Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 401: Càng hoàn




Buổi chiều sau cùng kết thúc lớp học trở về, Liễu Y Y không ở phòng, chuột và bàn phím của cô vẫn ở tình hình lúc cô chưa rời đi, xem ra cô vẫn chưa trở về mà buổi chiều cô cũng không có lớp, nhất định là ở cùng Sở Thiệu.
Thiên Tuyết không nhịn được nói với Uyển Tình, âm hiểm cười suy đoán: “Bọn họ, chắc là đêm nay không trở lại đi? Gào khóc oa, Y Y đúng là có võ, cậu nói xem bọn họ lên giường, là ai áp đảo ai? Cuối cùng sao mình lại nghĩ là Sở Thiệu chỉ có thể ở dưới chăn lờ mờ khóc.”
UYỂN Tình: “....” Đặc biệt sao, không phải cậu lại mơ mộng về mình và anh cậu như thế chứ? Sau đó người cắn chăn chắc chắn là mình...
Uyển Tình buồn bực nói.
Trời đất chứng giám, Thiên Tuyết còn không hề mơ mộng thế, đoán là vậy đi.
Chính là đang nói chuyện vui vẻ, Liễu Y Y trở lại.
Liễu Y Y mang theo kính đen thật dày, nhìn có vẻ thảm hại.
Nếu bạn thấy như vậy thảm, đó là chưa thấy thứ thảm hại hơn!
Trên người cô mặc quần áo thể thao của trường học phát, một bộ.
Áo khoác màu trằng và quần dài xanh đen, cho dù dáng người tốt thế nào mà mặc lên thì đều là thùng nước! Y Y vốn có phần mượt mà, cứ như vậy nhìn như là mập mạp... mặt khác, khụ khụ... chân cô còn đi dép lê.
Phụ nữ xấu vẫn thích ăn mặc, còn có thể lấy lại chút ít, mang váy đẹp, đeo lens và dán lông mi giả. Cô như vậy... Thiên Tuyết cảm thấy tâm tình đẹp đẽ của mình đều bị cô giẫm cho một cước quá nhanh, không để cho cô thu dọn lại hình tượng...
Cũng không trách cô ấy được? Liễu Y Y thật sự là oán chết cô rồi. Động tác nhanh thật không có gì, vấn đề là không nói cho cô biết dưới lầu là Sở Thiệu! Nếu nói, chắc chắn cô sẽ trang điểm xinh đẹp một chút, ai biết là Sở Thiệu chứ? Không phải Sở Thiệu cô còn để ý đến ăn mặc làm gì?
Liễu Y Y oán chết cô rồi!
“Sở Thiệu tìm cậu làm gì thế?” Thiên Tuyết yếu kém nói.
“Ai biết được? Động kinh đi, lôi kéo mình đi dạo phố cả buổi trưa, muốn để mình xấu mặt đó! Trời thì nóng, mình còn không dám cởi áo khoác.”
Thiên Tuyết gật đầu, thành phố C ướt át nhiều mưa, khí hậu coi như hợp lòng người, tháng bảy tháng tám ở trong phòng ngủ, thi thoảng còn phải mặc áo khoác đi tất, nếu không sẽ lạnh! Nhưng này là bên trong! Đứng dưới mặt trời, cho dù hiện giờ là tháng tư, người cũng không chịu được.
Thiên Tuyết cho rằng, Liễu Y Y không dám cởi áo khoác, là vì không tự tin với dáng người mình, thật ra cô cảm thấy không tồi, tuy nhiều thịt hơn cô và Uyển Tình một chút, nhưng còn chưa tới tình trạng béo phì, dùng từ mượt mà hình dung thật sự vô cùng chính xác.
Liễu Y Y thở phì phì, đột nhiên cởi áo khoác.
Thiên Tuyết vừa thấy, kinh ngạc ôi mẹ nó! Bên trong quần áo thể thao của Y Y chỉ mặc một chiếc áo mỏng, không có mặc nội y, không dám cởi ra là vì...
Thiên Tuyết cảm thấy việc này quá lừa gạt rồi, nếu Liễu Y Y và Sở Thiệu đều có hảo cảm với đối phương, như vậy lừa Y Y cũng như lừa Sở Thiệu.
Người đàn ông là sinh vật bên ngoài, Sở Thiệu chắc là không vì cách ăn mặc chật vật này của Y Y mà không dám theo đuổi cô chứ. Nếu vẫn muốn theo đuổi, nhưng anh không nhìn ra được mặt tốt đẹp...
Liễu Y Y lấy mấy bộ quần áo từ trong tủ quần áo, vẻ mặt ủy khuất đi vào trong WC.
Thiên Tuyết nắm tóc, nhìn Uyển Tình.
Uyển Tình nói: “Nếu không thì chúng ta giúp cô ấy xinh đẹp một chút, để gặp Sở Thiệu một lần?”
“...”
Sau hai phút, Liễu Y Y đi ra khỏi WC, thay một chiếc áo phông dài tay rộng thùng thình, nửa người dưới mặc quần bò, cô cầm quần áo thể thao trên tay, lấy đầu bút máy bắt đầu chải đầu: “Sở Thiệu nói mời chúng ta ăn cơm chiều”
Thiên Tuyết sửng sốt: “Chúng ta? Còn có mình và UYển Tình?”
“Uhm.” Liễu Y Y thật sự oán chết cô, cực kỳ cố gắng cầm cái lược giống như viên thuốc thay đổi kiểu tóc, thay đổi một đôi giày vải, đứng thảng tự nhiên lại làm người ta nghĩ đến từ duyên dáng yêu kiề, khiến Uyển Tình và Thiên Tuyết sáng mắt lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.