Bảo Hộ Của Giới Hắc Bạch

Chương 3:




Tả An Tuấn chớp mắt mấy cái, lại chớp mắt mấy cái, chậm rãi đi tới ở trên ghế sa lon ngồi xuống, nhìn anh hoang mang, “Anh là công ty cử tới? Đối với tôi không cần vệ sĩ gì cả, anh trở về đi.” Trước mặt người đàn ông này còn đặt một ly cà phê nóng hổi, cậu ngửi một cái, chỉ cảm thấy hương vị rất nguyên chất, biết đây là mới xay nhuyễn, chớp mắt nhìn trông mong.
“Không phải.” Doãn Mạnh trả lời thản nhiên, giọng nói không có gì phập phồng, sau khi nói xong liền chờ giải đáp câu hỏi kế tiếp của người này, nhưng anh chờ chờ đến khi thấy cậu không có bất kỳ phản ứng nào, lần đầu tiên hỏi một câu, “Còn có vấn đề gì không?”
Tả An Tuấn ngồi ở chỗ đó, vẫn là mắt lấp lánh một mực liếc nhìn hướng ly cà phê, đáy lòng đều là nghĩ mùi vị của nó ngọt cỡ nào, đương nhiên không có rảnh quan tâm người trước mặt nói cái gì, cậu thấy người nọ là công ty cử đến, bản thân cậu không cần, tiễn đi là được, nguyên nhân và kết quả đơn giản cỡ nào, liền ừ qua loa một tiếng, “Không có việc gì, anh đi đi, ngày mai tự tôi nói với công ty.”
“…” Doãn Mạch đương nhiên cũng đã nhận ra tầm mắt của người này, người này từ lúc vào cửa bản thân anh vẫn đang âm thầm quan sát cậu, dù sao thủ hạ của anh từng bị người này bỏ lại sáu lần, tổ chức từ lúc thành lập tới nay còn chưa có gặp phải loại tình huống này, anh đương nhiên sẽ không coi thường người này, cũng may là anh suy tính vô số tình cảnh gặp mặt người này và rất nhiều nguyên nhân không biết, ngay cả tình huống xấu nhất thương lượng thất bại hai bên rút dao đều suy nghĩ qua, nhưng không có nghĩ tới sẽ có phát sinh tình cảnh này.
Doãn Mạch anh, đường đường là lão đại tổ chức bảo vệ toàn cầu “L”, cứ như vậy bị người tráng lệ xem nhẹ bỏ qua, còn không nhìn triệt để như vậy, hơn nữa không ngừng như vậy, anh đây là lần đầu tiên phát hiện anh đương nhiên không quan trọng bằng một ly cà phê!
Con ngươi màu lam đậm của anh hơi híp một cái, đưa tay cầm ly cà phê lên, dưới ánh mắt trông đợi của cậu thản nhiên uống hết sạch, thấy người này rõ ràng nuốt nước miếng một cái, lúc này mới để ly xuống bình tĩnh nhìn cậu, “Được rồi, cà phê đã không còn, hiện giờ cậu có thể nghe tôi nói thật tốt có đúng hay không.”
Tả An Tuấn buồn tẻ nhìn cái ly trống rỗng, ngửi một chút hương vị còn lưu lại, vẻ mặt u buồn nhìn anh, một chút tâm tình muốn nói cũng không có, nói thầm, “Anh còn muốn điều gì, tôi nói không cần vệ sĩ rồi …”
Doãn Mạch rất bình tĩnh nhìn vẻ mặt người này thay đổi, tiếp tục trọng tâm cậu chuyện lúc trước, “Tôi cũng không phải người công ty trong miệng cậu phái tới.”
Tả An Tuấn lúc này mới hơi chút đem lực chú ý ném tới trên người anh, nghe vậy trừng mắt nhìn, “Vậy ai cử anh tới?”
“Không ai,” trọng tâm câu chuyện rốt cục đi hướng quỹ tích bình thường, Doãn Mạch tương đối hài lòng, thản nhiên giải thích, “Tôi trước tiên là nói về điểm khác, đoạn thời gian trước có người bỏ tiền giết cậu, nhưng mà người kia vận may không tốt, hắn tìm tổ chức sát thủ và tổ chức của tôi là cùng một nguồn, trừ lần đó ra còn có một tổ chức tình báo, tôn chỉ làm ăn của chúng tôi nhận là chỉ giết người đáng chết, mà tổ chức tình bào cung cấp tư liệu đến xem cậu cũng không đáng chết, cho nên liền phái người âm thầm bảo vệ …”
“Khoan đã,” Tả An Tuấn đưa móng vuốt cắt ngang, chớp mắt hoang mang nhìn anh, “Có người muốn giết tôi?”
Doãn Mạch gật đầu.
Tả An Tuấn lại trừng mắt nhìn, tiếp tục hoang mang, “Vì sao a?”
“Giết người có rất nhiều loại mục đích, vì tài, vì quyền, vì tình, luôn có một loại lý do làm hành động,” Doãn Mạch kiên nhẫn giải thích, “Chẳng qua tôi không tiện tiết lộ tư liệu của người kia, bởi vì hắn cũng không phải người đại gian đại ác, chỉ là đầu óc bị ý nguyện giết người mê hoặc, cậu bây giờ chỉ cần biết rằng có người muốn giết cậu là được,” anh bình tĩnh nhìn cậu, “Còn có gì muốn hỏi chứ, không có tôi kết thúc trọng tâm câu chuyện trước.”
Anh vẫn biểu hiện rất kiên nhẫn, bởi vì người đang đối mặt thời khắc uy hiếp mạng sống lúc ấy sẽ trở nên hoảng loạn, tinh thần khẩn trương cao độ, đa nghi, thậm chí nghiêm trọng thì có thể sụp đổ, nhiệm vụ anh hiện giờ cần phải làm là hết sức làm trấn an đối tượng của anh. Chỉ là anh không nghĩ tới người này lúc nghe xong lời của anh thì nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi một câu, “Anh mới vừa nói âm thầm bảo vệ, ý chính là không để cho tôi biết nhỉ? Cũng chính là miễn phí đúng không?”
Giọng điệu trọng điểm hoàn toàn nghiêng về câu “miễn phí” phía sau kia, Doãn Mạch bình tĩnh gật đầu, cũng trả lời vấn đề phía trước, “Trước tôi tổng cộng cử đi sáu nhóm người, kết quả đều bị cậu vứt bỏ.” Anh sau khi nói xong con ngươi màu lam đậm liền nhìn chằm chằm vào cậu, kế tiếp đem bất kỳ vẻ mặt gì của cậu đều không tha, chẳng qua dường như anh đánh giá rất cao người này rồi, bởi vì lúc người này sau khi nghe xong bỗng nhiên mở to hai mắt, một bộ dạng vẻ mặt tỉnh ngộ, kinh ngạc hỏi, “Nói như vậy trước tôi vứt bỏ mấy đám người theo dõi điên cuồng là người của anh?”
Biểu hiện trên khuôn mặt kia thanh thanh sở sở rõ rõ ràng ràng, một chút che giấu hoặc dấu vết mất tự nhiên cũng không có, Doãn Mạch nhất thời trầm mặc một chút, vẫn là thăm dò không tha người này, nhẹ nhàng gật đầu.
Tả An Tuấn khó có được suy tư một chút, bỗng nhiên có loại dự cảm không rõ ràng, vẻ mặt tái nhợt thêm một phần, gõ gõ đầu bốp bốp hỏi, “… Vậy là anh …”
Doãn Mạch không rõ cho nên nhìn con ngươi có chút run của người này, bình tĩnh trả lời, “Tôi là người khởi đầu tổ chức vệ sĩ.”
“Vậy … Vậy chính là lão đại chứ nhỉ?”
Doãn Mạch mới vừa gật đầu thì thấy người này ôm ba lô của mình đột nhiên hướng một bên co lại, vùi ở trên mặt ghế sa lon bên cạnh, bám lấy tay vịn run run rẩy rẩy nhìn anh, anh khẽ nhíu mày một cái, đột nhiên cảm giác được không cách nào hiểu rõ cấu tạo não của người này, “Cậu đang làm gì vậy?”
Tả An Tuấn không ngốc, cậu vừa nãy đã hỏi qua, bí mật ở chỗ thêm một người làm công quèn tương đương không lấy tiền, mà bây giờ lại là công khai ra thêm một lão đại, việc này … Cậu trưng ra đôi mắt tội nghiệp nhìn anh, “Tôi nghèo, tôi không có tiền, mời không nổi vệ sĩ, thật đó, anh đi đi thôi …”
“…” Anh sáng lập tổ chức đến nay danh hiệu đã thành công ở trên quốc tế, đều là người khác mời bọn họ đến với giá rất cao, vẫn chưa từng thấy qua có người đem bọn họ đẩy ra ngoài, được, trường hợp người này phá lệ là càng ngày càng nhiều.
Tả An Tuấn thấy anh trầm mặc, chớp mắt mấy cái, “Đương nhiên, anh nếu là sẵn lòng ở lại tôi cũng không cản anh.”
Ý tứ kia là nói anh tự nguyện tôi cũng không cần đưa tiền, Doãn Mạch mắt lạnh nhìn cậu, “Cậu nói muốn cho người khác làm không công có thể đừng hùng hồn như thế không?”
“Ai nói là không công,” Tả An Tuấn nhất thời trừng mắt, chỉ vào ngôi biệt thự của cậu, “Tôi bao ăn bao ở còn không đủ? Anh còn không vừa lòng gì nữa?”
“…”
“Làm người nên biết đủ hiểu hay không, bây giờ tìm công việc không dễ, có thể tìm được bao ăn bao ở như giờ càng rất không dễ,” Tả An Tuấn thấy anh vẫn là trầm mặc, cho là anh đang suy nghĩ, vội vàng rèn sắt khi còn nóng, thậm chí còn đi lên trước đưa tay vỗ vỗ vai anh, ra vẻ trang nghiêm chỉ bảo, “Người thanh niên, loại người như anh đây muốn đi qua lao động đơn giản để đổi lấy một đống tiền lớn là không được, anh tôi từng nói, bởi vì Trung Quốc không thể giàu mạnh lên cũng là vì những người thanh niên có tư tưởng giống như anh vậy.”
“…” Rất tốt, anh lần đầu tiên nghe một siêu sao nói mình nghèo, lần đầu tiên bị người dạy bảo so sánh anh như đứa con nít sáu bảy tuổi, Doãn Mạch mắt lạnh nhìn người này, nghĩ thầm dù sao trong thời gian này bên trong tổ chức cũng không việc gì chờ anh xử lý, mà anh cũng đang muốn biết người kia là còn che giấu cái gì hay không, lại rốt cuộc là làm sao bỏ rơi thủ hạ của mình, nếu như sau một thời gian ngắn xác nhận người này có năng lực tự vệ rồi anh đi không muộn, liền gật đầu, “Vậy được, tôi tiếp nhận đề nghị.”
Tả An Tuấn tựa hồ còn có chút không tin từ trên trời rơi xuống một người vệ sĩ gần như miễn phí cho cậu, ngẩn ra rồi mới hồi thần, trên khuôn mặt thanh tú trong nháy mắt bùng nổ một nụ cười rực rỡ, nụ cười của cậu rất đơn thuần sạch sẽ, không mang theo ưu thương đau buồn chút nào, giống như chưa từng bị thế giời này làm bẩn, dáng vẻ chân thành rất dễ khiến người ta say mê, cùng cảm giác trước rất không giống nhau. Doãn Mạch có chút ngẩn ra, nghĩ thầm người này có chỗ đáng khen, đương nhiên, điều kiện đầu tiên là nếu ánh mắt của cậu không sáng lên, anh trầm mặc một chút, vẫn là không có biện pháp bỏ qua ánh mắt đó, liền hỏi, “Cậu muốn để tôi làm gì?”
“Đồng chí vệ sĩ,” Tả An Tuấn chớp đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào anh, cười lấy lòng, “Anh có thể pha cho tôi một ly cà phê vừa rồi hay không hả?”
Nói tới nói lui cậu vẫn là không có quên cà phê, Doãn Mạch mắt lạnh nhìn cậu một chút, vừa muốn đứng dậy liền chần chờ một chút, hướng cậu vươn tay, “Tiền cà phê.”
“Được!” Tả An Tuấn không nói hai lời lập tức đem ví tiền lấy ra, bởi vì có thể uống được cà phê, biểu cảm trên mặt cậu rất hưng phấn, vẻ mặt hồng hào, đặc biệt thẳng thắn “Bao nhiêu tiền, tôi trả!”
“…” Doãn Mạch nghĩ người này chính là tới khiêu chiến giới hạn nhẫn nại của anh, anh đường đường là lão đại thật sự không quan trọng bằng tới ly cà phê. Rất tốt, có lẽ có thể sau này lúc sát thủ tới cửa thì chờ đến sống chết trước mắt mới cứu cậu, để cho cậu nhận biết một chút tầm quan trọng của vệ sĩ, nửa giờ sau lão đại nào đó nhìn người có bộ dạng thần thái hạnh phúc uống cà phê, thầm nghĩ vượt qua như thế.
“Tả An Tuấn, cậu tốt nhất phải cho tôi một giải thích,” Mạnh Tuyên tóm cổ áo của siêu sao nào đó đem cậu kéo vào phòng bếp, chỉ vào người có hơi thở mạnh mẽ ngồi ở phòng khách xem báo, không thể tin nói, “Cậu thế nào mãi cứ mang cho tôi những chuyện yêu thiêu thân [1] hả? Mới một đêm không nhìn cậu cậu liền làm ra một nhân vật phiền phức như thế, với lại anh ta tại sao phải cùng theo cậu qua đây, anh ta …” Y nói tới đây bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng, con ngươi run lên một cái, “Chẳng lẽ tối hôm qua anh ta chính là ở chỗ của cậu sao?!”
Tả An Tuấn ngược lại gật đầu, có sao nói vậy, “Đúng vậy, anh ta sau này cũng sẽ ở chỗ của tôi.”
“Cái gì …” Mạnh Tuyên bỗng chốc sợ hãi, bỗng nhiên lấn người tiến tới cởi đồ của cậu, thấy trên ngực của cậu hoàn toàn tốt không có chút dấu vết khả nghi nào mới hơi thở phào nhẹ nhõm, lại không yên lòng hỏi một câu, “Cơ thể không có khó chịu chứ?”
Tả An Tuấn lôi kéo áo T shirt của mình, vẻ mặt nghi hoặc nhìn y, “Không có a.”
“Vậy là tốt rồi …” Mạnh Tuyên lúc này mới hoàn toàn yên tâm, tiếp tục trọng tâm cậu chuyện, “Cậu nói rõ cho tôi đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Tả An Tuấn đem sự tình kể lại một lần, Mạnh Tuyên chậm rãi tiêu hoá nội dung nghe được, bỗng nhiên nhéo lỗ tai của cậu, “Tả An Tuấn, cậu ngốc có đúng hay không a? Anh ta nói cái gì cậu sẽ tin cái đó, lỡ như anh ta là fan cuồng của cậu đối với cậu có mưu đồ quấy rối tìm cơ hội tiếp cận cậu, ý đồ giết trước gian sau, nếu không thì chuẩn bị đem cậu trói hoặc khoá lại giam cả đời rồi sao?! Cậu từng nghĩ qua chưa?”
Tả An Tuấn hiển nhiên bị lời của y hù doạ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, “Tuyên không thể nào?”
Đương nhiên sẽ không, Mạnh Tuyên nghĩ thầm, hơi thở người kia vừa nhìn thì biết không phải là người thường, y chính là muốn nói cho Tả An Tuấn sau này không nên tuỳ tiện tin tưởng một người. Y lướt nhanh qua mắt cậu, quay lại tìm đến vấn đề trọng điểm, “Có người muốn giết cậu?”
Tả An Tuấn do dự một chút, run run rẩy rẩy gật đầu.
“Tìm sát thủ?”
Lần thứ hai gật đầu.
“Nghe có chút không thể tin …” Mạnh Tuyên lẩm bẩm một câu, xoay người ra phòng bếp, đi tới trước mặt Doãn Mạch, ở trên ghế sa lon ngồi xuống ngẩng đầu nhìn thẳng anh, “Ngài đây, tôi là người đại diện của Tiểu Tuấn, tôi nghĩ chúng ta cần phải thảo luận một chút.”
Doãn Mạch liền thu tờ báo, lấy ra một tờ danh thiếp đưa tới, “Đây là danh thiếp của tôi, cậu có thể đi tra một chút xem sao.”
Mạnh Tuyên cầm lấy nhìn một chút, kinh ngạc một hồi, “Thì ra anh là người của tổ chức vệ sĩ toàn cầu, tổ chức này tôi nghe qua, rất nổi tiếng.”
Doãn Mạch gật đầu, nghĩ thầm rốt cuộc có một người phản ứng bình thường rồi.
“Vừa nãy lúc Tiểu Tuấn nói với tôi đã cảm thấy rất quen, thì ra là người của ‘L’, cũng khó trách …” Mạnh Tuyên lầu bầu một câu, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh, lông mày thanh tú nhướng một cái, nở nụ cười yêu nghiệt, “Tôi nghe nói đối với tổ chức của các anh người không đáng giết đều là áp dụng biện pháp bảo vệ âm thầm, mà còn là không thu phí, cho đến khi bên người mua buông tha ý nghĩ giết người trong đầu thu tay lại mới rút về, thật ra tôi vẫn cảm thấy rất hứng thú rốt cuộc biện pháp này là người thiếu ngu nào nghĩ ra?”
“…” Doãn Mạch nghĩ anh cần phải đem ý nghĩ vừa rồi thu hồi!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nói bài văn này từ hôm nay trở đi liền bắt đầu mỗi ngày, có hai việc thông báo, một là mở một nhóm độc giả, cậu cảm giác hứng thú có thể thêm, thứ hai là quy định Cực Hạn đã mở, dùng JJ tệ trả tiền.
Hai người đều là trên văn án, cậu cảm giác hứng thú có thể nhìn một chút ~~ tựu tương ~~~
——
[1] 妖蛾子 = 幺蛾子
– 妖 [yāo] Hán Việt: yêu, nghĩa là yêu quái
-幺 [yāo] Hán Việt: yêu, nghĩa là số một (chỉ số 1 trong số thứ tự và số đếm, chỉ dùng đơn, không thể tạo thành số từ, cũng không thể mang lượng từ)
– 蛾子: con thiêu thân
幺蛾子 trong tiếng địa phương ở phương Bắc của Trung Quốc ý chỉ bịa đặt, cố tình gây sự, đa số nghĩa xấu, cũng có thể hiểu thành giở mánh khoé, đưa ra ý xấu, đưa ra chủ kiến thối, có lối tư duy ý nghĩ lệch ra khỏi quỹ đạo bình thường.
Từ 妖 và từ 幺 có phát âm giống và đều có nghĩa xấu. [Nguồn baike]
Còn 1 đống giải thích trong baike nữa mà nhiều quá với lại cũng không hiểu lắm nên mình mạn phép không edit:3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.