Bảo Bối

Chương 90:




Kinh qua mấy ngày điều tra, trên tay Lâm Thịnh Chi có hơn một phần họa đại khái của địa hình hậu sơn. Sau khi Đường môn mang hỏa long đến, hắn liền chỉ định rõ lộ tuyến lên núi cho các môn các phái. Đường môn đương nhiên là xung phong, theo sau là Thiếu Lâm tự cùng Nga Mi phái từ hai bên trái phải công lên núi, người còn lại đệm hậu.
Trước giờ tí, Lâm Thịnh Chi suất lĩnh một số đông nhân mã, không có đốt đuốc, mượn ánh trăng thấu vào trong rừng lặng lẽ vào địa giới hậu sơn. Ngửa đầu nhìn lại, trên núi một mảnh tối đen, trừ bỏ côn trùng kêu vang ra không có động tĩnh khác. Phan Linh Tước ở bốn phía quan sát một phen sau, nhỏ giọng nói: “Lão đầu tử kia khẳng định cùng bọn họ một chỗ, để phòng có trá.”
Lâm Thịnh Chi gật gật đầu, hướng về sau làm cái động tác, mọi người lập tức phân tán ra. Đường môn tiến đến sáu người đẩy hai thứ hình rồng bộ dáng kỳ quái tiến lên, một người trong đó hướng tới Lâm Thịnh Chi ôm quyền nói: “Minh chủ, chúng ta đã chuẩn bị tốt , tùy thời có thể bắt đầu.”
Lâm Thịnh Chi hạ giọng hướng mọi người nói: “Tất cả mọi người thối lui.” Tiếp đó nói với người nọ: “Đợi sau khi Phan trang chủ phát ra điểu tiếu dẫn dắt Tước điểu rời đi các ngươi liền bắt đầu.”
“Hảo!”
Phan Linh Tước nhanh chóng thối lui đến phạm vi an toàn, cái miệng của gã giật giật, chim hoàng oanh liền ở ban đêm phát ra tiếng kêu thanh thúy. Trong rừng phần phật phần phật truyền đến động tĩnh, đám Tước điểu chặt chẽ giám thị nơi này bay khỏi, đứng ở trên cây xa xa. Chim hoàng oanh không gọi , hai gã đệ tử Đường môn châm đuốc tới gần hỏa long, ‘xích’ một tiếng, ngòi nổ trên hỏa long toát ra hỏa hoa.
“Tất cả mọi người gục xuống!”
Theo tiếng gọi vang lên, chợt nghe “Oanh” một tiếng, hai long khẩu thoát ra một ngọn lửa thật dài thẳng đến sơn đạo.
“Ầm vang!”
Đại địa phát ra run rẩy, còn chưa chờ người đang gục xuống ngẩng đầu lên nhìn xem uy lực hỏa long, sáu người Đường môn tính cả hai hỏa long kia đã bị ngọn lửa nghênh diện mà đến quấn lấy nặng nề phao đi ra ngoài.
“Ầm ầm vang!”
Thổ địa công phát tức giận , toàn bộ cánh rừng đều bị ánh lửa đốt sáng ngời. Ngọn lửa mang theo nộ khí đem người cách gần nhất nổ thành mảnh vụn, ngay cả Lâm Thịnh Chi đều suýt nữa gặp tai ương. Đá vụn văng tung tóe, thân cây khuynh đảo, võ lâm nhân sĩ dã tâm bừng bừng lên núi còn chưa thể hiện thì thân đã chết trước, còn chưa có chuẩn bị hiểu được là chuyện thế nào đã bị nổ tung đứt lìa chân cẳng tiễn đi tánh mạng. Dị biến bất thình lình này đánh cho người trong võ lâm trở tay không kịp, Phan Linh Tước tránh ở sau đầu âm thanh hô to: “Chúng ta trúng mai phục ! Nơi này có lưu huỳnh đan! Mọi người cẩn thận!”
Lưu huỳnh đan? Lâm Thịnh Chi huy vẩy ra thịt nát không biết là của ai rụng ở trên đầu của hắn, ánh mắt hung ác. Giữa mũi tất cả đều là hương vị lưu huỳnh cay mũi, hỏa long gặp được lưu huỳnh đan, đây còn không phải là chết sao?
“Minh chủ! Làm sao xử lý? !”
Lâm Thịnh Chi rút kiếm ra nhảy dựng lên: “Xông lên đi! Giết!”
“Giết!”
Phan Linh Tước ở mặt sau gọi, thân thể lại chưa di chuyển.
Những người còn sống nhìn thấy Lâm Thịnh Chi hướng ra ngoài, bọn họ mê mang hoàn toàn mất đi sức phán đoán, nhặt lên vũ khí trên mặt đất cũng theo vọt lên. Lưu huỳnh đan đã nổ chết gần ba phần nhân mã, cũng đã nổ chết độc vật trên sơn đạo. Hải phách chân kinh trong cơ thể Lâm Thịnh Chi bùng nổ, không chút nào để ý tới lưu huỳnh đan ở cách đó không xa còn đang nổ tung. Phan Linh Tước vỗ vỗ trái tim bị hù dọa hư, hướng tới Tước điểu phát ra chỉ lệnh, rồi mới mang nhân mã của mình đạp lên thi thể người khác hướng trên núi.
Đỉnh núi tối đen lúc này đột nhiên có ánh sáng, Lâm Thịnh Chi cầm đầu ngừng lại, hai mắt màu đỏ xứng trên một thân vết máu, thoạt nhìn tựa như la sát quỷ đến từ Diêm vương điện. Mọi người nắm chặt binh khí trong tay, cũng ngừng lại theo, có người hô lớn: “Nghiệt tặc! Ngươi tàn sát võ lâm nghĩa sĩ, minh chủ đã ở đây, hôm nay chúng ta xác định không buông tha ngươi! Ngươi nếu thúc thủ chịu trói, minh chủ còn có thể tha cho ngươi một mạng! Ngươi nếu ngoan cố chống lại, thì chớ có trách chúng ta không để cho ngươi lưu toàn thây!”
Lời của hắn vừa xong, một hòn đá theo đỉnh núi bay tới, thẳng đến trước mặt Lâm Thịnh Chi, Lâm Thịnh Chi huy đao ngăn cản. Nào biết từ bên cạnh lại bay tới một hòn đá, người nọ vừa rồi kêu gọi đầu hàng ngay cả kêu đều chưa kịp đã bị đâm xuyên qua đầu mất mạng ngay tại chỗ. A! Thân thủ Diệp Địch cùng Lam Vô Nguyệt cao như thế? Mọi người mới vừa bị lưu huỳnh đan hù dọa rớt ba hồn nay càng thêm bất an .
Phan Linh Tước tránh ở sau đám người, giương giọng nói: “Người tới công phu cao cường như vậy, vì sao phải làm kẻ trộm không dám ra gặp người?”
Đối phương mở miệng , cũng là cực độ khinh thường: “Đám ô hợp các ngươi, còn chưa tới phiên lão tử ra mặt tới gặp.” Nghe thanh âm này không giống như là của Diệp Địch cùng Lam Vô Nguyệt, trong lòng Phan Linh Tước có cân nhắc, nhất định là lão giả kia!
Lâm Thịnh Chi đương nhiên cũng nghĩ tới, hắn cười lạnh một tiếng, đột nhiên phi thân nhảy lên hướng tới nơi người phát ra tiếng mà đi. Lúc này, Lâm Thịnh Chi đã lười vờ vịt , kẻ dám chắn đường hắn, giết!
Phan Linh Tước ở phía sau hô to: “Theo minh chủ! Lên!”
“Lên a!”
Mọi người đầu đã nóng lên nhìn thấy minh chủ anh dũng như thế liền không sợ, lập tức đầy ngập nhiệt huyết mà đi theo.
“Hừ hừ…” Người trên núi cười lạnh vài tiếng, châm chọc nói: “Không nghĩ tới Phàm Cốt ta ở trong này ẩn cư bất quá bốn mươi năm, giang hồ này liền biến thành thị phi bất phân, thiện ác bất biện (phân biệt) như vậy.”
Phàm Cốt?! Vừa nghe được tên này, không ít người dưới chân thoáng trợt, té ngã trên đất. Phàm Cốt? Kỳ danh giang hồ Y thánh Phàm Cốt từng quát mắng Quỷ Khốc Tiếu ? Nghe nói Phàm Cốt là sư huynh Quỷ Khốc Tiếu, sau khi Quỷ Khốc Tiếu tu luyện Hải phách chân kinh, Phàm Cốt liền ẩn danh, từ đó về sau tung tích không rõ. Giang hồ đồn đãi hắn ở Phàm cốc, nhưng rất ít có người gặp qua hắn. Chẳng lẽ nơi này chính là Phàm cốc? Nghĩ đến lưu huỳnh đan, rất nhiều người đều ngừng lại, không dám hướng lên trên.
Phan Linh Tước sau khi kinh hãi qua đi thì chính là giận dữ, thật sự là xui xẻo! Sao lại đụng tới Phàm Cốt? ! Lão gia khỏa này thế nhưng còn sống? Cha nói qua người này khó đụng vô cùng. Nếu bọn Nhiếp Chính cùng người này một chỗ, vậy thật sự là phiền toái lớn. Chỉ có Lâm Thịnh Chi nghe mà như không nghe thấy tiếp tục hướng trên núi chạy đi, hắn “Trúng độc” thâm hậu đã bắt đầu hiển lộ ra hậu quả khi tu luyện Hải phách chân kinh.
“Lâm Thịnh Chi, Nhiếp gia đao ở trên tay của ta, ngươi muốn sao?” Một đạo bạch quang chói mắt hiện lên ánh mắt mọi người, hình như là ánh sáng từ thân đao phát ra. Lâm Thịnh Chi đang chạy như điên chợt dừng lại cước bộ, hai mắt lóe ra phát cuồng.
“Ha ha ha…” Phàm Cốt cười ha hả, hắn đi vài bước về phía trước, bóng dáng trong ánh lửa tinh tường xuất hiện trong mắt mọi người ở sườn núi. Bạch phát bạch mi bạch sam, cứ như một vị thánh nhân đắc đạo thành tiên, bất quá thanh đại đao chói lọi trong tay lại làm hắn thoạt nhìn hơn vài phần huyết tinh.
Vừa nhìn thấy cây đao kia, sát khí trong cơ thể Lâm Thịnh Chi liền khắc chế không được , hắn nhấc chân đã muốn xông lên chém giết. Bất quá chân mới vừa bán ra một bước thì ngạnh sinh sinh mà dừng. Phàm Cốt một tay lay chuôi đao, cây đao kia tùy thời cũng có thể lăn xuống núi. Nhìn gương mặt thối của những người đó, Phàm Cốt càng muốn cười to, hắn cũng thực sự là cười ra.
“Đám ngu xuẩn các ngươi, vì người khác làm giá y (áo cưới) còn không tự biết, đáp trên tánh mạng còn tưởng rằng là hiệp khách nghĩa cử. Thí!” Phàm Cốt trung khí mười phần mở miệng mắng, “Các ngươi làm hết thảy đều bất quá là vì cho Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước có được Nhiếp gia đao. Ta hiện tại nói cho bọn ngươi biết bí mật của Nhiếp gia đao.” trong mắt Lâm Thịnh Chi toát ra sát khí, hắn bất động thanh sắc đưa tay ra sau, Phan Linh Tước ở phía sau hắn nhìn thấy.
Mọi người cảm thấy kinh hãi, Phàm Cốt đối với bọn hắn mà nói chính mà lão tiền bối , lời của hắn so với lời của Chưởng môn nhân tam đại môn phái còn có phân lượng hơn. Trong kinh hoảng, bọn họ chợt nghe thấy Phàm Cốt nói: “Bí mật của Nhiếp gia đao chính là ── Hải phách chân kinh.”
Trong đám người nổ tung . Phàm Cốt cười to tiếp tục nói: “Lâm Thịnh Chi, ngươi độc chết cả nhà Nhiếp gia, nhốt Nhiếp Chính suốt năm năm, dùng hết các loại khổ hình buộc hắn giao ra Nhiếp gia đao. Nhiếp gia tiểu tử đúng là con hán tử, bị ngươi tra tấn đến người không ra người quỷ không ra quỷ cũng đánh chết không nói. Sau đến hắn bị thân sinh nhi tử của ngươi cứu ra hang quỷ, ngươi đê tiện dùng thân phận minh chủ lường gạt võ lâm, cấu kết Phan Linh Tước đuổi giết Nhiếp Chính, ngay cả thân sinh nhi tử đều không buông tha, thậm chí ngầm đồng ý Phan Linh Tước đối với đứa bé kia vận dụng đại hình. Nếu không phải ông trời cúi xuống thương xót, đứa bé kia gặp được Diệp Địch bị ngươi bức điên lưu lạc bên ngoài, không chỉ đứa bé kia sẽ chết, dù là Diệp Địch cũng sống không được.”
“Lâm minh chủ! Hắn nói là sự thật sao? !”
“Lâm minh chủ! Đây là chuyện thế nào!”
Mọi người đều chất vấn Lâm Thịnh Chi từ nãy một câu cũng không nói, mà ngay cả phương trượng Thiếu Lâm tự, đạo trưởng Nga Mi phái cùng chưởng môn Võ Đang đều chất vấn Lâm Thịnh Chi, làm cho hắn nói ra chân tướng. Lúc trước lời đồn Lâm Thịnh Chi độc chết Nhiếp gia đã huyên náo vô cùng, hiện tại ngay cả Phàm Cốt đều nói như thế, mọi người rất khó không tin .
Lâm Thịnh Chi cắn răng ra tiếng: “Ngươi nói ngươi là Phàm Cốt, người nào có thể làm chứng? Ngươi nói ta độc chết cả nhà Nhiếp gia, nhốt Nhiếp Chính, lại có người nào có thể làm chứng? Hoặc là ngươi xuất ra Nhiếp Chính làm cho hắn giáp mặt cùng ta đối chứng. Nếu ngươi lấy không ra chứng cớ, thì chớ có trách ta không tôn lão!”
“Hừ, ngươi đương nhiên dám nói như thế.” Phàm Cốt đã sớm liệu đến, hắn nhướng nhướng lông mày, buộc chặt đao trong tay, “Ngươi đã nói ta oan uổng ngươi, được, vậy Nhiếp gia đao này ngươi cũng không nên nhớ thương mới phải. Thanh đao này là sau khi Nhiếp Chính gặp được ta liền giao cho ta, ta đối với ngoạn ý này không có hứng thú, các ngươi ai muốn lấy thì lên đi thôi.”
Nói xong, Phàm Cốt đem đao quăng ra ngoài. Đám người rối loạn, mọi người trước đó còn chất vấn Lâm Thịnh Chi nay gần như toàn bộ cao cao nhảy dựng lên, muốn tiếp được cây đao kia.
“A!”
Ngón tay người mới vừa đụng tới đao đã bị tên còn lại chặt đứt cả bàn, huyết thủy văng lên mặt người chung quanh, có người gầm lên: “Lâm minh chủ! Ngươi đây là ý gì!”
Chặt chẽ cầm thanh đao, Lâm Thịnh Chi âm trắc trắc mà nhìn mọi người nói: “Đao này, là của ta.”
Lúc này, mọi người mới tin tưởng mình bị lừa, phương trượng Thiếu Lâm tự rống giận: “Lâm Thịnh Chi! Quả thật là ngươi độc chết Nhiếp gia! Ngươi thế nhưng lừa chúng ta!”
Chuyện tới tình trạng này, Lâm Thịnh Chi cũng lười giả vờ giả vịt , kiếm trong tay trực tiếp chém ra.
“Hắn lừa chúng ta, hại chết nhiều huynh đệ của chúng ta như vậy! Mọi người giết hắn!” Mọi người bị lừa đều phản chiến, trong lúc nhất thời, trên sườn núi đánh thành một đoàn. võ công Lâm Thịnh Chi rất quỷ dị, chưởng môn nhân của tam đại môn phái cùng nhau vây công đều không phải là đối thủ của hắn.
Bất quá Phàm Cốt còn cảm thấy chưa đủ náo nhiệt, tiếp tục dùng thiên lý truyền âm nói: “Lâm Thịnh Chi đã luyện Hải phách chân kinh, các ngươi nhanh trốn đi. Côn Sơn phái giáo chúng, còn có thê nhi của hắn đều là bị hắn giết. Hắn hiện tại chính là Qủy Khốc Tiếu thứ hai.”
“Hôm nay một tên cũng đừng hòng chạy!”
Lâm Thịnh Chi bạo a một tiếng, kiếm trong tay chặt đứt cổ Trụ trì Thiếu Lâm tự.
“Giết hắn! Không giết hắn chúng ta một người cũng đừng muốn sống!”
Thiếu Lâm tự phương trượng vừa chết, tất cả mọi người liều mạng. Phan Linh Tước không hề cử động, gã cẩn thận quan sát địa hình, mang người của chính mình lặng lẽ rời khỏi trận chiến, theo một con đường nhỏ khác lên núi. Phàm Cốt đem hết thảy đều xem ở trong mắt, hắn quay đầu hướng một phía nhìn thoáng qua, trong lòng lạnh nhạt nói: đây chính là tự ngươi đưa lên cửa.
Hải phách chân kinh của Lâm Thịnh Chi bất quá là mảnh tàn trang, công phu lại gần như không người có thể địch . Nga Mi đạo trưởng cùng Võ Đang chưởng môn đều bị hắn làm trọng thương, những người khác thì không cần phải nói . Bất quá hỗn loạn này còn chưa đạt được mức mà Phàm Cốt muốn, hắn ôm lấy cái rương bên chân, nâng cao, không chút nào áy náy nói: “Lâm Thịnh Chi, ta đã quên nói cho ngươi biết, Nhiếp gia đao hiện tại bất quá là thanh phế đao, Hải phách chân kinh ở trong này.”
Lâm Thịnh Chi mạnh xoay người, phản thủ một kiếm đâm chết một tên, hai mắt nhìn chăm chú trứ Phàm Cốt gần như muốn đem đối phương băm thành thịt vụn. Hải phách chân kinh, Hải phách chân kinh mà hắn tìm nhiều năm như thế lập tức sẽ tới tay . Nhưng những kẻ này đáng chết!
“Một kẻ không lưu lại!”
Hướng thủ hạ của mình hô to một tiếng, Lâm Thịnh Chi hướng đỉnh núi phi thân mà đi, hắn nhất định phải có được Hải phách chân kinh!
“Lâm Thịnh Chi, có bản lĩnh ngươi lấy đi.”
“Không cần!”
Trong tiếng kêu sợ hãi của Lâm Thịnh Chi, Phàm Cốt mạnh tung lên rương sắt, trang sách rải rác tựa như một phiến bông tuyết, theo gió phiêu tán.
“Được Hải phách chân kinh, có thể thiên hạ vô địch, một tên Lâm Thịnh Chi thì tính là gì?”
Thật như đánh trúng người trong mộng, giang hồ nhân sĩ đuổi giết Lâm Thịnh Chi lập tức xoay người đi tranh giành trang sách Hải phách chân kinh.
“Đó là của ta! Ai cũng đừng hòng chạm vào!”
Trong mắt Lâm Thịnh Chi chỉ có Hải phách chân kinh, bất luận một người đụng tới nhất định phải chết. Cười lạnh nhìn Lâm Thịnh Chi như điên chém giết đám người giang hồ, Phàm Cốt xoay người rời đi, đi tìm Phương Du.
Phan Linh Tước thật vất vả mò vào cốc cũng gặp phiền toái. Tước điểu mang gã lại đây, nhưng trừ bỏ mấy gian nhà gỗ bị thiêu hủy ra, một người sống gã cũng chưa gặp. Ngay khi gã tức giận nắm đến một con Tước điểu cho hả giận, gã tinh tường nghe được Phàm Cốt đem Hải phách chân kinh cho Lâm Thịnh Chi. Lo lắng Lâm Thịnh Chi độc chiếm Hải phách chân kinh, Phan Linh Tước cũng không tìm Nhiếp Chính , mang người liền đuổi trở về. Thế nhưng mới vừa vào hậu sơn, đã bị một người ngăn cản đường đi.
“Tiểu tử, có người muốn một thứ của ngươi.”
“Ngươi là ai?”
Nhận ra đối phương chính là lão giả cứu Lam Vô Nguyệt, Phan Linh Tước giật giật môi, Tước điểu hót kêu.
Đối phương vuốt vuốt râu, rất phức tạp nói: “Trước kia bọn họ gọi ta Quỷ Khốc Tiếu, hiện tại sao, ta cũng không biết bọn họ gọi ta cái gì.”
“Ngươi là Quỷ Khốc Tiếu?”
Phan Linh Tước cảm thấy căng thẳng, lần đầu tiên cảm giác được khẩn trương. Nhanh chóng lui về sau vài bước, gã phát ra chỉ lệnh. Mấy chục con Tước điểu lập tức bay hướng đến Phương Du.
“Dựa vào chim chóc đánh nhau thật sự là uất ức a.”
Làm như không thấy đám Tước điểu hướng hắn bay tới, chưởng phong Phương Du thẳng đến Phan Linh Tước mà đi. Chuyện khiến Phan Linh Tước hoảng hốt đã xảy ra, Tước điểu còn chưa có tới gần thì một đám lại đột nhiên kêu thảm thiết vài tiếng rồi ngã xuống đất. Còn chưa chờ gã tiếp tục phát lệnh, Phương Du đã đến trước mặt. Tại Phàm cốc này, không đến phiên người khác kiêu ngạo.
Hiểm hiểm tránh đi, ánh mắt Phan Linh Tước đổi lại đổi, Hải phách chân kinh trong cơ thể bắt đầu phát lực. Phương Du từng tu luyện qua Hải phách chân kinh vừa nhìn thấy ánh mắt của gã liền biết là chuyện gì. Tuy nói Phương Du đã phế đi công lực Hải phách chân kinh, nhưng Phan Linh Tước chỉ luyện vài tờ kia sao có thể cùng Quỷ Khốc Tiếu so sánh, dù là Lâm Thịnh Chi đụng phải Quỷ Khốc Tiếu cũng phải đi đường vòng. Phan Linh Tước còn chưa có động tác, Phương Du đã biết gã muốn xuất ra cái gì, hắn vì tìm kiếm Phàm Cốt mà khổ luyện khinh công lại khiến chưởng phong của Phan Linh Tước mấy lần thất bại.
“Tiểu tử, ác giả ác báo, ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Phan Linh Tước chỉ cảm thấy cánh tay phải chợt lạnh, có cái gì phun ở trên mặt của mình. Khi gã thấy rõ ràng là chuyện gì, âm thanh của gã trở nên thảm thiết: “A a a a! ! Cánh tay của ta! Cánh tay của ta! A a a a! !”
“Không cần lại nhớ thương Lam tiểu tử nhà ta, y đã có người trong lòng .”
Lại là một đao, Phan Linh Tước không thể tin được nhìn hạ thân huyết nhục mơ hồ của mình, chết sống nghĩ không rõ đối phương hạ thủ thế nào.
“A a a a a! ! !”
Bắt được “Thứ” mình muốn lấy, Phương Du không có ham chiến mà là nhanh chóng đi khỏi. Người đang tu luyện Hải phách chân kinh sau khi tâm tính đại biến sẽ phá lệ đáng sợ, Phan Linh Tước còn chưa có lĩnh ngộ đến yếu lĩnh của Hải phách chân kinh, cho nên mới làm hắn đắc thủ, gã cứ như thế mà phát cuồng thì Hải phách chân kinh sẽ hoàn toàn xâm chiếm ý thức, đến lúc đó mới chạy thì đã chậm.
Quả nhiên, Phương Du mới vừa chạy đi không quá xa, phía sau liền truyền đến tiếng rống giận bất đồng với dĩ vãng của Phan Linh Tước: “Ta muốn làm thịt ngươi! Ta muốn đem ngươi nấu thành thịt canh!” Phương Du dưới chân tăng lực, ngửa đầu nhìn không trung, hắn nghe được tiếng ưng đề.
“Phương Du! Bên này!” Xa xa có người gọi hắn.
Tập trung nhìn vào, dĩ nhiên là sư huynh, Phương Du vừa chạy vừa gọi: “Sư huynh! Ngươi đi mau! Con chim sẻ kia điên rồi, sẽ thực sự khó đối phó.”
Phan Linh Tước đang phát cuồng lực chân đúng là hơn bình thường mấy lần, chỉ thấy gã đầy người là huyết cuộn gió điên cuồng đuổi theo, cách Phương Du càng ngày càng gần, ánh mắt đều biến thành hai viên hồng nhục cầu.
Phàm Cốt không có đi trước, hắn hướng Phan Linh Tước xuất ra một hòn đá ngăn cản thế công của gã, sau khi Phương Du đi vào bên cạnh hắn, hắn ôm lấy tay Phương Du mang lão chạy về hướng đã an bài tốt.
“Sư huynh, ngươi mang cái này đi, ta dẫn dắt gã rời đi.” Phương Du bắt lấy túi vải nhuốm đầy máu trong tay nhét vào tay Phàm Cốt. Phàm Cốt một tay tiếp nhận, tay kia nắm Phương Du lại chặt hơn.
“Đừng nói, chạy mau!”
“Ta muốn giết ngươi! Giết ngươi!”
Phía sau Ác quỷ đuổi dần tới gần, đỉnh đầu con ưng đang gắt gao theo bọn họ, Phàm Cốt xoay người đem túi vải đánh qua: “Này đúng là vật của ngươi, mau nhặt trở về gắn lên đi.”
Ánh mắt Phan Linh Tước đổi đổi, nhảy lên tiếp được túi vải vội vàng mở ra, bên trong là cánh tay phải còn có nam căn máu chảy đầm đìa của gã. Tay trái Phan Linh Tước tức giận đến phát run, nắm chặt túi vải, gã hét lớn một tiếng: “Các ngươi ai cũng đừng muốn sống đi khỏi!” Tiếng tiếu vang lên, nhóm Tước điểu toàn bộ nghe lệnh.
“Sư huynh! Ngươi đi mau!”
“Vô nghĩa!”
Phàm Cốt ngược lại càng nắm chặt tay Phương Du, mặc kệ tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần. Chưởng phong hỗn loạn huyết tinh hướng hai người đánh úp lại, Phàm Cốt cùng Phương Du cách bốn mươi năm sau lại một lần nữa cộng đồng đối mặt địch nhân. Hai tay đang nắm đồng thời buông ra, Phàm Cốt nhảy lên không trung đánh cái nhào lộn dừng ở phía sau Phương Du, Phương Du phản thủ bắt lấy hai tay Phàm Cốt, tiếp đó mạnh vung lên, thân thể Phàm Cốt tung cao, hai chân thật mạnh đá vào trên người Phan Linh Tước. Không để cho gã có cơ hội phản kích, Phàm Cốt ngay sau khi chân rơi xuống đất liền khom người, Phương Du giẫm lên trên lưng hắn đánh ra song chưởng.
“Oanh!”
Lá cây bay tán loạn.
Tiếp được thân thể Phương Du bị Phan Linh Tước bức lui, Phàm Cốt nhanh chóng ở trong miệng lão uy vào một viên dược. Bên kia Phan Linh Tước cũng không sống khá giả, gã bị trọng thương, lại một bàn tay tiếp được Phương Du đem hết toàn lực tung một kích, lúc này gã ngã ngồi dưới đất nửa ngày cũng chưa đứng lên. Kế hoạch lúc ban đầu của Phàm Cốt chính là lưu Phan Linh Tước, hắn nửa ôm lấy Phương Du, mang lão tiếp tục hướng về nhai cốc ở hậu sơn rất nhanh mà đi.
Một đầu khác, trên sườn núi, một người cuối cùng nắm thật chặt Hải phách chân kinh trong tay không cam lòng nuốt xuống một hơi cuối cùng. Chém đứt tay người nọ, cạy mở đầu ngón tay gã, lấy ra tàn trang, Lâm Thịnh Chi vui sướng mà nhìn tờ giấy dính đầy huyết thủy, sau đó mới như bảo bối mà cất vào trong vạt áo. Đầy khắp thi thể, tràn ngập tàn trang còn chưa kịp nhặt lên, bất quá Lâm Thịnh Chi không lo lắng, bởi vì những kẻ sẽ cùng hắn tranh đoạt đều bị giết , dù là thủ hạ của mình.
“Ha hả… Ha ha ha… Ha ha ha ha ha…”
Tiếng cười điên cuồng vang vọng toàn bộ núi rừng, từ nay về sau, hắn chính là đệ nhất nhân võ lâm thế gian này! Ha ha ha ha… Dù là người ngồi ở ngai vàng kia, có một ngày cũng phải nghe hắn. Ha ha, ha ha ha ha…
Chậm rãi xoay người, Lâm Thịnh Chi nhìn về phía trên, trong mắt thị sát càng đậm, lão bất tử kia, vẫn là quay về địa phủ ở đi. Đem trang sách có thể nhìn thấy toàn bộ nhặt lên cất kỹ, thân hình Lâm Thịnh Chi rất nhanh liền biến mất ở đỉnh núi. Không có tốn quá nhiều công phu, Lâm Thịnh Chi theo tiếng kêu đáng sợ của Phan Linh Tước nghe ra lão già kia ở nơi nào, hắn rất nhanh hướng nơi đó đuổi theo qua. Rất nhanh, hắn liền thấy được hai cái người đầu bạc, bất quá không có nhìn thấy Phan Linh Tước.
Lâm Thịnh Chi không cần chết sống của Phan Linh Tước, cũng không cần hai lão già kia tên nào mới là Phàm Cốt, dù sao một kẻ hắn cũng sẽ không lưu. Mắt thấy sẽ đến vách đá , Phàm Cốt phát hiện Lâm Thịnh Chi. Hắn lấy ra bình Túy sinh mộng tử mà Diệp Địch cho hắn, mở nắp, trực tiếp ném ra ngoài. Cách hắc nhai còn có một bước xa, Phàm Cốt hướng Lâm Thịnh Chi nói: “Chi ma thối, chúng ta đi .” Tiếp theo, hai tay của hắn ôm chặt Phương Du, cùng nhảy xuống.
Gắt gao che mũi ngừng thở, Lâm Thịnh Chi cấp tốc lui về sau tránh khỏi độc phấn. Tha một vòng đi vào nơi Phàm Cốt biến mất, Lâm Thịnh Chi nhíu mày, là một vách núi đen, chẳng lẽ bọn họ nhảy xuống vực ? Kiêng kị độc dược của Phàm Cốt, lại nghe được tiếng quỷ rên của Phan Linh Tước, Lâm Thịnh Chi đã có được Hải phách chân kinh quyết định mặc kệ lão già kia có chết hay không, hắn trước tạm thời lưu lại mệnh bọn họ. Đợi sau khi hắn công đại viên mãn, còn sợ mấy kẻ đó sẽ nhấc lên sóng gió gì sao?
Nghĩ như vậy, Lâm Thịnh Chi ngay sắp không còn nín thở được liền ly khai nơi tràn ngập độc dược, sau đó ở bên một khối ao tìm được Phan Linh Tước đã phát cuồng. Hèn mọn mà liếc mắt nhìn gia khỏa được việc không đủ bại sự có thừa một cái, Lâm Thịnh Chi nắm lên kẻ đang ôm cánh tay cụt cùng nam căn của mình la to, ly khai Phàm cốc.
>>Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.