Bảo Hộ Của Giới Hắc Bạch

Chương 52:




Doãn Mạch là buổi chiều nhận được liên lạc của Phùng Ma đến trung tâm Phùng Ma, nơi đó ở trên núi cạnh biển, bị đại thụ cao ngất vây quanh, rất là bí mật, xây vô cùng to lớn đồ sộ, mang theo yếu tố Châu Á rõ ràng. Chẳng qua anh giờ phút này đã không có bao nhiêu lòng dạ thảnh thơi tới quan sát thứ này, mà là trầm mặc không nói ở dưới sự hướng dẫn của người khác dẫn đến trước chủ điện*. [điện thờ của người chủ]
Anh vốn cho là sẽ thấy toàn thân tà khí tăng vọt của Tả Xuyên Trạch, nhưng ngoài ý muốn, người nọ đặc biệt nhàn nhã, ngồi ở trong tiểu đình tử [1] cùng người chơi cờ nói chuyện phiếm, mà người cùng y đánh cờ anh còn biết, chính là Tống Triết trong giới nổi tiếng ngang với Tả Xuyên Trạch. Tả Xuyên Trạch nhìn thấy anh cũng không nói gì, đứng dậy vào thư phòng phía trước, anh cũng không để ý tới những người còn lại, đi vào theo.
Thư phòng rất đậm ý vị cổ xưa, Tả Xuyên Trạch ở trên ghế chạm trổ hoa văn ngồi xuống, từ trong ngăn kéo bên cạnh lấy ra một tờ bản vẽ ném lên trên bàn, một chữ cũng không nói, rõ ràng rất không thoải mái, tà khí trên người cũng theo đó từ từ tăng lên.
Doãn Mạch cũng không muốn cùng y lời vô ích, cầm lấy nhìn một chút, liền thấy là kết cấu một phòng thí nghiệm dưới đất, đồng thời căn phòng thí nghiệm này xây hết sức bí mật, hẳn là treo ở đáy vực bắt đầu mở ra một miệng nhỏ lại hướng về phía trong chậm rãi mở rộng liên thông đến bên trong Phùng Ma, vừa nhìn liền biết hao tốn không ít tâm huyết, hơn nữa thiết kế này rất đặc biệt, nếu không phải hiểu rõ tình hình tuyệt đối tìm không được, anh ngẩng đầu nhìn Tả Xuyên Trạch, trầm giọng hỏi, “Có ý gì?”
Nét mặt của Tả Xuyên Trạch không biểu tình gì, trong con ngươi đậm yêu mị, chỉ vào bản vẽ từ từ nói, “Đó là nơi trước đây của Tiểu Tuấn, chẳng qua sau lại bị tôi dùng vài bó thuốc nổ làm nổ.”
Doãn Mạch hơi chấn động một chút, nhớ tời lời nói của Tả An Tuấn, lần thứ hai cúi đầu nhìn bản vẽ một lần, nghĩ thầm người nọ chính là bị giam ở chỗ này vài chục năm tối tăm không mặt trời sao? Anh nắm chặc tay, ngẩng đầu không đổi sắc mặt nhìn người trước mặt, chờ lời kế tiếp của y, anh cũng không nhận ra người này sẽ vào lúc này cố ý cầm thứ này kích thích anh, mặc dù anh biết người này rất không thoải mái.
“Đại trạch Phùng Ma tin rằng lúc anh tới đã thấy qua, tuy rằng anh có thể bởi vì có chút nguyên nhân mà không nhìn kỹ, chẳng qua những thứ này cũng không sao, anh chỉ cần biết rằng ở đây rất lớn là được,” Tả Xuyên Trạch nói, “Phía trên kia vẽ chỉ là một góc sân sau, mà đại trạch nơi đang ngồi đây là tâm huyết năm đó của Hắc Yến, cho nên nói phía dưới này …” Y nói lười biếng nhướng mi một chút, con ngươi màu lam đậm của Doãn Mạch híp một cái, “Cậu là nói Hắc Yến hiện giờ đang ở Phùng Ma?” Người nọ thật vất vả bắt được Tả An Tuấn lại không có vội vã rời đi, trái lại ở lại thành phố S đồng thời còn cố ý chọn ở Phùng Ma?” Anh không khỏi nhíu mi, “Cậu nắm chắc như vậy?” Người này cùng Hắc Yến rốt cuộc là quan hệ như thế nào?
Tả Xuyên Trạch đương nhiên biết trong lòng anh nghi ngờ, y lười biếng dựa về phía sau một chút, dáng vẻ đặc biệt yêu nghiệt, “Quan hệ tôi với ông ta một hai lời nói không rõ, chẳng qua có chỗ có thể khẳng định, nếu như đem tôi và Tiểu Tuấn đặt ở cùng một chỗ hai chọn một, ông ta tuyệt đối là tôi,” giọng nói của y trước sau như một ung dung hoa quý, nhưng đôi mắt yêu mị kia lại càng ngày càng biến đổi thất thường, “Ông ta luôn luôn rất cố chấp.”
Doãn Mạch im lặng, anh đã từng tìm Trác Viêm đòi tư liệu của người này, biết người nọ là một tay Hắc Yến nuôi lớn, cảm tình tất nhiên là không cần phải nói, nhưng anh luôn cảm thấy mặt này vẫn có một chút những yếu tố khác, khiến quan hệ của bọn họ nhìn qua cảm giác là lạ.
Tả Xuyên Trạch không để ý tới phản ứng của anh nói tiếp, “Với cá tính của Hắc Yến nhất định sẽ chờ việc của ông ta muốn làm làm xong toàn bộ sau đó khi rời đi tìm được nơi an toàn mới có thể động Tiểu Tuấn, cho nên Tiểu Tuấn hiện giờ sẽ không sao, mà chỗ đang ngồi đại trạch Phùng Ma này xây ở trên núi, người của chúng tôi cũng đều tìm xung quanh thành phố S, rơi đi duy nhất cũng chỉ có thể vách núi đối diện biển bên kia, từ nơi đó ngồi thuyền đến vùng biển quốc tế* sau đó chuyển tới vịnh Bangladesh,” [là tất cả các vùng biển nằm ngoài vùng đặc quyền kinh tế của nước đó và các quốc gia khác, nhưng không bao gồm đáy biển và lòng đất dưới đáy biển] ngón tay y thon dài gõ mặt bàn, con ngươi yêu mị híp lại, “Đây cũng chính là mục đích tôi đưa thứ này cho anh, nơi đó tuy rằng bị tôi tạc nổ, nhưng bên trong rốt cuộc có đường hầm hay không tôi cũng không có kiểm tra tỉ mỉ, hơn nữa Hắc Yến tạo ra nơi này dùng quá nhiều tâm huyết, cho dù tôi tạc nổ cũng không có khả năng đem nổ sụp khung xương …”
Nói đến phần này Doãn Mạch cũng hiểu, trầm ổn nói tiếp, “Cho nên Hắc Yến để thuận tiện ra vào có lẽ sẽ thông bên đây.”
Tả Xuyên Trạch gật đầu, “Mấy ngày này tôi sẽ nghĩ biện pháp đem ông ta dẫn ra, cho dù không thể dẫn ông ta đi ra tôi cũng sẽ đem phần lớn lực chú ý chuyển sang tôi.”
Doãn Mạch thoáng nhíu mày, mang theo một chút ý tứ thăm dò.
Tả Xuyên Trạch cười vô cùng tà ác, “Tôi tự nhiên có biện pháp của tôi.”
Doãn Mạch liền không hỏi, quay đầu bước đi, lúc sắp đi tới cửa thì quay đầu lại nhìn y, “Nếu như Tiểu Tuấn cùng Hắc Yến đặt cùng một chỗ, cậu sẽ chọn ai?”
Tả Xuyên Trạch dường như không nghĩ tới anh sẽ hỏi vấn đề này, ngẩn ra mới mở miệng, “Tôi chọn Hắc Yến …” Con ngươi của y càng thêm biến đổi thất thường, khoé miệng lại bắt đầu nở nụ cười, nghiền ngẫm đến gần như nguy hiểm, “Tiểu Tuấn còn có anh, ngược lại Hắc Yến … Nếu như không thể tiễn ông ta ra đi tôi sẽ vô cùng tiếc nuối, chẳng qua có một chút tôi muốn để anh biết,” y vừa nói vừa dựa vào phía sau, con ngươi yêu mị nhìn thẳng ánh mắt của anh, “Nếu như ba chúng tôi sau cùng chỉ có thể sống một, người kia chỉ có thể là Tiểu Tuấn. Không phải là tôi, cũng tuyệt đối không phải là Hắc Yến.”
Y đem hai chữ “Tuyệt đối” cắn đặc biệt nặng, ý tứ nhấn mạnh rất rõ ràng, thậm chí cố chấp đến khiến lòng người kinh hãi, con ngươi Doãn Mạch không khỏi nổi lên tầng ánh sáng khác người, người này dường này từ vừa mới bắt đầu không có ý định sống sót, hoặc là nói … Y đối Hắc Yến cố chấp quá sâu, sâu đến hận không thể có thể cùng ông ta đến mức cùng đến chỗ chết … Anh nhìn người này, bên trong thư phòng cổ vận trang nhã, người này ngồi ở bên trong chiếc ghế khắc hoa văn tinh xảo, áo dài màu đỏ tóc dài, trong nháy mắt đó xinh đẹp đến gần như tuyệt nhiên.
Doãn Mạch nhất thời trầm mặc, anh vừa chỉ là muốn biết nếu sự việc đến mức không thể xoay chuyển, Hắc Yến và Tiểu Tuấn chỉ có thể sống một thì thái độ người này sẽ là gì, lại sẽ không trở thành trở ngại của anh, cũng không nghĩ có được đáp án hết sức ngoài ý muốn như vậy, chẳng qua anh đối quan hệ giữa hai người này không có hứng thú, chỉ hỏi, “Hắc Yến bắt Tiểu Tuấn trở về muốn làm gì?”
Tả Xuyên Trạch bình tĩnh nhìn anh một hồi, không đáp hỏi ngược, “Nếu như Tiểu Tuấn có một ngày lại giết người lần nữa, anh …”
“Không có khả năng!” Doãn Mạch không đợi y nói xong liền cắt đứt, ý tứ dưới đáy mắt rất rõ ràng, anh tuyệt đối không cho phép loại sự tình này xảy ra, cũng tuyệt đối sẽ không lại để cho cậu dính trở lại!
Tả Xuyên Trạch đối câu trả lời của anh cũng không bất ngờ, lười biếng đứng lên, “Tôi đây liền không thể trả lời.”
Doãn Mạch cũng không tức giận, hiện giờ với anh mà nói không có gì so cứu Tả An Tuấn ra quan trọng hơn, liền quay đầu đi ra, chuẩn bị đi tập hợp nhân thủ. Tả Xuyên Trạch cũng đi theo ra ngoài, Doãn Mạch quét mắt về phía sau nhìn y một cái, thấy y lại đi trở về cùng Tống Triết chơi cờ liền đem mắt quay lại, ánh mắt của anh không khỏi híp lại, Tống Triết … Trong giới nổi tiếng rắn độc, vai trò của hắn ở giữa Hắc Yến và Tả Xuyên Trạch lại là loại nào? Anh trong khoảng thời gian này cùng Tả Xuyên Trạch tiếp xúc tương đối nhiều, biết người này đối Tả Xuyên Trạch cố chấp cũng là rất sâu, nếu như hắn cũng tham gia vào, vậy lợi thế đối với Hắc Yến liền có thể tăng thêm một người.
Anh từ từ suy nghĩ, ra đại trạch Phùng Ma.
Phòng thí nghiệm dưới đất, Tả An Tuấn co lại ở một góc thuỷ tinh đầu chôn thật sâu bên trong khuỷu tay, không nhúc nhích. Cậu vừa mới thử nghiệm một chút thiết bị ở đây rốt cuộc không phải là nơi trước đây cậu từng ở cũng như từng hướng cửa sổ thuỷ tinh xung quanh dùng sức đụng vào rồi đụng, phát hiện đúng thật là vật liệu đặc biệt tạo thành liền đàng hoàng rồi.
Phụ thân của cậu và A Nhã sau khi rời đi lại không trở về nữa, riêng phòng thí nghiệm lớn này yên lặng một vùng, điều này làm cho cậu theo bản năng nhớ tới cuộc sống trước kia, cậu khi đó cũng giống như vậy bị người nhốt ở bên trong một căn phòng, ngay cả một người nói chuyện cũng không có, chẳng qua lần này so với trước đây còn khiến cậu sụp đổ, bởi vì xung quanh đặt một bàn mổ.
Cậu vẫn luôn biết thể chất mình tương đối đặc biệt, cũng biết phụ thân cậu đối y học cố chấp gần như đến trình độ kinh khủng, cho nên cậu trước đây không ít bị phụ thân đặt ở trên bàn mổ tu sửa, hiện giờ nhìn thấy vật này tự nhiên không có ấn tượng gì tốt, hơn nữa ở đây hơi thở ngột ngạt, sắc mặt của cậu không khỏi lại trắng một phần.
Hắc Yến là cơm tối thì mới trở về, ông mở chốt đi vào, dặn dò người đem cơm nước đặt ở trên cái bàn tròn, ôn hoà mở miệng, “Tới dùng cơm.”
Tả An Tuấn ngẩng đầu nhìn ông, lại nhìn thức ăn trên bàn bốc hơi nóng, nhè nhẹ mở miệng, “Không ăn …”
Hắn Yến lên tiếng như không có chuyện gì, cũng không miễn cưỡng cậu, mà là phân phó người để rót một ly trà, bắt đầu chậm rãi uống, Tả An Tuấn là cỗ máy giết người của ông, với bản lĩnh người này hoàn toàn có thể cưỡng ép ông rời khỏi, nhưng hiện giờ ông vẫn dám đỉnh đạc ngồi ở chỗ này uống trà, bởi vì ông chắc chắn người này không dám, ông không lo ngại gì.
Tả An Tuấn đúng thật không dám, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, người này ở trong trí nhớ của cậu ấn tượng quá sâu, uy nghiêm rất cao, khiến cậu chỉ cùng người này đợi ở cùng một không gian cũng muốn hít thở không thông, cậu không khỏi lại hướng trong góc phòng rụt một cái.
Thái độ Hắc Yến đối động tác phản khán của cậu không nhìn, ôn hoà mở miệng, “Con và Trạch quan hệ thế nào?”
“… Tốt.” Tả An Tuấn nghe được tên anh trai nhà cậu cuối cùng cũng nhấc lên chút tinh thần, cậu nhìn phụ thân của mình vượt qua phạm vi loài người, không biết ông hỏi việc này có mục đích gì.
“Ừ,” Hắc Yến nhàn nhạt uống một ngụm trà, rốt cuộc đồng ý đem đường nhìn hoàn chỉnh rơi vào trên người cậu, “Trạch nửa năm nay trải qua như thế nào?”
“Tốt vô cùng a.” Tả An Tuấn hồi tưởng một chút, anh trai nhà cậu mỗi lần gặp trên mặt y đều cười đến rất vui vẻ, mặc dù có Mạch thì hơi thở trên người anh trai nhà cậu thỉnh thoảng sẽ trở nên rất kinh khủng, nhưng anh trai nhà cậu trải qua vẫn rất tốt, hơn nữa bên cạnh còn có anh rể nhà cậu … Nha, cậu thận trọng nhìn phụ thân nhà mình, thử dò xét nói, “Anh con bên cạnh có một người gọi là Tống Triết.”
Tay cầm ly của Hắc Yến có chút dừng lại, sau đó người giống như không có chuyện gì tiếp tục uống, tùy ý đáp lời.
Tả An Tuấn nghi hoặc, phụ thân nhà cậu hẳn là đối với anh cậu có loại suy nghĩ kia hay sao? Cậu suy nghĩ như vậy một chút, nghĩ thầm chẳng lẽ là cậu nói rất kín đáo? Cậu nuốt nuốt nước bọt, tiếp tục nói nhỏ, “Hơn nữa bọn họ kết hôn rồi, con lần trước thấy chiếc nhẫn trên tay anh con.”
Giọng nói của cậu càng nói càng nhỏ, nói xong lời cuối cùng còn vô ý thức hướng bên cạnh lại rụt một cái, run run rẩy rẩy nhìn người này, chỉ thấy nét mặt phụ thân nhà cậu vẫn như cũ không có gì thay đổi, thậm chí ngay cả lông mi chưa từng run một chút, dáng vẻ ôn hoà từ mấy năm trước vẫn duy trì liên tục đến nay, cậu nhất thời khóc thúc thít, sắc mặt cũng càng trắng bệch, nghĩ thầm phụ thân nhà cậu đúng thật là người đáng sợ nhất trên thế giới, quả thực tu luyện thành tinh rồi, cho nên nói cậu vẫn ủng hộ anh trai cậu và anh chồng ở chung với nhau.
“Con … Con nghĩ bọn họ … Rất xứng đôi …” Cậu nói xong cũng ngậm miệng, không có mở miệng nữa, mà Hắc Yến dường như cũng không có ý lên tiếng, chậm rãi đem ly trà kia uống hết, sau đó từ trong túi lấy ra một đồ vật, ôn hoà hỏi, “Biết đây là gì chứ?”
Tả An Tuấn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy người này cầm trên tay một thứ xinh xắn lung linh, thứ đó có một nút bấm, lại không biết là dùng để làm gì, cậu nhất thời lắc đầu.
“Đây là bom điều khiển từ xa,” Hắc Yến cúi đầu nhìn vật trong tay, thần sắc trong con ngươi trầm sâu chút, “Mà bom thì đặt ở trong tim Trạch.”
Mặt Tả An Tuấn trắng soàn soạt, há miệng, một chữ đều nói không nên lời.
“Cho nên nói Trạch chỉ có thể thuộc về ta,” Hắc Yến nói đi ra phía ngoài, cũng không thèm nhìn cậu, âm thanh ôn hoà chậm rãi nhẹ nhàng sang, “Bất kể là sinh … Hay là chết.”
Xung quanh một lần nữa biến thành yên lặng, Tả An Tuấn qua thật lâu mới từ trong chấn động vừa rồi hoàn hồn, cậu nhìn một chút đồng hồ trên tay, biết sắp sửa đêm xuống, mà phụ thân cậu đoán chừng sẽ không trở lại, cậu không khỏi thở ra một hơi.
Thời gian chậm rãi qua, bên trong đèn tắt, chỉ có trước bàn mỗ vẫn sáng một ngọn đèn, cậu ôm chân làm ổ trong góc, chỉ cảm thấy lạnh giá quen thuộc từng tấc từng tấc từ phòng thí nghiệm bắt đầu lan tràn, rậm rạp chằng chịt vây bắt cậu, khiến chỗ sâu trong ký ức của cậu từng chút từng chút câu đi, có như vậy trong nháy mắt cậu thậm chí cho là mình ở nơi đó, cũng không có từng chạy trốn.
Cậu ôm đầu, không ngừng nhớ lại sinh hoạt mấy năm đó, Tang Minh Triệt, Mạnh Tuyên, Doãn Mạch, anh trai cậu … Mỗi một chi tiết đều phải vô cùng nghiêm túc, giống như chỉ có như vậy mới có thể chứng minh những người này thật sự từng xuất hiện trong cuộc đời của cậu, cũng không phải cậu ảo tưởng.
Hình ảnh sau cùng dừng ở một năm gần đây, trong thế giới của cậu đều là bóng dáng của Doãn Mạch, bất kể công việc hay là sinh hoạt người nọ đều bồi ở bên cạnh cậu, giống như vĩnh viễn cũng sẽ không rời khỏi, kiên định khiến cậu an tâm, đây sớm đã thành một loại thói quen, thậm chí là một bộ phận không thể thiếu mất.
“Mạch, nhất định sẽ tới cứu mình, nhất định sẽ …” Cậu tự thôi miên bản thân, không ngừng thì thào, lòng hốt hoảng rốt cuộc đã khá nhiều, cậu cảm giác được đói bụng, ngẩng đầu nhìn cơm trên bàn, do dự một chút đi tới ăn miếng, thức ăn lạnh từ lâu, chẳng qua phụ thân cậu luôn luôn rất hiểu hưởng thụ, cho nên mùi vị cũng không tệ lắm, nhưng cậu chỉ ăn một miếng liền cũng không ăn vô nữa, đây không phải là mùi vị nên có … Cậu mệt mỏi nghĩ, theo bản năng mở miệng, “Mạch, thật là khó ăn, chúng ta đi ăn …”
Cậu bỗng nhiên ngậm miệng lại, mờ mịt nhìn xung quanh yên lặng, ánh sáng trong con người từng chút biến mất đi, cũng … Cũng không phải vấn đề thức ăn, mà là bên cạnh cậu thiếu một người …
Thiếu một người … Người không thể thiếu mất.
— Em thích tôi chứ?
— Thích.
— Vậy em yêu tôi không?
— Không biết.
— Thế em lúc nào thì biết nhớ nói cho tôi biết.
“Em hiện giờ đã biết …” Tả An Tuấn nghẹn ngào, “Thế nhưng anh không ở đây …”
“Em không bao giờ … chạy lung tung nữa …”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.