lập tức bẻ tay anh, lật cà vạt của anh ra xem: “Cậu ấy đưa anh gì thế?”
Khuy tay áo của cô cũng đã đeo, chắc là Uyển Tình đã đưa quà rồi?
Mục Thiên Dương hít sâu một hơi, cất kỹ lại cà vạt, buồn bực nói: “Ăn bữa cơm mà thôi, anh mặc chính thức như thế làm gì? Còn mang khuy tay áo...”
“Mang theo!” Thiên Tuyết gầm nhẹ.
Mục Thiên Dương bị cô quát mà giật mình, nhìn cô, mạnh mẽ trừng mắt: “Em mặc cái gì thế?”
Thiên Tuyết ngẩn ra: “Váy!”
“Em em em...” Mục Thiên Dương chỉ vào cô: “Đổi sang cái có tay cho anh!”
Tự nhiên là váy đây hả, hai tay đều lộ hết ra ngoài! Vẫn là có áo ngực, nhưng chỉ che được nửa ngực, vai cũng ở bên ngoài!
“Xoay người sang chỗ khác!” Mục Thiên Dương gầm nhẹ một tiếng.
Thiên Tuyết không nói gì xoay người, chẳng lẽ bộ này rất lộ liễu sao?
Đương nhiên lộ liễu rồi.

“Đổi đi đổi đi!” Lưng cũng ở bên ngoài, lại nhìn xuống dưới, không tồi, đủ dài.
Che được cả mắt cá chân, không lộ đùi, nếu không thì hầu bằng gia pháp.
Thiên Tuyết tốn hơi thừa lời: “Người ta cố ý mặc vào hôm nay, bình thường đều không nỡ mặc!”
“Bình thường còn muốn mặc?”
“...Uyển Tình.” Thiên Tuyết tìm cứu viện
Uyển Tình lôi kéo tay của Mục Thiên Dương: “Váy này rất đẹp mà.” Màu xanh nhạt, váy siêu dài rất kén người! Khó có khi Thiên Tuyết mặc đẹp như thế, anh bất mãn cái gì?
“Là quá đẹp rồi...”
Uyển Tình nói: “Thật ra em cũng có một cái...”
“...”
“giống nhau như đúc...”
“Em mặc ở nhà là tốt rồi...”
“A... Thiên Tuyết có thể mặc ở bên ngoài?”
“...”
“Thiên Dương?”
Mục Thiên Dương không có cách nào nhìn cô: “Đi được, hết cách với em.”
Thiên Tuyết làm một tư thế OK.
Nếu ba người đều đã ăn mặc chính thức – đặc biệt là Mục Thiên Dương, cách ăn mặc giống như một thân sĩ - đi ăn lẩu thì có chút không tốt, vì thế liền đi ăn cơm tây. Tìm một nhà hàng năm sao, Mục Thiên Dương để các cô đi vào trước, chính mình đi đỗ xe.
Hai người tìm một vị trí, ngồi xuống, Thiên Tuyết kéo tay Uyển Tình: “Cái lắc này cậu mua khi nào thế? Thật đẹp!” Uyển Tình mặc váy liền một màu, toàn thân trên dưới chỉ có một điểm hồng.
Uyển Tình xấu hổ rút tay về: “Ừ... ngày một tháng năm.”
“A...” Thiên Tuyết tưởng là cha dương của cô, hứng thú không lớn, lại nhìn vòng cổ của cô: “Hoa tai là nhẫn hả? Mấy hôm trước đã muốn hỏi cậu, có phải cùng một đôi với cái trên tay anh mình không?”
“Uhm.” Vòng cổ mang theo bên người, lúc trời lạnh không lộ ra, Thiên Tuyết mới phát hiện gần đây.
Thiên Tuyết ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ đây là quà cậu đưa cho anh ấy? Không đúng, hôm nay là sinh nhật anh ấy, cậu còn bị mình nhắc, không thể đưa trước, mà anh ấy đã đeo được mấy tháng rồi...”
“Nói cái gì thế?” Mục Thiên Dương đi đến, nhận thực đơn từ tay người phục vụ: “Gọi món đi.”
“Uhm, em uống rượu đỏ.” Thiên Tuyết nói.
Mục Thiên Dương nói với người phục vụ: “Một chai Laffey.”
“Buổi tối lúc về còn ăn bánh ngọt.” UYển Tình bổ sung.
“Đúng đúng đúng... Bánh ngọt là em chọn, không thể lãng phí được!”
“Bảo vào tủ lạnh chưa?”
“Bỏ rồi, tự mình bỏ mà.”
Mục Thiên Dương không nói gì: “Hôm nay chúng ta ăn cơm tây, các em không cần hiền lành như thế...” Thật sự là hai bà hiền thê lương thiện!
Hai người cùng trừng anh, anh cười.
Người phục vụ bên cạnh cảm thấy dung lượng trong não mình không đủ dùng, đây là một chồng hai vợ, thật hài hòa.
Nhà hàng tây ở tầng hai. Ba người ăn cơm xong, đi xuống dưới. Cầu thang đi qua, ở đại sảnh có một góc là thang máy, ba người đi tới đó, cửa thang máy vừa mở ra, bên trong có vài người đi ra.
Thiên Tuyết đột nhiên nghe được tiếng của Lý Kỳ Lâm, quay người, đúng là anh ta! Bọn họ còn chưa quên anh ta, đột nhiên lại gặp được, tâm tình liền bị phá đi. Thấy anh ta nhìn qua, cô lập tức quay đầu, đi về phía trước một bước, ôm lấy tay của Thiên Dương.
Mục Thiên Dương dừng lại, cúi đầu lại thấy, như thế nào không phải là Uyển Tình?
Anh nghi ngờ hỏi: “Sao thế?”
Thiên Tuyết bám anh chặt hơn, gắt giọng: “Đi thôi”
Mục Thiên Dương giật mình một cái, thấy Uyển Tình ở phía sau, giống như cố ý đi xa ra. Uyển Tình không thấy anh, đang nhìn người đàn ông khác. Trong lòng anh nghi ngờ, theo ánh mắt của cô nhìn qua, chỉ là một tên nam sinh còn trẻ con...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.