Vở hài kịch này, rốt cục dưới khế ước Ngọc Đế cùng Tôn Ngộ Không định ra, không cho hắn dạy Lưu Trầm Hương pháp thuật, mà ngược lại, Thiên Đình cũng đặc xá Lưu Trầm Hương, cho phép nó có thể lấy thân phận phàm nhân sinh sống, hạ màn.
Tống tiễn ba người đám Tôn Ngộ Không đi, Vương Mẫu dẫn theo Dương Tiễn quay về Dao Trì giáo dục lại, trong cả Lăng Tiêu Điện, chỉ còn lại Đế Quân và Ngọc Đế.
Ngọc Đế đã sớm ngồi xuống đế toạ, nhìn Đế Quân đối diện mặt lạnh nhìn mình, trong lòng không kiềm được phát lạnh, “Đế Quân có chuyện muốn tìm trẫm?”
“Ừ.” Đế Quân gật đầu.
“Nơi này không phải chỗ trò chuyện, không bằng đến hậu điện rồi nói?” Ngọc Đế dè dặt hỏi, hắn vẫn luôn rất tôn kính vị Đế Quân này dù là sư huynh hay là anh vợ, mỗi lần nhìn thấy y đều theo bản năng cung kính, đây cũng là vì năm đó nếu không có Đế Quân giúp đỡ cầu tình, sư phụ của hắn Hồng Quân lão tổ(*) tuyệt đối sẽ không thu cái đồ đệ không có tư chất trở thành thánh nhân này là hắn, mặc dù chỉ là một đệ tử ký danh, nhưng hai trăm triệu năm qua, phần ân tình này Ngọc Đế vẫn nhớ.
(*) Hồng Quân lão tổ là sư phụ của Tam Thanh đã chú thích ở những chương trước.
Cho nên hắn cũng tùy Vương Mẫu đại phát thư uy (thư: giống cái), không chỉ vì Vương Mẫu là thê tử của hắn, mà còn vì Đế Quân là ca ca của nàng.
Đế Quân theo Ngọc Đế đến hậu điện, nhìn hắn không biết từ đâu lôi ra một bình rượu, “Đây là rượu nho mà Ngự tửu ti mới cất một đoạn thời gian trước, mặc dù còn thua lão tửu đậm đà cất trong hầm, nhưng lại có một mùi vị khác, sư huynh không ngại nếm thử.” Giống như Vương Mẫu, lúc không có người ngoài Ngọc Đế đều dùng xưng hô sư huynh với Đế Quân.
“Muội muội thật ra có nói không được cho ngươi uống nhiều rượu.” Đế Quân cầm chén dạ quang, khẽ nhấp một ngụm, y say rượu đau đầu còn chưa khoẻ hẳn, vẫn không nên uống nhiều lắm mới tốt, “Mùi vị quả thật không tệ.”
Ngọc Đế cười gượng, “Sư huynh cũng không phải không biết tính tình của muội muội ngươi, nàng không cho ta uống nhiều, ta nào dám uống nhiều, ngược lại sư huynh bế quan lâu như vậy, mới nên uống nhiều một chút.”
“Không được, mấy hôm trước mới đến Côn Lôn, cùng Ngọc Đỉnh đạo hữu uống một trận, lúc này đầu còn đang đau đây.”
“Vậy sư huynh ngươi nên nghỉ ngơi cho tốt, say rượu đau đầu không dễ chịu đâu.” Là một lão tửu quỷ, Ngọc Đế ở phương diện này tràn đầy lĩnh hội, “Sư huynh không phải là có chuyện muốn nói sao?”
“Ừ, mấy ngày nay ta thanh lọc Thiên kính, triệu hồi không ít tiên nhân phục nguyên, phỏng chừng bọn họ cũng sắp trở lại Thiên Đình, sắp xếp thế nào thì ngươi tự xem xét.”
“Việc này sư huynh cứ yên tâm, ta sẽ sắp xếp tốt. Gần đây thiên giới quả thực cũng thiếu không ít nhân thủ, bọn họ trở về vừa lúc.” Đối với Thiên kính, Ngọc Đế vẫn có chút hiểu rõ, hắn biết những tiên nhân Đế Quân nói đều có thực lực chân chính, dù sao thì Thiên kính không phải là nơi những thiên binh thiên tướng thông thường có tư cách tiến nhập, chỉ có tiên nhân chân chính đứng hàng tiên ban mới có thể mượn nó hoàn hồn.
“Vậy là tốt rồi, còn một việc nữa, chín Kim Ô nhi tử của ngươi…”
Đế Quân còn chưa nói xong, Ngọc Đế đã lo lắng cắt lời hỏi y: “Chúng nó làm sao?”
Bị cắt lời, Đế Quân có chút không vui, nhưng cũng biết hắn thương con sốt ruột, không nói thêm gì, “Chín đứa con của ngươi công đức giá trị không phù hợp với tư cách hoàn hồn của Thiên kính, vô pháp sống lại.” Lúc nói lời này ánh mắt Đế Quân vẫn dán lên người Ngọc Đế.
“Sao sao lại…” Ngọc Đế hồn bay phách lạc, nước mắt cũng tuôn ra, từ ngày hắn tang con đến nay, vẫn luôn đem hy vọng cứu nhi tử ký thác lên người Đế Quân, bây giờ Đế Quân lại nói chúng nó thiếu công đức, cái gì gọi là thiếu công đức? Chẳng lẽ tác nghiệt quá nhiều, mười nhi tử của hắn trước nay đều nghe theo lệnh của hắn mà hành sự, không phải là nói hắn hại bọn chúng sao, đây làm sao không khiến hắn hồn bay phách lạc.
Đế Quân thấy Ngọc Đế lão lệ tung hoành, cũng có chút không nhẫn tâm, chầm chậm nói: “Việc này cũng không phải là không có biện pháp.”
Ngọc Đế vừa nghe, lập tức lau lệ, chắp hai tay, “Xin sư huynh hãy cứu chúng nó.”
“Chín đứa con của ngươi công đức không đủ, ta cũng không có cách nào, nhưng nếu ngươi nguyện ý dùng công đức của mình trung hoà tội nghiệt của bọn nó, vẫn có thể để bọn nó sống lại, nhưng nghiệt này sẽ gánh lên người ngươi, hơn nữa nếu sau này sau khi sống lại bọn nó lại tái phạm…” Đế Quân không nói hết câu, nhưng ý tứ trong lời nói lại rất rõ ràng, cơ hội chỉ có một lần, nếu không hối cải, cái chờ đợi bọn nó, chính là vạn kiếp bất phục.
Ngọc Đế đương nhiên minh bạch ý y, “Đây là nghiệt do ta tạo, đương nhiên là do ta gánh vác, việc này liền phiền sư huynh rồi.”
Đế Quân thấy hắn thái độ kiên định, cũng không khuyên nữa, gật đầu, “Nếu đã vậy, ngày mai ta mang Thiên kính tới.”
“Hạo Thiên cảm tạ sư huynh.” Hạo Thiên là tên của Ngọc Đế thời còn là đạo đồng của Hồng Quân lão tổ, cũng là hai chữ xưng hào thuở ban đầu của hắn.
“Cử thủ chi lao (chỉ mất sức một cái nhấc tay).” Đế Quân không hề tranh công, “Còn một việc nữa, là về muội muội ngươi Dao Cơ.”
“Dao Cơ nàng… Ai, năm đó nếu không phải ta quá cố chấp, cũng sẽ không biến thành kết cục như ngày hôm nay.” Dao Cơ vẫn là muội muội hắn thương yêu nhất, hắn xem nàng như bảo vật trong lòng bàn tay, nhưng nàng lại tự gả cho phàm nhân, thậm chí còn kháng lại mệnh lệnh của hắn, điều này sao không khiến hắn phẫn nộ? Kỳ thực năm đó hắn cũng là nhất thời tức giận mới có thể lệnh Thập Đại Kim Ốc phơi nắng chết nàng, mà Dao Cơ vừa chết, Ngọc Đế liền hối hận, thế nhưng Vương Mẫu nói rất đúng, hắn là người đứng đầu tam giới, hắn tuyệt đối không có khả năng vứt bỏ thể diện, cho nên dù sai cũng không thể thừa nhận, trước mặt chúng tiên hắn chưa bao giờ biểu hiện ra một chút hối ý. Nhưng bây giờ không phải trước mặt chúng tiên, hắn không cần phải giấu diếm nữa, rốt cuộc hắn vẫn là sai, cũng vì điều này, hắn mới trăm điều khoan dung với Dương Tiễn, nếu không với một cái dám “thính điều bất thính tuyên” (ý là chỉ làm theo luật, không nghe lời ai), hắn đã sớm cách chức, ném vào thiên lao rồi.
“Tịnh Nhi không tốt, kéo luôn cả hồn của phu quân và nhi tử nàng vào Thiên kính, lại ầm ĩ không chịu để cho bọn họ chuyển thế, bản quân vô pháp, đành phải đáp ứng để cho bọn họ sống lại, chuyện luyện chế thân thể thì Ngọc Đỉnh đạo hữu cũng tiếp nhận rồi, không mấy ngày nữa là ngươi có thể nhìn thấy bọn họ.” Mấy ngày nữa, đó là tính theo thời gian ở trên trời.
Ngọc Đế mặc dù không định gặp vị em rể vô liêm sỉ kia của mình, nhưng nếu Đế Quân đã nói vậy, hắn cũng không tiện nói thêm gì nữa, huống chi muội muội có thể hoàn hồn đã khiến hắn cao hứng lắm rồi.
Đế Quân đem tất cả nói xong hết, liền đứng dậy rời đi.
Đi xa Lăng Tiêu Điện, Đế Quân ghé qua Dao Trì, muốn tìm Vương Mẫu trò chuyện, vẫn như những lần trước, ngoài Dao Trì thiên binh thủ vệ không ngăn cản y, mà rất cung kính mời y đi vào.
Trên hành lang uốn khúc dài dài xuyên suốt Dao Trì, Đế Quân không ngoài ý muốn đụng phải Dương Tiễn đang nghênh diện đi tới, nhớ lại lần đầu tiên bọn họ gặp nhau cũng là ở chỗ này nhỉ.
Nhìn Dương Tiễn càng ngày càng gần, trong lòng Đế Quân ngũ vị tạp trần, có lẽ bởi vì sổ nhân duyên, cũng có lẽ bởi vì hắn là người Vương Mẫu xem trọng, là nhi tử của Dao Cơ, là đệ tử của Ngọc Đỉnh, càng có thể là một nguyên nhân khác, y đối với nam tử chỉ có vài lần duyên phận này càng sinh ra coi trọng.
Bọn họ thực sự rất giống nhau, rồi lại có điểm không giống.
Biết được diễn tiến của mọi chuyện, Đế Quân có thể lý giải những việc Dương Tiễn đang làm hiện tại là vì cái gì, đổi lại là y, y cũng sẽ làm như vậy, dù sao “muội muội” đối với bọn họ mà nói, là một tồn tại trọng yếu đến nỗi có thể vì nàng hy sinh tính mạng cũng không hối tiếc. Nhưng Đế Quân tuyệt đối sẽ không giống như Dương Tiễn, rõ ràng không cần chết lại cứ đi tìm chết, bởi vì Vương Mẫu cũng xem Đế Quân là một tồn tại quan trọng hơn sinh mạng, mà Dương Thiền lại không vậy.
Dương Thiền chỉ quan tâm đến trượng phu và nhi tử của nàng, điều này không sai, nhưng nàng không nên vì bọn họ mà không hề suy nghĩ cho ca ca của mình chút nào, không để ý tới thân phận của hắn, cũng không để ý tới thân phận của mình. Thân là Tư Pháp Thiên Thần, mỗi lời nói mỗi hành động của hắn đều không phải là làm gương cho tam giới hay sao, Dương Thiền vì chính mình mà từ chối không băn khoăn đến những điều này, cũng chưa từng nghĩ tới, khi nàng làm như vậy, không chỉ là bôi đen mặt mũi của ca ca, mà còn là buộc hắn phải hạ thủ với người thân yêu nhất của mình.
Ngay cả dưới trần gian, vô môi cẩu hợp (chưa đám hỏi mà đã qua lại bừa bãi), cũng là khiến người người thóa mạ.
Có đôi khi ngẫm lại, Đế Quân đều thấy hắn không đáng, có một muội muội như vậy, thực sự đáng để hắn làm những việc này sao?
Nhưng chỉ là điều này, cũng không thể ngăn cản Đế Quân tức giận với Dương Tiễn vì chuyện sổ nhân duyên, cho nên lúc nhìn thấy Dương Tiễn, phản ứng đầu tiên của Đế Quân vẫn là nghĩ muốn động thủ giết hắn.
Cũng may chỉ là suy nghĩ, đương khi bàn tay dưới ống tay áo vừa nhấc lên, Đế Quân đã kềm sát ý xuống đáy lòng, bàn tay rất tự nhiên vòng ra sau lưng.
Nhưng một khắc sát ý kia, vẫn để cho Dương Tiễn thân là đệ nhất chiến thần tam giới bắt được, chẳng qua hắn không rõ Đế Quân tại sao phải động sát ý với hắn, chỉ đem nghi ngờ đặt dưới đáy lòng, âm thầm đề phòng, trên mặt không hề lộ ra một tia dị dạng, vẫn đi tới như trước.
Nhớ lại hành động của Đế Quân trên Lăng Tiêu Điện, Dương Tiễn khó lắm mới kéo lên được một nụ cười, ôn văn nho nhã, ôm quyền thi lễ, “Chuyện hôm nay đa tạ Đế Quân.” Bất kể Đế Quân là vì cái gì, mới phơi bày âm mưu của Tôn Ngộ Không, vẫn là giúp Dương Tiễn tránh khỏi bêu xấu trước mặt mọi người.
“Bản quân cũng không giúp ngươi, chỉ là luận sự.” Đế Quân giọng nói đạm mạc, như không muốn nhiều lời.
Dương Tiễn cũng không vì sự lãnh đạm của Đế Quân mà mất đi nụ cười trên mặt, vẫn như cũ cười nói: “Vô luận thế nào, Dương Tiễn đều phải cảm tạ Đế Quân.”
Đế Quân gật đầu nhận lễ của hắn, nói: “Bản quân cùng sư phụ ngươi là hảo hữu nhiều năm, ngươi nếu rảnh, nên trở về thăm hắn một chút.”
Dương Tiễn nghe vậy, sao không rõ Đế Quân ý nói là y vì Ngọc Đỉnh mới giúp hắn, “Dương Tiễn cũng đã lâu chưa trở về, đa tạ Đế Quân chỉ điểm. Chỉ là có một chuyện, muốn cầu Đế Quân giải thích nghi hoặc.”
“Nói.”
“Chính là chuyện của Đông Hải Tứ công chúa, vừa rồi ở trên đại điện, Đế Quân không phải nói là có thể cứu Tứ công chúa về sao? Không biết là dùng biện pháp nào?” Đây cũng là lý do vì sao Dương Tiễn cố ý muốn bắt chuyện với Đế Quân, cho dù biết rõ đối phương đã động sát ý với mình, nhưng lúc ở trên đại điện ban nãy, Dương Tiễn liền nghĩ, nếu Đế Quân có thể cứu Tứ công chúa đã hồn phi phách tán (mặc dù hắn biết là không có) trước sự chứng kiến của mọi người, vậy có phải cũng có thể cứu mẫu thân của hắn hay không?
Nghe Dương Tiễn hỏi, Đế Quân liền biết hắn đang nghĩ gì, y trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng nói, “Ngươi đang đương nhiệm Tư Pháp Thiên Thần, nói cho ngươi biết cũng không sao, bản quân ti chức Thiên Thần Luân Hồi, phàm là tiên phật đắc đạo thành tiên hay tọa hóa thành Phật, chỉ cần hồn phi phách tán, đều do bản quân quyết định lúc nào đi lúc nào lưu.”
Dương Tiễn nghe vậy, ánh mắt sáng lên, “…”
Đế Quân cũng không đợi hắn hỏi thêm, nói tiếp: “Bản quân biết hồn phách của Tứ công chúa ở trên tay ngươi, ngươi nếu nguyện ý giúp nàng, bản quân cũng đỡ nhiều việc, nếu không nguyện ý, trực tiếp thả hồn nàng ra, bản quân tự sẽ thu được, có điều việc này chung quy là ngươi thiếu nàng, trả nợ sớm một chút, mới có lợi cho việc tu hành của ngươi.” Lời này, Đế Quân hoàn toàn là lấy thân phận của một trưởng bối nói, bất kể sau này giữa hai người (thần) sẽ có vướng mắc thế nào, bọn họ hiện tại cũng chỉ là trưởng bối cùng vãn bối thông thường mà thôi.
Dương Tiễn thu lại vẻ vui mừng trong mắt, khom người nói cám ơn: “Đa tạ Đế Quân chỉ điểm.”
“Bản quân còn có việc, không trò chuyện cùng ngươi nhiều được, cáo từ.”
“Vâng…”
Dương Tiễn trầm mặc nhìn Đế Quân biến mất trong mây mù, im lặng trong chốc lát, cũng xoay người ly khai.
Có lẽ, hắn nên đi tìm những người khác hỏi một chút, những thần tiên kỳ cựu trên Thiên Đình, chắc sẽ biết vài chuyện về Đông Hoa Đế Quân.
–
Lời tác giả:
Tôi vốn không muốn viết tốt về Ngọc Đế, nhưng tra tài liệu một thời gian thấy đoạn dưới đây, tôi đã thay đổi chủ ý, dù sao Đế Quân thương muội muội như vậy, không lý nào gả nàng cho một tên bại hoại đúng không?
Ai từng đọc nguyên tác Tây du ký đều biết, Ngọc Đế là một người rất từ bi. Lúc con khỉ ra đời, kinh động Thiên Đình, Ngọc Đế lệnh Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ điều tra, biết là một con khỉ liền nói với ổng. Đến tận khi con khỉ gây sự, lão Long Vương và Diêm Vương đến tố cáo nó, Ngọc Đế vẫn còn rất từ bi không bắt nó, ngược lại còn gọi đến thiên cung, phong một chức quan. Mặc dù là phẩm thấp nhất, nhưng dẫu gì vẫn là một thần tiên chính phẩm.
Ngọc Đế không yếu nhớt giống như trong phim truyền hình, đặc biệt trong Tây du ký bản cũ, còn bị con khỉ chui xuống dưới gầm bàn, thật ra trong nguyên tác, con khỉ náo thiên cung, Ngọc Đế căn bản không chính diện va chạm với nó, bản lĩnh của Ngọc Đế cũng rất cao, Như Lai từng giới thiệu rằng: Hắn từ nhỏ đã trải qua một ngàn bảy trăm năm mươi kiếp, mỗi kiếp cần mười hai vạn chín ngàn sáu trăm năm, bạn tính xem ổng bao nhiêu tuổi, đã hơn hai trăm triệu tuổi rồi, tu luyện lâu như vậy có thể thấy được pháp lực của ổng cũng không yếu.