Lâm phủ, Phan Linh Tước bị vật bất minh cào bị thương đang ở trong phòng giận dữ, tình huống như vậy đã liên tục mấy ngày. Phan Linh Tước không đơn giản là bị cào thương, còn đồng thời bị hạ độc. Vệt thương trên mặt bởi vì độc mà không chỉ không chuyển biến tốt, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, còn phát ra vị tanh hôi khó ngửi. Cổ của gã bị bạch phong chích một ngụm, thũng lên một cái đại bao, ngày hôm sau liền bắt đầu lưu nước mủ. Phan Linh Tước đối với dung mạo vô cùng để ý có thể nào tiếp thụ mặt mình sẽ bị hư hại?
Phan Linh Tước ở trong phủ mình bị “Người” tập kích, việc này không phải là nhỏ, hơn nữa hai gã tâm phúc cùng Phan Linh Tước ở một chỗ cũng bị cắn chết . Lâm Thịnh Chi rõ ràng tính nết của Phan Linh Tước, người này mà nổi điên thì ngay cả hắn đều sẽ cắn. Vì trấn an Phan Linh Tước, hắn nhanh chóng đem một bộ phận tàn trang của Hải phách chân kinh trên tay mình cho Phan Linh Tước. Hạ ngọ cách ngày sau, Phan Linh Tước mang người của mình chạy về Tước trang, chuyện này gã tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Lâm Thịnh Chi cũng thực bất an, là người nào có thể tránh khỏi thủ vệ trong phủ làm bị thương Phan Linh Tước? Người này lai lịch phải thăm dò rõ, bằng không đối với chính hắn cũng sẽ thập phần nguy hiểm. Lâm Thịnh Chi liên tưởng đến Lam Vô Nguyệt, dù sao Lam Vô Nguyệt rất dễ dàng tránh được Hải đông thanh truy tung, phía sau y nhất định có người giúp đỡ. Bất quá Phan Linh Tước trước khi đi đã đem mấy tàn trang có được ở Tước trang đưa cho hắn, có cái này, Lâm Thịnh Chi ở trong lòng cười lạnh, mặc kệ người phía sau Lam Vô Nguyệt là ai, hắn đều sẽ cho gã tới được đi không được. Hắn cũng không phải là con khổng tước phong tao Phan Linh Tước kia, cả ngày chỉ biết trầm tẩm ăn uống hưởng lạc, hắn hiện tại, trong chốn võ lâm ai còn là đối thủ?
Trên đường về Tước trang, Phan Linh Tước âm thầm phát ra vài đạo chỉ lệnh. Tối hôm đó tuy nói đèn tắt, nhưng gã vẫn là nhìn rõ dung mạo con quái vật kia, gã lập tức liên tưởng đến Mao nhân cùng một chỗ với nhi tử Lâm Thịnh Chi. Con quái vật kia nhất định cùng Mao nhân có liên quan. Phan Linh Tước nghiến răng nghiến lợi, sớm biết vậy gã nên chém đầu tên Mao nhân kia! Còn có cái thứ xấu xí ấy, gã chỉ cho là nhi tử Lâm Thịnh Chi, cho nên thủ hạ lưu tình, không có giết nó. Gã muốn trả thù! Tên dám can đảm làm bị thương Phan Linh Tước gã tuyệt không cho phép lại xuất hiện kẻ thứ hai!
“Ngụy Thạch.”
“Có thuộc hạ.”
“Đến Kiến Trữ trấn tìm đến nơi tên Mao nhân trước kia đặt chân. Còn có, phân phó xuống, sau khi tìm được hài tử kia đem nó về Tước trang, ta tự mình thẩm vấn.”
“Vâng!”
“Để Tước điểu truyền tin trở về cho lão gia tử, bảo bối nhi của ta đã chết, ta muốn mượn Lam ngọc nhi của lão dùng một chút.”
“Vâng.”
Trong mắt Phan Linh Tước lóe hàn quang, trên mặt bao bạch bố đem con chim trên tay xem thành con quái vật kia, mổ bụng, móc mắt, bóp nát trái tim còn đang nhảy lên của nó.
……………..
Đem tay Tiểu Bảo bỏ vào bên trong chăn, Diệp Địch hôn hôn Tiểu Bảo, trên mặt là tươi cười nhẹ nhàng thở ra, sốt của cục cưng cuối cùng cũng lui xuống. Chỉ là vết thương trên người cục cưng vẫn khỏi rất chậm, nhất là hai chân. Hiện tại quan trọng nhất là làm ra dược chữa thương cho cục cưng.
“Hảo ca ca… Đi Phàm cốc.” Tiểu Bảo lại một lần nữa năn nỉ.
Diệp Địch lắc đầu, cười ha hả nói: “Trời ấm mới đi.” Cục cưng có thương không nên động, hơn nữa bên ngoài rất lạnh, sẽ đông lạnh chết nhóc.
“Hảo ca ca, đi Phàm cốc.” Tiểu Bảo thực lo lắng, cậu sợ người xấu lại đến tìm mình.
Diệp Địch vẫn là câu nói kia: “Trời ấm mới đi.”
Tiểu Bảo còn muốn nói gì đó, ánh mắt Diệp Địch đổi đổi, trên mặt lộ ra khẩn trương, Tiểu Bảo lập tức nói: “Không phải, Hảo ca ca.”
Diệp Địch tiến đến trước mặt Tiểu Bảo, nhỏ giọng hỏi: “Thật sự thật sự không phải ta?”
“Không phải, không phải.”
“Đại ca cùng Tam đệ, thật sự thật sự còn sống?”
“Sống, sống.”
“Đại ca cùng Tam đệ thật sự thật sự tin tưởng không phải ta hạ độc?”
“Tin tưởng, tin tưởng.”
Hỏi xong vấn đề mỗi ngày đều phải hỏi nhiều lần, tâm Diệp Địch mới xem như hoàn toàn buông xuống. Cao hứng hôn hôn Tiểu Bảo, hắn đi ra túp lều chuẩn bị cơm chiều. Từ sau khi biết đại ca cùng Tam đệ đều còn sống, bệnh điên của Diệp Địch tựa hồ rất tốt cũng tựa hồ tăng thêm . Nếu Tiểu Bảo trả lời có một chút chần chờ, Diệp Địch sẽ phát bệnh; nhưng chỉ cần Tiểu Bảo trả lời rất nhanh, Diệp Địch cả một ngày đều sẽ vô sự, mặc kệ làm cái gì đều không khác với thường nhân. (= =|||)
Ở bên cạnh ao xử lý cá, Diệp Địch bất an nhìn mọi nơi, liên tục hơn nửa tháng , mỗi ngày đều có người cho bọn hắn thức ăn . Có sói, có cá, có rắn, có chuột đồng, có chim… Thậm chí còn có táo. Nhưng người này lại một lần cũng không lộ diện, mỗi ngày đều là ban đêm sau khi bọn họ đã ngủ mới đưa tới, hoặc ngay lúc hắn đi ra ngoài “Lấy” dược cho cục cưng mới mang lại, hơn nữa cũng là tránh đi cục cưng. Diệp Địch rất ngạc nhiên đối phương là ai, vì sao phải tránh đi bọn họ, sẽ là người nào đó quen cục cưng sao?
Diệp Địch động tác chậm lại, cục cưng làm sao cũng không chịu nói cho hắn biết là bị ai gây thương tích, cũng không chịu nói cho hắn biết làm sao gặp được đại ca cùng Tam đệ, có phải cục cưng không tin hắn hay không? Diệp Địch mãnh liệt lắc đầu, sẽ không, sẽ không , cục cưng sẽ không lừa hắn, cục cưng nói không phải hắn hạ độc thì sẽ không phải là hắn hạ . Không dám còn tiếp tục nghĩ, Diệp Địch chuyên tâm xử lý cá. Khi đi trấn trên trộm dược hắn lại thuận tiện trộm vài cái bát, hắn biết như vậy không đúng, nhưng hắn không có bạc, cục cưng cần dược chữa thương, cần uống thịt canh, hắn là bất đắc dĩ . May mắn cục cưng không hỏi, bằng không cục cưng nhất định sẽ nghĩ rằng hắn là tên trộm, không để ý tới hắn , may mắn may mắn.
Nhìn sau lưng Hảo ca ca, Tiểu Bảo cũng là đầy bụng nghi hoặc, rốt cuộc là ai mỗi ngày cho bọn hắn thức ăn ni? Sẽ là sư phó sao? Tiểu Bảo ở trong lòng lắc đầu, ánh mắt ẩm ướt , nếu là sư phó nhất định sẽ lộ diện . Nhanh chóng đem nước mắt bức trở về, Tiểu Bảo giật giật ngón tay, đau đớn toàn tâm lập tức đánh úp lại.
Trong rừng cơ hồ không thảo dược gì, dược mà Diệp Địch đi lên thôn trấn trộm đến cũng có hạn. Tiểu Bảo tuy nói có dưỡng công hộ thân, nhưng thân mình cậu quá yếu, cậu cũng sẽ không lợi dụng dưỡng công đến dưỡng thương, hơn nữa trời rất lạnh, ăn cũng rất đơn giản, đừng nói là trên xương cốt bị thương, dù là bị thương ngoài da cũng đều khỏi thật sự chậm. Từ lúc Diệp Địch nhặt được Tiểu Bảo đã có hơn một tháng, Tiểu Bảo lúc trước bị đánh da tróc thịt bong, vết thương này thoạt nhìn vẫn còn thấy ghê người.
Đem cá để vào trong bát, lại ở đống lửa thêm mấy nhánh cây, Diệp Địch ở bên ao rửa sạch ba quả mơ cuối cùng quăng vào trong nồi, đậy nắp. Một trận gió lạnh thổi tới, Diệp Địch đánh cái rùng mình. Ở ôn trì rửa tay, Diệp Địch phát hiện nhan sắc trên cổ tay mình không đúng, để sát vào nhìn một cái, hắn sửng sốt. Ngơ ngác ngồi ở bên ao nhìn cổ tay mình thật lâu, Diệp Địch sờ sờ mặt, hắn tựa hồ đã thật lâu thật lâu không có tẩy qua. Ở trên người ngửi ngửi, vẻ mặt hắn chán ghét, hảo thối a. Nghĩ đến hắn mỗi ngày đều phải ôm cục cưng ngủ, trên người thế nhưng thối như thế!
“Cục cưng, ta hảo thối a.” Diệp Địch xoay người, mặt nhíu lại.
Tiểu Bảo đang suy nghĩ đến sư phó cùng các ca ca nhất thời không hiểu được, chờ sau khi cậu hiểu được, nở nụ cười: “Không thối, không thối.”
“Thối, thối muốn chết.” Diệp Địch đi vào lều, ôm lấy Tiểu Bảo, “Cục cưng, chúng ta đi gột rửa.”
“Hảo.” Ánh mắt loan loan, Tiểu Bảo cọ cọ cằm Hảo ca ca, ca ca mới không thối.
Đem Tiểu Bảo đặt ở trên tảng đá ấm áp nhất bên cạnh ôn tuyền, Diệp Địch hai ba cái thoát bỏ xiêm y của mình, xuống nước. Nước ao thực nóng, Diệp Địch hô nhỏ hai tiếng chui vào trong nước.
“Chi chi chi.” Tiểu Bối canh giữ bên đống lửa nhảy lại đây.
“Tiểu Bối, xuống dưới.” Diệp Địch vươn tay ôm lấy nó.
“Chi chi chi chi! !” Tiểu Bối không thích nước ấm còn chưa kịp giãy dụa đã bị Diệp Địch đặt ở trong nước, nó ra sức phịch, mông hầu tử nóng quá a!
“Ha ha ha, tiểu Bối không thích.” Diệp Địch buông ra tiểu Bối, tiểu Bối kêu to nhảy đến bên cạnh ao, hướng Diệp Địch nhe răng. Gió lạnh thổi qua, nó lại đánh cái rùng mình nhảy vào trong nước.
“Ha ha ha…” Diệp Địch tâm tình phá lệ hảo, cả người hắn chui vào dưới nước, sau đó lén lút tới gần Tiểu Bảo, tiếp theo đột nhiên chui ra: “Cục cưng!”
Tiểu Bảo bị hoảng sợ, lúm đồng tiền nơi khóe miệng hãm sâu: “Hảo ca ca.”
“Cục cưng, cục cưng.” Ghé vào bên ao, Diệp Địch nâng lên tay Tiểu Bảo dán ở trên mặt mình, ánh mắt chớp động, “Không cần ghét bỏ ta, không cần chê ta bẩn. Chờ trời ấm ta liền mang cục cưng đi Phàm cốc, cục cưng, không cần ghét bỏ ta.”
“Hảo ca ca…” Mũi Tiểu Bảo chua sót, cậu cố gắng cười, “Sẽ không, không chê, Hảo ca ca, tốt nhất, tốt nhất.”
“Cục cưng…” Diệp Địch kiễng mũi chân để sát vào, “Thật sự thật sự, không phải ta?”
“Không phải, không phải Hảo ca, ca, Hảo ca ca, tốt nhất.”
“Ha ha, ha ha a, không phải ta, cục cưng nói không phải ta.” Buông tay Tiểu Bảo, Diệp Địch lại tiến vào trong nước, lại nhảy ra, ngửa đầu hô to: “Không phải ta! Cục cưng nói không phải ta!”
Trong rừng vang lên thanh âm chim bay lên, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng điểu kêu, nhìn Hảo ca ca cười Tiểu Bảo trong lòng [!] Một tiếng, khẩn trương nhìn về phía thiên không. Trời đã đen , ánh trăng cũng bị mây chặn, ánh lửa cũng vô pháp chiếu sáng lên không trung, Tiểu Bảo hướng tới trời đêm cầu nguyện, hy vọng chim này không phải là của người xấu tìm đến cậu. Tiểu Bối bị Diệp Địch bắt vào trong ngực chi chi chi gọi bậy, tựa hồ không có phát hiện gì dị thường, tâm Tiểu Bảo thoáng buông, là cậu đa tâm đi.
Nước trong nồi sôi, từng tia hương khí của thịt nhẹ nhàng phiêu ra. Ở trong nước phao bỏ dơ bẩn nhiều năm trên người, Diệp Địch tựa vào bên ao cách nơi Tiểu Bảo gần nhất gội đầu. Tóc đều rối một chỗ, hắn phân ra từng lớp từng lớp, tẩy sạch. Hắn không có hạ độc, không có hại chết cha nương và huynh đệ, hắn muốn mang Tiểu Bảo đi Phàm cốc, đi gặp đại ca cùng Tam đệ.
Hương khí càng ngày càng đậm, Diệp Địch trực tiếp lên bờ đem nồi xuống dưới đặt ở một bên, múc cho Tiểu Bảo một chén, tiếp theo lại xuống nước. Đứng ở trong nước, hắn uy Tiểu Bảo ăn canh ăn thịt, trên mặt đều là thỏa mãn. Tiểu Bối lên bờ, vẫy vẫy nước trên người, vây quanh nồi dạo qua một vòng, nó trực tiếp vươn móng vuốt bắt khối thịt bò ra, kết quả nóng đến mức nó kỷ kỷ thẳng kêu.
“Hảo ca ca, ăn.”
“Cục cưng ăn, cục cưng ăn.”
Từng muỗng từng muỗng đem canh cá đút cho Tiểu Bảo, lại đem thịt bò chia làm khối nhỏ uy Tiểu Bảo ăn, Diệp Địch một chút cũng không biết đói. Có cục cưng ở đây, hạ độc sẽ không phải là hắn, hại chết cha nương và huynh đệ cũng không phải là hắn.
Sau khi bị thương Tiểu Bảo ăn không nhiều lắm, Diệp Địch cũng không miễn cưỡng nhóc. Đem nồi đặt ở đống lửa giữ nóng , hắn uống lên một chén canh, ăn hai khối cá, liền tiếp tục ở trong nước tẩy trừ chính mình. Dùng thời gian thật dài, Tiểu Bảo đều nhịn không được muốn ngủ , Diệp Địch cuối cùng tẩy sạch. May mắn ao này nước lưu chuyển, bằng không a, thủy trì trong suốt này tuyệt đối sẽ biến thành hắc thủy đàm.
Quần áo vẫn là thối, bất quá dưới kiên trì của Tiểu Bảo, Diệp Địch vẫn là mặc vào. Ngồi ở bên đống lửa, Diệp Địch ôm Tiểu Bảo ngây ngô cười. Hắn hiện tại sạch sẽ , càng là Hảo ca ca của cục cưng.
“Cục cưng, lạnh không?” Duy nhất một cái chăn rách, cuộn hai người.
“Không lạnh, Hảo ca ca, ấm.” Tiểu Bảo thanh âm thấp, muốn ngủ.
“Hảo ca ca ôm cục cưng, cục cưng ngủ đi.” Ở đỉnh đầu Tiểu Bảo hôn một cái, Diệp Địch hai tay từ phía sau ôm sát Tiểu Bảo, vỗ nhẹ nhóc.
“Hảo ca ca… Đi Phàm cốc…” Tiểu Bảo ý thức mơ hồ nói ra chuyện không bỏ xuống được từ đáy lòng, “Đi Phàm cốc… Ở… Kiến Trữ trấn… Kiến Trữ trấn…”
“Cục cưng ngủ đi.” Diệp Địch một tay vói vào chăn bao lấy tay bị thương của Tiểu Bảo, “Sẽ đi, sẽ đi, trời ấm Hảo ca ca liền mang cục cưng đi.”
Ban đêm gió lạnh càng thêm thấu xương, hai người rúc vào cùng nhau ngồi ở trên tảng đá ấm áp, canh giữ ở đống lửa, chờ giá lạnh đi qua, chờ trời trở ấm một người trong đó toàn bộ khép lại vết thương, bọn họ liền rời đi nơi này, bước trên con đường trở về.
Trong rừng, một đám người phóng nhẹ cước bộ lặng lẽ hướng con đường lộ ra ẩn ẩn ánh lửa phía xa xa mà đi. Trên trời, mấy con chim ở đỉnh đầu bọn họ xoay quanh. Những người này cước bộ tuy nhẹ, nhưng tốc độ lại cực nhanh, chỉ chốc lát sau ánh lửa phía trước liền càng ngày càng sáng, cũng có thể nhìn thấy bên đống lửa có hai người ở nơi đó .
Một người cầm đầu nâng tay lên ý bảo các thủ hạ phân tán ra. Ở tại chỗ chờ đợi, người nọ lấy ra điểu tiếu, thổi lên.
“Thu ── ô ── ”
Trong rừng, lá khô đầy đất phát ra tiếng lả tả. Tiểu Bối nằm ngủ ở bên đống lửa đột nhiên nhảy dựng lên, hướng tới trong rừng “Chi chi” kêu to. Diệp Địch đang ôm Tiểu Bảo ngủ cõng tỉnh giấc, mà tiếng kêu rõ ràng trong rừng lại đem Tiểu Bảo từ trong mộng cả kinh tỉnh lại.
“Tiểu Bối?” Diệp Địch hướng vào trong rừng nhìn nhìn, có cái gì sao?
“Chi chi chi chi! !” Tiểu Bối hướng cánh rừng hô to, lông trên người dựng lên, Tiểu Bảo sắc mặt nháy mắt thay đổi: “Hảo ca ca! Chạy! Chạy!”
“Cục cưng?” Diệp Địch không rõ cúi đầu nhìn Tiểu Bảo, lúc này tiếng kêu của tiểu Bối đột nhiên cất cao, hắn ngẩng đầu lên: “A!” Buông ra Tiểu Bảo, Diệp Địch nhanh chóng đứng lên, từ đống lửa rút ra một nhánh cây bị thiêu đốt che ở trước người, phía trước có thật nhiều người! Thật nhiều người trên tay cầm đao kiếm! Ánh mắt Diệp Địch xuất hiện cuồng loạn, bọn họ tìm được hắn sao? Bọn họ tìm được hắn sao? !
“Không phải ta làm ! Ta không có hạ độc! Không có hạ độc!” Vung nhánh cây trong tay, Diệp Địch lướt qua Tiểu Bảo đem nhóc hộ trong người, hướng tới đám người rõ ràng lai giả bất thiện rống to: “Ta không có hạ độc! Không có hạ độc! Cục cưng nói không phải ta! Không phải ta!”
“Chi chi chi chi! !”
“Hảo ca ca! Chạy! Chạy a!”
Tựa hồ lại thấy được Đại ca ca trong vũng máu, Tiểu Bảo hướng tới bên cạnh ao na đi.
“Là tên ngốc tử, không cần để ý đến hắn.” Người cầm đầu cao thấp đánh giá Diệp Địch một phen, chỉ thấy hắn mặc rách tung toé , rõ ràng là tên khất cái liền không để ý tới điên ngôn điên ngữ của hắn, hướng tới thủ hạ nói: “Bắt lấy hài tử kia.”
“Không cần lại đây! Không cần lại đây!” Diệp Địch huy động nhánh cây ngăn cản những người đó, những người đó cũng không biết hắn có võ liền bị hắn đánh cho bầm mình. Kẻ cầm đầu sắc mặt lạnh lùng: “Giết hắn.”
“Hô hô!”
Dị biến phát sinh, một quái vật bộ dáng dữ tợn từ trên cây nhảy xuống, hướng tới kẻ cầm đầu cho một móng vuốt.
“A a!” Nhìn thấy con quái vật kia tất cả đều kêu lên tiếng, bao gồm Diệp Địch.
“Hô hô hô! !” Hướng tới Diệp Địch hô vài tiếng, động tác con quái vật kia cũng không ngừng, cực nhanh lại nhảy đến trên người tên còn lại cho gã một vuốt. Người bị hắn bắt ô đầu ngồi trên mặt đất kêu thảm thiết, móng tay quái vật có độc.
“Chi chi chi! !” Tiểu Bối đầu tiên phản ứng lại, theo quái vật kia cùng nhau nhảy đến trên người một tên vừa cào vừa cắn.
“Giết bọn họ! Bắt lấy hài tử kia!” Kẻ cầm đầu ô đầu hô to.
Tiểu Bảo vì quái vật xuất hiện mà sửng sốt thoáng đánh một cái rùng mình, những người đó có kẻ đi giết quái vật, có tên đi giết Diệp Địch, có hung thần ác sát muốn đi bắt Tiểu Bảo.
“Không cần lại đây! Không được chạm vào cục cưngv!” Diệp Địch nổi điên , hắn nhấc lên nồi nước sôi hướng tới những người đó ném qua. Trong nồi còn lại canh cá nóng , ba người không tránh đi bị nóng đến thẳng kêu oa oa, ánh mắt cũng càng thêm hung ác .
“Giết hắn!”
“Cục cưng chạy! Cục cưng chạy!”
Đống lửa tan, túp lều ngã, oa bát nát, máu loãng vẩy ra. Công phu của Diệp Địch là yếu nhất trong ba huynh đệ, sau khi hắn bị trọng thương liền phát điên, gần sáu năm hắn lại chưa luyện qua võ, nội công cũng còn lại không đến ba phần. Nhưng chỉ có hợp lại ba phần công lực này, Diệp Địch sống chết đem những người đó chắn ở trước mặt Tiểu Bảo, không làm cho bọn họ tới gần Tiểu Bảo.
Trên người Tiểu Bối cũng thấy máu, nhưng nó cũng không e ngại, dùng răng nanh lẫn móng vuốt của nó cùng người xấu đả đấu. Lợi hại nhất chính là tiểu quái vật, người bị hắn cào miệng vết thương sẽ toàn tâm đau, cũng may có hắn, bằng không bằng vào Diệp Địch cùng tiểu Bối căn bản ngăn không được những người đó. Nhưng mặc dù là như thế, trên người tiểu quái vật cũng dần dần có vết máu.
Tiếng điểu kêu càng ngày càng nhiều, kẻ cầm đầu tĩnh một con mắt ( một con khác bị cào thương ) càng không ngừng thổi lên điểu tiếu. Càng ngày càng nhiều chim bay đến thẳng hướng Diệp Địch, tiểu Bối cùng tiểu quái vật.
“A a a, tránh ra tránh ra!” Vung hai tay đuổi đi điểu, Diệp Địch bị mổ thương lại nâng lên một nhánh củi đốt.
Tiểu Bối cùng tiểu quái vật cũng khó trốn chim chóc tập kích, bất quá tiểu quái vật rất lợi hại, hắn bắt một con chim, sau đó cắn chết. Một người, một hầu, một quái vật cùng người xấu và lũ chim hung ác đánh nhau.
Tiểu Bảo cắn miệng, nước mắt dừng ở ôn trì, liếc mắt nhìn Hảo ca ca cùng tiểu Bối một cái, cậu dùng khuỷu tay khởi động thân mình cố gắng đi về phía trước. Cậu là sao chổi, là sao chổi sẽ hại người. Chỉ cần cậu chết, các ca ca liền an toàn . Hảo ca ca, đi Phàm cốc, đi Phàm cốc…
“Bùm!”
Tiếng rơi xuống nước dẫn tới Diệp Địch quay đầu, ánh mắt hắn trừng lớn: “Cục cưng!”
“Chi chi chi!”
Mặc kệ lũ chim trên người, tiểu Bối nhảy xuống bả vai người xấu cực nhanh chạy về phía ao, một đạo bóng dáng nhanh hơn vượt qua nó, là tiểu quái vật.
“Bùm”, tiểu quái vật nhảy vào ao.
“Bùm bùm”, tiểu Bối cùng Diệp Địch nhảy vào theo, bầy chim ở trên người bọn họ thoáng chốc bay lên.
“Cục cưng! !” Trong rừng truyền đến một người khàn khàn gào thét. Tiểu Bảo một lòng muốn chết trước khi để ý thức bị bao phủ dùng hết toàn lực đem thân thể của chính mình trôi đến cửa xuất thủy, nơi đó có một cái thác hơn một thước, dưới bóng đêm, thân thể một người như lá rụng trong nước, theo cửa xuất thủy ngã xuống, thuận theo nước ao bao phủ trong sông nhỏ.
>>Hết