Quyển 3. Làm nữ sinh viên thời tận thế.
Trần Nhan Linh tỉnh lại, nhìn xung quanh. Nàng đang nằm trên một chiếc giường thật nhỏ, giống như giường trong ký túc xá cho học sinh.
Trần Nhan Linh gọi hệ thống, tìm hiểu sơ lược thế giới này.
Thông tin hệ thống đưa rất đơn giản. Đây là một thế giới sắp bùng nổ đại dịch zombie. Nữ chính là nhân loại duy nhất miễn dịch với virus zombie, mang kháng thể có thể cứu vớt cả thế giới khỏi đại dịch, nhưng tất cả mọi người đều không biết, tận đến khi nữ chính bị cắn mà không bị dị biến mới phát hiện.
Nữ chính ban đầu là thánh mẫu, cũng may đầu óc thông minh, gia nhập đúng một tiểu đội người sống sót khá mạnh trong thời tận thế. Nam chính là đội trưởng tiểu đội, hai người nảy sinh tình tố, rất nhanh liền kết thành một đôi.
Nam chính có giá trị vũ lực cao ngất ngưỡng, điểm nhan sắc vượt tiêu chuẩn, tam quan cũng đàng hoàng, quả thật chính là nhân tài hiếm có thời tận thế. Về sau nam nữ chính dẫn dắt tiểu đội đầu nhập vào căn cứ sinh tồn của chính phủ, nghiên cứu ra vắc-xin phòng virus zombie, tạo nên hy vọng cho nhân loại.
Nhưng nguy hiểm giai đoạn trước thật sự quá nhiều, chỉ dựa vào một mình nam chính thì rất khó bảo vệ nữ chính, vậy nên Trần Nhan Linh mới bị đưa tới.
"Nữ chính tên gì?"
【 Hồ sơ thiếu hụt, không có thông tin về nữ chính. 】
Trần Nhan Linh nằm trên giường, nhìn trần nhà suy nghĩ. Thông tin về nữ chính thiếu hụt, vậy nàng đi bảo hộ ai đây? Tùy tiện bốc một cô vừa thánh mẫu vừa đẹp coi như nữ chính mà bảo hộ sao?
"Vậy tôi làm thế nào bảo vệ nữ chính?"
【 Khi hệ thống kiểm tra thấy nữ chính gặp nguy hiểm, ký chủ hãy lập tức cứu viện người bị nạn gần nhất, nếu tiến độ tăng lên, vậy người được cứu chính là nữ chính. 】
Phương pháp này nghe cũng tạm được, dù sao ngoài nó ra nàng khôg còn cách nào. Nghĩ vậy, Trần Nhan Linh liền không rối rắm nữa.
Bây giờ việc mấu chốt là làm rõ tình cảnh hiện tại của mình. Nguyên chủ thân thể này là sinh viên năm 2 của đại học X, hệ thống đã xác định nàng học cùng trường với nữ chính.
Hiện giờ cách ngày virus bùng nổ toàn diện còn một tháng.
Trong thời gian này, toàn cầu thỉnh thoảng tuôn ra một hai tin người ăn thịt người, có người thấp thỏm lo âu, cũng có người nói mấy tin đó chỉ là lời đồn bậy bạ mà thôi.
Tin tức mào đầu là hiện tượng hươu ăn thịt. Con hươu kia bị kiểm lâm đánh gục, có người qua đường chụp được cảnh hươu cắn xé chó cảnh đăng lên mạng, nhưng không mấy ai tin, thậm chí bị người nói đùa là dân troll photoshop ra, tạo thành loài hươu zombie.
Làm một người tương đối am hiểu tình tiết truyện tận thế, Trần Nhan Linh quyết định chuẩn bị sẵn sàng trước.
Đáng tiếc, ý tưởng của nàng rất nhanh đã bị xếp xó. Dù thi đậu đại học X danh tiếng nhất thành phố C, nhưng nguyên chủ không phải người bản xứ. Nàng là một nữ sinh viên cực kỳ bình thường không phòng không tiền, ở trọ ký túc xá, phí sinh hoạt toàn bộ dựa vào cha mẹ, sống chuỗi ngày lấy tiền tháng sau đắp tiền tháng trước.
Hiện giờ đúng lúc cuối tháng, trong thẻ Trần Nhan Linh chỉ còn 200 đồng, thật sự không đủ mua nhiều đồ tồn trữ.
"01, có đạo cụ gì giúp tôi phất nhanh được không?"
01 vô cùng lạnh nhạt đáp.
【 Không. 】
Trần Nhan Linh ngồi dậy: "Đúng rồi, có Vân Hi ở thế giới này không?" .
||||| Truyện đề cử: Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt |||||
【 Theo kết quả kiểm tra, trong thế giới này có hơn 5000 người tên Cố Vân Hi. 】
Trần Nhan Linh trợn trắng mắt, biết ngay hỏi hệ thống cũng như không mà. Chiếu theo hai thế giới trước, Vân Hi hẳn là nữ phụ chuyên gia đối địch với nữ chính.
"Vậy nữ phụ ác độc thế giới này là ai?"
【 Bạn cùng phòng của nữ chính, mặt ngoài đáng yêu, nội tâm độc ác, ỷ vào quan hệ tốt với nữ chính, tác oai tác quái trong tận thế, sau này bị nam chính đuổi khỏi đội, không biết sống chết; tỷ muội song sinh của nữ chính, ỷ vào dung mạo giống nữ chính, mắt đi mày lại với nam chính, muốn chen chân vào tình cảm giữa bọn họ, sau này bị nam chính ném vào đàn zombie; thanh mai của nam chính, là em gái nhà hàng xóm, vẫn luôn yêu thầm nam chính, ganh ghét nữ chính được nam chính yêu, bèn hãm hại nữ chính làm cô rơi vào đàn zombie, sau này bị nữ chính chém đứt tay chân, ném cho zombie. 】
Tóm lại mấy nữ phụ này không một ai kết cục tốt chứ gì!
Trần Nhan Linh chỉ nghe thôi đã thấy ớn lạnh, Vân Hi của nàng tùy tiện là một nữ phụ nào đều rất khó xử.
May mắn là những nhân vật này đều cùng đại học với Trần Nhan Linh. Đến lúc virus bùng nổ, người sống sót sẽ không nhiều lắm, hẳn có thể dễ dàng phân biệt ra mấy người bọn họ.
Trần Nhan Linh tuy chỉ có 200 đồng, nhưng vẫn vô cùng cần kiệm mà mua một hộp chocolate và một hộp bánh quy lớn, một túi bánh mì, nước thì mua mấy két, chất đống trong phòng.
Bạn cùng phòng Triệu Tuyết khiếp sợ nhìn nàng: "Bà Linh ơi bà Linh, bộ nhà bà bị mất mùa hay sao?"
"Không có tiền. Tháng sau phải trả một ngàn tiền thuê, nếu tháng này còn không trữ lương, tháng tới tớ liền sống không nổi, hay là mấy cậu cũng dự trữ chút đi?"
Đổng Viện Viện vốn đang trầm mê chơi game bỗng quay đầu nhìn nàng: "Tớ cho cậu mượn 200, chờ đánh xong ván này tớ chuyển tiền cho."
Trần Nhan Linh cảm thấy mấy cô bạn cùng phòng này đối xử với nguyên chủ đúng là khá tốt. Nghĩ vậy, nàng cũng không sợ người khác nghĩ mình thế nào, nghiêm mặt nói: "Nè, không chỉ lý do này đâu. Tớ nghe nói gần đây chuyện người cắn người càng ngày càng nhiều, mấy cậu cũng nên dự trữ chút đồ ăn đi, lỡ xảy ra chuyện gì thì đỡ phải ra ngoài."
Lời "đùa giỡn" này chọc cười cả phòng ngủ, mọi người cười một trận liền cho qua, không để trong lòng.
Trần Nhan Linh bất đắc dĩ nhún vai, nàng đã cảnh báo thật nhiều lần mà vẫn không ai tin.
Bỏ đi, dù sao nàng có công việc phải giải quyết. Trần Nhan Linh nắm chặt thời gian hỏi thăm những nhân vật nổi tiếng trong trường. Nữ chính mỹ mạo như vậy, ở trường học không thể nào vô danh tiểu tốt được, chỉ cần tìm hỏi mấy nữ sinh xinh đẹp là được rồi.
Ngoài ra còn một chi tiết khoanh vùng vô cùng tốt, đó là nữ chính và một trong số nữ phụ là song sinh, mỹ nữ song sinh thật dễ tìm.
Sau khi tám chuyện với mấy người cùng lớp, Trần Nhan Linh quả thật nghe được chút tin tức.
Ngành ngoại ngữ có một cặp sinh đôi tuyệt đẹp - Hoắc Dư Tịch và Hoắc Dư Húc, Trần Nhan Linh vừa nghe hai cái tên này liền đau đầu. Như vậy móa nó ai mà phân biệt được! Nàng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hình nữ chính nữ phụ. Đây đều là chụp lén, đôi chị em này rất nổi danh, thật nhiều người yêu thầm các cô, vậy nên ảnh chụp cũng dễ tìm.
Trần Nhan Linh nhìn hai người trong hình, thật sự không phân rõ ai là ai. Nàng bèn tìm xem Weibo của họ, đau đầu phát hiện ngay cả quan hệ chị em cũng rối rắm, hai người đều tự xưng mình là chị.
Trần Nhan Linh nghĩ mãi cũng không thấy hai cô gái trong hai bức ảnh có gì khác nhau. Hơn nữa, khuôn mặt bọn họ trong mắt Trần Nhan Linh đều thật xa lạ, nàng làm sao biết ai là ai.
Chỉ còn một tuần là đến lúc virus bùng nổ, nếu Trần Nhan Linh không nhanh chóng tìm được người, đến lúc đó nàng làm sao kịp bảo hộ nữ chính?
May mắn nguyên chủ nhân duyên không tồi, Trần Nhan Linh không chỉ tìm được danh sách lớp của chị em Hoắc gia, còn biết thời khoá biểu của họ. Ngay hôm đó, Trần Nhan Linh trốn học đi "nghe ké" lớp của hai chị em.
Phòng học là một giảng đường lớn, Trần Nhan Linh quyết định đi vào từ cửa trước, như vậy liếc mắt một cái là có thể thấy hết người trong lớp. Sắp đến giờ học nàng mới vào cửa, bấy giờ hầu hết mọi người đều ngồi chỉnh tề.
Lúc Trần Nhan Linh vào lớp, rất nhiều người tò mò nhìn nàng. Dù cho giáo sư không biết mặt học sinh, nhưng bạn cùng lớp nhiều ít có chút ấn tượng. Trần Nhan Linh trong trường cũng là người hơi nổi danh. Nguyên chủ nhân duyên tốt, đồng thời chuyện đào hoa cũng nhiều, quả thật chính là phiên bản trẻ tuổi của Lê Thi Nhàn kiếp trước, cả hai đều thuộc loại người đi qua vạn bụi hoa nhưng thân không dính một phiến lá.
Trong lớp này có mấy cô gái từng bị nguyên chủ gạ gẫm, vừa thấy Trần Nhan Linh vẻ mặt liền không được tự nhiên.
Trần Nhan Linh đã xem ký ức của nguyên chủ nên cũng không lúng túng. Dù sao nàng da mặt dày, không gì phải sợ.
Tuy nàng tiến vào dấy lên chút xôn xao nhỏ, nhưng không đáng ngại. Giáo sư chưa đến, nàng nhanh chóng nhìn quét một vòng, quả nhiên tìm được chị em Hoắc gia. Hai người họ một cô ngồi ở bàn bên trái hàng đầu tiên, một cô ngồi ở bàn bên phải hàng sau cùng.
... Chị em nhà này có cần thù nhau tới vậy không?!
Mấu chốt nhất là, nàng nên ngồi cạnh ai đây?
Chỉ qua vài bước chân ngắn ngủi, trong đầu Trần Nhan Linh đã hiện lên ngàn vạn lựa chọn.
Cuối cùng nàng quyết định ngồi bàn bên phải hàng sau cùng, như vậy cũng tiện quan sát vị họ Hoắc đằng trước.
Nàng đến chỗ cô Hoắc chưa biết tên, bày ra nụ cười nhã nhặn nhất, nói: "Xin lỗi, cho tớ hỏi bên cạnh cậu có người không?"
Cô gái vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn nàng thật lâu mới mở miệng.
Tiếp theo, Trần Nhan Linh liền nghe cô dùng chất giọng vô cùng mềm nhẹ nói ra hai chữ vô cùng lạnh lùng: "Có người."
Có người cái rắm!
Trần Nhan Linh suýt nữa há mồm chửi bậy, bên người cô một bóng ma cũng không có, trên bàn cũng không để sách giữ chỗ, ý cô rõ ràng chính là không muốn ngồi kế Trần Nhan Linh!
Trần Nhan Linh ngại giằng co, cười cười ngồi xuống vị trí thứ hai bên trái cô gái, giữa hai người cách một chỗ trống.
Trần Nhan Linh thấy mặt cô chợt lóe vẻ bất đắc dĩ, liền vui vẻ thoải mái, không thèm bày sách, lấy di động ra chơi.
Buổi học bắt đầu, tầm mắt nàng thỉnh thoảng quét qua cô Hoắc bên cạnh và cô Hoắc phía trước.
Người cạnh nàng vẫn luôn im lặng, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, vô cùng chuyên tâm nghe giảng, cẩn thận ghi chép, dù chỉ một ánh mắt cũng lười phân cho nàng.
Mà vị đằng trước thì hoàn toàn ngược lại, tươi cười ôn hòa mà mê người, thỉnh thoảng xung phong trả lời vấn đề, giáo sư nghe xong liên tục gật đầu cười.
Hai vị này tính cách khác nhau thật lớn, tuy rằng dung mạo như đúc từ một khuôn, nhưng khí chất khác biệt chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra.
Trần Nhan Linh nghiêng người hòng nhìn rõ sách của cô gái bên cạnh, xem có thể nhìn thấy tên người ta không.
Cô gái không thể nhịn được nữa, lập tức đóng sách lại: "Cậu muốn làm gì?"
Bấy giờ Trần Nhan Linh mới nhận ra nửa người mình đã dựa gần người ta, ở giữa không còn bao nhiêu chỗ trống. Chẳng qua nàng không hoảng hốt, thong dong bình tĩnh mà bày ra nụ cười tươi đẹp nhất của mình: "Muốn làm quen với cậu một chút, không biết cậu tên gì?"
Cô gái khẽ nhướng lông mày, cười lạnh một tiếng: "Tính tán tỉnh tôi?"
Nội tâm Trần Nhan Linh suýt sụp đổ, nàng thậm chí muốn khóc. Tán tỉnh cái quái gì! Tôi ngay cả cô là ai cũng không biết!
Nhưng trong hiện thực, nàng chỉ có thể cười nói: "Chỉ muốn làm quen chút thôi mà. Lần đầu tiên gặp cậu liền cảm thấy rất hợp duyên, hẳn chúng ta có thể làm bạn?"
Cô gái dùng ánh mắt xem thiểu năng trí tuệ nhìn Trần Nhan Linh, nói: "Thức tỉnh giùm đi, Hoắc Dư Húc ngồi đằng trước, cậu tán tỉnh nhầm người rồi."
Trần Nhan Linh lúc này mới thầm thở phào một hơi, như vậy vị trước mắt là Hoắc Dư Tịch.
Nàng lắc đầu: "Không có, tớ thật sự chỉ muốn làm quen với cậu thôi, nhưng đúng là tớ không thể phân rõ chị em cậu. Hai cậu lớn lên quá giống nhau, vả lại tớ đều không quen."
Trần Nhan Linh đã biết ai là ai, thoáng thả lỏng một chút, nụ cười cũng càng thêm tự nhiên, đôi mắt híp lại, khóe miệng nâng lên. Lúm đồng tiền của nguyên chủ vốn rất rõ ràng, Trần Nhan Linh lại thích cười, lúm đồng tiền liền càng bắt mắt.
Hoắc Dư Tịch nhìn thoáng qua, không nói tiếp nữa, quay đầu nghe giảng.
Trần Nhan Linh đang định nói thêm mấy câu thăm dò tin tức, không ngờ nghe thấy tiếng giáo sư từ bục giảng truyền tới.
"Cái bạn không mang sách ngồi hàng sau cùng, bạn đứng lên nói cả lớp nghe những câu này phiên dịch thế nào."
Trần Nhan Linh nhìn bốn phía, chỉ có mình nàng không mang sách, còn móa nó đang nói chuyện riêng.
Nàng đành phải cố nén xấu hổ, chậm rì rì đứng dậy.
Xem ra khó tránh mất mặt rồi.
- ---
Nhạc: Em đang đợi. Trình bày: Lâm Bảo Hinh.
Dany: Mạt thế êyyyyy.
Chắc Tịch là Hi rồi, có vẻ tsun... Nhưng mà phong cách nghiêm túc không giống Hi lắm.
Bà Linh thế giới này mà lại chơi rù quến người vô tội như thế giới trước là tôi đổi nhạc chương thành nhạc Như Ý Cát Tường nhá.