Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 457: Chờ em mười năm




Thiên Dương, em đi rồi. Em chỉ tạm thời rời đi một thời gian, anh khôn cần tìm em, em không muốn bị anh tìm được.
Anh yên tâm, em chỉ ra ngoài đi một chút, anh muốn giải sầu, bởi vì gần đây em rất không vui vẻ. Anh cũng mệt chết đi, em sợ nếu còn như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ hủy chúng ta. Anh đã đủ mệt mỏi rồi, em cũng mệt mỏi đủ…..Chúng ta cần nghỉ ngơi.
Em rất muốn nói anh đợi em với. Em cảm thấy em không theo kịp anh, có phải bởi vì kém mười năm hay không, cho nên kém một thứ gì đó? Anh bảo em hiện tại kết hôn, em rất sợ hãi. Từ lúc mười bảy tuổi gặp anh, em không còn là chính em.
Em muốn một mình đi xem thế giới bên ngoài, nhưng mà, em lại không xác định khi nào thì mình trở về….Có lẽ, em vĩnh viễn cũng không trở lại.
Thiên Dương, hiện tại em rất mâu thuẫn. Có lẽ em đi một chút là tốt rồi……..
Thật sự…….
Em muốn thật vui vẻ ở cùng một chỗ với anh. Anh không cần lo lắng cho em, em sẽ không làm chuyện điên rồ, em sẽ sống thật tốt, kiên cường sống sốt như mẹ em.
Thiên Tuyết xem xong, nhìn Mục Thiên Dương không biết nên nói cái gì, phát hiện Mục Thiên Thành đang đứng ở sau mình, cô đưa tờ giấy cho anh.
Kỳ thật Mục Thiên Thành đã thấy nội dung, cầm tờ giấy, đặt ở trên chiếc bàn ở bên cạnh.
“Anh hai…..”
“Anh họ…..”
Hai người đồng thời mở miệng, rồi sau đó sửng sốt, sau đó đồng thời thở dài. Tại sao có thể như vậy?
Mục Thiên Thành trầm mặc một lát, sau đó đột nhiên xoay người đi ra ngoài.Thiên Tuyết nhìn Mục Thiên Dương trầm mặc, cũng đi theo, thấy anh muốn ra ngoài, vội vàng hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
“Anh đi nhìn xem chị dâu có mua vé máy bay hoặc vé xe lửa không.”
“Tốt! Anh nhanh đi!”
Không đến một giờ, Mục Thiên Thành đã quay lại, vội vàng chạy đến trước mặt Mục Thiên Dương: “Chị dâu…..Chị ý đang ở nhà ga! Mua vé xe lửa buổi tối ngày mai đi Côn Minh!”
Mục Thiên Dương mạnh đứng lên, chạy hướng ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đột nhiên dừng lại, sau đó suy sụt ngồi xuống: “Cô ấy nói anh không cần tìm cô ấy…..Như vậy cô ấy sẽ không vui……”
“Vậy cậu ấy một mình đi Côn Minh!” Thiên Tuyết kêu lên, “Cậu ấy một mình!”
Mục Thiên Dương suy nghĩ một lát, nói với Mục Thiên Thành: “Em gọi người đi theo cô ấy………Đừng để cô ấy gặp chuyện không may, anh muốn tùy lúc có thể biết tin tức của cô nấy. Cô ấy muốn giải sầu, để cô ấy đi thôi……” Chỉ cần cô ấy vui vẻ là tốt rồi.
Thiên Tuyết thở dài nhẹ nhõm một hơi, như vậy cũng tốt. Uyển Tình ngốc này, cô cũng không muốn nghĩ, cậu sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh hai. Bất quá, cậu đã muốn ở một mình, để cho cậu ấy một mình đi thôi, chỉ cần có thể đảm bảo an toàn của cậu ấy.
…..
Trên quảng trường nhà ga, Uyển Tình vừa mới mua được vé xe bỏ vào ví tiền, ngẩng đầu nhìn những chiếc xe, bước đi đến chiếc xe đối diện.
Mua tấm vé này, bất quá là tạo thành một loại biểu hiện giả mà thôi. Cô sợ Mục Thiên Dương tìm cô, cô nghĩ anh nhất định sẽ tìm cô. Cô dùng chứng minh thư để mua một tấm vé, khiến cho anh đi tra, sau đó bản thân lên ô tô đường dài không cần giấy chứng nhận.
Nhưng mà, đi nơi nào đây?
Uyển Tình nhìn một loạt chiếc xe ô tô được sắp xếp, mỗi một chiếc xe viết tên một địa danh.
Cô nhìn thấy cái tên Vĩnh Ninh, bước đi qua.
Cô muốn đi thăm mẹ, sẽ là buổi tối ngày mai, Thiên Dương phát hiện cô không lên xe lửa, khẳng định sẽ đi tìm không thôi? Cô ngừng lại, quyết định tạm thời không đi, quay đầu nhìn những cái tên xa lạ, vẫn không biết đi đâu.
Đột nhiên, cô nhìn thấy một từ ngữ quen thuộc, không giống tên___Thái Bình.
Nó thực sự là Thái Bình sao?
Uyển Tình đeo lên balo, lên trên cái xe đó.
……
Lúc ăn cơm giữa trưa ngày thứ hai, Mục Thiên Dương hỏi Mục Thiên Thành: “Hiện tại cô ấy ở nhà ga?”
“Ách….Hẳn là ở đi.”
“Cái gì gọi là hẳn là ở?” Mục Thiên Dương không hờn giận.
Mục Thiên Thành chột dạ giải thích: “Hôm qua chị dâu ấy mua vé ở nhà ga, nhưng em không tìm được người ở gần đó, có thể là trụ ở nhà trọ nào đó, chứng minh thư đăng ký có tác dụng đi. Khụ…..Dù sao buổi tối chị ấy cũng sẽ lên xe hỏa, một lát nữa em sẽ đi xem, nhất định có thể nhìn thấy chị ấy.”
“Anh đi với chú.”
“Nhưng mà___”
“Anh đi tìm chiếc xe.” Tìm chiếc xe mà Uyển Tình chưa thấy qua xe, ngô, còn phải chuẩn bị kính viễn vọng, bãi đỗ xe cách nơi kiểm vé rất xa!
Thiên Tuyết nghe xong lời của bọn họ, yếu yếu lên tiếng: “Em cũng muốn đi…..”
“Đi thôi…..” Mục Thiên Dương nói.
Buổi chiều, Mục Thiên Thành tiếp tục tìm người, Uyển Tình đã đến nơi có tên “Thái Bình”, anh tự nhiên là không tìm thấy.
Mục Thiên Dương tức giận anh vô dụng, sớm tiến đến nhà ga, đợi đến quá trưa, mắt thấy chuyến xe hỏa Uyển Tình mua vé bắt đầu kiểm vé, vẫn không thấy cô xuất hiện.
Trước lúc xe lửa chạy 15 phút, Uyển Tình vẫn chưa có xuất hiện, Mục Thiên Thành sợ nhìn đồng hồ, chạy tới nơi kiểm phiếu hỏi, Uyển Tình căn bản không có tới.
Mục Thiên Dương tiếp tục chờ, thẳng đến xe lửa chạy, anh mới hết hi vọng, không thể nề hà cười: “Cô ấy cố ý……Cô ấy không muốn anh tìm được cô ấy.”
“Làm sao bây giờ?” Thiên Tuyết hỏi. Mục Thiên Dương trầm mặc một lát, nói: “Đi Vĩnh Ninh! Cô ấy muốn đi xa nhà, tổng yếu sẽ nói tạm biệt với mẹ mình!”
Mục Thiên Thành nhìn thoáng qua Thiên Tuyết: “Đã trễ thế này, đưa Thiên Tuyết về trường học trước đi, ngày mai em ấy còn đi học.”
“Em lo lắng, cho em đi cùng các anh đi.” Thiên Tuyết khẩn cầu nói.
Vì thế, ba anh em chạy suốt đêm đến Vĩnh Ninh. Mục Thiên Thành đề nghị tới khách sạn tra tư liệu những người ra vào, nhưng vẫn không tra được tin tức của Uyển tình. Sáng sớm hôm sau, ba người tới nghĩa địa, trước mộ vẫn và những đồ cúng mà Mục Thiên Dương và Uyển Tình mang tới mấy hôm trước, hẳn là cô chưa từng tới.
Mục Thiên Dương lo lắng, lại hỏi thăm viện phúc lợi, vẫn không có tin tức gì, trong nháy mắt, cảm giác vô lực lan tràn toàn thân, ngay cả trái tim đều muốn ngừng đập.
Thiên Tuyết khổ sở hỏi: “Cậu ấy quyết tâm không để chúng ta tìm được sao?”
Mục Thiên Thành không nói lời nào, chỉ vụng trộm nhìn Mục Thiên Dương. Hiện tại khó chịu nhất tất nhiên là Mục Thiên Dương.
Mục Thiên Dương lấy ra tờ giấy Uyển Tình lưu lại, chữ viết ngoáy hỗn độn, lực bút lúc nhẹ lúc nặng, cho thấy tâm tình khi cô viết thư. Khi đó, cô hết sức thống khổ đi?
Mục Thiên Dương khép tờ giấy lại: “Đưa anh đi vườn mộ.”
Sau khi đến đó, Mục Thiên Dương xuống xe, nói: “Anh đi lên một mình, hai đứa ở chỗ này.”
Thiên Thành và Thiên Tuyết đang muốn xuống xe, nghe vậy đành phải ngồi trở lại.
Mục Thiên Dương đi đến trước mộ của Từ Khả Vy, đứng đó một lúc lâu rồi quỳ xuống: “Mẹ, thực xin lỗi, con đã đánh mất Uyển Tình…..” Dừng một lát, anh không biết nói cái gì, lấy bức thư ra, đọc lại một lần những gì Uyển Tình viết, “Cô ấy vĩnh viễn suy nghĩ chu đáo, lần này cũng vậy, chỉ dẫn con phương hướng sai lầm tìm cô ấy. Một khi đã như vậy, để cho cô đi một chút, thẳng đến khi cô ấy vui vẻ. Con sẽ chờ cô ấy……..Con lớn hơn cô ấy mười tuổi, con sẽ chờ cô ấy mười năm.”
Không chiếm lấy sinh mệnh của cô, để cho cô ấy một mình đi du lich đi.
“Mười năm sau, nếu cô ấy không quay trở lại, cho dù phải quật ba thước đất con cũng phải tìm ra cô ấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.