Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 623: Đại kết cục (3)




Bộ điện ảnh này không có diễn viên người thật, ngay cả nhiều tai to mặt lớn, lại không có tính đề tài, phóng viên đều vây quanh bọn họ phỏng vấn. Uyển Tình nhớ tới vài năm trước, cô lần đầu tiên tham gia yến hội cùng với Mục Thiên Dương, khiếp nhược không dám nhìn người. Nhưng hiện tại, cô đã có thể đứng ở bên cạnh anh trò chuyện vui vẻ.
Mục Thiên Dương ôm hông của cô, cười với phóng viên chụp ảnh, cúi đầu nói: “Tuần trăng mật năm nay ở suối nước nóng…….”
“Năm nào cũng đi, có ý tứ hay không?” Uyển Tình lẩm bẩm nói.
“Hừ hừ. Không biết Triển Huy làm bài tập nghỉ hè như thế nào.”
Uyển Tình nói: “Nó làm rất nhiều, không phải làm ít đâu. Ai, thật làm cho người khác lo lắng, em hi vọng nó nghịch ngợm một chút……..Không cần nói.”
“Tuân mệnh, lão bà!” Mục Thiên Dương nói xong cười rộ.
Mọi người không biết anh đang cười cái gì, chỉ là cảm thấy hai người kia là đôi trai tài gái sắc! Trước đây cảm thấy Uyển Tình không xứng với Mục Thiên Dương, nhưng hiện tại phát hiện, vừa rồi hai người họ rất tốt. Nếu đổi thành người phụ nữ khác đứng bên cạnh Mục Thiên Dương, người phụ nữ đó cũng chỉ là bình hoa mà thôi; đổi thành người đàn ông khác đứng bên cạnh Uyển Tình, sẽ bị ánh sáng của Uyển Tình che mất.
Sở Duy tìm được bọn họ, nói: “Liền hướng phòng bán vé này, tôi phỏng chừng có thể lấy phần thưởng không sai đâu. Chỉ tiếc trước khi phim hoạt hình của chúng ta không chịu thua kém, trong nước còn không có người nào đạt giải thưởng chuyên về lĩnh vực phim hoạt hình đâu.”
“Nói như vậy anh muốn lấy đặt nền móng?” Uyển Tình cười hỏi.
Sở Duy đắc ý nói: “Tôi lấy đặt nền móng thì sao? Chẳng lẽ còn không xứng sao? Hai vợ chồng các người cùng nhau kiếm tiền, hẳn là thực thích đi?”
Uyển Tình liếc mắt hắn một cái: “Tôi còn chưa có tìm anh tính sổ đâu!” Năm trước lúc cô xem trước báo cáo mới biết được, Mục Thiên Dương là nhà đầu tư Phương cũng là nhà đầu tư lớn nhất, dọa cô chết khiếp.
“Được rồi, không để cho người khác kiếm tiền có tốt hay không.” Mục Thiên Dương buôn bán có lời, Uyển Tình bời vì sách mà thành công, có tự tin, có việc, sẽ lại không suy nghĩ miên man, đả thương buồn xuân thu, tình cảm của hai người càng ngày càng tốt, anh có thể nói tài sắc vẹn toàn, đắc ý không được! Đương nhiên, nếu là lại có thêm một sự kiện, chính là thật viên mãn……..
Hai người tham gia lễ chúc mừng trở về, Uyển Tình thở dài: “Đáng tiếc Triển Lãm còn nhỏ, bằng không cũng dẫn theo con nhỏ đi.” Triển Lãm là một trong ba hình tượng ba nhân vật chính được thiết kế trong hoạt hình Uông Uông này.
“Cũng bởi vì con bé còn nhỏ, cũng có tính xôn xao đó.” Mục Thiên Dương vừa lái xe vừa nói, “Nhưng mà enh không muốn con bé chịu nhiều phức tạp, vẫn là vô cùng đơn giản có vẻ tốt.”
“Uh.” Uyển Tình gật đầu.
Lúc chờ đèn đỏ thì Mục Thiên Dương ra bên ngoài ngắm cảnh, thấy ký hiệu của khách sạn, bỗng nhiên liếc mắt nhìn Uyển Tình một cía, ánh mắt tốt: “Lão bà……”
“Uh?” Uyển Tình nghi hoặc ngẩng đầu.
“Đêm nay chúng ta ở bên ngoài đi………”
Mặt Uyển Tình đỏ lên: “Đừng làm rộn!”
“Vậy tối hôm nay đổi ban công?”
“Làm trò!” Uyển Tình hét lớn một tiếng. Lần trước bị anh đặt ở trên ban công, kết quả bị cảm……..Thấy anh tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, giống như đang nói: lần trước không phải em rất thỏa mãn? Cô tức giận đánh anh một quyền, “Về sau ít chơi đa dạng với em! Một bó lớn tuổi, anh làm như anh mới hai mươi tuổi? Chợt phát hiện thắt lưng có cái gì………A___”
Uyển Tình hét lên một tiếng, hỗn đản này nhấn ga mãnh liệt bay ra.
“Anh làm sao vậy?”
“Hừ, anh cho em xem anh có phải một bó to tuổi hau không!” Mục Thiên Dương oán giận nói.
Uyển Tình vừa nghe, biết vậy chẳng làm, người này khẳng định muốn nổi điên!
“Em sai rồi……..” Cô vội vàng nói to.
“Chậm!” Mục Thiên Dương nói, chạy xe vào khách sạn, lại tắm uyên ương, lại hong ở ban công, giằng co các loại tư thế, Uyển Tình mệt hấp hối: “Anh thật sự là……Gừng càng già càng cay…….”
“Cái gì?” Mục Thiên Dương nhướng mi, tay trượt trên lưng của cô, “Em nói anh có cường tráng không?”
“Cường tráng! Anh rất cường tráng!” Uyển Tình nói lớn tiếng.
Mục Thiên Dương nói: “Sao anh lại có cảm giác là bốn chữ đâu?”
“Uy mạnh cường tráng! Uy mãnh cường tráng! Em nói anh thật sự uy mạnh cường tráng!”
“Nga~” Mục Thiên Dương nở nụ cười giảo hoạt như hồ ly, “Đây là nói, anh hẳn là lại làm thêm một lần?”
Uyển Tình sửng sốt, hét ầm lên: “Không cần không cần___”
Ngày hôm sau, 10 giờ hai người mới về đến nhà. Triển Lãm đi vẽ tranh, Triển Huy đi đá cầu, Mục lão gia và Ngô Nhã đi xem Triển Huy đá cầu, cũng không có ở nhà.
Mục Thiên Dương túm Uyển Tình trở về phòng, hôn lên mặt cô một cái, vừa thay quần áo vừa nói: “Không biết Triển Lãm có thể nghỉ vài ngày hay không? Còn không tới một tháng nữa mới khai giảng, có thể đi ra ngoài du lịch vài ngày.”
“Ngày mai đưa Triển Lãm đi qua, hỏi giáo viên chủ nhiệm một chút. Dù sao tự Triển Lãm cũng sẽ luyện tập, vài ngày mà thôi, hẳn là không có gì đáng ngại.”
Mục Thiên Dương thấy cô thay một cái váy dài, thoạt nhìn thon dài dịu dàng, đi qua ôm lấy cô: “Lão bà……” Âm thanh khàn khàn mà thâm tình.
“Đừng phát dục!” Uyển Tình nói, “Trên người đều là dấu vết, một lát gặt người như thế nào!”
Mục Thiên Dương liếm liếm ở trên xương quay xanh của cô: “Ông nội bọn họ biết, sẽ không cười em.”
“Nhưng lần trước Triển Huy nghĩ là anh đánh em!”
“…….”
Uyển Tình thấy anh không nói lời nào, kinh ngạc nhảy dựng, quay đầu nhìn anh: “Anh sẽ không giải thích cái này với Triển Huy chứ?”
“Đương nhiên sẽ không! Hiện tại giáo dục hơi sớm một chút.”
Uyển Tình tức giận đá anh.
Trước cơm trưa, Mục lão gia và Triển Huy bọn họ trở lại, đi sau còn có Mục Thiên Thành.
Triển Huy nói: “Chú đá cầu rất lợi hại!”
“Chú của con đương nhiên lợi hại.” Uyển Tình nói, “Nhanh đi tắm rửa một cái.”
Mục Thiên Dương có điểm ghen, hung hăng liếc mắt trừng Mục Thiên Thành một cái. Anh đá cầu kém một chút, nhưng mà……..Người này đến xem náo nhiệt gì? Không phải là muốn đoạt con của anh đi?
Mục lão gia thở dài, nói với Mục Thiên Thành: “Nếu cháu thực sự thích trẻ con, liền nhận nuôi một đứa đi.”
Sau khi Thiên Tuyết sinh, Mục Thiên Tuyết nhớ tới khi Mục Thiên Thành đến, Mục Thiên Thành nói bị vô sinh, làm Mục lão gia thương tâm.
Mục Thiên Thành nói: “Cháu đã thương lượng qua với Trâu Tranh, cuối năm đi làm thụ tinh nhân tạo.”
“Thụ tinh nhân tạo? Vậy coi như là cháu sinh sao?”
“Đương nhiên tính!” Mục Thiên Thành nói, nhịn không được giải thích với ông một phen. Trâu Tranh không có ý định sinh đứa nhỏ, nói như bây giờ cũng bất quá là an ủi ông nội, đến lúc đó nói thụ tinh thất bại. Ai…..Mục Thiên Thành cảm thấy rất xin lỗi ông nội, bằng không nói thụ tinh thành công, sau đó để cho Trâu Tranh ở nước ngoài một năm rưỡi, sau đó nhận nuôi một đứa, nói là sinh ra?
Giữa trưa Triển Lãm không trở lại ăn cơm, chờ Triển Huy tắm rửa xong, mọi người trực tiếp ăn cơm.
Buổi chiều, Thiên Tuyết ôm con đến đây chơi. Nhìn thấy khăn lụa trên cổ Uyển Tình, đen tối nói: “Tối hôm qua cậu và anh hai không trở về?”
Mặt Uyển Tình đỏ lên, liếc mắt trừng cô một cái.
Tiểu Triển Dương ở trong này, mọi người chơi đến quên thời gian. Ngày mùa hè tám giờ trời mới tối, khi đến gần năm giờ, ánh mặt trời bên ngoài còn rất cay độc, mọi người cũng không nhận ra được.
Triển Huy làm bài tập ở trên lầu xong xuống dưới, nói với Mục Thiên Dương: “Ba ba, sắp năm giờ.”
“Uh? Làm sao?” Mục Thiên Dương nói xong, đột nhiên nhớ tới một chuyện, cả kinh thiếu chút nữa đưa tay quăng ngã tiểu Triển Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.