Bảo Hộ Của Giới Hắc Bạch

Chương 33:




Tả An Tuấn hài lòng ở Dạ Mị chơi điên cuồng vài ngày, rốt cục lại trở về thành phố S, ngày nghỉ của cậu còn một tuần, mà người đại diện của cậu lại không biết có thể không thuận lợi trở về.
“Mạch, Tuyên chưa nói anh ấy lúc nào du lịch trở về sao?” Tả An Tuấn ngồi xổm trong góc phòng bếp quan sát con bồ câu kia lại một lần nữa quên cậu mà rơi vào mất trí nhớ, cũng không quay đầu lại hỏi vệ sĩ bên cạnh.
Doãn Mạch đang vì nâng cao địa vị bản thân trong lòng người này mà hết sức nghiêm túc nấu cà phê, nghe vậy động tác trong tay dừng lại, mắt lạnh quét mắt nhìn cậu một cái, “Vấn đề này cậu đã hỏi không dưới năm lần, cậu cứ nhớ cậu ta như vậy?”
Thần kinh Tả An Tuấn luôn luôn thô, đương nhiên nghe không ra giọng vệ sĩ nhà mình có bao nhiêu chua, mà là quay đầu nhìn anh, ngẩng mặt nhỏ tràn đầy ánh sáng nghiêm túc thành khẩn, gật đầu nói, “Ừ, rất nhớ, anh ấy chừng nào trở về?”
Động tác Doãn Mạch dừng lại, lạnh lùng tới câu “Không biết” liền không để ý đến cậu nữa, nghĩ thầm người nọ tốt nhất vĩnh viễn cũng không quay lại. Bạn nhỏ Tả An Tuấn nhất thời càng thêm u ám, yên lặng ổ ở trong góc quệt miệng, đáng thương. Doãn Mạch nhịn không được liếc cậu một cái, đem cà phê nấu xong đặt ở trên bàn thuỷ tinh, lạnh nhạt hỏi, “Uống hay không uống?”
“Uống.” Tả An Tuấn ngửi một cái tràn ra thơm nồng, vội vàng từ góc đứng dậy bước nhanh chạy lên trước ôm cái ly, nhẹ nhàng thổi thổi, cẩn thận thử nhiệt độ, thử dò xét uống một hớp nhỏ, sau đó thoả mãn thở ra một hơi, con ngươi đen nhánh bị hơi nước nhuộm một tầng sáng đẹp mắt, nhìn qua rất thoải mái.
Vẻ mặt Doãn Mạch hơi chậm, nhịn không được đưa tay xoa xoa đầu của cậu, Tả An Tuấn ngẩng đầu lên nhìn anh, vẻ mặt rực rỡ đối anh nở nụ cười một chút, ánh sáng đáy mắt Doãn Mạch liền lại chậm một chút, bầu không khí mắt thấy sẽ hướng tới trạng thái phát triển lý tưởng, nhưng lại bị người nào đó hỏi vấn đề phá hư không còn tung tích, người nào đó nói, “Mạch, anh nói Tuyên sẽ ở trước ngày nghỉ kết thúc trở về không?”
Doãn Mạch nhịn không được đưa tay che trán, “Cậu muốn cho cậu ta trở về như vậy cũng là bởi vì cậu ta làm cơm ngon?”
Tả An Tuấn không đáp hỏi ngược, “Lẽ nào Tuyên làm cơm không thể ăn sao?”
“…” Doãn Mạch trầm mặc, hít sâu một hơi để cho mình bình tĩnh, tiếp tục hỏi, “Trừ thứ đó ra còn nguyên nhân gì nữa?”
Tả An Tuấn chớp mắt mấy cái, suy nghĩ một hồi, ngoan ngoãn nói, “Tuyên người tốt, đồng ý chơi với tôi, chịu làm cơm cho tôi ăn, tôi thích anh ấy.”
Câu nói sau cùng kia khiến Doãn Mạch hơi cứng đờ một chút, biết người này nói thích cùng tình yêu không nhau, nhưng bỗng nhiên nghe câu dưới vẫn là làm cho anh rất khó chịu, anh chịu đựng không có phát tán, chịu đựng nóng nảy hỏi, “Tôi đây sao?”
Tả An Tuấn nghiêng đầu nhìn anh, đáy mắt trong suốt không chứa chút tạp chất nào, cười nói, “Anh cũng tốt, cũng đồng ý chơi với tôi, tôi cũng rất thích anh …”
Lời của cậu khiến trạng thái Doãn Mạch khôi phục một chút, nhưng mà còn chưa chờ anh mở miệng chợt nghe người này bỏ thêm một câu, “Nhưng anh không biết làm cơm, Tuyên sẽ, tôi vẫn là rất nhớ anh ấy.”
Con ngươi màu lam đậm của Doãn Mạch híp một cái, nghĩ thầm không phải là làm cơm sao, anh chắc là sẽ không, nhưng anh có thể đi học. Vì vậy hôm nay sau khi cà phê qua đi Tả An Tuấn liền xông vào gian phòng cầm đĩa trò chơi CD cậu mới mua đi chơi game, Doãn Mạch thì ở trên web tìm tòi một ít thực đơn, lại đi siêu thị gần đó đem tài liệu sử dụng mua về, liền bắt đầu cuộc đời đầu bếp của anh, từ đó sau này phòng bếp mới tinh của biệt thự Tả An Tuấn rốt cuộc chân chính phát huy công dụng.
Đầu tiên là Doãn Mạch nghiên cứu một chút thực đơn, chọn một món tương đối đơn giản, nhiều lần vấp váp sau cùng rốt cuộc xào rồi lại thái. Anh nhìn thoáng qua hình ảnh đã chế tạo qua, vừa liếc nhìn món ăn bốc hơi nóng rõ ràng cùng trên hình ảnh chênh lệnh hoàn toàn trái ngược, trầm mặc một chút nghiêng đầu chuyển hướng về phía trên người Món Ngon ở một góc.
Bồ câu nhỏ ú Món Ngon ở một góc hưởng thụ cuộc sống căn bản không biết mình gần tai hoạ sắp xảy ra, vẫn như cũ vùi đầu kiên trì ăn đồ ăn, mà đúng lúc này nó phát hiện thức ăn trước mặt đều bị người quét đến một bên, nó lập tức bất mãn ngẩng đầu trừng qua, đã thấy người trước mắt mang theo một thứ kỳ lạ đặt ở trước mặt mình, nó nghiêng đầu mập mạp nhìn thoáng qua, thử mổ một miếng nhỏ bỏ vào trong miệng, ngay sau đó liền cứng đờ rồi.
Doãn Mạch cẩn thận nhìn phản ứng của nó, bất kỳ nhỏ nhặt gì đều không buông tha, cho nên anh rõ ràng thấy con chim bồ câu ăn vào trong miệng sau đó cả người dừng lại một cái như thế, ngay sau đó con ngươi nho nhỏ liền bắt đầu run rẩy, lập tức chạy vội tới máng nước bên cạnh uống nước. Vì vậy anh liền biết thí nghiệm thất bại, đứng dậy đem bàn thức ăn đổ sạch, lúc này mới cúi đầu xem nó, mang theo tâm tình áy náy rất nhỏ đem thức ăn của nó một lần nữa đặt trở về, còn nhiều hơn một nắm chút.
Nhưng làm người ta ngoài ý muốn, Món Ngon cũng không có đi qua, mà là ỉu xìu đến làm ổ một góc lồng sắt, đầu toàn bộ đều chôn ở trong bộ lông xù, rất là bi thương.
“…” Doãn Mạch trầm mặc, còn chưa có động tác gì liền thấy Tả An Tuấn đi vào phòng bếp từ trong tủ lạnh cầm nước trái cây, thấy anh đứng ở cạnh lồng sắt không hiểu đi tới, lại không có thấy Món Ngon phía sau anh thảm không nỡ nhìn, “Mạch, anh đang nhìn gì đó?”
“Cục cục cục!” Doãn Mạch còn chưa mở miệng Món Ngon bên cạnh liền lập tức đứng dậy chạy vội tới, hướng Tả An Tuấn một mực gọi, ý tứ lên án mười phần.
Ánh mắt Tả An Tuấn lập tức sáng lên, vội vàng ngồi xổm xuống xem nó, rất là hưng phấn, “Món Ngon mày rốt cuộc nhớ tao rồi.”
“Cục cục cục!” Anh ta cướp thức ăn của tôi!
Tả An Tuấn tiếp tục hưng phấn, “Món Ngon tao cũng rất nhớ mày.”
“Cục cục cục!” Còn cho tôi ăn thứ kỳ lạ!
Tả An Tuấn gật đầu, “Ừ, tao biết mất trí nhớ của mày tốt rồi, tao thật vui mừng.”
“Cục cục cục!” Nhất định không phải thức ăn bồ câu!
“Ừ, tao biết mày cũng thật vui mừng.”
“Cục cục cục!” Anh ta muốn độc chết tôi!
“Ừ, tao sẽ không lại quên mày nữa, cho nên mày cũng không cần lại quên tao a.”
“…” Món Ngon trầm mặc, nó kêu nửa ngày phát hiện người này vẫn là không có động tác mang tính chất vấn, chỉ biết là cười khúc khích, liền thương tâm vô cùng yên lặng quay về tiếp tục trở lại làm ổ, nghĩ thầm loài người thật sự là quá khó để hiểu rõ.
Tả An Tuấn vẫn như cũ không biết tình huống tự mình nói tiếp, “Ơ, mày buồn ngủ sao, vậy được rồi, tao tiếp tục trở lại chơi game.” Cậu nói xong cũng đứng dậy chuẩn bị trở về phòng, trước khi đi còn không quên hướng Doãn Mạch chào hỏi một tiếng.
Doãn Mạch từ đầu tới cuối đều vây trong trạng thái trầm mặc, thật tình cảm thấy hai sinh vật ông nói gà bà nói vịt thật sự là không thể tin được, lúc này thấy cậu hướng anh phất tay, liền cứng ngấc gật đầu. Thẳng đến người này đi rồi mới đưa mắt quay lại thức ăn trên bàn thuỷ tinh, suy nghĩ một chút, tiếp tục hăng hái chiến đấu, chẳng qua có vết xe đổ lần trước anh lần này coi trọng vấn đề chi tiết, sao đó nấu ra món ăn có màu sắc tốt hơn lần trước nhiều, anh trầm mặc một chút, bản thân đang suy tư rốt cuộc để cho ai tới thử một chút liền thấy Tả An Tuấn lại đi vào phòng bếp, rõ ràng lại phải cầm một ly nước ép trái cây.
Tả An Tuấn lần này ở phòng bếp lại gặp Doãn Mạch, liền kinh ngạc liếc một chút, rốt cuộc thấy được thảm trạng phòng bếp, cậu cả kinh lập tức nghi hoặc đi tới, nhìn tình huống xung quanh, “Ừm, Mạch, anh ở đây … Nấu cơm?”
Doãn Mạch gật đầu, “Coi như vậy.”
Tả An Tuấn hứng thú tới, “Anh sẽ nấu cơm?”
“Sẽ không,” Doãn Mạch lạnh nhạt nói, chỉ vào đồ ăn còn đang bốc khói, bỏ thêm một câu, “Mới vừa nấu ra, không ai ăn thử.”
Tả An Tuấn liền tiến tới ngửi ngửi, lấy trình độ kén chọn của cậu đối thức ăn trực giác cậu cho rằng bàn thức ăn này không thể ăn, liền “Oh” một tiếng quay đầu bước đi, Doãn Mạch tay mắt lanh lẹ một tay bắt cậu đè lại, con ngươi màu lam đậm mang theo một chút ý cười, “Ừm, cậu đi đâu?”
Tả An Tuấn vốn không dễ xài đầu óc lúc này xoay chuyển đặc biệt nhanh, cậu run run rẩy rẩy quay đầu lại, gan run rẩy, “Tôi tôi tôi đi chơi game, tôi vẫn chưa đói, không đói bụng, thật sự, ha ha a …”
Doãn Mạch không quan tâm đưa cậu kéo trở về, một bộ giọng điệu thương lượng, “Chỉ ăn một miếng.”
Tả An Tuấn giãy vài cái không thể cựa ra, gương mặt nhất thời suy sụp xuống, ai oán nhìn anh, “Anh thế nào không ăn?”
Doãn Mạch nghĩ thầm lời vô ích, bài học kinh nghiệm máu chảy đầm đìa của con chim bồ cậu xảy ra trước mắt anh dám ăn sao? Trực giác Tả An Tuấn đặc biệt mạnh, anh nhìn gương mặt trầm mặc của vệ sĩ nhà mình, suy nghĩ một chút gật đầu nói, “Vậy được, tôi ăn một miếng, anh … Anh cũng ăn một miếng.”
Doãn Mạch lại trầm mặc, nhìn dáng vẻ kiên trì của người này, rốt cuộc gật đầu, vì vậy hai người như lâm đại địch* [lâm: gặp, đại địch: độc hại] dưới ánh mắt của đối phương hạ xuống chọn một chút thức ăn cho vào miệng, nhai hai cái đồng thời cứng đờ rồi. Hai người nhìn nhau một giây đồng hồ, động tác nhất trí vọt vào WC, đều phun ra tất cả, đè xuống chốt xả nước, bên trong nhất thời vang lên một đống tiếng nước ào ào.
Tả An Tuấn sau khi ói xong nâng nước ép trái cây trong tay lên mở nắp ra uống một hớp lớn, lui về phía sau tựa ở trên vách tường trơn tuột, chậm rãi tuột xuống, che mắt cúi đầu nở nụ cười, cậu nhớ vừa nãy đối với người này nói qua liên quan tới cậu và Mạnh Tuyên cùng chủ đề nấu cơm các loại, có thể đoán được vệ sĩ nhà cậu làm như vậy tám phần mười là vì cậu, trong lúc nhất thời tâm tư có chút bay xa.
— Anh, anh Triết Dạ đâu?
— Ở phòng bếp.
— Ơ, anh ta sẽ nấu cơm?
— Sẽ không, anh ta học.
— Ơ? Em cho rằng …
— Cho rằng vì sao? Cho là người như anh ta vậy là vĩnh viễn không có khả năng xuống bếp? Đại khái luôn luôn có ngoại lệ, anh trai cậu anh chính là một ngoại lệ, hiểu không?
— Oh …
— Nhớ kỹ Tiểu Tuấn, nếu như tương lai có một ngày có một người có thể vì em thử nghiệm mà hắn ta đời này cũng không dự định thử nghiệm thứ gì, đương nhiên anh chỉ là mặt tốt, như vậy người kia là thật quan tâm em, em nhất định phải biết quý trọng.
— Sẽ có sao?
— A, sẽ, em dù sao sẽ gặp một người như vậy, vì em bằng lòng dốc hết tất cả của mình đến yêu em.
Doãn Mạch cầm nước ép trái cây trong tay của cậu qua cũng uống một ngụm, đứng ở bên cạnh cậu, anh còn chẳng bao giờ nghĩ tới mình có thể có ngày này, cùng người này cùng một chỗ đúng thật không thể khiến sự tình phát triển theo hướng quỹ đạo bình thường, con ngươi màu lam đậm cũng mang theo một chút ý cười, cúi đầu nhìn cậu, “Cười cái gì?”
“Không có gì … Anh vẫn phải tiếp tục học nấu cơm?” Tả An Tuấn nở nụ cười thật lâu mới đứng dậy, đem nước ép trái cây cầm về nói như thế.
Doãn Mạch gật đầu, nhìn đôi mắt sáng trông suốt của người này, thoáng kinh ngạc hỏi, “Cậu hình như thật vui vẻ?”
Tả An Tuấn gãi gãi đầu, con ngươi đen nhánh vô cùng trong suốt, anh đem lời nói trước đây của Tang Minh nói với cậu đơn giản lập lại một lần, cuối cùng nghi hoặc nói, “Đáng tiếc anh tôi sau khi chết Hướng Triết Dạ lại biến trở về thành dáng vẻ trước kia, anh nói anh ta rốt cuộc có yêu anh tôi hay không?”
Doãn Mạch lúc này mới nhớ tới người này đối Hướng Triết Dạ vẫn tồn tại hiểu lầm, liền gật đầu, “Yêu, tôi nói rồi sẽ cho cậu chứng cớ,” anh nói chậm rãi tiến tới, cánh tai chống trên vách tương đem cậu vây giữa mình và tường, cúi đầu nhìn cậu, “Cho nên nói nếu như tôi bây giờ nói thích cậu, thật ra cậu có thể hiểu,” anh dừng một chút, lại bỏ thêm một câu, “Hơn nữa sẽ tin tưởng.”
Tả An Tuấn đối với loại giọng nói thử thăm dò này rất là không hài lòng, không khỏi gãi đầu, bĩu môi nhỏ giọng lẩm bẩm, “Tôi lại không ngốc.”
“Cậu cho là cậu rất thông minh sao …” Doãn Mạch nói dần dần biến mất ở trên môi dính vào nhau, Tả An Tuấn nhất thời mở to mắt, một bộ dáng vẻ không thể tin, rõ ràng đối với tình huống hiện giờ có chút không biết làm sao, thẳng đến lúc phát hiện trong miệng cuộn vào một thứ ấm áp mới hơi chút hoàn hồn, lưỡi cậu và anh dây dưa ở cùng một chỗ.
Loại tình huống này khiến Tả An Tuấn theo bản năng nhớ tới lần hôn trước ở đoàn quay phim kia, chỉ cảm thấy cũng không hề ghét, liền chậm rãi buông lỏng cơ thể hơi buộc chặt, hai mắt nhắm nghiền.
Mùi vị kỳ lạ thức ăn lưu lại cùng hương ngọt nước trái cây trộn lẫn cùng một chỗ, ở giữa răng môi hai bên tràn ra, mang theo sức mạnh kỳ lạ nào đó, in thật sâu vào linh hồn của con người. Con người khi còn sống dù sao đối hình ảnh hoặc tình huống có chút ấn tượng khắc sâu, sẽ không bởi vì sự thử thách của năm tháng mà hoà tan, Doãn Mạch tin tưởng hôn môi này tuyệt đối tính một trong số đó.
Anh suy tư một chút vốn có khả năng, nghĩ rất có thể hù được người này, liền chỉ hôn lập tức buông cậu ra, lôi kéo tay cậu đi ra ngoài, tâm tình rất tốt đều tự trở về phòng bếp và gian phòng.
Trải qua một phen nỗ lực không ngừng của Doãn Mạch, anh nấu thức ăn cuối cùng đã tới đẳng cấp có thể ăn được, tuy rằng còn chưa có làm tốt như Mạnh Tuyên, nhưng ít ra không khó ăn, mà Tả An Tuấn cũng biểu thị có thể tiếp thu. Doãn Mạch cũng vẫn không quên người này đối Hướng Triết Dạ hiểu lầm, liền tìm lại chứng cứ cho cậu nhìn, cuối cùng cũng khiến người này giải trừ hiểu lầm, mà từ ngày đó về sau hình thức ở chung giữa bọn họ cũng so với trước đây sinh ra nhiều tầng mập mờ, Doãn Mạch có thể cảm giác thái độ của Tả An Tuấn đối anh có một chút khác, có như vậy trong nháy mắt anh thậm chí cho rằng bọn họ đang nói yêu nhau.
Nói chung đây hết thảy đều đang phát triển đến hướng tốt, đương nhiên, nếu như một số người không xuất hiện phá rối anh sẽ càng cao hứng hơn, cũng ví dụ như Trương Lăng Trúc.
Phải nói Trương Lăng Trúc thật ra rất thảm, hắn còn chưa triển khai đợt tấn công yêu đương đã bị người cứng rắn chặt đứt, không chỉ có chặt đứt, hắn còn bị ép vẫn ở công ty đau khổ bận rộn hơn nửa tháng, cả người đều gầy một vòng.
Chẳng qua để cho hắn không thể tiếp nhận chính là tình huống trước mắt, hắn lần trước tuy rằng đến lúc rời khỏi nhưng do tính cách gian xảo khiến hắn không quên tìm Tả An Tuấn muốn dành trước chìa khoá biệt thự, vì vậy sáng sớm hôm nay hắn liền tự ý mở cửa đi vào, còn cố ý ngồi ở cái ghế trước cửa phòng Doãn Mạch chờ người này mở rộng cửa, tuyên bố tốt mình trở về.
Nhưng, này!
Vì sao Tả An Tuấn sẽ cùng anh đi ra?! Vì sao bọn họ nhìn như là đêm qua ngủ cùng nhau?! Còn có không khí giữa bọn họ là chuyện gì xảy ra?! Cảm giác thế nào quan hệ của bọn họ đã tốt nhiều?! Hắn mới đi nửa tháng không phải nửa năm a a a! Ai đến giải thích cho hắn một chút a a a!
Doãn Mạch và Tả An Tuấn hiển nhiên cũng không nghĩ tới sau khi mở rộng cửa gặp được một người sống sờ sờ, mà người này còn là hình dáng tan vỡ nhìn bọn họ, con ngươi không ngừng run loạn. Doãn Mạch đương nhiên biết nguyên nhân, chỉ lễ phép gật đầu, lướt qua hắn liền xuống lầu, từ bóng lưng đó có thể thấy được người này rất là hài lòng, dường như tâm tình rất tốt.
Mà Tả An Tuấn lại là ở tại chỗ cùng hắn hàn huyên, vẻ mặt vui vẻ nhìn hắn, “A, anh đã đến rồi, công ty làm xong chưa?”
Con ngươi Trương Lăng Trúc vẫn đang run như cũ, đưa tay bắt lại cổ tay của cậu, run run rẩy rẩy hỏi, “Các người … Đã làm?”
Tả An Tuấn nhất thời nghi hoặc, “Đã làm gì?”
“Chính là … Cái đó,” Trương Lăng Trúc nỗ lực khiến giọng nói của mình nghe không run rẩy như thế, “Doãn Mạch anh ta có đối với cậu làm việc kỳ lạ như là đem cậu đặt ở dưới thân … các loại hay không?”
Tả An Tuấn nghi hoặc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Không có a, làm sao vậy?”
Lúc này Trương Lăng Trúc mới thở ra một hơi, dáng vẻ an ủi vỗ vỗ trái tim của bản thân bị hù sợ, lúc này mới hơi chút yên tâm, nghĩ lại một chút dáng vẻ vừa rồi của Doãn Mạch, không khỏi cười lạnh một tiếng, sống lưng nhất thời thẳng tắp, còn chưa làm qua vui vẻ gì chứ, không phải là ngủ ở trên một chiếc giường sao, tôi cũng có cơ hội giống vậy.
Trương Lăng Trúc nghĩ như vậy, vẻ mặt vui vẻ đi xuống lầu.
Đương nhiên, nếu như hắn biết Doãn Mạch vì việc chỉ cần “ngủ ở trên một chiếc giường” này hao phí bao nhiều thời gian tinh lực* [tinh thần và thể lực] thì tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khụ … Tôi trễ, được rồi, tôi biết chương này số lượng từ không nhiều, nhưng các vị phải tin tưởng tôi, tôi có thể đêm nay gấp trở về đồng thời hoàn thành xong chương tôi đã cảm thấy đúng thật chính là kỳ tích ==
Nói các vị hình như đều nghĩ muốn đem họ Lâm kia cho Trương Lăng Trúc a, không được đâu, hắn là tên biến thái, rõ ràng nhân vật phản diện a, làm sao có thể cho Trương đồng hài khả ai chúng ta chứ, tiểu công cậu ấy hẳn là chương sau hoặc chương sau sau thì đi ra [chim], đến lúc đó các vị sẽ biết.
Ừm, bài văn này rơi ngày thứ Hai, cũng chính là ngày mốt khôi phục lại thêm.
||||| Truyện đề cử: Cuồng Long Vượt Ngục |||||
Sau cùng, dưới đáy lòng thay Doãn Mạch mặc niệm, ăn cậu ấy, ăn cậu ấy, ăn cậu ấy … Xong, nắm tay quay đầu bỏ chạy …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.