Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 320: Ngày mai đi kết hôn(2/3)




Uyển Tình mân mê miệng, rầu rĩ nói: “Vậy cùng nhau tốt lắm……”
Nhìn biểu tình này của cô, Mục Thiên Dương đau lòng muốn chết, lập tức nói: “Tách ra! Tách ra! Em nói tách ra liền tách ra!”
Uyển Tình cười, ngẩng đầu hôn lên mặt anh: “Em đi đây.”
“Uh.” Mục Thiên Dương buồn bực rầm rì một tiếng, cảm giác cả người không thoải mái, đi ra phòng bên ngoài tắm rửa. Tắm xong, dạo quanh phòng khách một vòng. Thiên Tuyết bưng bánh ngọt, vẻ mặt bơ, xem tivi.
Anh nhịn không được nhíu mày: “Em xem em là cái bộ dạng gì!”
Thiên Tuyết phiêu liếc nhìn anh một cái: “Nguyên lai là anh dùng phòng tắm, em đang chuẩn bị đi.”
“Vậy hiện tại em có thể đi!” Mục Thiên Dương tức giận nói, xoay người về phòng, “Đi ngủ sớm một chút!”
Thiên Tuyết lẩm bẩm nói: “Thì ra không có tắm uyên ương……Thật đáng thương.”
Mục Thiên Dương trượt chân, thiếu chút nữa ngã sập xuống, quay đầu trừng mắt cô một cái.
Quay lại phòng, anh sấy tóc, Uyển Tình mới đi ra. Thấy cô quấn khăn chum đầu, anh sấy khô tóc, đưa tay về phía cô: “Lại đây, anh sấy tóc cho em.”
“Chờ một chút rồi mới sấy.” Uyển Tình nói, cúi đầu kiểm tra chăn, phát hiện mặt trên có bơ, mở ngăn tủ ra lấy một chiếc chăn đơn ra đổi.
Mục Thiên Dương ngồi ở bên cạnh nhìn, thầm nghĩ: thực hiền lành trời sinh để trở thành vợ của anh, nga ha ha ha ha……..
Uyển Tình đột nhiên ngẩng đầu: “Anh lại đây giúp một chút.” Chăn rộng như vậy, một người kéo không hết.
Anh sửng sốt, vội vàng đi qua. Uyển Tình hoàn toàn coi anh là kẻ ngốc để dạy, anh cũng không nói gì: “Anh đã từng đọc sách hướng dẫn, cũng từng tham gia quân đội.”
Uyển Tình lặng đi một chút, có chút xấu hổ: “Kia, vậy anh gấp đậu hũ đồng cho em xem một chút.”
Mục Thiên Dương mắt lé nhìn cô: “Tơ tằm có thể gấp đậu hũ đồng sao?”
“……”
Đột nhiên, anh nghi hoặc nói: “Một khắc giá trị ngàn vàng, chúng ta vì sao phải thảo luận vấn đề này?”
“…….” Em làm sao mà biết? Không đúng! Cô không nên phản ứng như thế này!
Mục Thiên Dương kéo cô đi sấy tóc. Chậm rãi sấy khô, cất máy sấy đi, hai tay cầm vai cô, bắt đầu sắn sang. Uyển Tình mạnh đè tay anh, quay đầu nhìn anh.
Chẳng lẽ còn không được? Anh yên lặng nhìn cô môt lát, thấy cô không nhúc nhích, thử hôn lên. Uyển Tình nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đáp trả.
Rốt cuộc có thể làm! Trong lòng Mục Thiên Dương thở dài, ôm lấy cô, trở về trên giường. Nhẹ nhàng đè cô xuống, anh cởi bỏ áo tắm của cô, ánh mắt chợt sáng ngời, phát hiện cô mặc một bộ áo ngủ màu đen, không không không, rõ ràng là một áo ngủ thú vị! Chất liệu trong suất, khiến cho bộ ngực của cô như ẩn như hiện…….
Anh mạnh ngẩng đầu, thấy cô then thùng cúi đầu, trốn trách không dám nhìn anh.
Mục Thiên Dương vui mừng lỗ rõ trên mặt, vừa cởi, vừa nói ở bên tai cô: “Vì sao mặc thành như vậy?”
“Anh….anh không muốn nhìn thì thôi.” Uyển Tình nói xong, làm bộ mặc lại áo.
Mục Thiên Dương vội vàng đè tay cô lại, vội la lên: “Như vậy sao được? Uyển Tình, hôm nay anh rất vui! Em……Em là thật lòng sao?”
“Anh có ý tứ gì?” Uyển Tình mạnh ngẩng đầu.
“Em không cần ủy khuất bản thân. Nếu không thích làm chuyện gì, thì không cần làm.” Mục Thiên Dương ôm chặt cô, “Em ở bên cạnh anh là tốt rồi……”
“Nếu em có thể không cần làm, vì sao anh lại vui như vạy?”
Mục Thiên Dương ngẩn ra, mạnh buông cô ra, nhìn khuôn mặt quật cường của cô: “Em……Em thật là vì lấy lòng anh?”
Uyển Tình cầm gối đầu nện nên người anh: “Em cũng không biết! Em đương nhiên vì muốn lấy lòng anh, em muốn anh vui vẻ một chút, chính em cũng không biết vì sao phải làm như vậy! Trước kia rõ ràng em không phải như thế! Đều là do anh.” Uyển Tình xoay người ghé vào trên giường, khóc lên.
Mục Thiên Dương sửng sốt một lát, mạnh ôm lấy cô: “Thực xin lỗi…….Anh không có ý tứ khác, anh chỉ là, chỉ là…….Anh đương nhiên muốn em thật lòng với anh, nhưng anh không muốn em không vui. Nếu em không tình nguyện, kia vẫn là do em, không liên quan đến anh……”
Uyển Tình hít sâu một hơi: “Rõ ràng bởi vì em làm, anh mới vui vẻ như vậy, kết quả anh còn nói như vậy……Cái này gọi là được tiện nghi còn khoe mã!”
“Uh! Anh sai rồi!”
Nhận sai lại sảng khoái như vậy, làm Uyển Tình cứng lại, đột nhiên nói không nên lời. Bọn họ như vậy, có khác gì những đôi yêu nhau đang giận dỗi? Bọn họ sao lại đi đến bước này? Trời ơi! Cô sẽ không……Thích anh đi?
“Thiên Dương…..” Cô đột nhiên sợ hãi, sắc mặt trắng bạch. “Em rất bàng hoàng…..”
“Bàng hoàng cái gì?”
“Nếu có một ngày, quan hệ của chúng ta kết thúc……..” ”
Mục Thiên Dương ôm chặt cô.
“Anh đã nói, em không cần…..Không cần anh. Sinh hoạt của em có thể không thay đổi chút nào, anh cũng thể trôi qua những ngày của anh. Nhưng mà, em sẽ trôi qua như thế nào? Phụ nữ không cần đàn ông từng có nhiều người phụ nữ, vậy đàn ông có thể chấp nhận người phụ nữ từng có bao nhiêu đàn ông! Nếu bị người khác biết, tất cả mọi người sẽ mắng em…..Không ai sẽ yêu em, không ai muốn kết hôn với em……”
Mục Thiên Dương trầm mặc một lát, cúi đầu hỏi: “Em muốn nói cái gì?”
Cô muốn lời hứa hen từ anh? Khả anh còn có cái gì không thể cho cô? Anh có thể yên lặng vì cô trả giá, không nói, là để lưu trữ một phần tự tôn và thể diện cuối cùng. Nếu không, làm còn bị cô ghét bỏ, không phải anh sẽ bị coi thường sao? Cô muốn anh hứa hẹn, vậy cô cũng phải trả giá, ít nhất cô phải nói với anh, cô thích anh, cô cần anh làm như vậy, thích anh làm như vậy!
“Em không cần cái gì.” Uyển Tình cũng không biết nói như thế nào. Cô chỉ hi vọng có một cái cam đoan, có thể cho cô từ bỏ tình cảm của bản thân, bằng không cô không dám. Nhưng mà…….Lời của anh lại có thời gian đảm bảo là bao lâu?
Chuyên gia tình yêu nói đúng, phụ nữ rất ngốc, thích nghe lời nói dối của đàn ông. Chuyên tương lai ai cũng không đoán được, bây giờ cô chiếm được hứa hẹn của anh, có một ngày anh không thích cô, không cưng chìu cô như vậy, hứa hẹn cái gì cũng không dùng được……..
Mục Thiên Dương trầm mặc một lúc lâu, không biết nên trả lời cô như thế nào. Hứa với cô về sau sẽ lấy cô, khiến cho cô không cần lo lắng vô cớ? Đừng nói cô thổ lộ, chính anh cũng không có cách nào thoải mái nói “Anh yêu em”, lại nói cưới như thế nào? Rõ ràng cái gì anh cũng muốn cho cô, nhưng mà cô lại không chuẩn bị tốt để nhận! Anh không muốn làm cô sợ…….Anh sợ khi nói ra, liền bị cự tuyệt.
Suy nghĩ nửa ngày, vì tiêu trừ lo lắng của cô, anh bất cứ giá nào nói: “Ngày mai chúng ta đi kết hôn đi!”
Uyển Tình mạnh ngẩng đầu, trừng lớn mắt.
Mục Thiên Dương nhìn cô, sợ cô biểu hiện một tia cảm xúc không muốn, phiền chán gãi gãi đầu, chuyển đề tài: “Em thực đáng ghét, tâm trạng đang tốt bị em phá hủy…….”
“Em…..” Uyển Tình dừng một chút, cũng không muốn nói đề tài này. Lời của anh rất bùng nổ, rất dọa người. Cô muốn nói, “Chúng ta…..xem một bộ phim trước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.