Bạo Kiều Và Bệnh Mỹ Nhân

Chương 36: Nghiện




Thân thủ của hai người đều không tồi vì vậy nhanh chóng đã thoát khỏi sự truy đuổi.
Kinh Hàn Chương trái lo phải nghĩ vẫn không biết mình phải đi đâu, Tướng phủ chắc chắn không thể đi được, Yến Trầm Tích thân thủ lợi hại, nếu bị phát hiện thì nguy cơ cao không thể nào che giấu hai chân của Yến Hành Dục được nữa.
Hắn sợ y sẽ sinh bệnh trong tiết trời lạnh giá, bèn đưa người đến phủ đệ Đại hoàng tử.
Yến Hành Dục khoác một cái áo choàng lớn, mũ rộng che lấp nửa khuôn mặt, đi theo Kinh Hàn Chương đến nơi dự định.
Đại hoàng tử hàng năm chinh chiến bên ngoài, sẽ trở về kinh đô trước khi lễ tế thiên diễn ra. Vì thế lúc này, hạ nhân trong phủ đang khua chiêng gõ trống mà dọn dẹp, qua nửa đêm đột nhiên Thất hoàng tử lại xuất hiện khiến tổng quản lạnh sống lưng hoảng sợ, còn tưởng xảy ra chuyện gì.
Kinh Hàn Chương nói: "Ta chỉ tới tá túc một đêm, không cần đi theo hầu hạ."
Dứt lời, hắn liền túm Yến Hành Dục đến sương phòng mà ngày thường Đại hoàng tử sinh sống trong phủ.
Tổng quản muốn theo sau nhưng lại sợ Thất điện hạ không vui, đành bất lực nhìn hai người rời đi.
Kinh Hàn Chương cùng Đại hoàng tử là hai huynh đệ ruột, tình cảm đôi bên rất tốt, mỗi lần Kinh Hàn Chương ở ngoài cung đều tới tá túc ở phủ Đại hoàng tử, các nô bộc từng thấy qua rất nhiều nên lần này cũng chẳng xa lạ gì.
Sương phòng bố trí lộng lẫy, hai người vừa vào phòng thì hạ nhân liền nhanh chóng đưa chậu than cùng nước ấm đến.
Kinh Hàn Chương cho người lui, đến tận khi bốn bề vắng lặng thì Yến Hành Dục mới nhẹ nhàng đem mũ choàng kéo ra, lộ khuôn mặt có chút tái nhợt.
"Buổi tối có uống thuốc không?" Kinh Hàn Chương vừa rửa tay vừa hỏi.
Yến Hành Dục ngoan ngoãn trả lời: "Có."
Kinh Hàn Chương thuận miệng "Ồ" một tiếng, cũng không hỏi nhiều, chỉ là sau khi rửa tay xong. Hắn chậm rì rì tiến đến, nhét vào miệng y một khối đường.
Yến Hành Dục "Um" một tiếng, thân thể ngả ra sau.
Một hương vị ngọt ngào từ từ tràn ngập trong khoang miệng.
"Chúng ta nghỉ ở đây một đêm đi." Kinh Hàn Chương nói: "Ngày mai ta đưa ngươi về Tướng phủ."
Yến Hành Dục đang ngậm đường, hai má phồng lên, y hàm hồ nói: "Không, không thể chưa từ biệt thúc phụ đã vội lên đường, Hành Dục còn phải về phủ Tướng quân."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương không thể tưởng tượng nổi mà nói: "Ngươi còn muốn trở về? Điện hạ ngươi lao lực trăm cay ngàn đắng cứu ngươi, chính là vì cho ngươi một khối đường ăn sao?"
Yến Hành Dục duỗi tay bịt kín miệng, trợn to mắt nhìn Kinh Hàn Chương, dường như sợ hắn móc họng moi đường ra.
Kinh Hàn Chương nghiến răng nghiến lợi, duỗi tay túm lấy gương mặt y: "Nói."
Yến Hành Dục nghẹn ngào nói: "Thúc phụ đối xử với ta rất tốt, ta không thể hành xử bất kính với người."
Kinh Hàn Chương: "Ta đối xử với ngươi không tốt sao?"
Yến Hành Dục lắc đầu: "Điện hạ đối với ta tốt nhất."
Kinh Hàn Chương lúc này mới thu tay về, không chút kiên nhẫn nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ của y.
Da dẻ quả là mềm mại, hắn không dùng lực mà nhéo một chút cũng đã hiện vết đỏ trên mặt.
Kinh Hàn Chương hừ một tiếng, cũng không ngăn cản y, nói: "Ngươi ngủ trước đi, sáng mai ta đưa ngươi trở về."
Yến Hành Dục thấy hắn không so đo cũng không tức giận, bèn gật đầu đồng ý.
Chờ khi y ăn xong đường, Kinh Hàn Chương đã cởi xiêm y dựa vào thành giường, dường như định bụng hôm nay sẽ ở lại nơi này.
Yến Hành Dục sửng sốt một chút hỏi: "Điện hạ, Hành Dục hôm nay ngủ chỗ nào?"
Lúc này, Kinh Hàn Chương đang nghiên cứu làm thế nào chỉ sử dụng một chưởng mà ngọn nến kia được thổi tắt, nghe vậy thuận miệng nói: "Ngủ trên đất."
Yến Hành Dục cũng không cảm thấy ủy khuất, gật gật đầu: "Ồ, được."
Y thật sự nằm ngủ trên nền đất.
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương thu hồi tay, tức cười nói: "Ngốc tử, ngươi thực sự ngủ vậy sao? Với thân thể của ngươi, nếu cả đêm không chịu ngủ trên giường, ngày mai ta dậy thì chỉ còn cách đem ngươi đi chôn thôi."
Yến Hành Dục tò mò nhìn hắn.
Kinh Hàn Chương hướng vào bên trong giường vỗ, kiêu căng ngạo mạn nói: "Nào, ngủ chỗ này."
Hai nam nhân ngủ cùng một cái giường, nếu là người khác không chừng sẽ ra sức khước từ một phen, nhưng Yến Hành Dục căn bản không ý thức được điều này, ngược lại có chút vui vẻ mà gật đầu một cái, sau đó giở trò bò bò trên giường.
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương ngược lại có chút ngượng ngùng.
Hắn giải thích nói: "Đại ca vẫn chưa trở về, ta không muốn ở lại trong phủ huynh ấy, hôm nay trú tạm một đêm, dù sao thì cái giường này cũng đủ lớn."
Yến Hành Dục đã chui vào chăn bông, lúc này chỉ lộ ra nửa khuôn mặt ra, con ngươi tựa lưu ly, rực rỡ lung linh nhìn hắn, bên trong tất cả đều là sự tín nhiệm cùng ỷ lại không chút che giấu.
"Được."
Thân thể của Yến Hành Dục yếu ớt, tay chân lạnh lẽo, nếu không dùng bình ủ thì cả đêm không thể nào ấm lên được. Nhưng Kinh Hàn Chương lại hoàn toàn tương phản với y, vừa nằm xuống nhiệt độ cơ thể đã toát ra như lò sưởi, cuồn cuộn phát tán sự ấm áp mà không ngừng hướng tới xung quanh.
Lần đầu tiên, Yến Hành Dục cảm thấy ổ chăn không phải là nhà giam lạnh lẽo mà là nhiệt ý cùng sự ấm áp ôn nhu.
Y không tự chủ mà dựa vào Kinh Hàn Chương, sau một hồi đành phải chui vào trong lòng ngực của người nào đó.
Kinh Hàn Chương nhanh chóng nhận ra, nghiêng đầu nhàn nhạt nói: "Đừng tới gần ta quá, ta sợ nửa đêm nỏ trong tay của ngươi bị phát động, điện hạ ngươi không muốn trong lúc mơ màng cùng một nam nhân chết trên giường đâu."
Yến Hành Dục nghe được lời này, vội vàng đem nỏ trên tay tháo xuống, đặt ở chân giường, sau đó một lần nữa nằm trở về, như thể viết đầy mặt câu "Như vậy có thể lại gần sao?"
Kinh Hàn Chương: "..."
Cảm giác thiếu an toàn của Yến Hành Dục giống như là bênh vậy, cho dù là ngủ cũng muốn mang theo nỏ, ai khuyên cũng không nghe. Nhưng hiện tại y lại không cần suy nghĩ mà liền đem nỏ tháo xuống dưới, mục đích chính là vì muốn nhích lại gần Kinh Hàn Chương một chút.
Hơi thở của Yến Hành Dục đều là hương vị ngọt ngào của đường, lúc này tràn ngập giữa hai người, lưu luyến khôn tả.
"Ta có thể hỏi Điện hạ một vấn đề không?"
Yến Hành Dục cởi nỏ xuống, Kinh Hàn Chương cũng trả lễ lại, duỗi tay tháo dải lụa buộc tóc hắn "Hả?" một tiếng, lười biếng nói: "Hỏi đi."
Yến Hành Dục giống như đang tán gẫu, nhẹ giọng hỏi: "Điện hạ có từng muốn làm Hoàng đế bao giờ chưa?"
Kinh Hàn Chương: "..."
Động tác đang tháo dải lụa của Kinh Hàn Chương đột nhiên cứng đờ, ngây người nửa ngày, sau đó mới lạnh lùng nhìn y nói: "Ngươi có biết, một lời này cũng đủ để cả Tướng phủ chết không toàn thây không?"
Yến Hành Dục nói: "Ta biết."
Kinh Hàn Chương phẫn nộ: "Vậy ngươi còn dám hỏi?"
Yến Hành Dục lại không biết những lời này rốt cuộc kỳ quái chỗ nào mà hỏi: "Điện hạ có từng mơ được ngồi trên ngai vàng không?"
Kinh Hàn Chương bị y làm tức chết rồi: "Đây không phải là vấn đề ta muốn hay là không."
Hắn nhìn vẻ mặt đầy nghi hoặc của Yến Hành Dục, đành phải nhẫn nại giải thích: "Tuy phụ hoàng từ lâu đã có ý định lập Thái tử, nhưng ta không phải con trưởng, cũng không có đức hạnh hay tài năng hơn người, thì làm sao ta dám ngồi lên ngôi vị Hoàng đế? Yến Hành Dục, ngươi ở Hàn Nhược tự nhiều năm như vậy, vì thế không ai nói cho ngươi biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói sao?"
Yến Hành Dục nói: "Ta chỉ nói với Điện hạ."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương sững người, tiếp tục tháo dây buộc tóc, đối với việc y không lựa lời mà nói chỉ thở dài một tiếng: "Gia tộc mẫu phi ta từng dưới trướng Nhiếp Chính Vương, trước khi ta chào đời, Thánh Thượng từng nghi ngờ gia tộc mẫu phi ta cấu kết với Nhiếp Chính Vương mưu đồ làm phản. Cho dù mọi chuyện đã hoàn toàn sáng tỏ nhưng Thánh Thượng vẫn giữ mấy phần kiêng dè."
Yến Hành Dục ngẩng đầu nhìn hắn, tay nhẹ nhàng túm mép chăn bông, tiếp tục nghe Kinh Hàn Chương giải thích.
"Mặc dù mười mấy năm trước Nhiếp Chính Vương đã chết trận, dòng dõi của Nhiếp Chính Vương cũng bị Thánh Thượng diệt tận cỏ." Dáng vẻ của Kinh Hàn Chương giống như đang nói chuyện của người khác vậy, duỗi tay nhẹ nhàng vào ấn ngực Yến Hành Dục, thấp giọng nói: "Tiền triều hậu cung và vinh hoa tổn hại. Chỗ này, sớm đã chôn xuống hạt giống hoài nghi, Thánh Thượng tuyệt đối sẽ không cho phép đứa con của thị thiếp từng có lòng mưu nghịch làm Hoàng đế, ngươi hiểu chứ?"
Tâm của Yến Hành Dục đột nhiên biến chuyển.
"Cho nên ta và đại ca trước nay chẳng dám vọng tưởng gì đến vị trí cửu ngũ chí tôn kia." Kinh Hàn Chương nói: "Đại ca ta tài đức vẹn toàn, người người đều bảo huynh ấy là ứng cử viên sáng giá cho vị trí Thái tử, nhưng huynh ấy vẫn lựa chọn rời khỏi Kinh đô mà đến biên giới."
"Bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể tránh hiềm khích với phụ hoàng."
Mà Kinh Hàn Chương cũng thuận theo việc không giỏi văn chương, tận tâm tận lực làm bao cỏ Thất hoàng tử.
Năm đó mưu nghịch thác loạn, có trong sạch hay không thì cũng chỉ biết được một nửa chân tướng, lòng nghi ngờ của Hoàng đế đã khiến hai vị hoàng tử mất hết ý chí tranh giành vương vị, huống hồ nếu thật sự trong sạch, ông ta mới là người hổ thẹn.
Chính vì nguyên nhân đó, Hoàng đế mới có thể dung túng Kinh Hàn Chương như vậy nhưng lại không cho hắn có hy vọng tranh đoạt ngôi vị Thái tử.
Yến Hành Dục nghe xong, hồi lâu mới hỏi: "Mẫu thân của Điện hạ có thực sự vô tội không?"
Kinh Hàn Chương hít sâu một hơi, bèn nói thẳng sự thật: "Ta cũng không biết."
Nếu mẫu thân từng mưu nghịch thác loạn, việc này cũng không phải hắn có thể biết được.
"Nếu nương nương vô tội thì sao?" Yến Hành Dục truy hỏi: "Chẳng lẽ Điện hạ cam tâm cả đời chỉ là một vị Vương gia tầm thường sao?"
Kinh Hàn Chương nhíu mày càng chặt: "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Yến Hành Dục duỗi tay đè lại tay hắn đang đặt ở ngực y, ánh mắt tỏa sáng: "Điện hạ nếu muốn làm Hoàng đế, Hành Dục có thể dốc hết sức lực giúp ngài."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương đờ đẫn nói: "Ngươi không phải nói chỉ muốn an ổn ở kinh thành sao? Tranh đoạt hoàng quyền khác nào ao nước đục, ngươi vì cớ gì hi vọng sa chân vào đó chứ?"
Yến Hành Dục nói: "Bởi vì ta muốn giúp Điện hạ."
Kinh Hàn Chương hoàn toàn vô lực: "Chuyện có thế nào ngươi cũng tuyệt đối cũng đừng xen vào, tự che chở cho bản thân đã là tốt lắm rồi -- đừng nói hươu nói vượn nữa, hôm nay ta coi như không nghe thấy gì, sau này đừng nhắc lại."
Yến Hành Dục: "Nhưng.. Ưm."
Kinh Hàn Chương che miệng y lại, ôm y vào lồng ngực mình, cắn răng nói: "Câm miệng, ngươi ngày thường nhìn nhát như thỏ, sao có thể nói ra những lời táo bạo như vậy trước mặt Điện hạ ta? Nếu đổi lại người khác, không chừng đã sớm đem ngươi tống vào lao!"
Yến Hành Dục: "Hả?"
Kinh Hàn Chương: "Đừng lộn xộn, ngủ đi, sáng mai còn phải đưa ngươi về."
Hắn vừa nói, vừa khép mắt lại, buông lỏng tay, mặc xác y.
Yến Hành Dục cũng không giãy giụa, ngược lại chui rúc vào lồng ngực của Kinh Hàn Chương, nhỏ giọng thì thầm: "Ta có thể giúp Điện hạ đoạt được hoàng.."
Còn chưa nói hết câu thì hắn đã mở mắt, uy hiếp y: "Ngươi lại nói hươu nói vượn nữa thì ta cho ngươi ngủ dưới đất."
Bấy giờ Yến Hành Dục mới chịu ngậm miệng.
Ở nơi xa lạ thế này, Yến Hành Dục hiếm khi có thể ngủ yên ổn, thế nhưng đêm nay y lại nằm mơ về lễ hội hoa đăng trước kia.
Hôm sau trời còn chưa sáng, Kinh Hàn Chương đã đánh thức cái người còn ngủ mơ mơ màng màng, muốn đưa y hồi phủ Tướng quân.
Yến Hành Dục hiếm khi ngủ sâu như vậy, bị gọi vài lần mới trở mình, hàm hồ mà chẳng biết nói gì, lười biếng chôn mình trong chăn không muốn dậy.
Kinh Hàn Chương vỗ vỗ mặt y: "Yến Hành Dục? Mau dậy, chúng ta phải đi về."
Mày của Yến Hành Dục nhăn nhẹ, căn bản không nhấc nổi mí mắt.
Kinh Hàn Chương chưa bao giờ gọi người khác rời giường, đại khái cảm thấy rất mới lạ, hắn nhìn chằm chằm Yến Hành Dục khiến y sởn cả tóc gáy. Kinh Hàn Chương buồn cười, ngồi ở mép giường gọi y như gọi hồn.
"Yến Hành Dục."
"Yến Hành Lộc."
"Dậy mau!"
Đồ lải nhải, phiền chết y!
Yến Hành Dục rốt cuộc cũng bị hắn làm ầm ĩ, cuối cùng đành bất đắc dĩ nén cơn buồn ngủ mà mở mắt, y bị Kinh Hàn Chương phá mộng tan tành cũng không tức giận, còn bày trò làm nũng gọi "Ca ca".
Kinh Hàn Chương: "..."
May mắn thay, trước đây Kinh Hàn Chương từng chịu qua đòn chí mạng này, gian nan điều chỉnh lại nét mặt, bất lực bảo: "Rời giường."
Cả người Yến Hành Dục vô lực, uể oải mở miệng nói: "Điện hạ, ta muốn giả bệnh."
Kinh Hàn Chương: "?"
Lần giả bệnh này của Yến Hành Dục trông như qua loa cho có lệ, chỉ cần ấn ngực một thoáng, khó khăn duỗi hai tay về phía Kinh Hàn Chương.
"Muốn Điện hạ ôm ta một chút."
Kinh Hàn Chương: "..."
Nghiện rồi đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.