Bảo Bối

Chương 26:




“Bảo, có người?”
Tiểu Bảo gật gật đầu, ô ô khẽ gọi.
Nhiếp Chính bị điểm huyệt đạo chỉ có thể động cái cổ, hắn gấp đến độ hôn hôn Tiểu Bảo: “Bảo? Sao lại không, nói chuyện ?”
Tiểu Bảo há miệng, nhưng có làm sao cũng phun không ra chữ, nước mắt càng không ngừng rơi, cậu lạnh run ôm chặt Quỷ ca ca, thấp giọng khóc lên. Cậu sợ hãi, sợ hãi bị bốn người kia ở trên người cậu cọ thứ đó.
“Bảo, thực xin lỗi, thực xin lỗi… Là Quỷ ca ca, làm liên lụy ngươi.” Nhiếp Chính chảy ra huyết lệ, không ngừng hôn môi Tiểu Bảo, trấn an nhóc, trong lòng lại hận không thể đem bốn kẻ kia nghiền nát thành thịt tương.
“Ô ô…” Tiểu Bảo chỉ biết thấp kêu ở trên người Quỷ ca ca lau tay, cứ như tựa hồ có thể lau đi cảm giác ghê tởm này.
Bên ngoài xe ngựa, lão đại cùng lão Tứ khẩn trương nhìn nam tử trên cây, nuốt mấy ngụm, thấy nam tử vẫn cúi thấp đầu, lão đại cùng lão Tứ chậm rãi khom người, đi nhặt lên đao trên đất.
“Sưu!”
Nhánh cây bay qua, trong rừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của lão Tứ, nhánh cây mảnh khảnh đâm xuyên qua mắt trái của gã, gã té trên mặt đất đau đến cuộn run người lại.
“Chi chi chi chi! !” Tiểu Bối ở trên đỉnh xe vừa nhảy vừa vỗ tay, hưng phấn cười không ngừng. (lọt xe bây h =.=||||)
Bên trong xe, Nhiếp Chính nghe được chuyện là thế nào, thở hổn hển mấy hơi, dùng sức hô: “Tráng sĩ! Đa tạ ngài, đã cứu đệ đệ ta… Bọn họ, là súc sinh! Không thể, chết tử tế! Tráng sĩ, ta cầu ngươi, mang đi, đệ đệ của ta.”
“Ô ô ô!” Tiểu Bảo ôm chặt Quỷ ca ca, trong mắt là bối rối. Không, cậu không đi, cậu không cần bỏ lại Quỷ ca ca!
Nhiếp Chính tiếp tục kêu: “Ta là , phế nhân, đệ đệ theo ta, chỉ biết bị ta liên lụy. Tráng sĩ, Nhiếp Chính ta không có gì, có thể cho , ngươi có thể lấy mạng của ta, đi đổi bạc.”
Gió thổi qua, màn xe mạnh mẽ bị người xốc lên, hôi y nhân vừa mới rồi còn ở trên cây hiện tại đã xuất hiện ở ngoài xe, hai mắt che giấu dưới hắc sa gắt gao trừng người bên trong.
“Tráng sĩ?” Nhiếp Chính nghiêng tai nghe ngóng, Tiểu Bảo nghĩ rằng hôi y nhân là tới dẫn cậu đi , cậu sống chết ôm chặt Quỷ ca ca dùng sức lắc đầu, khóc thành lệ nhân.
Thấy hôi y nhân không rảnh bận tâm bọn họ , lão đại nghe được tên Nhiếp Chính chỉ cảm thấy có chút quen tai cũng không rảnh để ý tới người này là ai, nhặt lên đao từ trên đất nhảy dựng lên xoay người bỏ chạy, cũng không quản chết sống của lão Tứ.
Thân ảnh hôi y nhân nháy mắt biến mất, Tiểu Bảo kinh ngạc nhìn trước mã xa không người, nghĩ rằng mình vừa mới hoa mắt. Đang nghĩ như thế, phía sau xe liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết, Tiểu Bảo thân mình run rẩy, ở trong lòng Quỷ ca ca mãnh liệt lắc đầu, cậu không đi, cậu không đi. Nghe một tiếng kêu thảm thiết của đạo tặc, Nhiếp Chính thoáng thả tâm, nghe qua như là vị tráng sĩ này có thiện tâm. Không hối hận khi đã báo ra danh tính của mình, chẳng sợ bị đối phương một lần nữa đuổi về nơi của Lâm Thịnh Chi, hắn cũng không hối hận. Hắn là một phế nhân, cho dù có thể cứu cũng không thể luyện võ , không thể lại liên lụy Tiểu Bảo. Nghĩ đến nếu không phải có vị tráng sĩ này xuất hiện, Tiểu Bảo sợ sẽ… tâm Nhiếp Chính lưu huyết, tràn đầy áy náy đối với Tiểu Bảo cùng thất vọng đối với sự vô năng của chính mình.
Tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng mỏng manh, không trung phiêu đãng vị huyết tinh, phẩy rơi huyết trên thân kiếm, không hề nhìn lão đại cùng lão Tứ bị y tách rời, hôi y nhân hai bước dừng ở trước mã xa, tháo xuống sa mạo. Mắt Tiểu Bảo nháy mắt trợn tròn, phát ra một tiếng thét kinh hãi, người nhìn thật khá! (=_=|||)
Hai mắt xinh đẹp của hôi y nhân giờ phút này lại doanh đầy nước mắt, y run rẩy vươn tay trái, sờ lên mặt Nhiếp Chính, cúi đầu , khàn khàn gọi một tiếng: “Đại, ca… ?”
Nhiếp Chính thân mình chấn động, mí mắt kịch liệt rung rẩy, hô hấp không xong.
Thấy rõ ràng bộ dáng đại ca, hai gò má Lam Vô Nguyệt thấm đầy nước mắt, ôm cổ đại ca: “Đại ca! Đại ca! Thật là ngươi!”
“Vô, Vô Nguyệt?” Nhiếp Chính nhìn không thấy nên cũng không dám xác định, sao lại tình cờ như thế? Sao lại tình cờ như thế!
“Đại ca! Là ta! Là ta, Vô Nguyệt… Đại ca… Ngươi, ngươi chịu khổ … Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta nghĩ rằng, ta nghĩ rằng…” Lam Vô Nguyệt một tay ôm chặt lấy đại ca, đau lòng khóc lên.
“Vô nguyệt… Tam đệ…” Nhiếp Chính lệ từng giọt từng giọt hạ xuống, dừng ở trên đầu Tiểu Bảo. Tiểu Bảo bị mỹ nhân hoàn toàn mê hoặc ngơ ngác ngây ngốc nháy mắt mấy cái, mỹ nhân ca ca là đệ đệ Quỷ ca ca?
Khóc hồi lâu, thật vất vả mới áp chế kích động cùng phẫn nộ, tay trái Lam Vô Nguyệt xoa ánh mắt đại ca, xoa vết thương chỗ xương quai xanh của đại ca, xoa vết thương trên cánh tay đại ca, mĩ mâu Lam Vô Nguyệt ám trầm lạnh lẽo hỏi: “Đại ca, là ai?”
Tiểu Bảo nhìn mỹ nhân ca ca nhìn đến chảy nước miếng chợt rùng mình một cái, ý thức hồi phục.
“Chi chi chi chi.” Tiểu Bối lẻn đến trong lòng Tiểu Bảo, nắm chặt cậu.
Cảm nhận được Tiểu Bảo sợ hãi, Nhiếp Chính cọ cọ đầu của nhóc, khàn khàn nói: “Trước rời đi nơi này, đại ca chậm rãi nói cho ngươi nghe. Tam đệ, đây là Tiểu Bảo, là nhóc đem đại ca, từ diêm vương điện cứu ra, nhóc vì ta, ăn rất nhiều khổ.”
Lam Vô Nguyệt lui hai bước về sau, ở trong tiếng kinh hô của Tiểu Bảo quỳ xuống: “Cám ơn ngươi, cứu đại ca.”
“A a a! !” Tiểu Bảo kêu to, nhanh chóng nhảy xuống xe đi đỡ mỹ nhân ca ca, sắc mặt trắng bệch, bị dọa đến rồi.
“Bảo?” Nhiếp Chính nhìn không thấy đương nhiên không rõ xảy ra chuyện gì. Lam Vô Nguyệt đứng lên, một tay đem Tiểu Bảo không có chút phân lượng gì ôm lên trên xe, mi tâm nhíu lại. Lúc này y mới cẩn thận nhìn hài tử này có bao nhiêu nhỏ gầy, trên hai gò má có ấn bàn tay rõ ràng, vừa rồi nếu không phải y đang lúc điều trị nội tức, không thể nhúc nhích thì mấy người kia căn bản không có cơ hội kiêu ngạo. Nếu y biết người trong xe là đại ca, chẳng sợ sẽ tẩu hỏa nhập ma, y cũng sẽ ra tay. trong mắt Lam Vô Nguyệt hiện lên quang lãnh, y tiện nghi cho bốn người kia.
Một lần nữa dán sát vào Tiểu Bảo, Nhiếp Chính thở hổn hển nói: “Vô Nguyệt, mấy người kia, điểm huyệt đạo, của ta, ta không động được .”
Lam Vô Nguyệt lúc này mới phát hiện tư thế đại ca không đúng, ngầm bực chính mình sơ ý, y cực nhanh ở trên người đại ca điểm vài cái, tiếp theo lập tức đỡ lấy thân mình đang nhuyễn xuống của hắn.
“Khụ khụ…” Khụ ra mấy khẩu huyết bọt, Nhiếp Chính dùng sức nâng lên cánh tay, ôm lấy Tiểu Bảo, cọ cọ cái trán ướt đầy mồ hôi của nhóc, hỏi: “Bảo? Xảy ra chuyện gì?”
“Ngô…” Tiểu Bảo đem đầu chôn ở trong lòng Quỷ ca ca, trong mắt tất cả đều là lệ. Mỹ nhân ca ca không có tay phải, có phải cũng là Diêm La vương làm hay không?
“Bảo? Sao lại, không nói?” mi tâm Nhiếp Chính nhíu lên.
“Ô ô…” Tiểu Bảo há miệng, mặt nghẹn đỏ, vẫn là vài tiếng ô ô.
Lam Vô Nguyệt nghe ra khác thường, mở miệng: “Đại ca, ta thấy nhóc là bị dọa đến, các ngươi nguyên bản tính toán đến đâu?”
Tâm Nhiếp Chính xoắn lại cùng nhau, cắn chặt răng nói: “Tiểu Bảo, muốn mang ta đi Phàm cốc, tìm Phàm Cốt.”
“Phàm Cốt?” Lam Vô Nguyệt trợn to hai con ngươi, vừa mừng vừa sợ, y một phen giữ chặt Tiểu Bảo, vội hỏi: “Ngươi có biết Phàm cốc ở đâu?”
Tiểu Bảo tạm thời mất đi năng lực nói chuyện rời khỏi ôm ấp của Quỷ ca ca, ở trên xe bị bọn đạo tặc làm loạn tìm nửa ngày, tìm được bản đồ của cậu. Một tay lấy bản đồ, một tay chỉ nơi khoanh vòng ở mặt trên, dùng sức gật đầu: “A a!” Phàm cốc.
Lấy qua bản đồ, hốc mắt Lam Vô Nguyệt nóng rát, y mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn hướng Tiểu Bảo, làm cho Tiểu Bảo hoảng sợ. Nếu không phải hài tử này chịu không nổi bị dọa, y rất muốn lại quỳ xuống đa tạ nhóc.
“Tam đệ…” hầu kết Nhiếp Chính giật giật, “Chúng ta, không đi Phàm cốc… thương của ta, cho dù trị, cũng là phế nhân… Ta không muốn lại liên lụy Tiểu Bảo, cũng không muốn, liên lụy ngươi.”
Lam Vô Nguyệt còn chưa có há miệng, Tiểu Bảo đã bắt lấy Quỷ ca ca vừa lắc đầu vừa khóc kêu lên. Nhìn thần sắc lo lắng của Tiểu Bảo, nhìn nước mắt Tiểu Bảo ràn rụa, Lam Vô Nguyệt đem bản đồ bỏ vào trong lòng, tiến vào xe. Đem mấy thứ phân tán ở bên trong xe toàn bộ thu vào trong rương, lại đem thân thể đại ca đặt yên ổn, sau đó y chui ra xe ngựa, xoay người, cầm lấy mã tiên.
“Ngươi gọi là Tiểu Bảo phải không?”
Di? Tiểu Bảo đang lau vết máu cho Quỷ ca ca quay đầu nhìn lại.
“Ta gọi là Lam Vô Nguyệt, ở nhà đứng hàng thứ ba, ngươi có thể bảo ta Tam ca hoặc Vô Nguyệt ca ca, chúng ta đi Phàm cốc.”
“A a a!” Tiểu Bảo hỉ cực mà khóc, cậu thật là cao hứng a, có thể gặp được đệ đệ Quỷ ca ca, cậu thật là cao hứng.
“Vô Nguyệt!” Nhiếp Chính nóng vội, hắn không muốn đi Phàm cốc.
“Đại ca, Tiểu Bảo, chúng ta đi .” Lam Vô Nguyệt đang muốn huy tiên bỗng chốc thân mình cứng ngắc, một người từ phía sau đang ôm chặt lấy y.
“A a.” Cám ơn. Có mỹ nhân ca ca ở đây, cậu không sợ có người lại khi dễ Quỷ ca ca .
Lam Vô Nguyệt nghe ra Tiểu Bảo đang nói đa tạ, thân thể cứng ngắc chậm rãi thả lỏng, y vỗ vỗ bàn tay bên hông, huy lên mã tiên: “Giá!”
Xe ngựa động , Tiểu Bảo buông ra mỹ nhân ca ca, lại tiến vào bên trong xe sửa sang lại thảo dược trong rương. Đem năm quả trứng chưa có bị vỡ đặt hảo, cậu sờ sờ chăn đã được gấp gọn bên người Quỷ ca ca, hoàn hảo cậu đem bạc khâu ở trong chăn, bằng không đã bị đoạt đi rồi. Tiếp theo, cậu cười lắc đầu, chớ sợ chớ sợ, có mỹ nhân ca ca ở đây, cho dù bạc bị đoạt mỹ nhân ca ca cũng sẽ đem bạc lấy lại.
Nhiếp Chính không thể thuyết phục Tam đệ cùng Tiểu Bảo cũng không tiếp tục làm ra “Chống cự” vô vị, nói gì đi nữa thì có thể gặp được Tam đệ hắn vẫn là thật cao hứng, thực kích động, cũng thực an tâm. Xem tình cảnh vừa rồi, công phu Tam đệ hẳn là không có phế bỏ, có Tam đệ, hắn cũng không sợ Tiểu Bảo chịu khi dễ .
“Vô Nguyệt, ngươi tìm được, nhị ca ngươi không?”
Con ngươi Lam Vô Nguyệt ảm trầm, thấp giọng nói: “Không có.” Sau khi gặp chuyện không may, y tìm một nơi trốn đi chữa thương, một bên khôi phục nội lực rèn luyện tay trái, hai năm trước y rời núi, luôn luôn tìm kiếm tung tích nhị ca, trong lúc vô tình phát hiện sự kiện năm kia chứa nhiều điểm đáng ngờ, âm thầm điều tra, quả nhiên làm y tra được là do Lâm Thịnh Chi. Nghĩ đến đại ca một thân vết thương, Lam Vô Nguyệt dị thường tự trách.
“Vô Nguyệt, vài năm này, ngươi đều ở đâu?”
“Ta tìm nơi ẩn nấp, trốn đi . Đại ca, có phải Lâm Thịnh Chi hay không?”
Tiểu Bảo đang thu thập bỗng chốc thân mình run run.
Nhiếp Chính hô hấp dẫn theo vài phần trầm trọng: “Là hắn. Gặp ngươi, tâm ta thả một nửa, một nửa khác chính là nhị ca ngươi.”
“Đại ca chỉ để ý dưỡng thương là được, ta sẽ tìm được nhị ca.” Sẽ báo thù rửa hận!
“Ngươi còn sống… Thật tốt, thật tốt… Ông trời, còn nhớ chúng ta, còn nhớ chúng ta…” Nhiếp Chính nhíu chặt mi tâm, áp lực nội tâm thật sâu thống khổ. Tiểu Bảo lau đi ướt át nơi khóe mắt Quỷ ca ca, trong lòng tràn đầy áy náy.
Lam Vô Nguyệt tâm tình cũng là dị thường phập phồng, trong song mâu băng lãnh có thêm vài phần kích động, roi trong tay nặng nề mà huy xuống, ông trời cho y lấy phương thức như vậy cùng đại ca gặp lại, cũng nhất định sẽ làm y tìm được nhị ca.
“Bảo.”
Tiểu Bảo nhẹ nhàng ôm lấy Quỷ ca ca, nước mắt không tiếng động chảy xuống.
“Thương đến thế nào? Làm cho Quỷ ca ca, nhìn một cái.”
Người trong lòng lắc lắc đầu, Nhiếp Chính cố sức nâng lên tay phải ôm cậu, người trong lòng đang phát run, tâm Nhiếp Chính như đao cắt, hắn làm cho Tiểu Bảo chịu ủy khuất.
“Đại ca, những người đó không hiểu được thương tiếc, trên người Tiểu Bảo có ngoại thương, đợi khi tìm được nơi nghỉ tạm, ta liền sát dược cho nhóc. Có ta ở đây, ngươi cùng Tiểu Bảo đều yên tâm đi.”
Áp chế một bụng nghi vấn, Lam Vô Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua, ở trong lòng nhớ kỹ phần ân tình này của Tiểu Bảo. Trên người Đại ca trừ bỏ vết máu ra, không có nửa điểm dơ bẩn, hài tử này đem đại ca chiếu cố rất tốt. Đại ca nói rất đúng, ông trời còn nhớ rõ bọn họ.
“Giá!”
Xe ngựa rất nhanh hướng tới tòa sơn thứ ba chạy đi, Tiểu Bảo sắc mặt trắng bệch ngăn chặn ghê tởm giữa yết hầu.
“A…” Quỷ ca ca, ôm một cái, đáng ghét, đáng ghét.
Nhiếp Chính bất an hôn lên trán Tiểu Bảo, hai má Tiểu Bảo, tuy rằng nhìn không thấy, nhưng hắn có thể nghĩ được vừa mới rồi đã xảy ra cái gì.”Bảo, Quỷ ca ca, liên lụy ngươi .”
“Ô…” Tiểu Bảo lắc đầu, đem hai tay nhét vào trong lòng bàn tay Quỷ ca ca, Quỷ ca ca sờ sờ sẽ không còn ghê tởm .
“Ta còn tiện nghi cho bốn người kia.” Lam Vô Nguyệt càng nghĩ càng không cam lòng, nên trước đem mấy người kia hoạn sạch mới đúng. Hướng phần ân tình này của Tiểu Bảo đối với đại ca, chẳng sợ y là vừa mới nhìn thấy Tiểu Bảo, y cũng sẽ đem Tiểu Bảo làm thân đệ đệ mà chiếu cố.
“Ô ô…” Quỷ ca ca, sờ sờ.
“Bảo, không sợ, là Quỷ ca ca, chớ sợ chớ sợ… Bảo, nói chuyện với ngươi, không sợ.”
Tiểu Bảo hé miệng, cố gắng muốn kêu một tiếng Quỷ ca ca, lại động nửa ngày, phát ra lại vẫn là “Ô ô” . Tiểu Bối khóc, ôm Tiểu Bảo chi chi kêu rên.
“Bảo, không sợ, không sợ, Quỷ ca ca cùng Vô Nguyệt ca ca, ở đây, không sợ. Bảo, nói chuyện.”
Tiểu Bảo nôn khan vài cái, hai tay ở trong lòng bàn tay Quỷ ca ca nhẹ chà xát, Nhiếp Chính hôn trán Tiểu Bảo, nói: “Vô Nguyệt, làm cho Tiểu Bảo ngủ một hồi đi.”
Lam Vô Nguyệt cầm lấy kiếm, xoay lại dùng chuôi kiếm điểm huyệt ngủ Tiểu Bảo.
“Vô Nguyệt, nói cho ta biết, bọn họ đối với Tiểu Bảo, làm cái gì?”
Lam Vô Nguyệt nhíu mi, hơn nữa ngày sau, y mở miệng.
Nhiếp Chính không có bao nhiêu khí lực, nhanh cầm chặt tay Tiểu Bảo, gắt gao, gắt gao .
____________
Ni tỉ: Không nói ta là mẹ kế đi.
>>Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.