[Bảo Liên Đăng Đồng Nhân] Cục Ngoại Hí Quân Não

Chương 12:




“Ca ca, sao ngươi lại tới đây?” Thấy Đế Quân, Vương Mẫu có chút ngoài ý muốn, vừa rồi trên Lăng Tiêu Điện nàng cũng nhìn ra Đế Quân có hơi không khỏe, vốn tưởng là y sẽ hồi cung nghỉ ngơi.
“Có chuyện muốn nói với ngươi.” Đế Quân đem chuyện nói với Ngọc Đế thuật lại một lần.
Vương Mẫu lẳng lặng nghe xong, trầm tư trong thoáng chốc, khóe miệng kéo lên một nụ cười, “Mặc dù ta cùng chúng nó cảm tình không sâu, nhưng chúng nó có thể trở về cũng tốt, chỉ là việc này có thể nào khiến ca ca khó xử hay không?”
“Chỉ là tốn thêm chút công phu mà thôi, ta đã đáp ứng, thì tất hoàn toàn nắm chắc.”
“Vậy là được rồi, vừa nãy trên đại điện, quả thực là may mắn có ca ca lên tiếng tương trợ, nếu không Dương Tiễn hài tử kia sợ là không dễ qua như thế.” Vương Mẫu rót cho Đế Quân một chén trà, lại thay Dương Tiễn cảm ơn…
“Ta cũng không giúp hắn cái gì, chẳng qua là không thể nhìn sắc mặt những kẻ kia mà thôi.” Đế Quân không để tâm, “Ngược lại là ngươi đó, vừa rồi đã nổi giận?” Đế Quân nhớ lại, ban nãy lúc chạm mặt Dương Tiễn, sắc mặt của hắn không tốt lắm, chắc là bị thuyết giáo rồi.
“Nói đến việc này là ta lại tức.” Vương Mẫu nhớ lại vừa nãy nói chuyện với Dương Tiễn, lúc hắn thừa nhận chính mình thầm mến Hằng Nga, liền tức sôi bụng, “Dương Tiễn thích ai không tốt, việc gì phải thích người đã có chồng như Hằng Nga? Chẳng lẽ Thiên Đình thậm chí cả tam giới ngoại trừ nàng thì không còn ai tốt sao?”
“Luận tướng mạo, Hằng Nga quả thực xuất sắc.” Đế Quân tuỳ việc mà luận.
“Cùng nàng không kém cạnh lắm cũng không ít a, bảy nữ nhi của ta người nào so với nàng kém?” Vương Mẫu không phục nói.
“Đó là biểu tỷ muội của hắn.” Đế Quân không đồng ý, tuy nói thời thượng cổ có nhiều huynh muội kết hợp, nhưng họ hàng gần kết hợp sinh ra khiếm khuyết còn thiếu sao? Trước kia đúng là không ít tân sinh chết non đâu.
“Dù không tính đến các nàng, tiên nữ trên trời cũng nhiều bao nhiêu a, hà tất phải là một quả phụ?” Nói tới nói lui, Vương Mẫu vẫn thấy Dương Tiễn không đáng, thích ai không tốt, cớ gì phải chọn Hằng Nga? “Hằng Nga còn là đồng lứa với Dao Cơ, đặt trên người Dương Tiễn, đó chính là cô hắn, cái này nói sao đây? Hiện nay không thể so với lúc trước, chú trọng chính là một chữ “lễ”, mọi thứ đều lấy lễ pháp làm trọng, loại chuyện rối loạn bối phận này chính là không được.”
Tiên nữ trong Thiên Đình lớn tuổi hơn Dương Tiễn rất nhiều, nói tới nói lui, Vương Mẫu vẫn là nhìn Hằng Nga không vào mắt mà thôi, rõ ràng là một quả phụ, không hảo hảo sống trong Nguyệt Cung, suốt ngày đi đi lại lại khắp nơi, vẻ mặt còn tự cho là thanh cao, nhìn thấy liền khiến nàng không thoải mái.
“Nghe ngươi nói vậy, ngươi cũng không phải giận hắn tư phàm, mà là giận hắn chọn sai người?” Đế Quân có chút không hiểu rõ ý của Vương Mẫu, trong giọng điệu của nàng ngoại trừ oán giận Hằng Nga, thì với Dương Tiễn ngược lại một chút tức giận cũng không có.
“Dương Tiễn không phải nữ nhi gia, thích một người chịu thiệt cũng không phải là hắn, huống hồ thời trẻ đã từng thành thân, thích một người cũng là rất bình thường. Nếu như đổi một đối tượng, hắn thích, ta chỉ cho hắn là được, dù sao thì phu thê trong Thiên Đình vẫn có đấy thôi.” Vương Mẫu không quá để tâm, không nói đến nàng và Ngọc Đế, ngay cả Thiên Lôi Điện Mẫu không phải là ví dụ đấy sao, mà trong các đại thần thượng cổ, kết làm phu thê còn thiếu à. “Chỉ cần đừng gạt ta lén lút thành thân là được.” Chỉ một điều này, Tam Thánh Mẫu liền phải phạt, nữ nhi đứng đắn nhà người ta còn biết giữ mình trong sạch, nhà nàng lại thế nào, bất kể là con gái hay cháu gái đứa nào đứa nấy đều thế kia? Chẳng lẽ nàng quản giáo không nghiêm? Vương Mẫu đang nghĩ có nên gọi mấy nữ nhi còn lại tới hảo hảo quản giáo một phen hay không.
Nghĩ nghĩ, tâm tư Vương Mẫu liền hỗn loạn, vòng sang chuyện khác rồi.
“Được rồi ca ca, Nguyệt Lão có phải làm chuyện gì đắc tội ngươi hay không, hôm trước Linh Hư đến truyền lời ta còn giật cả mình, thường ngày ngươi mặc dù không nói, nhưng vẫn luôn che chở lão vài phần, sao bây giờ ngược lại muốn ta giáo huấn lão chút đỉnh vậy?”
“Không phải là đại sự gì, chỉ là mấy hôm trước đến chỗ lão dạo dạo, nhìn thấy tơ nhân duyên của đám cháu gái thì có chút bực.” Đế Quân tránh nặng tìm nhẹ, thuận miệng tìm cái cớ.
“Vậy cũng phải, Nguyệt Lão thật là, càng già càng càn rỡ, động một chút là say rượu nhỡ việc, nếu không có ngươi che chở, ta đã tìm lão tính sổ rồi.”
“Ngươi muốn phạt lão thế nào?”
“Ca ca có chủ ý sao?” Vương Mẫu nghĩ chút, quyết định cứ để cho Đế Quân ra chủ ý, dù sao nhìn vào mặt mũi Đế Quân, nàng cũng không tiện chủ trì vụ này.
“Quả thật có một kế, ngươi nghe xem có thể dùng không.”
“Ca ca mời nói.” Vương Mẫu rửa tai lắng nghe.
“Lão không phải thích uống rượu sao? Vậy thì để cho lão uống đủ, trước hết cho lão uống ba ngày ba đêm, không được dùng pháp thuật giải rượu, chưa hết thời gian thì chưa cho lão dừng, xem lão sau này còn dám không.” Đế Quân thuận miệng nói ra biện pháp mình nghĩ.
Vương Mẫu vui vẻ ra mặt, “Biện pháp này tốt lắm, đợi dùng biện pháp này xong, chắc chắn khiến lão sau này nhìn thấy rượu liền khó chịu. Nếu lần sau lão lại tái phạm, ta sẽ tăng gấp đôi thời gian!”
Hai huynh muội ngầm hiểu không nói, nhìn nhau mà cười.
Cho nên nói, trong Thiên Đình này không thể đắc tội nhất chính là đôi huynh muội này.
Nói đến bên kia, Dương Tiễn sau khi chia tay Đế Quân, từ Dao Trì đi thẳng đến Đâu Suất cung của Thái Thượng Lão Quân.
Trong Đâu Suất cung, Thái Thượng Lão Quân đang tĩnh tọa luyện đan, ngay tại thời cơ quan trọng, nghe đồng tử đến báo, cũng chỉ có thể để Dương Tiễn chờ.
Dương Tiễn ngồi trong chính điện Đâu Suất cung, một tay cầm trà xanh đồng tử đưa lên, thỉnh thoảng uống một ngụm trà, một tay từ trong túi lấy ra chiếc hoa tai thuộc về Hằng Nga luôn luôn tuỳ thân mang theo.
Hắn chưa bao giờ phủ nhận mình thích Hằng Nga, trong mắt hắn, nàng vẫn luôn là một người ôn nhu, thiện lương giống như mẫu thân mình vậy, nhưng tới tận hôm nay, hắn mới đột nhiên phát hiện mình tuyệt đối không hề lý giải nàng, nàng có thể ôn nhu hiền thục, có thể giỏi giải ý người, nhưng đó không phải là đối với hắn. Hằng Nga luôn chỉ trích hắn không nên đem Tam Thánh Mẫu áp dưới Hoa Sơn, nhưng nàng lại không nghĩ rằng, nếu hắn không làm như vậy, cái chờ đợi huynh muội bọn họ sẽ là gì đây? Tam Thánh Mẫu là muội muội ruột thịt của hắn, là thân nhân duy nhất hắn từ nhỏ cưng chiều thương yêu che chở, tự tay đem muội muội mình thương yêu nhất áp dưới Hoa Sơn, lẽ nào hắn không đau lòng sao? Thế nhưng không làm như vậy thì phải làm thế nào? Sự tồn tại của huynh muội bọn họ đã là trò cười lớn nhất trong luật trời cấm tiên phàm thông hôn, nếu việc này bị Vương Mẫu biết được, bọn họ nhất định sẽ vạn kiếp bất phục (tác giả: không nghiêm trọng như vậy = =).
Nàng biết rất rõ Vương Mẫu hận nhất là thần tiên tư phàm, nếu phát hiện, ngay cả đối phương là con gái mình cũng nghiêm trị không tha, nàng lại không hề cố kỵ trước mặt nhiều người như vậy đem tâm tư của mình nói ra, có đúng là phải nhìn thấy mình bị phạt, nàng mới hài lòng hay không?
Hắn đem chân tâm của mình đưa đến trước mặt nàng, đổi lấy chỉ là từng hồi nhục nhã, cao ngạo như hắn, làm sao chịu đựng được?
Dương Tiễn có thể si tình, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để mặc người khác chà đạp lên tình cảm của hắn như vậy.
Đã đến lúc, kết thúc đoạn luyến ái vô vọng này rồi…
Ánh mắt cùng tâm tư Dương Tiễn đều tụ lại nơi chiếc hoa tai tinh xảo, một bộ dáng tâm thần bất định.
Thái Thượng Lão Quân từ trong phòng luyện đan đi ra, tới chính điện nhìn thấy một bức quang cảnh như vậy, thấy dáng vẻ buồn bã thương tâm ngắm chiếc hoa tai trong tay của Dương Tiễn, trong lòng thoáng qua một tia sáng tỏ, lão sống một đống năm như vậy rồi, rất nhiều chuyện đều nhìn rất rõ ràng, chỉ là ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại rất minh bạch.
Cố ý phát ra một chuỗi cười sang sảng, Thái Thượng Lão Quân lắc lắc cây phất trần trong tay, đi vào trong điện, “Vô sự bất đăng Tam Bảo điện (không có chuyện gì thì không tới cửa), Nhị Lang Chân Quân hôm nay sao lại rảnh rỗi đến Đâu Suất cung của lão đạo thế?”
“Lão quân.” Dương Tiễn ngay lúc Thái Thượng Lão Quân phát ra tiếng cười, liền cất chiếc hoa tai vào, đứng dậy hành lễ, “Dương Tiễn có vài chuyện muốn hỏi lão quân một chút.”
“Ồ? Không biết chuyện gì khiến Chân Quân tự mình đến cửa?”
“Là về Đông Hoa Đế Quân, nghe nói y ti chưởng Thiên Thần Luân Hồi? Không biết là thật hay giả?” Không trách Dương Tiễn không tin, dù sao hắn ở trên Thiên Đình mới hơn tám trăm năm (1), cũng là lần đầu tiên nghe nói thần tiên cũng có thuyết luân hồi, đối với lời nói của Đế Quân, đương nhiên là bán tín bán nghi.
Thái Thượng Lão Quân vừa nghe hắn nhắc tới Đông Hoa Đế Quân, liền biết hắn muốn hỏi cái gì, “Đúng là có việc này.”
“Thực sự? Không phải đều nói thần tiên đã vượt ra ngoài tam giới, không ở trong ngũ hành, tại sao còn có thuyết luân hồi?”
“Cho dù thần tiên vượt ra ngoài tam giới, nhưng vẫn ở trong thiên đạo, có cái gọi là trên trời có đức hiếu sinh lại có ác hủy sinh, nếu con người có thể luân hồi chuyển thế, vì sao thần tiên lại không thể chứ?”
Dương Tiễn thấy Thái Thượng Lão Quân thừa nhận, ngữ khí càng trở nên khẩn thiết hơn, “Nhưng thần tiên chết đi, tức là hồn phi phách tán, thì luân hồi chuyển thế thế nào?”
“Cái này, thì không phải là điều lão đạo có thể nói.” Thái Thượng Lão Quân vuốt râu cười nói, “Có điều nếu Chân Quân thân là Tư Pháp Thiên Thần, lão đạo cũng có thể vì Chân Quân giải thích một hai nghi hoặc.”
“Lão quân mời nói.” Dương Tiễn thẳng người, vẻ mặt cung kính ôm quyền thi lễ.
Biểu hiện của Dương Tiễn khiến Thái Thượng Lão Quân rất hài lòng, cười ha ha giải thích: “Phàm là thần tiên phi thăng lên Thiên Đình, nhập vào tiên tịch, thì thần hồn sẽ bị thiên đạo tróc đi một tia, tồn nhập vào trong Thiên kính, ý là cho bọn họ một lớp bảo vệ cuối cùng, chỉ cần còn một tia thần hồn chưa diệt, thì cho dù là bị đánh cho hồn phi phách tán, vẫn có cơ hội sống lại, mà Thiên kính này, chính là pháp bảo của Đông Hoa Đế Quân.”
Dương Tiễn ngay tức thì phát hiện vấn đề trong phương diện này, “Nắm trong tay nguyên thần, Đế Quân chẳng phải là…” Nắm trong tay toàn bộ tiên giới?
Không giống với Ngọc Đế khống chế Thiên Đình ngoài sáng, không phục hắn trong tối không hẳn là không có, mà Đế Quân nắm trong tay nguyên thần của chúng tiên không chỉ nắm trong tay sinh tử của bọn họ, chỉ cần hắn nguyện ý, hoàn toàn có thể đem bọn họ đùa bỡn trong lòng bàn tay — pháp thuật dùng nguyên thần khống chế thần thức chính là nhiều không kể xiết — việc này nếu như bị thần tiên trên Thiên Đình biết được, chỉ sợ thiên hạ sẽ đại loạn.
Thái Thượng Lão Quân gật đầu, “Đúng như ngươi nghĩ, có điều ngươi yên tâm, sư đệ của ta tính tình quá mức đạm mạc, đối với chuyện ngoài thân không hề hứng thú chút nào, năm đó sư phụ của lão đạo đã tìm mọi cách khuyên bảo, nhưng cũng không làm y đồng ý tiếp nhận Thiên Đình này, nếu không vị trí của Thiên Đình sợ là không tới phiên Ngọc Đế đến ngồi.”
“Đông Hoa Đế Quân là sự đệ của lão đạo?” Dương Tiễn cảm thấy ngoài ý muốn.
“Đúng vậy, y là quan môn đệ tử của sư phụ Hồng Quân lão tổ của lão đạo, cũng là nhi tử của nhị sư đệ ta, sư tổ ngươi Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng Thái Nguyên Thánh Mẫu.”
“Nhi tử của sư tổ?” Dương Tiễn kinh hãi, sao hắn chưa từng nghe qua chuyện sư tổ có nhi tử? “Đã là phụ tử, sao lại đồng xuất nhất môn (ý cùng là môn hạ của Hồng Quân lão tổ)?”
“Năm đó sư phụ thấy tiểu sư đệ căn cốt cực tốt, lại là thân thể thuần dương, liền trỗi lên tâm thu đồ đệ, nhị sư đệ thấy sư phụ hưng trí bừng bừng, lại nghĩ tiểu sư đệ theo sư phụ có thể học được một thân hảo bản lĩnh, liền thuận theo ý người, chỉ là vừa bái sư, bối phận liền rối loạn, mọi người mỗi người gọi mỗi kiểu, nên ít có người biết quan hệ của tiểu sư đệ cùng nhị sư đệ.”
“…” Dương Tiễn không biết nên tiếp lời thế nào, sung sướng khi nghe nói mẫu thân có khả năng sống lại đã bị mối quan hệ loạn xạ này tiêu đi không ít, vậy hắn gặp Đế Quân, phải gọi là sư thúc, hay là sư thúc tổ đây?
Thấy Dương Tiễn vẻ mặt xoắn xuýt, Thái Thượng Lão Quân cười càng vui vẻ, “Ha ha, không nói cái này nữa, Chân Quân còn việc gì muốn hỏi không? Lão đạo vẫn còn một lô đan dược đang chờ luyện kia kìa.”
Dương Tiễn lúc này mới nhớ tới chuyện mình muốn biết nhất vẫn chưa hỏi, “Còn một chuyện, Dương Tiễn muốn biết, mẫu thân ta có thể sống lại hay không?”
“Lấy công đức của Dao Cơ công chúa mà nói, chắc là không có vấn đề, có điều khi nào sống lại, còn phải xem ý tứ của tiểu sư đệ.”
“Lời này là thế nào?”
“Chân Quân có biết tại sao ngươi chưa bao giờ phải trải qua thần tiên luân hồi không?”
“Là tại sao?”
“Ha ha, là vì thần tiên luân hồi chính là để cho người đó mang theo ký ức kiếp này ở một không gian khác tu hành lại từ đầu, hàng rào của không gian này không phải ai cũng có thể xuyên qua được, không có tiểu sư đệ hướng dẫn, bọn họ sẽ không về được, chỉ có điều tiểu sư đệ ta quá thích bế quan, động một chút lại là ngàn năm vạn năm, chỉ có mỗi lần xuất quan, y mới đi hướng dẫn những thần tiên trùng tu này — lại nói, lần này y bế quan vạn năm, hẳn là đón về không ít thần tiên đi?” Thái Thượng Lão Quân trầm ngâm nói, xem ra Thiên Đình lại được hồi bận rộn rồi.
Vạn năm? Vậy hắn phải đợi bao lâu mới có thể gặp lại mẫu thân?
“Nếu ngươi muốn biết chuyện của mẫu thân mình, tốt nhất là đi hỏi y.”
“Cảm tạ lão quân giải thích nghi hoặc, Dương Tiễn biết phải làm gì.”

Lời tác giả:
(1) Trong Bảo Liên Đăng có nhắc tới, Tôn Ngộ Không nói là tám trăm năm trước từng đại chiến với Dương Tiễn (không nhớ rõ là tập nào), mà trong Tây du ký Dương Tiễn cùng Tôn Ngộ Không đánh nhau là lúc mới lên Thiên Đình, cho nên Dương Tiễn ở trên Thiên Đình chắc là hơn tám trăm năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.