Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 440: Hành động tốt của Đỗ tiên sinh




Đối mặt với Mục Thiên Dương và Mục lão gia hai pho tượng Phật, bác sĩ không dám nói ra lời nói có dấu hiệu sanh non, nhưng lại lặp đi lặp lại cường điệu đã cho thấy tình trạng nghiêm trọng.
Nhớ tới xác thực gần đây cảm xúc dao động quá lớn, cũng không có khẩu vị gì, thậm trí cũng không ngủ ngon, mà đứa nhỏ đều đã hơn một tháng mà cô cư nhiên không phát triển!
Cô có chút áy náy, đưa tay vuốt bụng, thầm nghĩ: Bảo Bảo, con nhất định sẽ tốt, về sau mẹ sẽ thật vui vẻ, cũng sẽ ngủ thật tốt, ăn cơm thật ngon. Tất cả mọi người đều hi vọng con ra đời, con trăm ngàn lần không cần nóng giận.
Mục lão gia hỏi: “Muốn nằm viện sao?”
“Chuyện này không cần.” Bác sĩ nói, không có lợi cho phụ nữ có thai, nằm viện làm gì? “Chỉ cần nghỉ ngơi là tốt rồi, qua một tuần lại kiểm tra. Ba tháng mang thai đầu tiên rất quan trọng, qua thời gian này, liền có thể ổn định……Khụ khụ, còn có không thể cùng phòng.”
Bác sĩ nói xong, nhanh chóng cúi đầu viết gì đó. Hắn chỉ sợ đại tổng tài không quan tâm làm xằng bậy, cho nên nhắc nhở thêm một tiếng. Người phụ nữ có thai tình huống hiện tại không được tốt lắm, nếu tiếp tục ưu thương, đứa nhỏ không có khả năng giữ được, thật sự không thể chịu được áp lực.
Mục lão gia nghĩ tới Mục Thiên Dương làm xằng bậy, thở phì phò trừng mắt.
Mục Thiên Dương cảm thấy oan uông. Anh đã rất lâu rất lâu không có chạm vào Uyển Tình! Tính từ thời gian mang thai, đứa nhỏ này phỏng chừng không phải có vào thời gian do anh tính toán mà có vẻ là do lần sinh nhật Uyển Tình. ….Hình như làm rất kịch liệt, cũng quên mang BCS……
Kiểm tra xong về nhà, Mục lão gia muốn chiếm lấy Uyển Tình, cùng ngồi phía sau xe hơi với cô, đuổi Mục Thiên Dương lên ghế lái phụ.
Mục Thiên Dương gãi đầu, rít gào một trận trong lòng: Lão tử đều đã làm cha, có thể cho mặt mũi một chút hay không! Đánh ác như vậy, về sau quản lý con trai như thế nào?
Mục lão gia coi anh là không khí, lôi kéo Uyển Tình nói: “Cháu có con, mẹ cháu cũng yên tâm. Làm cha mẹ, đều muốn nhìn thấy con của mình có nơi có chốn, sanh con dưỡng cái. Tuy rằng nhìn tuổi của cháu bây giờ, tựa hồ không quá thích hợp, nhưng nghe nói hiện tại quốc gia có chính sách, sinh viên cũng có thể kết hôn, cho nên không cần lo lắng cái gì.”
Uyển Tình nhẹ nhàng gật đầu một cái.
“Chọn thời gian, rồi đăng ký kết hôn. Mẹ cháu vừa mới đi, quy củ không thể hỏng, phải qua một trăm ngày.”
Mục Thiên Dương quay đầu nói: “Cháu với Uyển Tình đã thương lượng qua, chờ sau khi án tử được phá, rồi lĩnh chứng trước. Hiện tại không thích hợp làm long trọng, chờ sau khi cô ấy tốt nghiệp mới cử hành hôn lễ.”
Mục lão gia gật đầu: “Như vậy tốt.” Rồi nói với Uyển Tình, “Tuy rằng mẹ cháu mất, nhưng cháu còn có Thiên Dương và đứa nhỏ, còn có ông nội và Thiên Tuyết chúng nó, cháu lại có một gia đình, về sau phải vui vẻ lên.”
“Vâng.” Uyển Tình cảm thấy hốc mắt nóng nóng.
Mục lão gia vỗ vỗ vai cô: “Nếu không sợ đau, có thể sinh một đứa, để cho nó họ Từ, cũng coi như kéo dài huyết mạnh của mẹ cháu.”
Uyển Tình vốn không nghĩ tới vấn đề này, cho dù nghĩ tới, cũng không dám nói ra vấn đề này với Mục gia, hiện tại nghe Mục lão gia chủ động nhắc tới, nước mắt nhịn không được chảy xuống, nức nở nói: “Tốt!”
Đưa Uyển Tình về biệt thự, Mục lão gia không tốt lưu lại quấy rầy___chính ông cũng biết bản thân tuổi lớn, lưu lại chỉ khiến mọi người phải chăm sóc ông. Ăn cơm chưa xong, ông trở về nhà, nghĩ rằng chờ sau khi kết hôn, muốn Uyển Tình chuyển về nhà, nơi đó có nhiều người hầu, phương tiện chăm sóc, ôn có thể nhìn chắt nội.
Về nhà, nhìn thấy Ngô Nhã, trong lòng ông thầm kêu một tiếng không xong.
Ngô Nhã mặc dù muốn biết ông ra ngoài làm gì, nhưng lại không dám hỏi nhiều, chỉ hỏi cơm tối muốn ăn cái gì.
Mục lão gia thuận miệng nói hai món ăn, quay về phòng gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương: “Chuyện lớn như vậy, chính cháu suy nghĩ xem nên nói với mẹ cháu như thế nào!”
Mục Thiên Dương một trận đau đầu. Chuyện lớn như vậy, một chút mẹ cũng không biết, hiện tại đột nhiên có đứa nhỏ, không biết mẹ có phản ứng gì.
Suy nghĩ một đêm, Mục Thiên Dương quyết định để sau khi án tử được phá rồi nói. Hai ngày nay án tử giao cho chú của Mục Thiên Thành, anh vừa hỏi Mục Thiên Thành, Mục Thiên Thành nói: “Còn chưa có trở lại, cảnh sát bên kia còn đang ôm cây đợi thỏ, em vừa kêu người điều tra qua, Đỗ Thiến căn bản không có mua vé máy bay, hoàn toàn chưa đi hướng trở về nước!”
“Đỗ Viễn Minh mật báo?”
“Nói không chừng.” Mục Thiên Thành hừ lạnh, “Em đi cục cảnh sát.”
Mở cửa thư phòng ra, thấy Uyển Tình đứng ở ngoài cửa, anh hoảng sợ: “Chị, chị dâu…..”
Mục Thiên Dương vội vàng đi qua, vụng trôm đá anh một cước, lôi kéo Uyển Tình: “Sao vậy?”
“Em đi với các người.”
“Cái kia….”
“Em muốn đi.” Uyển Tình cố chấp thuyết.
Mục Thiên Dương bất đắc dĩ, thỏa hiệp nói: “Được rồi.” Anh vừa đỡ cô xuống lầu, vừa đá Mục Thiên Thành một cước, trách hắn giọng quá lớn!
Đến cục cảnh sát trùng hợp gặp cảnh sát muốn tới Đỗ gia, Uyển Tình hỏi: “Làm sao vậy?”
Mặt cảnh sát âm trầm: “Chúng tôi vừa mới điều tra được lịch sử ghi lại bưu kiện của Đỗ Viễn Minh, ông ta từng gửi bưu kiện cho Đỗ Thiến, kêu Đỗ Thiến không cần quay về!”
Cả người Uyển Tình chấn động.
Mục Thiên Dương vội vàng nói: “Không nên kích động, không nên kích động….”
Uyển Tình khẽ cắn môi, bình tĩnh thuyết: “Đi xem trước đi.”
Mục Thiên Dương sửng sốt, đỡ cô ra ngoài, trên đường hỏi: “Bảo Bảo thế nào? Có đá em hay không?”
“Còn rất nhỏ, chân cũng chưa dài, sao có thể đá?”
“Vậy khẩu vị thế nào? Nghe nói sẽ bị nghén.”
“Không nghén. Môi ngày anh đều nhìn, giấu giếm được anh sao?” Uyển Tình nói xong, tựa vào trên vai anh.
Mục Thiên Dương ừ một tiếng, không nhắc lại nữa. Anh chỉ muốn nhắc nhở cô, cô đang mang Bảo Bảo, trăm ngàn lần không thể kích động.
Đến Đỗ gia, cảnh sát đi trước bọn họ, chờ bọn họ đi vào thì chỉ thấy Đỗ Viễn Minh ngồi trên sô pha, cảnh sát vây quanh ông ta, trong đó có một vị nói: “Đỗ tiên sinh có thể làm được ảnh đế!”
“Không rõ các vị đang muốn nói gì?” Âm thanh của Đỗ Viễn Minh hơi mệt mỏi, giương mắt nhìn thoáng qua Uyển Tình đang đứng ngoài cửa.
Cảnh sát đưa tư liệu đến trước mặt ông: “Đây là cái gì? Lúc này, chúng ta vừa mới tìm đến ông xong, trước khi ông đến cục cảnh sát! Ông làm bộ gửi một bưu kiện cho công ty, lại mật báo cho con gái ông, khiến cho cô ta chạy trốn!”
“Tôi không có.” Đỗ Viễn Minh nói rõ.
“Chứng cớ ở trước mặt, ông còn muốn nói dối sao? Chúng tôi có thể tố cáo ông tội bao che!”
Đỗ Viễn Minh hừ lạnh: “Nó cũng không phải là hung thủ, tại sao tôi phải bao che?”
“Ông___cô ta là người bị tình nghi lớn nhất!”
“Cũng chỉ là người bị tình nghi. Chờ các người chắc chắn nó là hung thủ, lại đến bắt tôi.” Bao che chỉ tính khi đó là kẻ phạm tội, mà không phải là kẻ bị tình nghi.
Cảnh sát cả giận nói: “Vậy sao ông phải gửi bưu kiện kia cho cô ta? Không phải là bảo cô ta chạy trốn sao? Nếu cô ta không có tôi, ông gọi cô ta quay về, không cần cản trở chúng tôi phá án, khiến cho manh mối bị đứt……không tiến hành tiếp được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.