Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 444: Cảm giác là người chẳng hay biết gì thật khổ sở




Sáng ngày thứ hai, Mục Thiên Dương vừa uy Uyển Tình ăn cháo, vừa nói: “Buổi sáng nay anh đến công ty họp, em ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, buổi chiều chúng ta sẽ đi qua đó.”
Uyển Tình gật đầu: “Được. Có muốn tặng quà cho dì ấy không?”
“Không phải ở bụng em sao?”
Uyển Tình đỏ mặt, nhéo anh một cái: “Nhanh đi làm đi!”
“Trước đó em ăn xong đi đã.”
“Em sẽ ăn.” Uyển Tình thở phì phì nói, đoạt lấy cái bát, không để anh uy.
Mục Thiên Dương ủy khuất nói: “Anh sai rồi, em không cần không để ý đến anh.”
“Hai người các ngươi đủ chưa!” Thiên Tuyết ngồi đối diện, rất chán gét hai người ân ân ái ái. Hừ, có bạn trai thì giỏi lắm à? Muốn làm cha hiểu rõ không nổi a!!!!
Mục Thiên Dương liếc một cái về phía cô, vốn nghĩ muốn hung hăng trừng một cái, nhưng đây không phải là Mục Thiên Thành a, là một nha đầu đáng yêu, luyến tiếc! Hơn nữa gần đây cô cũng rất vất vả, sắc mặt anh lập tức hòa nhã: “Chăm sóc tốt chị dâu của em.”
“Còn cần anh nhắc?” Thiên Tuyết hừ lạnh.
“Ừ.” Mục Thiên Dương cười hớn hở, gia đình hòa thuận làm cho anh rất vui lòng. Anh vuốt mái tóc đuôi ngựa của cô: “Buổi tối quay về nhà tổ ăn cơm, ngày mai đi kết hôn!”
“Nga ha ha ~ trách sao hôm nay cái đuôi của anh vểnh lên trời!”
Tâm tình Mục Thiên Dương tốt, để cô tùy tiện nói sao cũng đươc, lười cùng cô đấu võ mồm, mặc âu phục đi ra ngoài.
Họp là giả, anh sớm muốn đi gặp Ngô Nhã, đem chuyện này nói một chút, để cho bà chuẩn bị tâm lý. Bằng không tiếp đón cũng không nói một tiếng, trực tiếp mang theo Uyển Tình đến đó nói có đứa nhỏ, muốn kết hôn, Ngô Nhã sẽ tức điên bảo không cho phép.
Về nhà thì Ngô Nhã đang ở phòng khách. Bà nghĩ anh trở về để lấy văn kiện hoặc tư liệu, ngẩng đầu hỏi: “Ngày nào con mới trở về? Cũng không trở về ăn cơm, không sợ ông nội sẽ nhớ con sao.”
“Mấy ngày nữa.” Mục Thiên Dương nói mơ hồ.
Ngô Nhã vừa nghe, sắc mặt có chút cứng, nhíu mày: “Trở về vài ngày, cũng không nhìn thấy bóng dáng con.......” Bà đã có thói quen đứa con trai này đi ra ngoài thì vứt bỏ, trở về làm nhặt được, nghe nói anh ở thành phố A cũng không về nhà, trong lòng không thoải mái.
Mục Thiên Dương cười: “Rất bận.”
Ngô Nhã thở dài: “Được rồi, mẹ mặc kệ con!”
Mục Thiên Dương đi đến: “Mẹ khi nào thì rảnh, con có việc muốn nói với mẹ.”
Ngô Nhã sửng sốt, nhìn anh: “Chuyện gì?” Nhiều năm như vậy, Mục Thiên Dương chưa từng nói chuyện một mình với bà, về nhà chỉ vì xem Mục lão gia, có thời gian cũng chỉ tâm sự với Mục lão gia. Mẹ con hai người trong lúc đó, trừ bỏ bình thường ân cần thăm hỏi, hầu như không có nói chuyện. Nói là mẹ con ruột, nhưng tình cảm lại mỏng manh như thế.
Mục Thiên Dương vươn tay, dừng một chút mới nắm tay bà, đem bà kéo đến trên sopha, nói với người hầu: “Tôi có việc muốn nói với một mình phu nhân.”
Người hầu lập tức tránh ra, không dám lưu lại quấy rầy.
Ngô Nhã thấy anh như vậy, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, nhịn không được kéo cái áo khoác nhỏ trên vai.
Mục Thiên Dương hỏi: “Mẹ, người còn nhớ rõ Uyển Tình không?”
“A? Uyển Tình?” Ngô Nhã hoàn toàn không nghĩ tới sẽ nhắc tới chuyện này, lặng im một lúc mới nhớ tới: “Nhớ rõ, làm sao vậy?”
“Con đang ở cùng một chỗ với cô ấy.”
Ngô Nhã sửng sốt, nháy mắt mấy cái: “Hả? Con nói cái gì?”
Cơ thể Mục Thiên Dương lui ra sau một chút: “Con thích cô ấy, bọn con ở chung một chỗ lâu rồi.”
“Cô --” Ngô Nhã dừng một chút, khó hiểu hỏi: “Cô ta không phải là bạn học của Thiên Tuyết sao? Là em gái của Thải Nghiên đúng không? Cô ta mới bao nhiêu, con làm sao có thể --”
Mục Thiên Dương cười nhẹ: “Một lời khó nói hết, tóm lại con yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu con. Cô ấy..... Cô ấy mang thai, con chuẩn bị kết hôn với cô ấy.”
Ngô Nhã trừng lớn mắt, choáng váng.
Mục Thiên Dương còn nói cái gì, nhưng bà không nghe rõ ràng. Dù sao đứa con trai này bà trông nom không được, cũng không hi vọng xa vời nó có thể nghe lời bà. Chính là anh và Đinh Uyển Tình ở cùng một chỗ thật sự là khiến cho người ta khó tiếp nhận, bà đánh gãy lời anh: “Hỏi ông nội của con đi. Việc này ông ấy đồng ý mới được.”
Mục Thiên Dương dừng một chút, nói cho bà biết ông nội đã biết, thậm chí mọi người đều biết, bà là người cuối cùng biết đến, không biết có thể hay không.....
Đoán chừng bà sẽ không vui lòng đi?
Anh không muốn Uyển Tình ủy khuất, tự nhiên muốn trấn an cảm xúc của bà, miễn cho bà lại bày sắc mặt với Uyển Tình. Anh châm chước một chút, giọng nói ôn hòa có chút chột dạ: “Ông nội đã biết.”
Ngô Nhã bỗng chốc nhìn anh, nhớ tới hành vi cổ quái mấy ngày nay của Mục lão gia, kết hợp việc này, đã thông suốt! Nói cách khác, bọn họ đã thương lượng xong rồi, đã quyết định, chính là đến lúc thì thông báo một tiếng với bà, căn bản không nghĩ tới hỏi ý kiến của bà?!
Ngô Nhã tự nhiên có chút bất mãn, thế nhưng cũng chỉ có thể nhịn khẽ cắn môi: “Ông nội không phản đối?”
“Ông nội rất vui mừng có chắt.”
Ngô Nhã cười: “Cũng đúng, mười năm trước khi chú của con có Thiên Thành, cũng rất mong chờ.”
Mục Thiên Dương lại nói với bà chuyện an bài kết hôn, Ngô Nhã vừa nghĩ tới Uyển Tình là em gái của Thải Nghiên, trong lòng có chút không thoải mái. Hơn nữa mẹ đứa nhỏ này vừa mới chết, cha ruột nó lại không cần nó, lại nói tiếp chính là người cô đơn, cảm giác, cảm giác mệnh cứng rắn. Vốn kết hôn sinh em bé là chuyện vui, kết quả gặp được người như thế, còn có một loại cảm giác rủi ro.
Ngô Nhã cũng không đi ra ngoài, nghe Mục Thiên Dương nói buổi tối muốn dẫn Uyển Tình trở về, liền sắp xếp cho phòng bếp nấu cơm.
Mục lão gia sáng sớm đã đi ra ngoài đi bộ, trở về là lúc Mục Thiên Dương đã đi rồi. Ngô Nhã lại nói lại với ông một lần, ông cao hứng nói: “Sớm ngóng trông nó làm con dâu, trước kia cảm thấy Thiên Thành thích hợp, không nghĩ tới cuối cùng là Mục Thiên Dương, cũng tốt.”
Ngô Nhã cười đến cực kì xấu hổ, cảm thấy Mục lão gia biết chuyện của hai đứa cũng không phải ngày một ngày hai, loại cảm giác là người chẳng hay biết gì thật không tốt! Trong lòng bà có bất mãn và ủy khuất, chỉ có thể cố gắng đè xuống.
Buổi chiều, Mục Thiên Dương mang theo Uyển Tình trở về, Thiên Thành và Thiên Tuyết cũng theo sát sau đó. Loại chuyện chuyện lớn của gia đình này, Mục Thiên Thành cũng nghĩ muốn mang Văn Sâm tham gia a, nhưng mà.... Ai! Nếu Văn Sâm là con gái thì tốt rồi.
Ngô Nhã trải qua mấy giờ hòa hoãn, cũng đã tiếp nhận chuyện này, cảm xúc bất mãn cũng đã giải quyết không sai biệt lắm. Lúc này bỗng nhiên thấy Thiên Tuyết trở về, kinh ngạc hỏi: “Con khi nào thì trở về?”
“A? Con, con và Uyển Tình cùng nhau trở về!” Thiên Tuyết xấu hổ nói, thân thiết chạy đến ôm lấy cánh tay bà, cười nói: “Mẹ, người sắp làm bà nội rồi, có cao hứng không?”
Cơ thể Ngô Nhã cứng nhắc, sửng sốt vài giây, mỉm cười hỏi cô: “Cao hứng. Con cũng cao hứng sao?”
“Đương nhiên, con muốn làm bác.”
Cô và Mục Thiên Thành cũng không biết Mục Thiên Dương đã nói như thế nào với bà, chỉ nghĩ Ngô Nhã đã tiếp nhận được toàn bộ chuyện này. Mục Thiên Thành thấy Ngô Nhã cười, cũng hoàn toàn không tưởng tượng đến hướng không tốt, hưng phấn mà nói: “Ngày mai đi lĩnh chứng sao? Có thể đi xem hay không?”
Mục lão gia nói: “Đều đi! Đều đi!” Sau đó lôi kéo Uyển Tình hỏi.
Ngô Nhã thấy bọn họ như vậy, hiểu được, người nào cũng biết, mà bà là người cuối cùng biết! Người khác thì thôi, ngay cả Thiên Tuyết cũng gạt bà! Trong lòng thực bi thương, cảm thấy chịu đả kích lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.