“Khách quan, trà của ngài đây.” Một thiếu niên choai choai bưng hồ trà, khập khiễng mà rót cho Trần Nhan Linh.
Trần Nhan Linh cho thiếu niên một thỏi bạc lớn, giá trị cao hơn tiền trà rất nhiều.
Thiếu niên nhận bạc, nói: “Khách quan ngài chờ một lát, ta thối tiền.”
“Không cần thối tiền, còn dư cho ngươi chữa bệnh.”
Đối với người tu tiên, tiền bạc là vật ngoài thân, tiền tệ lưu thông trong Tu Tiên giới là linh thạch, nhưng tới thế tục đương nhiên không thể không dùng tiền tệ của phàm nhân. Một khối linh thạch có thể đổi rất nhiều bạc, Trần Nhan Linh không thiếu tiền.
Thiếu niên ngượng ngùng xoắn xít không chịu thu.
Trần Nhan Linh hỏi mới biết thì ra hôm qua cũng có một đám người tới tiệm thưởng tiền cho thiếu niên, giây tiếp theo liền đùa giỡn a tỷ hắn, hắn xông lên ngăn trở lại bị đánh gãy chân, a tỷ cũng bị người ta mang đi.
Trần Nhan Linh kêu hắn nhận lấy, dò hỏi hắn diện mạo đám người kia, thiếu niên cười khổ nói: “Khách quan ngài vẫn là thôi đi, những người đó là thủ vệ quân Chử gia, chuyên phụ trách an ninh bí cảnh thí luyện, ngàn vạn không thể trêu chọc. Nghe nói Đại tiểu thư Chử gia đã là Hóa Thần kỳ, còn nhậm chức Đại đệ tử thủ tịch Vô Uyên môn, thế lực Chử gia hiện giờ như mặt trời ban trưa, bá tánh tầm thường chúng ta nếu là có chút chống đối, vậy chính là tự tìm đường chết.”
Đại tiểu thư Chử gia? Còn không phải là Chử Giáng sao? Chử Giáng khi nào lên làm Đại đệ tử thủ tịch?
Nhưng ngẫm lại cũng bình thường, nàng giờ là cái phản đồ, chức Đại đệ tử thủ tịch lại bỏ trống. Thính Phù lúc trước muốn an bài Chử Hoài vào vị trí này, nhưng Chử Hoài ngay cả xếp hạng tiền tam cũng không giành được. Thính Phù vì Chử Hoài tính toán nhiều như vậy, hẳn là có giao dịch với gia chủ Chử gia. Nếu Chử Hoài không được, Chử Giáng cũng là người Chử gia, đẩy nàng lên ngồi vị trí này cũng thích hợp.
Chỉ là không ngờ người Chử gia lại càn rỡ như thế, chẳng biết Chử Giáng có biết mấy chuyện bọn chó săn trong nhà nàng làm ra hay không.
Đáng ra Trần Nhan Linh biết kẻ gây sự là người Chử gia, không cần phải vì một quán trà qua đường mà chọc phiền toái. Nàng tuy không e ngại Chử gia, nhưng bại lộ thân phận chắc chắn sẽ bất lợi với mục đích của nàng.
Nhưng con người đôi khi thật sự rất kỳ quái, cứ thích “xen vào việc người khác”.
Vào thành rồi, đâu đâu cũng thấy được thủ vệ quân Chử gia, một đám mặc khôi giáp đen, cầm trường mâu đoản kiếm, nghiêm túc làm việc.
Quán trà nhỏ nằm trên con đường nhất định phải đi qua nếu muốn vào thành, bọn thủ vệ đi lại trên đường này hẳn chỉ có quân tuần tra, Trần Nhan Linh muốn tìm quân tuần tra dễ như trở bàn tay.
Quân tuần tra phân thành ba loại, một loại là quân ở ngoài thành, một loại là quân ở Hắc Hồ, còn lại là ở trong thành.
Hai loại sau đều canh gác một nơi cố định, không được tự tiện rời đi, Trần Nhan Linh liền suy đoán là loại thứ nhất.
Nhánh quân này cũng dễ tìm, nàng chỉ cần dạo quanh vùng ngoại ô là thấy được rất nhiều đội tuần tra.
Trần Nhan Linh ẩn núp gần đó, bám theo một tiểu đội vào đại bản doanh của bọn họ.
Bọn họ đóng quân trên một mảnh đất hoang cách thành khoảng trăm dặm. Khói bếp bốc lên, lúc này đúng là giờ cơm, đa số quân tuần tra đã trở về báo cáo.
Trần Nhan Linh ở trên không nhìn xuống toàn bộ đại bản doanh quân tuần tra, phát hiện phía tây doanh địa có mấy lều trại thật lớn nhưng lại rách nát, thủ vệ bên cạnh chỉ có hai ba người, hơn nữa tinh thần cũng không tốt bao nhiêu, vô cùng uể oải, ngáp liên miên.
Còn thấy được thường thường có người tiến vào lều trại, sau đó bên trong liền truyền ra tiếng nữ tử cầu cứu.
Đây là lều quân kỹ?
Nhưng nếu là quân kỹ, sao lại kêu cứu?
Trần Nhan Linh dùng phù ẩn thân, tuy rằng thời gian tác dụng không dài, nhưng cũng đủ để nàng tiến vào lều trại.
Trong lều trại nhốt rất nhiều nữ tử trẻ tuổi, ai cũng áo rách quần manh, trên người vết thương chồng chất, khóc rên thảm thiết. Trần Nhan Linh không biết mặt tỷ tỷ của thiếu niên trong quán trà, nhưng hẳn nàng cũng ở đây.
Trong lều còn có ba tên lính, hai tên cởi quần, bắt lấy mấy nữ tử muốn làm chuyện đáng khinh.
Trần Nhan Linh lập tức hiện thân, tay vừa vung ma khí liền tràn ngập. Ma khí tựa như vô số cánh tay, nháy mắt bóp lấy cổ ba tên lính, nhấc bọn hắn lên không trung.
Cổ bị Trần Nhan Linh bóp thật chặt, bọn hắn không thể nói chuyện, hai chân không ngừng run rẩy, đôi tay muốn gỡ ra khí đen trên cổ mình nhưng dù cố thế nào cũng không thể bắt được nó.
Các nữ tử thấy cảnh này, sợ tới mức túm tụm với nhau, nhưng lại không dám kêu cứu, lỡ như luồng khí đen chung quanh Trần Nhan Linh có bay tới tóm lấy các nàng thì sao.
Trần Nhan Linh buông một nam tử, tiến đến trước mặt hắn lạnh giọng hỏi: “Các ngươi bắt nhiều nữ nhân như vậy để làm gì?”
“Làm quân… kỹ.” Nam nhân kia liều mạng ho khan, giương mắt trộm liếc mắt Trần Nhan Linh, nhân lúc nàng không chú ý định há mồm kêu cứu.
Không ngờ một sợi khí đen tựa lợi kiếm lập tức đâm xuyên cổ họng hắn, hắn thậm chí chưa kịp hô một chữ.
Trần Nhan Linh tùy ý khí đen ăn mòn nam nhân kia, xoay qua hỏi một người khác: “Các ngươi bắt nhiều nữ nhân như vậy làm gì?”
Tên nam nhân này sợ tới mức tè ra quần, vừa bị buông xuống liền run giọng nói: “Không biết, là bề trên lệnh cho chúng ta bắt, nói chỉ cần nữ nhân sống là được.”
“Bề trên còn sai các ngươi cưỡng hiếp bọn họ?”
“Không có, bề trên nói chỉ cần còn sống là được. Chúng ta ở trong quân không có gì vui, mới nghĩ không chơi thì uổng quá. Đại hiệp tha mạng, chúng ta không dám nữa!” Người nọ liều mạng dập đầu.
Đáng tiếc câu đại hiệp tha mạng tiếp theo còn chưa nói ra, hắn đã bị khí đen hút khô rồi.
Trần Nhan Linh lười hỏi tên thứ ba, định trực tiếp hút khô hắn, không ngờ tên này lại liều mạng giãy giụa, nhìn Trần Nhan Linh như muốn nói gì.
Nàng thả người ra, hắn lập tức mở miệng xin tha: “Đại hiệp ngài buông tha ta đi, ta chỉ là theo bọn họ vào nhìn xem, ta không muốn cưỡng hiếp các nàng!”
Hắn vừa nói vừa khóc, đột nhiên nghĩ đến cái gì: “Đúng đúng đúng! Ta nhớ ra rồi, đầu lĩnh chúng ta từng nói hình như bề trên muốn dùng mấy nữ nhân này đổi thứ gì đó.”
“Đổi gì?”
Trần Nhan Linh hứng thú hỏi.
Hắn khẩn trương gãi đầu, thời khắc mấu chốt sao lại không nghĩ ra chứ!
Trần Nhan Linh không nhiều kiên nhẫn, đang muốn động thủ, tên lính lại kêu lên.
“Ta nhớ ra rồi! Đầu lĩnh nói gia chủ muốn mấy nữ nhân này đi Vô Uyên môn!”
Trần Nhan Linh đồng tử co rụt, Vô Uyên môn?
Không đợi nàng phản ứng, tên lính muốn mở miệng hô to, nhưng khí đen tự động đâm vào họng hút khô cả người hắn.
Những khí đen này không phải hoàn toàn bị Trần Nhan Linh khống chế, mà càng giống cộng sinh với nàng.
Vô Uyên môn muốn nhiều nữ tử vô tội như vậy làm gì?
Trần Nhan Linh không nghĩ ra. Nàng cứu các nữ tử ra ngoài xong liền vào trong thành, chờ đến người Vô Uyên môn tới.
Mà trong quán trà nhỏ ngoại ô, một thiếu niên quỳ trước một nữ tử áo đen, run rẩy nói: “Tiên nhân, ta đã nói với tu sĩ kia hệt như lệnh của ngài, tỷ tỷ ta khi nào trở về?”
Nữ tử áo đen gật đầu, “Đừng lo lắng, tỷ tỷ ngươi rất nhanh sẽ về. Ngươi làm rất tốt, sau này không được nhắc tới chuyện hôm nay với bất kỳ ai.”
Thiếu niên vội dập đầu cảm tạ, không ngờ đúng lúc này một sợi khí đen trên người nữ tử vụt ra, tiến vào trong đầu thiếu niên. Ánh mắt thiếu niên lập tức ngây dại, hắn không nói gì nữa, hệt như con rối mà xoay người rời đi.
Lúc này, Chử Phong đang tu hành trong phủ Chử gia dường như nhận ra điều gì, hắn nhìn về phía quán trà ngoại ô, lại nhìn phía doanh địa quân tuần tra, nhíu mày gọi quản gia.
“Lão gia.” Quản gia cúi đầu nói.
Chử Phong hỏi: “Người tham gia thí luyện đến đông đủ chưa?”
“Bẩm chưa ạ, người Vô Uyên môn sớm nhất đêm nay đến, muộn nhất trưa mai.”
“Lúc người Vô Uyên môn đến, gọi con ta và nha đầu kia tới cho ta.”
“Vâng, lão gia.”
“Nữ tử đưa đi Vô Uyên môn chuẩn bị đủ chưa?”
Quản gia chưa kịp trả lời, một hạ nhân từ ngoài cửa tiến vào, ghé bên tai quản gia nhỏ giọng nói chuyện.
Quản gia sắc mặt trắng bệch, quỳ rạp xuống đất, “Lão gia, không xong, mấy nữ tử chuẩn bị 10 ngày nay mới bị người ma đạo cướp đi rồi.”
“Quả thế.” Chử Phong nói chuyện chưa bao giờ tươi cười, ánh mắt luôn vô cùng sắc bén. Hắn không nóng không vội, hệt như đã biết cái gì, phất tay ra hiệu quản gia lui ra.
Quản gia đi rồi, Chử Phong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Nhan Linh xen lẫn trong đám đông, tìm kiếm người Vô Uyên môn.
Chẳng qua không tìm được người Vô Uyên môn, nhưng nàng lại thấy được người Liệt Nhật tông.
Người đứng đầu chính là tân tú nổi danh của Liệt Nhật tông, hiện giờ xem ra đã tới cảnh giới Hóa Thần trung kỳ. Không ngờ chưa được bao lâu, hắn đã đột phá thần tốc như thế.
Người này tên là Vệ Minh Hàm, một tiểu tử sơn dã không có gia thế, trời xui đất khiến tiến vào Liệt Nhật tông tu hành, sau đó ngắn ngủn mấy năm thế mà lại tới Hóa Thần trung kỳ.
Thiên phú này thậm chí sắp đuổi kịp nữ chính.
Nhưng Trần Nhan Linh lại cảm thấy tu vi hắn thật cổ quái. Rõ ràng là Hóa Thần trung kỳ, nhưng Trần Nhan Linh lại cảm thấy hắn giống Nguyên Anh trung kỳ. Chênh lệch giữa hai cảnh giới này chính là sai biệt ngàn dặm.
Nói thẳng ra, hắn giống như một tu sĩ Hóa Thần kỳ giả.
Cảm giác này lúc nàng tới Hợp Thể kỳ liền càng thêm mãnh liệt. Hai lần nàng thấy hắn, lần đầu tiên chỉ cảm thấy hơi kỳ quái, lần thứ hai nàng thế mà lại có thể nhìn thấu tu vi chân thật của người này.
Đại để là tu vi nàng tăng trưởng, làm cho năng lực nhìn người của nàng càng thêm chuẩn xác. Phàm nhân không hề có linh khí, dù có cũng là số ít, còn tu sĩ thì có luồng linh khí trắng, theo tu vi tăng cao mà nó sẽ trở nên nồng đậm, mà người có khí đen, hoặc là sắp chết, hoặc chính là ma tu.
Ma tu ở Tu Tiên giới không ít, Trần Nhan Linh trên đường gặp được một hai người. Bọn họ cũng không lấy giết người làm vui, hơn nữa đa số ma tu thích độc lai độc vãng, qua lại vội vàng, Trần Nhan Linh cũng không phải vệ sĩ chính đạo gì đó, liền để mặc bọn họ.
Giờ xem ra, giữa mày Vệ Minh Hàm này ẩn ẩn có chút khí đen, hắn tuổi còn trẻ, cũng không giống người sắp chết.
Như vậy chỉ có một khả năng, khí đen này chính là ma khí.
Vô Uyên môn đứng đầu chính đạo, có người cấu kết với ma đạo, Liệt Nhật tông thánh địa kiếm tu, tân tú của môn phái là một ma tu.
Trần Nhan Linh không khỏi tặc lưỡi, ngay cả hai môn phái lớn như vậy đều như thế, vậy các môn phái thế lực lớn lớn bé bé khác chẳng phải bị càng nghiêm trọng?
Còn thêm việc Chử gia không hiểu sao lại muốn đưa cho Vô Uyên môn các nữ tử vô tội, danh môn chính phái muốn nhiều nữ tử như vậy làm cái gì?
Chỉ sợ là Chử gia cũng không thoát khỏi can hệ với ma đạo, vậy mà bọn họ còn dám gào thét muốn trừ bỏ Trần Nhan Linh tên “gian tế ma đạo” này?
- ----
Tác giả: Dù tui muộn nhưng hôm sau tui vẫn up chương mới mà.
Dany:... *Ngứa*
Mình sẽ cố ed, nhưng giờ ngoài đời mình có việc nên lịch up truyện là... không có lịch up. Duy nhất đảm bảo sẽ không drop truyện, Vương Phi bỏ 1 năm cuối cùng vẫn quay đuôi lại mần cho hết đó chứ, dù là nhờ các độc giả gọi hồn TvT.
Rồi, nói xong.
Điểm danh các Hòn Hóng Ed nào mấy bạn (tui thấy nhiều người kêu "hóng" lắm nha) =)) Đừng hóng quá, tui không muốn thành người phụ bạc đâu.