Bảo Bối

Chương 44:




Tiểu Bối ra sức đuổi xe lừa ngửa đầu tê kêu, mây mù càng ngày càng đậm, bọn họ đã an toàn tiến vào phạm vi Phàm cốc. Có gió thổi lại đây, tiểu Bối ngừng lại tiếng kêu, tiếp đó từ trên đầu lừa nhảy xuống, vọt vào sương mù dày đặc.

“Chi chi chi chi!”
“Tiểu Bối!”
Từ trong sương mù dày đặc xuất hiện một vị lão giả râu bạc giữ lấy hầu tử đang phóng lên, khi nhìn thấy nước mắt trên mặt hầu tử, hắn rống to: “A Mao cùng A Bảo xảy ra chuyện gì!”
“Chi chi chi chi!”
Tiểu Bối chỉ hướng xe lừa, bạch ảnh nháy mắt biến mất ở trong sương mù dày đặc.
“A Mao!”
Phàm Cốt tâm lạnh , vọt tới bên cạnh xe lật qua A Mao, tâm suýt nữa đình chỉ nhảy lên. Rất nhanh ở trên mấy huyệt đạo trọng yếu trên người A Mao điểm vài cái, tay Phàm Cốt đều run rẩy.
“Chi chi chi chi! !” Tiểu Bối lo lắng làm vài cái động tác chim bay, tiếp đó bỏ chạy.
“Tiểu Bối!”
“Chi chi chi chi!!” tiếng kêu của tiểu Bối đã ở nơi cực xa. Tiểu Bảo không ở đây, Phàm Cốt đoán được đã xảy ra chuyện gì, tiểu Bối nhất định là đi tìm Tiểu Bảo . Răng Phàm Cốt cắn chặt vang khanh khách, khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng!
Tham lên hơi thở A Mao, phá lệ mỏng manh, Phàm Cốt trực tiếp cõng lên A Mao sử xuất khinh công theo đường tắt hồi cốc. A Mao hình thể rất lớn, Phàm Cốt cõng hắn lại là dưới chân sinh phong. Nhảy xuống cốc nhai, lúc xuyên qua xà trì, Phàm Cốt thuận tay bắt một con độc xà. Cơ hồ dùng tốc độ thuấn di quay về trong cốc, Phàm Cốt một cước đá văng ra mộc ốc A Mao, đem hắn đặt ở trên giường. A Mao nương tay nhuyễn hạ ở bên giường, lòng bàn tay tái nhợt như sáp.
“Sư phó?”
Nhiếp Chính nghe được động tĩnh lên tiếng, trời rất sáng cho nên mắt của hắn lại bịt kín bạch bố.
“A Mao cùng Tiểu Bảo đã xảy ra chuyện!” Phàm Cốt một bên cởi bỏ xiêm y A Mao, một bên rống to. Thân mình Nhiếp Chính mạnh chấn động, xốc lên chăn, mặc kệ chính mình có thể đi hay không, hắn trực tiếp lộn xuống giường.
“Sư phó! A Mao cùng Bảo xảy ra chuyện gì! Bọn họ xảy ra chuyện gì!” Kéo xuống bạch bố, không để ý ánh sáng sẽ tổn thương mắt hắn, Nhiếp Chính hướng đến cửa trước đi đi.
“Ngươi đừng xằng bậy! A Mao bị trọng thương, ta phải trước cứu hắn!”
Lông mi ninh ở cùng nhau, Phàm Cốt vọt vào dược ốc cực nhanh cầm mấy bình dược, lại cầm cái hòm thuốc, thân hình chợt lóe, người đã ở bên giường A Mao. Nhiếp Chính không có hỏi lại, hắn đi ra, thuận theo vết máu đi đến trước mộc ốc A Mao. Bảo, Bảo… Tả hữu nhìn nhìn đều không có nhìn thấy Tiểu Bảo, trước mắt Nhiếp Chính một trận mê muội.
Bụng A Mao bị một kiếm đâm thủng, lưng lại bị kiếm khóet một đạo lỗ hổng thật sâu, đã thương tới tâm phế. Nếu không phải hắn từ nhỏ luyện công, nội công thâm hậu, dưới nguy cấp được nội công hộ thể thì kiếm thứ nhất hắn đã đi gặp diêm vương . Nhưng dù là như thế, tình huống A Mao vẫn là vạn phần nguy hiểm. Phàm Cốt bài khai cái miệng của hắn, nhét vào một viên dược trong suốt ── Thiên đan tục mệnh hoàn. Phàm Cốt đời này chỉ luyện ra năm viên Thiên đan hoàn, có hai viên đã dùng ở trên người A Mao.
Nhiếp Chính đi đến đầu giường A Mao, thấy được vết thương trên người A Mao còn có một chỗ kiếm thương trí mạng trên bụng. Gắt gao cắn khớp hàm, trên nắm tay Nhiếp Chính tràn đầy gân xanh, tâm lại siết cùng nhau, không dám đi nghĩ Tiểu Bảo đã gặp phải chuyện gì.
Nửa ngày sau, Phàm Cốt xoa xoa một đầu mồ hôi, phun ra một hơi. Nhiếp Chính lúc này mới ra tiếng: “Sư phó, A Mao thế nào?”
“Thật không tốt, bất quá không chết được. Đồ đệ của Phàm Cốt ta không dễ dàng bị Diêm La vương chiêu đi như vậy.” Đem bình bình lọ lọ quăng vào hòm thuốc, Phàm Cốt nhìn về phía Nhiếp Chính sắc mặt âm trầm nói: “Sư phó thu hồi những lời lúc trước nói với ngươi. Có một số cừu không thể không báo, có một số người không thể không sát! Chờ A Mao thương thế ổn định , sư phó liền mang bọn ngươi xuất cốc báo thù!”
Nhiếp Chính hai mắt đỏ sắp lấy máu .”Bảo đâu?”
Tay Phàm Cốt dính đầy huyết thủy phát run: “Không biết. Tiểu Bối chỉ đuổi về A Mao, nó lại chạy, hẳn là đi tìm Tiểu Bảo . Ngươi tại đây thủ , ta ra đi xem.”
Nhiếp Chính không có hỏi bao nhiêu, hắn tin tưởng sư phó có biện pháp tìm được Tiểu Bảo. Bảo, ngươi không thể có việc, nếu không Quỷ ca ca nhất định sẽ biến thành Quỷ, biến thành ác Quỷ chỉ biết giết người!
Phi thân chui vào hậu phương Phàm cốc, Phàm Cốt đi đến trước mộ mọc đầy cỏ dại. Mộ phần dựng thẳng một khối thạch bia vô tự, Phàm Cốt đá đá mộ bia, khàn giọng nói: “Quỷ Khốc Tiếu, ta từng phát thệ đời này vĩnh viễn không xuất cốc, nếu như vi phạm lời thề, kiếp sau ta còn gặp được ngươi. Hôm nay vì tiểu đồ nhi của ta, ta phải vi phạm. Đời này ngươi thiếu ta không ít, ngươi phải phù hộ tiểu đồ nhi của ta, bằng không kiếp sau gặp ngươi, ta nhất định đem ngươi làm thành dược nhân!”
Lại đá mộ bia mấy đá, Phàm Cốt tiếp tục hướng đến bên trong chỗ sâu. Đi đến trước một nhà đá, Phàm Cốt mở cửa, tiếp đó đem mấy con xà vừa rồi bắt được ném vào. Trong nhà đá hắc ám vang lên thanh âm cắn xé, Phàm Cốt đi vào, nói: “Ăn nhanh chút, ta có chuyện quan trọng muốn các ngươi đi làm.”
Thứ đang ăn xà ngẩng đầu lên, nếu Tiểu Bảo nhìn thấy nhất định sẽ kinh hách trốn đến phía sau sư phó. Đó là một loại hầu tử đặc hữu trong Phàm cốc, thay vì nói là hầu tử, không bằng nói là quái vật giống như người giống như hầu. Quái vật này mọc hai hốc mắt nhô ra, cái mũi chỉ có hai lỗ, miệng kéo đến bên tai, răng nanh sắc bén đang ăn xà thịt. Một đôi tai góc cạnh, tai so với người lớn hơn một chút. Quái vật này cùng năm con ngồi trên mặt đất, móng vuốt nắm xà so với tay người nhỏ hơn rất nhiều, trơn trơn hoạt hoạt, nhưng móng tay cũng vừa nhọn vừa dài, phiếm độc quang. Trên người quái vật mọc lớp da lông kim sắc, trên lưng vây quanh khối bố che khuất hạ thân, chân cũng cùng chân người không sai biệt lắm, chỉ là nhỏ chút.
Lúc trước Phàm Cốt nản lòng thoái chí ngẫu nhiên phát hiện Phàm cốc, từ đó về sau ẩn cư nơi này, không nghĩ tới lại gặp được quái vật trong truyền thuyết, sau đó Phàm Cốt cũng không xuất cốc, vừa lưu lại chính là ba mươi năm. Quái vật này thích ăn độc vật, càng độc càng thích ăn. Có lẽ là Phàm cốc quanh năm tràn ngập sương mù có độc, bởi vậy xà trùng ở trong này đều so với bên ngoài cốc độc mấy lần, cũng bởi vậy mới có thể dựng dục ra loại quái vật này. Phàm Cốt đặt tên cho bọn hắn là A Đột, đương nhiên là bởi vì ánh mắt bọn họ.
Trong truyền thuyết A Đột tính tình tàn bạo, nhưng thực tế A Đột tàn bạo chỉ là vì phát hiện con người luôn muốn tìm giết bọn họ hoặc là bắt bọn họ đi bán tiền. Vì sống sót, A Đột sau khi sinh sản không biết bao nhiêu đời liền thành loại quái vật thích ăn độc vật hiện tại, thông minh, có thù tất báo, thủ đoạn tàn nhẫn.
Phàm Cốt là người đầu tiên không muốn giết bọn hắn, còn nuôi nấng bọn họ, cho bọn họ phòng ở mà trụ. A Đột đem Phàm Cốt trở thành bằng hữu, Phàm Cốt cũng đem bọn họ trở thành như con người mà đối đãi. Trừ bỏ sẽ không nói ra, A Đột so với người còn thông minh hơn. Bất quá bọn họ thích ẩn nấp, bình thường trừ phi Phàm Cốt gọi bọn hắn, nếu không bọn họ sẽ không đi đến chỗ Phàm Cốt, phần lớn đều là Phàm Cốt tìm đến bọn họ. Phàm Cốt từng thu qua bốn đồ đệ còn có A Mao đều biết A Đột tồn tại. Tiểu Bảo không biết là vì Phàm Cốt sợ dọa đến nó, bất quá hiện tại quản không được nhiều như vậy.
Sau khi bọn họ ăn xong, Phàm Cốt nói: “A Đột, tiểu đồ nhi của ta bị người khi dễ , hiện tại tung tích không rõ, ta cần các ngươi hỗ trợ.”
Nhóm A Đột liếm liếm xà huyết ở giữa khe hở, gật gật đầu. Phàm Cốt ở lúc Tiểu Bảo đang ngủ từng cho nhóm A Đột gặp nó, vốn là vì phòng ngừa Tiểu Bảo không cẩn thận xông vào nơi nhóm A Đột trụ bị bọn họ ngộ thương, không nghĩ tới có một ngày hắn lại cần nhóm A Đột giúp hắn đi tìm Tiểu Bảo.
“Các ngươi mang Bạch phong phân công nhau hành động. Ta muốn gặp bốn đồ nhi kia của ta, cho bọn họ tốc tốc đến Phàm cốc gặp ta.” Phàm Cốt đem bốn tờ giấy vừa rồi viết xong đưa cho bọn hắn, một vị A Đột lấy lại đây, phân cho bốn vị A Đột khác. Hắn hô hô kêu vài tiếng, tỏ vẻ để hắn đi tìm tiểu đồ nhi.
Phàm Cốt giọng căm hận nói: “Ai khi dễ tiểu đồ nhi của ta, các ngươi liền cắn chết gã cho ta! A Mao bị thương, rất nặng, ta cần huyết của các ngươi trị thương cho hắn.”
“Hô hô!” Vừa nghe A Mao bị thương, nhóm A Đột trong phòng nhảy dựng lên, lộ ra răng nanh. Vẫn là vị A Đột vừa rồi, hắn vươn một cánh tay, ý bảo Phàm Cốt lấy huyết.
Phàm Cốt từ trong tay áo lấy ra một cái bình rỗng, từ trên búi tóc rút ra cây trâm, ở trên cổ tay vị A Đột kia tìm một đạo lỗ hổng, sau khi rót nửa bình huyết, hắn dừng lại huyết cho A Đột, thượng dược. Năng lực phục hồi của A Đột rất mạnh, miệng vết thương như vậy một ngày sau liền rất tốt.
“Hô hô hô!”
“Ta sẽ không làm cho A Mao chết.”
Thu hồi huyết bình, Phàm Cốt xoay người ra nhà đá, bảy tám A Đột theo hắn đi ra. Phàm Cốt cúi đầu hướng bọn họ nói: “A Bảo liền tạm thời giao cho các ngươi , nhất định phải tìm được nó, đem nó mang về. Nếu không tiện dẫn nó trở về, các ngươi liền thủ cạnh nó, đừng khiến nó bị người khi dễ. Chờ A Mao thương thế ổn định , ta liền xuất cốc.”
“Hô hô!” Nhóm A Đột gật đầu.
Mang lửa giận nhất định phải đem kẻ khi dễ A Mao cùng A Bảo bầm thây vạn đoạn, Phàm Cốt nói lời từ biệt nhóm A Đột, rất nhanh quay về mộc ốc. Nhóm A Đột đợi sau khi Phàm Cốt rời đi liền hướng về rừng cây dày đặc ở sau cốc. Ước chừng qua một nén nhang, tám A Đột từ trong rừng cây ló đầu ra, mỗi A Đột trên vai đều có một Bạch phong dài rộng hai tấc, đó là dưỡng phong (ong) của Phàm Cốt, là hảo thủ truyền tin theo dõi.
Nguyên bản Bạch phong này cùng phong bình thường không khác, Phàm Cốt dưỡng bọn chúng chỉ dùng để đốt người ( nào đó ) và tìm người ( nào đó ). Sau đó Phàm Cốt vào cốc, đem phong này cùng dẫn vào. Sau lại gặp được A Đột, Phàm Cốt liền đem đám phong giao cho bọn họ dưỡng, nào biết vài năm sau một đám phong bộ dạng tai to mặt lớn, hình thể gấp mấy chục lần nguyên lai. Nếu không phải còn đôi cánh, nhìn qua chính là một con sâu lông trắng. (good job = =||||)
Nhóm A Đột đi xuống mộc ốc nhìn nhìn A Mao, lúc đó Nhiếp Chính đang ở trong phòng mình luyện công, hắn phải nhanh một chút hảo lên sau đó đi tìm Tiểu Bảo, cũng không có nhìn thấy nhóm A Đột. Lần đầu tiên nhìn thấy A Mao bị thương nghiêm trọng như thế, nhóm A Đột đều rất tức giận. Lưu lại mấy ổ trứng Bạch phong cùng một bình bạch mật nhỏ cho A Mao ăn, nhóm A Đột liền đi .
Ở trong dược phòng, Phàm Cốt lãnh mặt rất nhanh xứng dược. Hắn tin tưởng năng lực nhóm A Đột, nhất định có thể rất nhanh tìm được A Bảo. Kẻ đả thương A Mao tốt nhất đừng làm gì với tiểu đồ nhi của hắn, Quỷ Khốc Tiếu nhìn thấy hắn còn phải thành thật, đám tiểu quy tôn tử đó liền lau khô sạch cổ chờ hắn chặt đi!
………………..
Nằm ở trên tháp, nhìn người bị thủ hạ bắt trở về, Phan Linh Tước gợi lên khóe môi: “Lá gan rất lớn, ở dưới mắt ta còn dám trốn?”
Quỳ trên mặt đất, Tiểu Bảo trắng bệch mặt cả người phát run nhìn người trước mặt ── người hôm nay làm bị thương Đại ca ca, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt. Đại ca ca, Đại ca ca, Đại ca ca ổn không? Đại ca ca hiện tại thế nào ?
Chán ghét nhìn Tiểu Bảo đen nửa khuôn mặt, Phan Linh Tước lại nói: “Không muốn chịu khổ liền ngoan ngoãn nghe lời. Nói cho ta biết, tên của ngươi.” Tiểu Bảo từng bị người này đánh qua mặt cùng đá đầu gối ẩn ẩn làm đau, cậu há miệng, lại nói không ra lời.
Phan Linh Tước ánh mắt biến đổi, hữu chưởng chém ra, mặt Tiểu Bảo lệch đến một bên, mặt trái nhất thời sưng đỏ một mảnh.
“Còn muốn giả ngu sao? Nói chuyện! Tên của ngươi!”
Nước mắt bởi vì đau đớn ùa đến, Tiểu Bảo nhẫn khóc, lại hé miệng, nghẹn hơn nữa ngày cuối cùng phát ra thanh âm: “Lâm, Tử, Ngạn…” Đối mặt người này, Tiểu Bảo nói không nên lời danh tự chân chính của mình.
Phan Linh Tước vừa nghe lăng lăng, chẳng lẽ quả thật là nhi tử Lâm Thịnh Chi?
“Cha ngươi là Lâm Thịnh Chi?”
Tiểu Bảo khóc, cậu không muốn làm hài tử Diêm La vương. Nhẹ nhàng gật gật đầu, Tiểu Bảo ở trong lòng kêu sư phó, kêu ca ca.
“Mất hứng.” Phan Linh Tước thấp rủa một câu, làm chết nhiều điểu cùng thủ hạ của gã như vậy, tìm được quả thật lại là nhi tử Lâm Thịnh Chi, thật sự là mất hứng. Nhưng Phan Linh Tước cũng không cam lòng, Lâm Thịnh Chi sẽ vì nhi tử như thế mà lo lắng sao? Gã đứng dậy xuống tháp, đi đến trước mặt Tiểu Bảo ngồi xổm xuống. Tiểu Bảo ở lúc hắn đi tới liền thân mình run càng lợi hại.
Nâng lên mặt Tiểu Bảo, Phan Linh Tước tỉ mỉ xem một lần, hừ nói: “Không có một chỗ lớn lên giống Lâm Thịnh Chi, muốn nói là lão bà của hắn cùng ngoại nhân sinh, ta tuyệt ðối tin týởng.”
Tiểu Bảo cúi mắt không dám nhìn đối phương, tâm ê ẩm , nước mắt càng không ngừng rơi, không cần nói  nương, không cần nói  nương, nương không có cùng người bỏ trốn, nương chỉ là có việc ly khai.
Tay Phan Linh Tước siết cằm Tiểu Bảo dùng sức: “Ngươi cùng đi với ngươi là ai?”
Tiểu Bảo phát ra tiếng khóc, ở trong lòng kêu Đại ca ca.
“Nói! Cha ngươi vì sao phải tìm ngươi?”
Lệ bởi vì cằm đau đớn mà rơi càng dữ dội, Tiểu Bảo lắc đầu.
Ngón tay Phan Linh Tước tiếp tục dùng sức: “Nói!”
Sư phó… Đại ca ca… Quỷ ca ca… Tiểu Bảo vẫn là lắc đầu.
Phan Linh Tước luôn luôn chú trọng mỹ mạo buông tay ra, thật sự nhìn không được thứ vừa bẩn vừa xấu lại tàn này. Gã đứng lên hướng thủ hạ nói: “Tên A Mao kia thân thủ bất phàm, nơi đây không nên ở lâu, đến Hành Dương trấn đi. Trước đem thứ này trói lên, xem cẩn thận cho ta .”
“Vâng!”
Hai người đem Tiểu Bảo dẫn theo xuống. Tiểu Bảo không có giãy dụa, cũng không có cầu xin tha thứ, chính là càng không ngừng lắc đầu, chẳng sợ sẽ chết, cậu cũng không cần lại liên lụy các ca ca . Đều do cậu, nếu không phải cậu kiên trì muốn đi theo, Đại ca ca cũng sẽ không có chuyện. Không dám đi nghĩ Đại ca ca có thể chết hay không, Đại ca ca không thể chết được. Có lẽ, cứ như thế mà chết có vẻ tốt hơn, như vậy sẽ không hại đến Đại ca ca cùng Quỷ ca ca. Cậu không phải bảo bối, cậu là sao chổi hại người.
Một đội nhân mã vội vàng ly khai Kiến Trữ trấn thẳng đến phân đà Tước trang ở Hành Dương trấn. Sáu ngày sau, Phan Linh Tước mang thủ hạ đến Hành Dương trấn, vừa tiến vào biệt viện Tước trang, gã đã nói: “Đem vật kia dẫn đi, hỏi rõ ràng cho ta.”
“Vâng!”
“Diễm Quân đến chưa?”
“Đã ở trong phòng trang chủ.”
Vừa lòng thủ hạ thông minh, Phan Linh Tước chạy một đường bước đi hướng về sân của mình, gã hiện tại nhu cầu cấp bách cần một người vì gã thư hoãn đầy bụng hờn dỗi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.