Bảo Bối

Chương 80:




Tiểu Bảo đã biết, đám người Nhiếp Chính cũng sẽ không tất giấu . Ngồi ở cạnh cửa, Tiểu Bảo nhìn các ca ca đem dược lẫn thư của sư phó dùng xe ngựa từng rương từng rương lôi đi. Cậu không thể giúp cái gì, các ca ca cũng sẽ không làm cho cậu hỗ trợ, Tiểu Bảo liền tận lực không cho chính mình quấy rầy đến các ca ca. A Đột ở phía sau núi chặt chẽ giám thị hướng đi những người đó. A Mao cùng Nhiếp Chính cơ hồ đem xà trong động toàn bộ cho tới phía sau núi, xà đã chết không ít, bạch phong cũng bị thương rất nhiều, sau khi những người đó lui đi, Nhiếp Chính, A Mao cùng Lam Vô Nguyệt cũng phải hít một ngụm khẩu khí.
Sắp đến giữa trưa, cửa dược ốc vốn nhắm chặt bỗng mở, Tiểu Bảo nhất thời ngừng lại hô hấp. Lam Vô Nguyệt cùng Nhiếp Chính đang vội chuyển dược thảo lên xe chợt ngừng lại. Chỉ thấy Diệp Địch hai gò má lõm xuống, hai mắt che kín tơ máu, râu ria xồm xàm liệt miệng, đứng ở nơi đó ngây ngô cười.
“Đại ca, Tam đệ, thành.”
“Thành?!”
Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt buông thảo dược, Lam Vô Nguyệt dẫn đầu chạy vội qua. Diệp Địch ở trước khi y tới gần liền về lui về phía sau một bước: “Trên người ta đều là dược, ngươi đừng chạm vào ta.”
“Nhị ca, dược đâu?! Dược đâu? !”
Lam Vô Nguyệt vui sướng ở bên người nhị ca nhìn nhìn, Diệp Địch cười nói: “Ở trong phòng ni, ta đi đổi thân xiêm y, giải dược cũng xứng tốt lắm.”
“Thật tốt quá!” Lam Vô Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, nói: “Nhị ca, ngươi đi trước ăn cơm, ăn cơm lại thay xiêm y.”
“Không được, ta muốn ôm cục cưng, muốn thay xiêm y trước.” Hướng cục cưng đang ngồi ở chỗ kia, đồng dạng vẻ mặt vui sướng cười cười, Diệp Địch chạy về ốc thay đồ.
Nhiếp Chính cũng thập phần cao hứng, dược xứng xong, bọn họ liền an toàn một phần.
“Vô Nguyệt, ngươi trước đem xe này kéo qua đi, thuận tiện nói cho A Mao tin tức tốt.”
“Hảo a.”
Lam Vô Nguyệt cước bộ nhẹ nhàng đi đến xe ngựa, bước lên.
Nhìn Lam Vô Nguyệt quất xe ngựa đi xa , Nhiếp Chính xoay người, hướng tới Bảo đang chớp mắt to nói: “Bảo, không phải sợ, các ca ca sẽ không thua.” Buổi sáng phát hiện ánh mắt Tiểu Bảo thũng thũng , rõ ràng là buổi tối đã khóc . Nghĩ đến cậu nhóc nửa đêm bởi vì sợ hãi mà khóc, Nhiếp Chính cùng A Mao đều đau lòng hỏng rồi. Tiểu Bảo chột dạ na na cái mông đã không còn đau, ngọt ngào cười: “Không sợ, không sợ. Ca ca, lợi hại, đánh người xấu.”
“Bảo tin tưởng các ca ca là được.”
Trụ chắc hai gậy, Nhiếp Chính đi thong thả vào nhà gỗ sư phó, tiếp tục thu thập.
Thở hắt ra, Tiểu Bảo xoa xoa ánh mắt còn có chút không thoải mái, Mỹ nhân ca ca thật tốt, không có nói cho Quỷ ca ca cùng Đại ca ca. Nghĩ đến tối hôm qua bị Mỹ nhân ca ca đánh đòn, Tiểu Bảo che miệng lại vụng trộm cười. Mỹ nhân ca ca thương cậu, đau lòng cậu ni. Trong lòng tràn đầy ngọt ngào, Tiểu Bảo gõ gõ đầu, sau này cậu phải nghe lời, không loạn chạy, không ly khai các ca ca.
“Cục cưng, cục cưng.”
Tiểu Bảo ngẩng đầu, ngay sau đó cậu đã bị người ôm lên, liên tiếp mấy cái hôn nặng nề dừng ở trên mặt. Diệp Địch rửa tay lẫn mặt, thay đổi xiêm y vội vã ôm Tiểu Bảo đã thật nhiều ngày đều không có nhìn thấy, ngay cả râu cũng chưa cạo. Gương mặt trái trắng nõn của Tiểu Bảo bị râu của Hảo ca ca đâm ra thật nhiều hồng ấn, cậu lại chỉ cười, hạnh phúc cười.
“Cục cưng, có nhớ Hảo ca ca? Hảo ca ca nhớ ngươi.”
“Nhớ, nhớ.”
Đưa lên cái hôn mềm của mình, Tiểu Bảo nâng lên một bàn tay sờ sờ má Hảo ca ca: “Ca ca, gầy.” trong bụng Diệp Địch lúc này phát ra tiếng kêu đói khát, hắn ôm Tiểu Bảo hướng đến phòng bếp: “Cục cưng bồi Hảo ca ca ăn cơm, Hảo ca ca nhớ cục cưng.”
“Hảo.”
Khi Nhiếp Chính từ trong phòng đi ra, liền nhìn thấy Diệp Địch ở phòng bếp đem Tiểu Bảo ôm ngồi ở trên đùi, vừa ăn cơm, vừa uy Tiểu Bảo ăn. Hắn cười cười, không có đi quấy rầy.
…………………
“Trước mắt tình huống là như thế này. Vì để ngừa Đường môn giúp Lâm Thịnh Chi dùng hỏa long đến đối phó chúng ta, chúng ta thương lượng qua đi, trước đem sách thuốc cùng dược của sư phó chuyển đến nhai cốc. Vạn nhất bọn họ vọt vào cốc, chúng ta cũng có nơi ẩn thân.”
Ăn xong cơm trưa, thừa dịp nghỉ ngơi không bận, Nhiếp Chính đem chuyện phát sinh mấy ngày nay nói cho Diệp Địch, cũng nói cho hắn kế hoạch ba người bọn họ thương lượng tối hôm qua.
Diệp Địch tĩnh mặt, trong lòng ôm chặt Tiểu Bảo im lặng. Ở trong lòng ca ca, Tiểu Bảo một chút cũng không sợ hãi. Cho dù có khả năng sẽ chết, cậu cũng không sợ.
“Đại ca, Thiếu Lâm Tự cùng Võ Đang phái chẳng lẽ liền tin tưởng Lâm Thịnh Chi như vậy? Chúng ta hẳn là đem chuyện Lâm Thịnh Chi đã làm nghĩ biện pháp nói cho bọn họ mới đúng.”
Lam Vô Nguyệt cười nhạo: “Nhị ca, ngươi cho là bọn họ sẽ giúp chúng ta sao? Chúng ta đã mất tiên cơ, hiện tại Lâm Thịnh Chi nói cái gì, bọn họ sẽ tin cái đó. Hơn nữa ai biết đưa tới có phải là Lâm Thịnh Chi thứ hai hay không. Giang hồ ai không muốn có được Nhiếp gia đao?”
A Mao vỗ vỗ Diệp Địch, Diệp Địch nhìn qua, trên mặt đất viết: Nhiếp Chính tuyệt đối không thể lộ diện, Lâm Thịnh Chi sẽ giết hắn.
“Nhị ca, ngươi đừng quên Lâm Thịnh Chi là như thế nào đối phó Côn Sơn phái . Một khi đại ca lộ diện, hắn sẽ giết người diệt khẩu, sau đó sẽ đem đại ca nhốt lên.”
Tiểu Bảo rõ ràng đánh cái rùng mình, ngẩng đầu kinh hoảng nhìn về phía Quỷ ca ca. Vừa nghĩ đến Quỷ ca ca sẽ bị Diêm La vương bắt đi, cậu sợ đến tay chân nháy mắt lạnh lẽo.
“Cục cưng, không sợ, không sợ.”
Diệp Địch càng ôm chặt lấy Tiểu Bảo, hôn lên cái trán lạnh lẽo, sau đó nói: “Đại ca, ta lần này phối Túy sinh mộng tử chỉ có bảy viên giải dược. Giải dược sau khi ăn vào trong vòng một tháng bách độc bất xâm. Tối nay giờ tý, ta đem bỏ Túy sinh mộng tử thêm vào nước trên đường phía sau núi, sáng mai thái dương đi ra, nơi đó mỗi một cọng cỏ đều sẽ dẫn theo độc, chỉ cần người đụng tới cỏ này, sẽ hút vào Túy sinh mộng tử. Đại ca, ta không cần lại cùng ngươi và Tam đệ tách ra, không cần cùng cục cưng tách ra.”
Nhiếp Chính vươn tay, Diệp Địch vươn tay cầm; Lam Vô Nguyệt vươn ra tay trái cầm tay nhị ca; tiếp theo một bàn tay trên mu tràn đầy lông bao trụ tay ba người; cuối cùng, một bản tay nho nhỏ không có tí thịt đặt ở trên cùng. Bốn cánh tay buông ra, cùng nhau bao ở bàn tay nhỏ bé kia.
“Vô Nguyệt, theo ta đi lấy giải dược.”
“Ân.”
“Giải dược của Sư phó cùng sư thúc làm cho A Đột đưa qua, ta lại đi làm chút độc dược, chúng ta tùy thân mang theo.”
“Hảo!”
Các ca ca đều có chuyện làm, Tiểu Bảo rất muốn hỗ trợ. Nhưng xương cốt cậu còn chưa có dài hẳn chỉ có thể ngồi nhìn, nếu không thì nằm, dù sao là không thể lộn xộn . Nhìn các ca ca việc trước việc sau, nhìn Quỷ ca ca chống hai gậy không ngừng đi lại, trên trán đều có mồ hôi , Tiểu Bảo cắn miệng; nhìn Hảo ca ca lại một đầu chui vào dược ốc, răng Tiểu Bảo động động; nhìn Mỹ nhân ca ca một bàn tay không có phương tiện đem thứ trong phòng chuyển lên mã xa, răng Tiểu Bảo lại động động; nhìn Đại ca ca thở hổn hển qua lại ra vào dược ốc, răng Tiểu Bảo lại động động. Cậu, muốn giúp các ca ca…
Bận việc một ngày, trời vừa tối, đám người Nhiếp Chính sớm ăn cơm liền lên giường nghỉ tạm. Diệp Địch nửa đêm còn muốn đi sái dược, hắn lại mấy ngày không ngủ, đầu vừa lệch liền phát ra tiếng ngáy . Lam Vô Nguyệt lại đến hậu sơn đi một vòng, dặn dò A Đột cùng tiểu Bối chặt chẽ chú ý, y mới quay về nghỉ ngơi. Vài người đều là mặc đồ mà ngủ, để tránh phát sinh tình huống khẩn cấp. Chỉ có Tiểu Bảo bị các ca ca tẩy sạch, thư thư phục phục mặc áo ngắn nằm ở ổ chăn ấm áp của Đại ca ca mà ngủ.
Cằm chôn ở ổ chăn, Tiểu Bảo mở to mắt nhìn Đại ca ca đem ngựa gỗ cho cậu buổi tối đi ngoài dùng tiến vào, sau đó lại ở chậu than chỉnh lửa, tiếp theo lại đem nước uống buổi tối cậu muốn uống đặt ở bên chậu than ủ nóng . Hết thảy đều thu thập thỏa đáng mới đi tới chuẩn bị ngủ, ánh mắt cậu chớp lại chớp, tiểu tâm can đập bịch bịch.
Trên người A Mao lông nhiều, nhưng cũng không dài, dù sao Tiểu Bảo cảm thấy sắc mặt Đại ca ca thật không tốt, trước kia là phiếm hồng khỏe mạnh, hiện tại dưới bộ lông cũng là tái nhợt. Hơn nữa Đại ca ca gầy thật nhiều, trước kia hai tay cậu đều vòng không được thắt lưng Đại ca ca, hiện tại thực dễ dàng liền vòng trụ. Vậy… Đại ca ca còn có khí lực không? (hên xui =]]]])
A Mao đang muốn thổi tắt ngọn đèn nhìn lại Tiểu Bảo còn chưa ngủ, hắn vươn tay che mắt Tiểu Bảo, làm cho cậu nhanh ngủ. Tiểu Bảo nhắm mắt lại, bên lỗ tai tất cả đều là tiếng tim đập của mình. Nghe được Đại ca ca thổi tắt ngọn đèn, bàn tay trên mắt cũng lấy ra, Tiểu Bảo lại mở mắt. Xốc lên chăn, ở bên người Tiểu Bảo nằm xuống, A Mao vẫn như ngày thường trước dịch hảo chăn cho cậu, sau đó xoay người đem người ôm vào trong ngực, thế này mới an tâm ngủ.
Tiểu Bảo thoáng quay đầu, trong lòng càng do dự . Đại ca ca ngủ, Đại ca ca hôm nay nhất định mệt chết đi. Vậy… Thì phải là không có khí lực… Nhưng là… cậu muốn giúp các ca ca…
Nhận thấy được Tiểu Bảo hô hấp bất ổn, A Mao mở to mắt, trong mắt là nghi vấn: a Bảo, làm sao vậy?
“Đại ca ca…” Tiểu Bảo đem đầu gối lên hõm vai Đại ca ca, giọng điệu bất an.
A Mao vỗ nhẹ Tiểu Bảo, nghĩ rằng cậu đang sợ hãi, chần chờ nửa ngày sau, hắn ở trên trán Tiểu Bảo nhẹ nhàng hôn một cái, trấn an.
Bị hôn, dũng khí Tiểu Bảo thoáng hơn chút, cậu cọ cọ Đại ca ca, cúi đầu , nhỏ giọng , như mèo kêu mở miệng: “Đại ca ca… Song tu…”
Trong nháy mắt kia, cả người A Mao hoàn toàn cứng ngắc .
“Đại ca ca?”
Đợi nửa ngày đều không có đợi tới Đại ca ca trả lời, Tiểu Bảo lại cọ cọ, thanh âm càng nhỏ: “Đại ca ca… Song tu…”
A Mao bất động , trong óc ông ông tác hưởng, a Bbảo nói cái gì? Bên tai ẩn ẩn lại truyền đến một tiếng: “Song tu…” A Mao giống như bị người ném tới hầm băng, không đúng không đúng, ném tới đống lửa, cũng không phải, bị bị, bị lôi trực tiếp chém thành củi đốt. (vốn từ thật nghèo nàn =.=)
“Đại ca ca…”
Nhận thấy được Đại ca ca cứng ngắc, tất cả dũng khí của Tiểu Bảo đều không còn. Nghĩ đến Quỷ ca ca từng nói với cậu nguyên nhân Đại ca ca vì sao không cùng mình song tu, Tiểu Bảo bị hắc ám che khuất thẹn thùng ngẩng đầu, ở khóe miệng Đại ca ca hôn một cái. Người đang ôm cậu ngay cả hô hấp cơ hồ đều không có .
“Đại ca ca… Song tu…” Đại ca ca thích cùng cậu song tu sao? Tiểu Bảo không xác định. Cậu thoáng di động vài phần, lúc này, cái hôn dừng ở ngoài miệng Đại ca ca.
“Ngô!”
Môi còn chưa có rời đi, Tiểu Bảo đã bị người một phen đẩy ra. Còn chưa chờ cậu hoàn hồn, cánh tay dưới gối đầu rất nhanh rút ra, người bên cạnh nhân xốc lên chăn hốt hoảng xuống giường.
“Đại, ca ca… ?”
Tiểu Bảo bị hoảng sợ, ánh mắt không khỏi ẩm ướt .
Đi nhanh lui về phía sau vài bước, rời xa giường, trong ngực A Mao phập phồng như sắp nổ tung . Vô thố đứng trong chốc lát, A Mao bỏ chạy, tông cửa xông ra. Tiểu Bảo khóe miệng run rẩy, nước mắt liền như vậy chảy xuống dưới, Đại ca ca, giống như, không thích…
Chạy đến cửa Nhiếp Chính định gõ, tay A Mao ngừng ở khoảng cách chỉ có một ngón tay, một tia thanh tỉnh đâm vào trong đầu của hắn. Hắn như thế nào liền như vậy chạy ra?! Lần trước hắn khiến cho a Bảo hiểu lầm , lúc này a Bảo nhất định nghĩ đến hắn không thích ! Ở tại chỗ vòng vo vài vòng, A Mao chân trần lại vội vàng chạy về phòng, sau đó bối rối đóng cửa lại. A Bảo còn ở đây, a Bảo còn ở đây.
Hướng về bên giường, không cần điểm ngọn đèn, A Mao liền thấy được nước mắt trên mặt Tiểu Bảo, hắn lo lắng há mồm muốn nói, chỉ là phát không ra thanh âm. Trên giường, phủng trụ đầu Tiểu Bảo, A Mao liên tục lắc đầu, vừa nặng nề điểm đầu. Hắn thích, hắn thích. Chỉ là hắn rất giật mình , a Bảo nguyện ý cùng hắn song tu làm cho hắn rất giật mình . Giật mình hoàn toàn không có cách nào nhận, cả người cũng không còn là chính mình , choáng váng phiêu phiêu , thật kích động.
“Đại, ca ca…” Thanh âm dẫn theo nức nở.
A Mao càng nóng nảy, hắn ôm lấy Tiểu Bảo, càng không ngừng lắc đầu, miệng không tiếng động kêu: “A Bảo, a Bảo, a Bảo…” Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? A Bảo hiểu lầm ! Nắm lên một bàn tay Tiểu Bảo, dán ở trên mặt mình, A Mao hôn lên trán, hôn lên khuôn mặt cậu.
Ở trong lo lắng trấn an của Đại ca ca, Tiểu Bảo ngừng khóc, nhưng vẫn là không xác định hỏi: “Đại ca ca… Không, thích?”
Thích, thích . A Mao rất nhanh gật đầu, sợ gật chậm lại chọc Tiểu Bảo khóc.
Sợ hãi lộ ra một chút cười, Tiểu Bảo lại một lần nữa khẩn cầu: “Đại ca ca… Song tu…”
Song tu… Song tu… A Mao run tay, run thân thể.
“Đại ca ca…”
Bất an nâng người, miệng Tiểu Bảo dán lên miệng Đại ca ca, Đại ca ca, song tu.
“Oanh!”
A Mao lại một lần nữa cứng ngắc, hoàn toàn không biết nên làm như thế nào .
>>Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.