Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 330: Vội vã thấy anh?




Sau khi ăn xong, Uyển Tình trở về phòng gọi điện thoại, Từ Khả Vi nói với cô: “Buổi sáng mới vì quá thân thiết với Thiên Tuyết mà đắc tội Thiến Thiến, còn cùng đến trường sẽ làm Thiến Thiến càng mất hứng.”
Uyển Tình suy nghĩ thấy cũng đúng, vội hỏi: “Thế làm sao bây giờ?”
“Làm bộ gọi qua là được, nói với Mục gia là có việc, không thể cùng đến trường. Còn có, con đừng thân thiết với cô bé ấy quá! Trong trường học thì không sao, nhưng trừ phi có chuyện quan trọng, không thì không cần đến nhà nó! Ba con và hai mẹ con nhà kia đắc tội với nhà bọn họ, ai biết được có thể bọn họ có mang thù hay không?”
“Mẹ.”
“Con đừng không thích nghe! Đừng nghĩ Thiên Tuyết là tốt, những người khác trong nhà nó cũng không phải ngồi không một chỗ! Hiện tại con đã là tiểu thư của Đỗ gia, Mục gia và Đỗ gia đều làm ăn buôn bán, thương trường đều là ngươi lừa ta gạt, ai biết Mục gia có thể lợi dụng con để đối phó với chú Đỗ hay không?”
Uyển Tình im lặng giây lát, thấp giọng trả lời: “Con biết rồi.”
Nhưng cô vẫn gọi cho Thiên Tuyết một cú điện thoại, Thiên Tuyết cũng nghĩ tới vấn đề mà Từ Khả Vi lo lắng, vẫn đồng ý là cô nên đi học trước. Uyển Tình không khỏi nghi ngờ: “Người khác đều đã nghĩ tới, tại sao mình lại không nghĩ đến?”
Hai ngày sau, Uyển Tình một mình đi máy bay đến thành phố C, Từ Khả Vi đưa cô đi. Đỗ Thiến đi trễ một ngày, Đỗ Viễn Minh và Từ Khả Vi đều ra tiễn, khiến cô ta có chút đắc ý, nhưng cô cũng không thể nào thích Từ Khả Vi.
Đỗ Viễn Minh thấy có lỗi, Từ KHả Vi còn an ủi ông: “Không sao, con không thể ngay lập tức tiếp nhận được mà.”
“Em không ngại là tốt rồi.” Đỗ Viễn Minh cầm tay bà, đột nhiên cười nói: “Nếu bọn nhỏ đi rồi, chúng ta cũng xuất phát đi hưởng tuần trăng mật thôi!”
Từ Khả Vi đỏ mặt nói: “Lại còn tuần trăng mật cái gì...” đều đã bằng này tuổi rồi.
-
Chạng vạng, Uyển Tình cầm thẻ đến căn tin ăn cơm, đi được nửa đường, nhận được điện thoại của Mục Thiên Dương.
“Tới Y Toa Bối Lạp.” Mục Thiên Dương nói.
Uyển Tình sửng sốt: “Anh... anh đã đến rồi?”
“Ừhm hừ ~”
“Em, em lập tức tới ngay.”
Mục Thiên Dương cười: “Không cần phải gấp, đi đường cẩn thận một chút.”
“Ừhm.” Uyển Tình cúp điện thoại, nhìn cặp lồng cơm trên tay do dự một chút, nghĩ muốn trở về phòng ngủ trì hoãn chút thời gian, liền trực tiếp đi xe đạp đến. Sau khi đến Y Toa Bối Lạp, cô khóa kỹ xe, cầm cặp lồng cơm lên lầu. Mở cửa, phát hiện Mục Thiên Dương đang đứng ngay cửa khiến cô bị sợ nhảy dựng lên.
Cô liền quăng cặp lồng cơm đập tới: “Anh đứng ở chỗ này làm gì? Dọa chết người rồi!”
Mục Thiên Dương cầm tay cô, túm lấy cặp lồng cơm, đoán là bên trong có gì ngon, mở ra lại thấy không có gì1
“Em làm sao mà biết anh chuẩn bị mời cơm? Mang cặp lồng đến là muốn ăn xong còn mang về sao?” Mục Thiên Dương vừa nói vừa đặt cặp lồng sang một bên.
“Em đang đi ăn cơm, anh liền gọi điện thoại bảo đến đây, em liền đến luôn. Trở về phòng rất xa, anh có biết trường học của em lớn thế nào không...”
“Ừhm, hiểu rồi...” Mục Thiên Dương vuốt cằm: “Không phải vì em vội vã muốn gặp anh, cho nên cả cặp lồng cơm cũng không kịp cất.”
“Anh...” Mặt Uyển Tình đỏ lên: “Không phải thế!”
“Em lại gạt anh hả?” Mục Thiên Dương xoa mũi cô: “Đi, ăn cơm.”. 𝑇ìm‎ tгuyện‎ hay‎ tại‎ --‎ 𝑇‎ 𝙍‎ Ù‎ M‎ 𝑇‎ 𝙍‎ U‎ Y‎ Ệ‎ 𝙽.Vn‎ ‎ --
Uyển Tình thay dép lê trong tình thế cấp bách, đi theo anh vào nhà ăn. Trên bàn có năm món ăn, mặn chay phối hợp, nóng lạnh đều có, nghi ngờ hỏi: “Anh làm à?”
“Em gây khó khăn cho anh rồi!” Mục Thiên Dương nói: “Gọi đồ ăn bên ngoài!”
Uyển Tình cười, ngồi xuống đối diện với anh.
Anh bất bình nói: “Em ngồi xa như thế làm gì?”
Uyển Tình theo dõi anh, thấy được vẻ mặt thật sự của anh, cực kỳ không tình nguyện ngồi xuống bên cạnh anh, nửa làm nũng nửa thỉnh cầu nói: “Vậy anh không được động tay động chân, bản thân em mới có thể ăn được.”
Mục Thiên Dương hơi híp tròng mắt lại: “Ăn một bữa cơm mà thôi, em nghĩ đi đâu rồi à? Đầu óc không thuần khiết như vậy, nhìn dáng vẻ là cần anh phải trừng phạt rồi!”
Anh nói hai chữ “trừng phạt” cực kỳ mờ ám, Uyển Tình không nhịn được đỏ mặt: “Rõ ràng là anh! Em mới... hừ! Dù sao anh hãy ăn cơm đi!” Nói xong liền gắp mấy món trong bát của anh: “Mau ăn đi!”
Mục Thiên Dương cảm thấy cô quá đáng yêu, không nhịn được cúi người hôn lên mặt cô một cái.
Uyển Tình kinh hãi: “Ôi chao, ai, ôi...” Như thế nào mà vừa mới nói xong đã phạm phải rồi? Cô lên án nhìn anh.
Anh gắp cho cô một miếng thịt bò, cúi đầu cười nói: “Mau ăn đi.”
Vẻ mặt của cô rất bất bình.
“Em ấy...” Anh cưng chiều thở dài: “Một kỳ nghỉ hè đã không thấy đâu, em không hôn anh một cái để bày tỏ nhớ nhung, lại còn không cho anh hôn em nữa sao?”
Uyển Tình cứng họng giây lát nói: “Không phải hai ngày trước mới nhìn thấy sao?” trong hôn lễ của mẹ
“Vậy mà cũng nói được?” Anh bất mãn thở dài.
Uyển Tình chép miệng, hoàn toàn không biết trả lời thế nào.
“Được, không đùa em nữa, mau ăn cơm đi.”
Hóa ra anh lại đùa cô! Uyển Tình càng thêm buồn bực rồi.
Cơm nước xong, Uyển Tình đi rửa chén. Mục Thiên Dương đi rửa hoa quá, Uyển Tình nghi ngờ hỏi: “Má Trương không ở đây à?”
“Ừhm, bà ấy xin nghỉ nửa tháng, cuối tuần mới đến.”
“Hoa quả kia là... anh mua?”
“Chẳng thế thì sao?” Anh rửa một quả nho nhét vào trong miệng cô.
Uyển Tình vội vàng cắn một miếng, sau đó nhổ vỏ ra. Tiếp theo Mục Thiên Dương lại chầm chậm lột vỏ rồi đưa cho cô.
Uyển Tình nhíu mi, sau khi nuốt xong lại nói: “Anh mặc kệ em đi, em còn đang rửa bát.”
Mục Thiên Dương đột nhiên đặt cằm lên vai cô, nhẹ nhàng dùng răng nanh cắn lỗ tai của cô một cái: “Em còn nhớ hay không, có một lần chúng ta ở trong phòng bếp...”
Uyển Tình mạnh mẽ cả kinh, xoay người muốn đẩy anh ra: “Anh đừng!”
Mục Thiên Dương vội vàng kéo cô, tiếp xúc chặt chẽ với cô: “Bảo nối, không phải thẹn thùng...”
“Em không thích!” Uyển Tình lớn tiếng nói.
Mục Thiên Dương dừng lại, chậm rãi buông cô ra: “Thực xin lỗi...”
Uyển Tình sửng sốt trong giây lát, xoay người tiếp tục rửa bát.
Mục Thiên Dương tiếp tục rửa hoa quả, sau khi rửa xong liền cắt táo và lê thành từng miếng, cắt xem ra có chút khó coi.
Uyển Tình nhìn thoáng qua, thấy theo con dao trong tay anh, từng mảng trái cây được gọt sạch vỏ, còn có hột cũng được lấy đi.
Mục Thiên Dương thấy, không nhịn được có chút chột dạ. Một lát sau lại ôm lấy eo của cô, thấp giọng nói: “Đừng giận có được không?”
“Em không nổi giận!” Uyển Tình vô thức thốt ra.
Không nghĩ tới anh lại dùng loại giọng điệu lấy lòng này nói chuyện với cô, gần như ăn nói khép nép rồi. Cô chẳng qua chỉ theo bản năng không muốn nhớ đến một màn kia mà thôi, cũng không phải là nổi giận. Thật muốn tức giận mà nói, quá nhiều chuyện tức cũng không xong rồi. Những chuyện này đều đã qua, tức giận cũng chẳng có ích lợi gì?
Cô do dự chốc lát, thấp giọng nói: “Nếu anh muốn làm trong này... vậy thì làm đi.” Cô biết tình cảnh của mình, tốt nhất là có thể để cho anh cả đời. Luôn luôn từ chối, có thể sẽ khiến anh mệt mỏi, cho nên thi thoảng sẽ theo lời anh, thậm chí chủ động lấy lòng anh...
ở phương diện khác, đã tự nhiên mà cứ như vậy, nhưng duy chỉ có chuyện này... cô làm không được! Cô luôn luôn bài xích theo bản năng, nhưng với anh mà nói, đây là lúc vô cùng quan trọng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.