Edit: phongsunuong.
Nhà giam Hình bộ, Phong Trần Chu lại lần nữa sợ tội tự sát.
Khi thân vệ của Kinh Hàn Chương nhìn thấy thi thể đã sớm lạnh thấu kia, thiếu chút nữa không nhịn được mà rút kiếm chọc cho một phát.
Cai ngục trông coi Phong Trần Chu ở một bên sắc mặt xanh xao: "Chỉ không chú ý một cái thôi, hắn ta đã uống thuốc độc tự sát."
Thân vệ nhớ tới lần trước khi Phong Trần Chu "tự sát" Kinh Hàn Chương đã từng nói, cảm thấy Phong Trần Chu nhất định không chết dễ dàng như vậy, nên hắn rút kiếm ra, thử thăm dò mà hỏi: "Nếu không, chém đầu hắn thử xem?"
Cai ngục: "..."
"Sao có thể như vậy được?!" Cai ngục sắc mặt giận dữ, "Chọc mấy nhát rồi vẫn chưa được hay sao, cớ gì phải chém đầu người ta? Với cả thanh kiếm kia của ngươi chém đứt được đầu hả?"
Thân vệ: "..."
Hai người hai mặt nhìn nhau.
Đã có người báo lại tin tức về Phong Trần Chu, nửa ngày sau, thân binh của Thụy Vương lĩnh mệnh mà đến, nói: "Cứ theo quy củ cũ mà làm, ném tới bãi tha ma là được."
Cai ngục có chút do dự: "Chẳng lẽ không lo hắn ta giả chết sao?"
Thân binh của Thụy Vương lạnh lùng đưa mắt nhìn cai ngục một cái, hắn lập tức khom người: "Vâng."
Rất nhanh, người của Thụy Vương đã mang xác chết cứng còng kia đi, chỉ bọc một tấm chiếu rồi ném ra bãi tha ma ngoài thành.
Bãi tha ma rất xui xẻo, người hầu ném xong xác chết thì vội vàng rời đi ngay lập tức, cho nên không nhìn thấy một nam nhân đang chậm rãi đi ra từ trong rừng.
Ngư Tức ung dung chậm rãi mà đi tới, hắn là thần y, số thi thể hắn gặp qua nhiều không đếm xuể, với cả đây không phải là lần đầu tiên hắn tới những nơi như thế này, hắn mặt không đổi sắc mà đi tới trước cái xác chết mới mẻ kia, xốc chiếu lên liếc qua một cái.
Phong Trần Chu thất khiếu đổ máu, mái tóc bạc hỗn độn, chết vô cùng thảm.
Ngư Tức ghét bỏ mà liếc nhìn hắn ta, lấy gói thuốc đã được chuẩn bị sẵn từ trong tay áo ra, mở miệng Phong Trần Chu ra rồi lại châm kim mấy phát, bắt ép hắn ta nuốt thuốc xuống.
Một khắc sau, thân thể vốn đã cứng còng đột nhiên run lên, Phong Trần Chu cứ như vừa trải qua một giấc ngủ sâu, ôm ngực há to mồm thở hổn hển, sống lại lần nữa.
Ngư Tức đã kéo hắn ta tới rừng cây nhỏ bên cạnh bãi tha ma, bây giờ đang nghiên cứu thay đổi phương thuốc cho thuốc giả chết, nghe thấy động tĩnh của Phong Trần Chu, Ngư Tức cũng không thèm nhìn lấy một lần, thuận miệng hỏi: "Tỉnh rồi?"
Phong Trần Chu thở hổn hển một lúc lâu, lại nhổ ra một ngụm máu đông, tử khí trên mặt mới bắt đầu tiêu tán.
"Ta thiếu chút nữa là chết trong nhà giam Hình bộ rồi." Phong Trần Chu vừa thở hổn hển vừa mắng, "Tên thân vệ kia của Kinh Hàn Chương thế nhưng lại muốn chém đầu ta, vô liêm sỉ! Nếu không có ta, Thụy Vương nào có ngày hôm nay?"
Ngư Tức "chậc" một tiếng, nói: "Đừng chửi nữa, không phải bây giờ ngươi không sao rồi hay sao?"
Phong Trần Chu cả giận: "Đấy là vì mạng ta lớn!"
Ngư Tức phản bác: "Đấy là vì Yến Hành Dục thần thông quảng đại, nếu không ngươi nghĩ bên Hình bộ sẽ không điều tra gì thêm, cứ thế mà ném ngươi ra bãi tha ma một cách dễ dàng như vậy à?"
Phong Trần Chu gian nan bình phục hô hấp, nghe vậy cũng kịp phản ứng lại, nhíu mày hỏi: "Y thật sự đã hợp tác với Thụy Vương ư?"
"Ừ." Ngư Tức gật đầu, "Nhị hoàng tử vẫn luôn cố biện giải hắn không hề liên quan tới Kinh Chập Vệ, nhưng Yến Trầm Tích lại tra ra được tấm Huyền Ngọc Lệnh đã mất tích từ lâu ở trong quý phủ của hắn, hắn khó mà giải thích được cho nên bây giờ đang quay ra bám cắn Hành Dục."
Phong Trần Chu nghe thấy tên Yến Hành Dục là bả vai bắt đầu nhói đau, vội nói: "Ta chưa hề nói gì trước mặt Nhị hoàng tử!"
Ngư Tức liếc nhìn hắn một cái, ném túi hành trang ở một bên lên người Phong Trần Chu, nói: "Cầm lấy đồ đi đường và tờ trình này, rời khỏi kinh thành đi."
Phong Trần Chu bị ném trúng đến ngơ người: "Vì sao?"
"Ngươi không thể bị bắt thêm lần nữa được." Ngư Tức nói, "Hơn nữa, nếu ngươi muốn tiếp tục ở lại kinh thành, dù Nhị hoàng tử không giết ngươi, thì sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày Hành Dục chơi chán ngươi, muốn lấy mạng của ngươi."
Phong Trần Chu nhìn chằm chằm túi đồ nhỏ một lúc lâu, mới lắc đầu: "Ta không đi."
Ngư Tức nhìn hắn cứ như đang nhìn một đứa ngốc vậy: "Ta là đang cứu ngươi đấy."
"Không phải là y vẫn chưa chơi chán ta sao?" Phong Trần Chu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Chỉ cần ta vẫn còn hữu dụng, y sẽ không giết ta."
Ngư Tức trầm mặc nhìn hắn một lúc lâu, biểu tình trên mặt thật khó mà nói hết bằng một câu: "Phong Trần Chu, ngươi sẽ không..."
Phong Trần Chu không hé răng.
Ngư Tức hít sâu một hơi khí lạnh, hoảng sợ hỏi: "Ngươi bị y ngược đến điên rồi à?"
"Ta mới không có." Phong Trần Chu cúi đầu, lẩm bẩm nói, "Ta không muốn rời kinh một cách thầm lặng như vậy, ta muốn ở lại xem rốt cuộc trong vở kịch này ai thua ai thắng. Với cả, muội muội của ta vẫn ở nơi này, ta không thể bỏ mặc muội ấy được."
Ngư Tức mắng hắn: "Muội muội của ngươi được ngươi tự tay huấn luyện thành Kinh Chập Vệ, năng lực của nàng tới đâu ngươi cũng biết rồi, căn bản không cần ngươi phải lo! Phong Trần Chu, ngươi nói thật cho ta biết, có phải ngươi đã thật sự... Động lòng với Yến Hành Dục rồi không?"
Phong Trần Chu cứng cổ không nói lời nào.
Ngư Tức khó có thể tin được mà nhìn hắn ta, không thể tin là hai năm nay Phong Trần Chu bị Yến Hành Dục hành thành như vậy mà vẫn có thể động lòng được?
Cái thứ ngu xuẩn này không phải là đã nhầm lẫn tim đập nhanh khi sợ hãi thành động lòng ái mộ chứ?!
Ngư Tức hít sâu một hơi, vẫn không đành lòng để bạn tốt nhiều năm rơi vào kết cục bi thảm, kiên nhẫn khuyên nhủ: "Vậy ngươi cũng nên biết, Hành Dục với Thất điện hạ..."
"Ta mặc kệ." Phong Trần Chu nói, "Nếu Kinh Hàn Chương biết người đã khuấy động phong vân ở kinh đô suốt hai năm qua là đại nhân, có lẽ sẽ rời khỏi đại nhân, vậy thì lúc đó ta sẽ có cơ hội."
Ngư Tức: "..."
Phong Trần Chu nói đạo lý rõ ràng: "Không phải Kinh Hàn Chương thích đại nhân bởi vì bộ dáng nhu nhuận ngoan dịu sao, nếu hắn thấy được dáng vẻ đại nhân đối đãi với người khác ra sao, nhất định sẽ vỡ mộng."
Ánh mât Ngư Tức phức tạp mà nhìn Phong Trần Chu đang đắm chìm trong ảo tưởng, cảm thấy hắn hình như cũng điên rồi.
"Rốt cuộc ngươi thích y vì cái gì?"
"Ta vốn thích y là vì khuôn mặt của y." Phong Trần Chu nhớ lại lần gặp mặt đầu tiên sâu trong nhà giam Đại Lý tự, nhưng rất nhanh lại rùng mình một cái, "Về sau..."
Về sau thì vì cái gì?
Phong Trần Chu suy nghĩ lúc lâu, mới đột nhiên cảm thấy hắn không ái mộ y vì bộ dáng tâm ngoan thủ lạt của y khi đối xử với hắn.
Khi so sánh Yến Hành Dục máu lạnh vô tình với ôn nhu như nước khi đối đãi với Kinh Hàn Chương, với sự khác biệt lớn như thế, Phong Trần Chu khó hiểu mà thấy chua xót, hận không thể thay thế với Kinh Hàn Chương.
Đáng giận hơn là, Kinh Hàn Chương không hề biết bản thân hắn trong lòng Yến Hành Dục đặc biệt ra sao, còn ngốc nghếch cho rằng người trong lòng ngực mình là một con nai con thuần triệt vô hại.
Đại đa số thù hận của Phong Trần Chu đối với Kinh Hàn Chương đều từ đó mà ra.
Lúc này Phong Trần Chu mới mơ hồ biết được, bản thân hắn muốn là sự đãi ngộ khác với người khác của Yến Hành Dục, nếu không chiếm được sự ôn nhu của y khi trước mặt Kinh Hàn Chương, vậy thì phải đâm lao theo lao khiến y cảm thấy hứng thú với mình.
Yến Hành Dục thích chơi đùa, càng thích coi mạng người thành quân cờ, vậy là Phong Trần Chu lập tức theo tâm tư của y, tìm thứ y muốn để làm y vui.
Yến Hành Dục rất ít khi cảm thấy hứng thú với ai đó, nếu Kinh Hàn Chương thật sự vứt bỏ y, Phong Trần Chu tự cho mình là người tiếp theo có được sự đối đãi đặc biệt của Yến Hành Dục.
Dù sao hắn cũng đã cùng hợp tác với Yến Kích suýt nữa hại chết Kinh Hàn Chương, nhưng Yến Hành Dục đều không nhẫn tâm giết hắn.
Phong Trần Chu cực kỳ tự tin.
Dù cho Ngư Tức có khuyên bảo như thế nào, Phong Trần Chu vẫn không chịu rời khỏi kinh thành, cuối cùng Ngư Tức cũng lười quản hắn ta, nếu hắn ta muốn tìm đường chết đến thế thì cứ việc tìm.
Phong Trần Chu dịch dung quay về kinh thành, cùng quay về phủ của Kinh Hàn Chương với Ngư Tức.
Ngư Tức đã sớm tìm cách điều chế thuốc từ Phật Sinh Căn, Phong Trần Chu xung phong nhận việc thí nghiệm thuốc vì Yến Hành Dục, Ngư Tức liếc nhìn hắn ta một cái, như mong muốn của Phong Trần Chu mà cho hắn ta thử chén thuốc Phật Sinh Căn đầu tiên chưa có liều lượng chuẩn.
Phong Trần Chu uống một hơi cạn sạch, nguyên một tháng không đứng lên nổi, cũng không dám vùng vẫy lung tung.
Kinh Hàn Chương tuổi trẻ khí thịnh, đầu bị thương không đến hai tháng đã lại tung tăng nhảy nhót.
Bệnh tim của Yến Hành Dục cũng bởi vì tác dụng của Phật Sinh Căn mà dần dần tốt hơn, cho đến khi vào hạ, cơn đau nhói trong tim đã tiêu tán được hơn nửa phần, về sau chỉ cần tiếp tục dùng thuốc và chăm sóc cẩn thận là bệnh tim có thể khỏi hẳn rồi.
Nhị hoàng tử dù sao cũng là trưởng tử của Hoàng Đế, cho dù là ám hại hoàng tử khác cũng chỉ không nhẹ không nặng mà bị cấm túc nửa năm. Nguyên nhân không phải do hắn ta, mà là vì Hoàng Đế vẫn đắn đo không rõ tấm Huyền Ngọc Lệnh kia và Phong Trần Chu là do Nhị hoàng tử ra lệnh hay là bị người khác hãm hại, hơn nữa Nhị hoàng tử vô duyên vô cớ đột nhiên bám cắn Yến Hành Dục, khiến cho Hoàng Đế vốn có lòng nghi ngờ lại tăng thêm một phần kiêng kỵ.
Có lẽ, thiếu niên ốm yếu kia không vô hại như bề ngoài của mình.
Sau giờ Ngọ, Yến Hành Dục đang viết chữ mẫu cho Kinh Hàn Chương, tính toán để hắn luyện lại nét chữ như giương nanh múa vuốt kia.
Gió lạnh phất phơ thổi vào từ ngoài cửa sổ, lá sen tỏa hương thơm ngát, Yến Hành Dục chuyên tâm làm việc, rũ mắt viết từng nét chữ làm mẫu, đột nhiên cửa sổ bị người khác gõ gõ.
Yến Hành Dục cũng không nâng đầu lên, thản nhiên nói: “Điện hạ, đừng nghịch ngợm nữa.”
Kinh Hàn Chương ôm một đống hoa sen bao bởi lá sen mà nhảy xuống từ trên nóc nhà, dải lụa đỏ buộc tóc rũ trên vai, hắn nhướng mày nói: “Sai rồi, sau này đừng gọi ta là điện hạ nữa.”
Yến Hành Dục viết xong nét cuối, mới buông bút xuống, ngẩng đầu mỉm cười, rất nghe lời mà hỏi: “Vậy phải gọi là gì?”
Kinh Hàn Chương lấy một bức thánh chỉ từ sau thắt lưng ra, dào dạt đắc ý mà nói: “Gọi là Vương gia.”
Yến Hành Dục ngẩn ra: “Điện hạ được phong vương rồi?”
Kinh Hàn Chương tay chống đỡ toàn thân, ngồi trên bệ cửa sổ mà vung vẩy chân dài, híp mắt cười: “Đúng thế, lễ phong vương sẽ làm cùng lúc với lễ cập quan của ta vào tháng sau luôn, một tên trúng ba đích, tam hỉ lâm môn đâu.”
Yến Hành Dục đang mở thánh chỉ nhìn danh hiệu của hắn, nghe vậy thuận miệng hỏi: “Vậy một hỉ còn lại đâu?”
Kinh Hàn Chương ngoắc ngoắc ngón tay với y, cười một cách xấu xa: “Ngươi tới đây, Vương gia ta đây nói cho ngươi biết.”
Yến Hành Dục cũng không quan tâm tới thánh chỉ nữa, vội chạy đến trước cửa sổ.
Kinh Hàn Chương ngồi trên bệ cửa sổ, cao hơn Yến Hành Dục hai cái đầu liền, khi rũ mắt nhìn y, trong ánh mắt hắn như có ánh mặt trời chiếu sáng rực mặt hồ, gợn nước lăn tăn.
Yến Hành Dục ngửa đầu, đôi mắt trông mong nhìn hắn.
Kinh Hàn Chương vội ho khan một tiếng, cố gắng kìm nén bản năng muốn nổi nỗi ngượng ngùng, hắn ra vẻ trấn định nói: “Phụ hoàng... Đồng ý tứ hôn cho chúng ta.”
Yến Hành Dục ngẩn người.
Kinh Hàn Chương nhỏ giọng thì thầm: “Ngươi... Ngươi muốn thành thân vào lúc nào đều được, Vương gia của ngươi...”
Hắn nói được nửa chừng thì sửng sốt một chút, cứ cảm thấy xưng hô này cứ kỳ kỳ kiểu gì, nhưng quay về “điện hạ của ngươi” thì hắn lại không chịu, nghĩ nghĩ trong chốc lát, đành phải thay đổi cách khác.
Kinh Hàn Chương đỏ mặt nói: “Hàn Chương của ngươi... Đều theo ý ngươi.”
Yến Hành Dục: “...”
Hắn nói xong thì mặt cũng nóng bừng, đành phải nhíu mày đi nghịch hoa sen trên tay, làm bộ như đang rất bận rộn để che giấu sự ngượng ngùng.
Yến Hành Dục nhìn hắn một lúc lâu, mới nhẹ nhàng áp sát hắn, nhón mũi chân ôm lấy cổ Kinh Hàn Chương, nói nhỏ: “Ta muốn ngày mai thành thân với điện hạ luôn.”
Kinh Hàn Chương: “...”
Cả người Kinh Hàn Chương có chút nóng lên, hắn ho khan một tiếng kéo lấy thắt lưng của Yến Hành Dục ôm y vào trong lòng, giảng đạo lý với y.
“Ngày mai quá nhanh rồi, không kịp chuẩn bị ổn thỏa.”
Yến Hành Dục dựa vào bờ vai của hắn, nhỏ giọng nói: “Ta không thèm để ý cái này.”
“Ngươi không thèm để ý nhưng ta để ý.” Kinh Hàn Chương hừ nói, “Ta nhất định sẽ đón ngươi vào vương phủ của ta một cách hoành tráng nhất, khiến những kẻ nói ra nói vào phải im miệng.”
Trên mặt Yến Hành Dục càng thêm nét ôn nhu: “Được.”
“Đã đồng ý rồi nhé.” Kinh Hàn Chương ôm y nhảy xuống từ bệ cửa sổ, vui mừng mà xoay quanh vài vòng, mặt đầy vui vẻ, “Ta sẽ nhờ Quốc Sư chọn ngày lành tháng tốt, chọn được ngày sẽ chuẩn bị luôn.”
“Được.”
⭐⭐⭐