Sáu người tránh trong xe, căng thẳng cầm vũ khí, xoay lưng về nhau, tập trung tinh thần quan sát bốn phía.
Trước sau xe họ là đá tảng, trái phải là nhà cửa hàng quán hoang vu.
Từ cửa sổ những tầng lầu hai bên mơ hồ ló ra mấy cái đầu, Đổng Sinh giơ súng, Hoắc Dư Tịch duỗi tay cản anh lại.
Người trên lầu thấy bọn họ trốn riết không ra, lục tục ném xuống thật nhiều đá đập vào xe.
Nhưng đây là xe quân dụng, không chỉ chống đạn còn kháng va chạm, ngay cả tường cũng dám đâm, chỉ mấy cục đá thật không đáng sợ.
Chẳng qua, tiếng đá liên tục đập lên nắp và cửa sổ xe vang ong ong khiến mọi người khó nén kinh hoàng.
Không bao lâu, người trên lầu dừng ném đá. Khoảng chừng hai mươi mấy người cầm đao côn gậy gộc xuất hiện ở lầu một, nhanh chóng chạy lại vây quanh xe Jeep.
Người cầm đầu là một gã đàn ông khuôn mặt gầy ốm, râu quai nón rậm rạp, trên cằm có vết sẹo chếch qua khóe miệng, cao 1 mét 8 mấy, trông rất tháo vác. Cằm sẹo hất đầu, lập tức có một tên mặt chuột tai khỉ tiến lên muốn kéo cửa xe.
Mặt chuột kéo vài lần không ra, mấy tên thanh tráng bèn cầm côn sắt điên cuồng đánh lên thân xe.
“Mở cửa! Bằng không đập nát xe tụi mày!”
Đổng Sinh vẫn luôn đề súng, mồ hôi trên trán chảy xuống má anh: “Làm sao bây giờ? Ra ngoài liều mạng với họ?”
Trình Dương Minh nhíu mày: “Đừng xúc động, bọn họ người đông thế mạnh, chúng ta chỉ có sáu người, hơn nữa nhắm súng chẳng ra sao, xử mấy con zombie không đầu óc còn được, muốn đối phó đám người hành động nhanh nhẹn này thì không chắc.”
Cậu nói không sai, bọn họ đều là người thường chưa được huấn luyện, zombie không sợ chết không sợ đau đớn, thấy người liền nhào tới, đường hành tẩu vô cùng rõ ràng, chỉ cần bắn thêm mấy phát liền nhắm trúng đầu, nhưng người sống thì khác.
Sáu người nôn nóng thương lượng đối sách, đám bên ngoài cũng thật gấp.
Cằm sẹo mắt như lửa đốt, giọng dày nặng hô lớn: “Người trong xe nghe đây, chỉ cần các người giao đồ ăn ra, chúng ta lập tức thả các người đi!”
Đồ ăn? Bọn họ đây là gặp phải cướp đường?
Sáu người nhìn nhau, đều lắc đầu. Bọn họ tới tìm dầu, chỉ mang đủ đồ ăn một ngày cho sáu người, nói thì tưởng nhiều, nhưng thật ra chỉ là mấy thanh chocolate mà thôi. Phần lớn đồ ăn đều ở trên xe bus, do người phụ trách phân phát đồ canh giữ.
“Chúng ta giao đồ ra bọn họ thật sự thả chúng ta đi?” Hứa Thiến hỏi.
Trần Nhan Linh nhìn tên đầu lĩnh qua cửa kính xe. Lệ khí giữa mày hắn rất giống một tướng lãnh nhỏ giết người vô số trong thế giới thứ nhất, đó là lệ khí chỉ có trải qua rất nhiều sinh tử mới tạo thành, không thể che dấu, nàng cười lạnh một tiếng: “Có lẽ bọn họ chịu, nhưng người kia tuyệt đối sẽ không.”
Họng súng Trần Nhan Linh chỉ thẳng cằm sẹo.
Hốc mắt cằm sẹo hãm sâu, lông mày rậm rạp, ánh mắt âm u, người bị hắn nhìn chằm chằm liền cảm thấy không rét mà run.
“Vậy chúng ta liều mạng với họ đi. Chúng ta có súng, sợ cái gì!”
Đổng Sinh bực bội nói.
Tên mặt chuột bên ngoài chạy đến bên cằm sẹo báo cáo: “Anh Lý, hình như bọn họ có súng, vừa rồi có anh em thấy thằng cao to bên trong giơ lên.”
“Súng?” Cằm sẹo nhếch khóe miệng, hai mắt híp lại, “Súng gì?”
Mặt chuột gãi gãi đầu: “Không thấy rõ, nhưng khá dài, hẳn là súng trường gì đó.”
Ánh mắt cằm sẹo ám trầm, súng trường? Đội sinh tồn của hắn chỉ có duy nhất một khẩu súng lục hắn đeo bên hông, cũng nhờ nó mà hắn có thể lên làm đại ca cái đội ngũ này.
Súng của tên cao to kia, hắn nhất định phải đoạt được.
Hai mươi mấy người này tuy thoạt nhìn thế tới ồ ạt, nhưng có người thấy Đổng Sinh cầm súng, một truyền mười, mọi người bắt đầu chần chừ. Bọn họ đều thân thể phàm thai, không phải vai chính trong phim ảnh, sao dám đối đầu với súng chứ? Chưa nói bị bắn trúng yếu hại chết tại chỗ, dù là trúng bộ phận không quan trọng, lỡ miệng vết thương bị nhiễm trùng hoặc cầm máu không tốt, ở tận thế chính là muốn mạng bọn họ, giờ không phải cái thời chỉ phát sốt một cái liền có thể tự mình khỏe lại.
Mặt chuột đương nhiên cũng sợ, không dám chủ động đi đập xe nữa.
Cằm sẹo khinh thường nhìn hắn, đi tới bên xe, gõ gõ cửa kính.
“Mấy anh em ngồi trong xe không chán sao? Chẳng thà ra đây tâm sự với chúng tôi. Cứ háo nhau như vậy thật là vô bổ, đúng không nào?”
Trần Nhan Linh thấy được sự chùn bước trong mắt đám đàn ông, nhếch khóe miệng, nhìn tên cằm sẹo ngoài xe, sau đó mặt không đổi sắc nhỏ giọng nói: “Bọn họ cũng sợ chúng ta, vậy chúng ta cứ nói chuyện với họ. Lát nữa nếu tớ ngáp, mọi người lập tức nổ súng.”
Cả nhóm gật đầu.
Trần Nhan Linh mở cửa xe, đi ra trước tiên.
Nàng mới vừa bước ra một chân, bên ngoài liền vang lên vài tiếng trêu đùa ghê tởm.
“Ố, cô em này hăng lắm đâu!”
“Quá đúng, nhìn là thấy sướng rồi!”
“Đám người này còn có hàng ngon như vậy, quả là biết hưởng thụ mà!”
Trần Nhan Linh lấy súng của mình ra, tươi cười nhìn mấy tên đàn ông đang huýt sáo nói bậy kia: “Hưởng thụ cái gì? Khoái cảm giết người sao?”
Mấy tên kia nháy mắt câm miệng, súng này nhìn hàng thật giá thật, làm bộ phận nào đó của bọn hắn nháy mắt hành quân lặng lẽ.
Ngay sau đó, Trình Dương Minh bước xuống từ hàng ghế trên, sáu lần lượt đi ra.
Đám tên mặt chuột chòng chọc nhìn tới mắt sắp lọt ra ngoài. Nhan sắc của nam nữ chính không cần phải nói, đương nhiên 10 trên 10. Hoắc Dư Tịch giống nữ chính, cũng khiến cho một đám hít hà. Đổng Sinh tuy đeo kính, nhưng khuôn mặt kiên nghị, đường cong cứng rắn đầu nam tính. Hứa Thiến thuộc loại đẹp nhu hòa, nhưng dáng vẻ cô cầm súng thì không dịu dàng như vậy, tạo một loại mỹ cảm trái ngược độc đáo. Đặc biệt là Trần Nhan Linh, rõ ràng là một nữ sinh thật xinh xắn đáng yêu, nhưng ánh mắt sao lại khiến bọn hắn cảm thấy lưng ớn lạnh chứ?
Quan trọng nhất chính là, sáu người đều cầm súng, trang bị hoàn mỹ, mặc đồ tác chiến màu đen cực có tính xâm lược. Cả đám đều chân dài, nhìn không ra chút thịt thừa. Dù mấy người Trần Nhan Linh bề ngoài chẳng ra gì, chỉ khí thế đã đủ áp đảo đám đàn ông bọn hắn, suốt ngày đầu bù tóc rối, mùi hôi bay đầy trời, ăn uống tiêu tiểu đều cùng một chỗ.
Ban đầu bọn hắn chỉ thấy súng trong tay Đổng Sinh, tưởng rằng chỉ mình Đổng Sinh có thương, thậm chí suy đoán Đổng Sinh là đầu lĩnh tiểu đội này. Ai mà ngờ, toàn bộ sáu người đều có súng.
Mặt chuột xoay chuyển tròng mắt thật mau, nhìn một vòng hết các tuyến đường chạy trốn xung quanh.
Động tác của hắn lọt vào mắt cằm sẹo và tất cả mọi người. Trần Nhan Linh khinh thường nhếch khóe miệng cười một tiếng, hơn hai mươi tên đàn ông, mỗi người thoạt nhìn đều thật hung hãn, kết quả không một ai có gan.
Tên cằm sẹo giờ xanh cả mặt, nhưng tốt xấu cũng là người từng trải, hắn nhanh chóng tươi cười: “Người anh em, trang bị của nhóm mấy cậu thật là đầy đủ.”
Hắn nói với Đổng Sinh, Đổng Sinh là thoạt nhìn thành thục, hơn nữa khổ người lớn nhất, lại là một trong hai nam giới.
Đổng Sinh liếc hắn một cái, không đáp lời, mà nhìn về phía Trần Nhan Linh.
Trần Nhan Linh cười gật đầu: “Vị này cảm thấy hứng thú với trang bị của chúng tôi? Phí tâm phí lực mời chúng tôi dừng xe như vậy, thật là không dễ dàng nha.”
Cằm sẹo thấp giọng cười vài tiếng, nghiêng đầu nhìn Trần Nhan Linh. Hắn thật đúng là không ngờ, Đổng Sinh thế mà lại hành sự theo sắc mặt cô gái diện mạo điềm mỹ này: “Mỹ nữ, chúng tôi chỉ muốn làm quen chút thôi, mời mấy cô cậu xuống xe tâm sự, giao lưu chút tâm đắc sinh tồn thời tận thế.”
Thấy được trang bị của đoàn người, cằm sẹo không muốn chỉ cướp mỗi tý đồ ăn liền xong việc.
Trần Nhan Linh thành thạo phát huy tài nói bừa, thoải mái nói chuyện một hồi với cằm sẹo.
Cằm sẹo mời chào bọn họ, ý hắn là: Chúng tôi có quân số, mấy người có súng, sao không hợp tác làm đại sự?
Trần Nhan Linh “vui vẻ” đồng ý, nàng ra vẻ “wow mấy người tới thật kịp thời”, tuy chưa chắc lừa được cằm sẹo, nhưng lừa đám thuộc hạ của hắn lỗ mãng thì dư sức.
Chẳng qua dù sáu người có súng, nhưng những ánh mắt dơ bẩn kia vẫn làm mấy cô gái cảm thấy khó chịu.
Đổng Sinh và Trình Dương Minh theo bản năng vây hai bên bốn cô gái, nhưng vẫn không ngăn được tầm mắt như sói đói của đám người này.
Trần Nhan Linh nói bọn họ từ thành phố C tới đầu nhập liên minh người sống sót. Sáu người nhiều lần trải qua trăm cay ngàn đắng mới đến được thành phố N, giờ đã hết đồ ăn.
Cằm sẹo hỏi bọn họ lấy trang bị từ đâu, Trần Nhan Linh lộ vẻ khó xử, thoái thác mấy phen.
Cằm sẹo liền mời họ đến căn cứ của mình nghỉ ngơi, từ đây mọi người chính là người một nhà.
Sáu người hoàn toàn bị vây quanh giữa hai mươi mấy tên đàn ông, muốn chạy cần phải mở đường, hiện giờ đương nhiên không phải lúc thích hợp nhất.
Vì thế Trần Nhan Linh bèn đồng ý, bọn họ đi theo đám cằm sẹo đến căn cứ của hắn ta.
Xe bị để lại trên đường, nhóm người này nói gần nói xa, chính là không có giúp bọn họ dời hai phiến đá đi. Trần Nhan Linh nhìn cằm sẹo, ý vị không rõ mà cười, cằm sẹo vươn tay làm tư thế mời đi trước, hai bên đều không chịu nhượng bộ.
Cho dù mấy người Đổng Sinh biểu thị là Trần Nhan Linh cầm đầu, nhưng bọn đàn ông không mấy ai thật sự xem trọng Trần Nhan Linh, còn không phải là một con nhỏ cầm súng sao?
Chẳng qua Trần Nhan Linh cũng không giằng co với bọn hắn bao lâu, dù sao xe này cũng sắp hết nhiên liệu rồi, giờ bọn họ xé rách mặt với đám người này cũng cũng không có lời.
Hoắc Dư Tịch theo sát Trần Nhan Linh, kéo góc áo nàng, nhỏ giọng nói: “Tên kia không ý tốt.”
Trần Nhan Linh mỉm cười gật đầu, chăm chú nhìn Hoắc Dư Tịch: “Ừ, tớ cũng nhìn ra. Xin cậu tin tưởng tớ, sẽ không sao đâu. Hắn ta không ý tốt, tớ cũng không phải người tốt lành gì, ai là sói đói khó mà nói đấy.”
Đám người tên cằm sẹo gần như cướp đoạt sạch sẽ đồ ăn thành phố N, đến nay đều thông qua đánh cướp tiểu đội qua đường mà sống, nhưng gần đây đội người càng ngày càng ít, đi ngang qua chỗ bọn họ cũng càng thiếu, đội ngũ lớn như bọn họ như thật quá thiếu lương thực.
Mà mấy người Trần Nhan Linh thì ngược lại, trong xe bus phe họ chất đầy đồ ăn, thứ họ thiếu chính là dầu hỏa giúp duy trì sinh hoạt bình thường. Trên xe có ổ cắm điện, chỉ cần khởi động được xe, bọn họ liền có thể dùng thiết bị điện.
Lần này Hoắc Dư Tịch không lạnh lùng xoay đầu đi, mà lo lắng nhìn Trần Nhan Linh: "Cậu đây là tranh ăn với hổ."
Trần Nhan Linh nắm lấy tay cô đang kéo áo mình, cười nói: "Không, mình đây là ăn trộm đánh ăn cướp."
- ----
Dany: Ed nghỉ ăn Tết nha, tạm ngừng đăng ~