Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 426: Hung thủ mặt mày rạng rỡ




Edit: minhhy299
“Anh lại không có làm cái gì!” Mục Thiên Dương một bên cảm thấy oan uổng, một bên không hiểu sao có hơi tức giận, gắng gượng nói, “Cô ấy ngủ không ngon......”
“Cái kia......” Thiên Tuyết dừng một chút, nghĩ anh cũng sẽ không không để ý cảm thụ Uyển Tình như vậy, nhất thời có hơi xấu hổ, “Muốn lên khóa......”
Mục Thiên Dương quay đầu nhìn thoáng qua, không muốn đánh thức Uyển Tình: “Em đi trước đi, để cô ấy ngủ thêm một lát.”
Uyển Tình ngủ thẳng hơn mười giờ mới tỉnh, đứng lên thấy Mục Thiên Dương ở một bên sửa sang lại văn kiện, ánh sáng chói lọi cách rèm cửa sổ cũng có thể thấy, tựa hồ không giống như là trời vừa sáng, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua đồng hồ: “Đến mười giờ rưỡi rồi.”
Uyển Tình sửng sốt, vậy lớp thứ hai lên xong một lượt rồi?
Mục Thiên Dương tựa hồ biết cô đang suy nghĩ gì, đi qua đi vuốt vuốt tóc của cô: “Thiên Tuyết đi đi học, thấy em ngủ ngon, không đánh thức em. Em ấy sẽ ghi chép tốt, em yên tâm đi.”
Uyển Tình sửng sốt gật đầu một chút, còn có chút muốn ngủ, bất quá xem thời gian này, vẫn là không cần ngủ. Trên người yếu ớt, thoải mái, xem ra tối hôm qua thật sự nghỉ ngơi tốt. Mấy ngày gần đây, cô đều ngủ không ngon, ngày hôm sau đần độn, có đôi khi giống cái xác không hồn......
“Thiên Dương......”
“Ừ?”
Uyển Tình sửng sốt, giống như lại không có việc gì, chính là theo bản năng muốn gọi anh mà thôi. Trong sinh mệnh của cô, liền thật sự chỉ còn lại có anh sao? Nhận thức này, mang theo một tia sợ hãi, cô vẫn là sợ có một ngày tình cảm sẽ vỡ tan, đến lúc đó anh sẽ không là chỗ dựa của cô!
Uyển Tình hít sâu một hơi, ôm chặt anh. Anh đỡ phía sau lưng cô, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Uyển Tình dừng trong chốc lát, buông anh ra: “Không...... Anh muốn đi làm sao?”
“Ừ, phải đi họp.” Mục Thiên Dương lo lắng nhìn cô, “Em không sao chứ?”
“Không......”
“Vậy đứng lên ăn một chút gì.” Mục Thiên Dương cầm lấy quần áo mặc cho cô, “Thiên Tuyết hẳn là nên đến ăn cơm trưa, ăn xong cơm trưa, các em lại cùng đi học. Thấy tinh thần em không tốt lắm, không thể suy sụp, phải thấy ánh mặt trời, rèn luyện.”
“Ừ.” Uyển Tình chậm rãi mặc xong quần áo, nói, “Anh không cần phải quản em, nhanh đi làm đi, tự em có thể đi.”
“Đã biết.” Mục Thiên Dương nựng nựng cái mũi của cô, “Cái này đuổi anh đi làm, sợ không có tiền sài à?”
Uyển Tình cong lên miệng: “Vậy anh không cần đi nữa!”
“Tốt, anh ở nhà với em.”
“Em nói giỡn!”
Mục Thiên Dương cười, bế cô một chút, còn muốn mặc quần cho cô, cô đẩy anh ra: “Em tự làm! Anh nhanh đi làm, sắp mười một giờ!” Đã trễ thế này mới đi, nhất định là bởi vì ở nhà cùng cô.
Mục Thiên Dương bất đắc dĩ, hôn hôn lên mặt cô: “Có việc gọi điện thoại cho anh.”
Ra khỏi phòng, anh kêu bà Trương làm điểm tâm cho Uyển Tình trước, sau đó đi đến cửa thay giày da, mở cửa rời đi.
Một cái kính viễn vọng ở xa xa, yên lặng nhìn động tác của anh, thẳng đến khi thân ảnh của anh biến mất, kính viễn vọng lại chậm rãi dời từ phòng khách về phòng của anh.
Rèm cửa sổ bay bay trong gió nhẹ, ánh sáng sáng ngời ở trên mặt bãi đến bãi đi. Một lát sau, rèm cửa sổ bị kéo ra, lộ ra khuôn mặt đầy u sầu của Uyển Tình.
Uyển Tình chớp măt, thích ứng ánh sáng chói mắt, lại chậm rãi nhắm mắt lại, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hít thở ấm áp ngoài cửa sổ.
Kính viễn vọng chậm rãi buông, đồng dạng là sau một mặt cửa sổ, lộ ra gương mặt có chút bàng hoàng của Đỗ Thiến.
Đỗ Thiến cũng không biết mình đang làm gì. Cô hiện tại ở trong một khách sạn, khách sạn đối diện với Isabella, lúc trước bị cô mướn trinh thám Nước Mĩ chính là ở tại trong căn phòng này, chụp được ảnh Uyển Tình và Mục Thiên Dương cùng một chỗ.
Cô xoay người ngồi lên giường, phát ngốc trong chốc lát, cầm lấy một cái laptop da đen để lên giường mở ra, dùng bút bi màu đen viết loạn rất nhiều chữ ở trên, rất nhiều bị đồ thành một đoàn đen, hoặc là bị gạch xóa, có chút lại bị khoanh tròn, bên cạnh vẽ sao năm cánh.
Đây là phạm án ghi lại của cô.
Một khắc cô lấy được ảnh chụp của Uyển Tình và Mục Thiên Dương kia, trong đầu cô hiện lên vô số ý tưởng, tiếp theo giống như phủ định chính mình. Cô phát hiện mình luôn bày ra không hoàn mỹ, đành phải dùng bút viết xuống, đều nhớ kỹ những gì nghĩ đến! Sau đó cùng nhau sàng chọn, vẽ xuống, xóa đi, lưu lại một cái hoàn mỹ không sứt mẻ kia.
Cô dùng biện pháp này, giết Từ Khả Vi.
Cô nghĩ, nhất định không có người nghĩ đến cô.
Cô lật lại một tờ trước, nhìn từng bước kế hoạch mình viết xuống trước đó, cảm thấy mình thật là lợi hại. Cô thích thú tất cả những thứ này, chế định phương án trước, sau đó từng bước một thực hiện......
Đỗ Thiến hít sâu một hơi, nén mạnh vở lên giường, chôn cả khuôn mặt ở trong lòng bàn tay khóc rống lên. Cô không biết mình làm sao vậy, cô cảm thấy như vậy là không đúng, nhưng lại muốn ngừng mà không được! Hơn nữa cô thật hận các cô!
Cô đứng lên, lại cầm lấy vở, lật nhanh đến một tờ kia mới nhất, chỉ thấy trên mặt viết: tắt máy! Nhưng hai chữ tắt máy bị xóa đi, mặt sau một lần nữa viết hai chữ “Đổi máy“.
Đây là chạy kế hoạch trốn ở sân bay thủ đô, cô sợ Đỗ Viễn Minh tìm cô, đương nhiên muốn tắt máy. Sau đó cần phải hoạch định kế hoạch lâu dài, còn cần liên hệ với người ta, liền mua điện thoại một lần nữa.
Cô cầm lấy kính viễn vọng, lại đi đến bên cửa sổ, thấy Uyển Tình đã ngồi trong nhà ăn, đang ăn cái gì đó. Cô cầm lấy di động, gọi một cú điện thoại: “Anh chuẩn bị sẵn sàng, lời nói tôi dạy cho anh, anh học xong chưa? Nhớ rõ ngữ khí phải nóng nảy một chút, tốt nhất mang chút sợ hãi...... Chờ một chút tôi lại gọi điện thoại cho anh, tôi gọi là anh đánh, anh mới đánh, biết không?”
Cúp điện thoại, cô lại nhìn Uyển Tình đối diện, nhìn nhìn, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười đắc ý. Cô thối lui đến bên giường, cầm lấy laptop nhìn thoáng qua, lại từ trong túi lấy ra một sấp ảnh chụp, cười nói với ở trên Uyển Tình và Thiên Dương: “Các người muốn sống cùng nhau đến già sao? Tôi xem sau hôm nay, các người còn có thể tin tưởng đối phương không!”
Uyển Tình ăn xong này nọ, có hơi lười, không quá muốn động. Lúc trước vốn định xem sách, lúc này cũng không muốn xem, do dự một chút, vẫn là không làm khó dễ chính mình, trực tiếp chuyển đến sô pha xem tivi.
Vừa mới 2 phút, điện thoại bên cạnh vang lên, cô tắt tiếng TV, nhận điện thoại, còn chưa há mồm, bên kia truyền đến âm thanh của một người nam nhân vội vàng: “Mục tiên sinh! Người đã chết, anh chừng nào thì đưa một nửa tiền còn lại cho tôi?! Tôi sợ bị cảnh sát tra được, muốn trốn chạy!”
Uyển Tình sửng sốt, trong đầu thoáng chốc toát ra một cái ý tưởng: ghi âm! Báo nguy!
Cô nhìn nhìn xung quanh, phát hiện này hai việc đều không thông, nhưng lại không muốn đả thảo kinh xà, chần chờ chốc lát, vội vàng nhìn điện thoại gọi đến, muốn tìm bút nhớ kỹ số điện thoại này! Sau lại sửng sốt, cái này đâu cần cô ghi chép lại chứ, điện thoại sẽ giúp cô ghi lại!
Cô vội vàng bấm loa ngoài, lại mở ra công năng ghi âm của di động, ghi âm lời của đối phương lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.