Chuyển ngữ: Mộc Đầu
–
Lúc Dương Tiễn tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối hẳn, ánh nến trên bàn thoáng lay động, khiến ánh sáng trong phòng trở nên mờ ảo mê ly. Dưới ánh đèn, một bàn thức ăn tinh mỹ đầy đủ sắc hương vị đã được làm phép giữ ấm, luồng luồng hương thơm bay ra, khuếch tán rồi tan biến trong không khí.
Đế Quân đứng bên cửa sổ, ngẩng đầu thưởng thức màn đêm trăng sáng sao thưa, nghe thấy động tĩnh trên giường, y xoay người lại, nhìn Dương Tiễn đang ngồi trên giường cười nói: “Tỉnh rồi thì dậy ăn chút gì đi.”
“Ta ngủ bao lâu rồi?” Dương Tiễn vén chăn lên, cầm ngoại bào vắt trên tấm bình phong, khoác lên người, xuống giường, ngồi vào bàn.
Cao lương mỹ vị đầy một bàn có phần lớn là hắn chưa từng biết đến, mấy món biết đến thì đều là món ăn bổ máu. Dương Tiễn xới cơm, kèm theo thức ăn từ từ ăn.
“Bốn canh giờ.” Đế Quân vốn nghĩ nếu hắn không tỉnh, thì sẽ tự ra tay gọi tỉnh hắn, mang bụng đói mà ngủ không phải là chuyện tốt.
Nhai kỹ nuốt chậm thức ăn trong miệng, Dương Tiễn hỏi Đế Quân đang ngồi xuống bên cạnh hắn, “Mấy người mẫu thân ta, họ thế nào rồi?”
“Cha và anh ngươi chắc phải đến mai mới tỉnh lại, mẹ ngươi đang chăm sóc họ, ta để lại chính phòng cho họ, sáng mai ngươi có thể qua đó thăm.”
“Vậy bây giờ ngươi ở đâu?” Dương Tiễn hỏi, sương phòng của Dương phủ không nhiều lắm, trừ chính phòng ra, đông tây mỗi bên có hai gian sương phòng một lớn một nhỏ, gian lớn phía đông giành cho đại ca hắn, gian lớn phía tây là của hắn, hai gian nhỏ còn lại đều bỏ trống, mà sân sau lại là chuẩn bị làm khuê phòng cho tam muội, chẳng qua lúc đó tuổi nàng còn quá nhỏ, vân luôn ở chung với Dao Cơ tại căn buồng nhỏ trong chính phòng.
“Gian sương phòng bên cạnh của ngươi.” Đế Quân giơ tay chỉ về phía sát vách.
Dương Tiễn gật đầu, cũng không nói thêm gì, mặc dù gian phòng đó hơi nhỏ, nhưng đồ đạc đều đầy đủ, Đế Quân muốn ở thì cứ để y ở.
Ánh nến lờ mờ khiến Đế Quân nhìn không rõ sắc mặt của Dương Tiễn, nhưng thấy tinh thần của hắn không tệ, môi cũng không còn trắng bệch nữa, khôi phục không ít huyết khí, xem ra đã không còn gì đáng ngại, trầm ngâm một hồi, mở miệng nói: “Buổi chiều mẹ ngươi hỏi về chuyện của ngươi, ta nhân tiện nói về chuyện muội muội ngươi luôn.”
Động tác gắp đồ ăn của Dương Tiễn khựng lại, đột nhiên cảm thấy thức ăn trong miệng mất ngon, giống như đang nhai sáp vậy, “Bà nói thế nào?”
“Rất tức giận, đối với bọn họ.” Đế Quân trả lời: “Dao Cơ nói rất nhiều, nàng không trách ngươi, chỉ giận muội muội ngươi. Nàng không thích nhà chồng của muội muội ngươi.”
Dương Tiễn cúi đầu không nói, hiển nhiên là không muốn tiếp tục đề tài này.
Đế Quân thấy vậy, cũng không nói nữa, chỉ lấy bát nhỏ múc canh cho hắn.
Đợi Dương Tiễn cơm nước xong xuôi, Đế Quân gọi Linh Hư đến thu dọn bàn ăn, lại để hắn đem nước nóng vào, cho Dương Tiễn lau rửa, đang định giúp hắn lau lưng, lại bị Dương Tiễn ngăn lại.
“Ta muốn tắm.” Dương Tiễn nhíu mày, hắn đã lâu lắm không tắm rồi, mỗi ngày chỉ lau người, cảm giác không hề tốt chút nào. Dù thân thể tiên nhân có thể tự động tránh bụi bẩn, nhưng những thói quen lúc còn là người phàm hắn chưa từng bỏ đi.
“Ngươi chưa thể chạm vào nước.” Đế Quân nói ra sự thật, nếu nơi này là Đông Hoa cung, có dược tuyền, thì Dương Tiễn có thể được toại nguyện, nhưng nơi đây không phải, hơn nữa chạy về chỉ để tắm thì quá lãng phí thời gian. “Với lại động tác lúc tắm quá mạnh, dễ tác động đến vết thương, nếu lại bị nứt ra thì làm sao? Vẫn là đợi vài ngày nữa đi.”
“Không được, ta sẽ cẩn thận không động vào vết thương.” Dương Tiễn khăng khăng.
Đế Quân rất hoài nghi về lời nói của hắn, chỉ tập trung nhìn hắn, chẳng nói chẳng rằng.
Dương Tiễn không cam lòng yếu thế đối mắt với y.
Hai vị đại thần mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau hồi lâu, Đế Quân đột nhiên nở ra một nụ cười, “Thôi được, ngươi đợi một chút, ta bảo Linh Hư nấu nước cho ngươi.”
Nước nóng rất nhanh sau được đưa tới, nước vốn là chuẩn bị cho Đế Quân, bây giờ chẳng qua là đổi thành người khác dùng thôi.
Linh Hư đem thùng tắm và dụng cụ tắm vào phòng, bày phía sau bình phong, rồi rời đi.
Dương Tiễn đang định cởi quần áo, lại thấy Đế Quân ung dung nhàn nhã ngồi trên ghế, không hề có một chút ý định rời đi.
“Ta phải tắm.” Dương Tiễn nhìn y nói, hy vọng y biết điều đi ra.
Đế Quân lại không cho hắn toại nguyện, chỉ gật đầu đáp: “Ta biết.”
“Mời đi ra.” Dương Tiễn dứt khoát nói thẳng.
“Không.” Đế Quân cự tuyệt, y đi tới trước mặt Dương Tiễn, bắt đầu giúp hắn cởi áo tháo dây lưng, “Ta đáp ứng cho ngươi tắm, điều kiện tiên quyết là ta giúp ngươi tắm.”
Dương Tiễn mím môi cân nhắc lợi hại trong đó, cuối cùng nhu cầu của cơ thể chiến thắng khó chịu trong lòng.
“Ta tự cởi.” Dương Tiễn đẩy tay y, chuyển ra phía sau bình phong, nhanh chóng cởi hết quần áo trên người ra, trước khi Đế Quân tiến vào, ngồi vào trong thùng tắm, còn không quên dùng khăn phủ lên nơi riêng tư ở hông.
Vết thương trên lưng Dương Tiễn từ vai trái kéo dài qua cột sống, chiếm gần nửa tấm lưng, để phòng ngừa nó dính nước, nước trong thùng cũng không nhiều, chỉ vừa đủ không quá thắt lưng, cặp chân thon dài như ẩn như hiện trong nước.
“Muốn gội đầu không?” Đế Quân cởi ra ngoại bào vướng víu, chỉ mặc đồ lót đi vào, thấy tóc hắn vẫn còn búi lên, liền hỏi.
Dương Tiễn gật đầu, trở mình nằm nằm xấp trên mép thùng, đầu cúi ra ngoài, để Đế Quân giúp mình gỡ tóc, dùng bột tắm thượng hạng hòa lẫn vào nước chậm rãi gội rửa.
Cảm giác nằm xấp gội đầu không tốt lắm, có cảm giác máu chảy ngược, mười ngón tay đan xen giữa mái tóc, mang theo từng cơn tê dại, nước chảy xuôi theo sợi tóc, khiến hắn không thể không nhắm mắt lại.
Động tác của Đế Quân rất thành thạo, trong khoảng thời gian này y đều làm giúp Dương Tiễn những việc như vậy, đã sớm thành quen. Dù có thể dùng pháp lực hỗ trợ, nhưng Đế Quân lại chưa từng làm vậy.
Gội đầu cho Dương Tiễn, là sở thích gần đây của Đế Quân, mà cái sở thích này vẫn sẽ tiếp tục kéo dài.
Gội đầu xong, Đế Quân dùng pháp lực làm bốc hơi nước đọng trên tóc, rồi tiện tay cố định lại, lúc này mới bắt đầu lau lưng cho hắn, cầm khăn tắm trên giá, thấm ướt rồi thấm bột tắm có hương liệu, cẩn thận tránh vết thương chậm rãi lau.
Lúc khăn tắm lau đến thắt lưng, cảm giác nhồn nhột khiến toàn thân Dương Tiễn bất giác run lên. Đế Quân đương nhiên cảm giác được, nhưng lại không nói gì, chỉ cười tiếp tục.
Tắm lưng xong, Đế Quân thêm một tầng pháp lực lên vết thương của hắn, cách ly hơi nước, “Được rồi, như vậy sẽ không việc gì, ta ở cách vách, có gì cứ gọi.”
“Ừm.”
Đợi Đế Quân rời đi, Dương Tiễn kéo khăn tắm trên hông ra, nhíu mày với cái thứ không nghe lời nào đó.
–
Lúc Dương Tiễn đi ra, Đế Quân đã đi rồi, chỉ để Linh Hư ở lại canh cửa để thu dọn sau khi hắn tắm xong.
Buổi chiều ngủ rất lâu, Dương Tiễn đã không còn buồn ngủ nữa, xõa tóc, cũng không búi lại, liền ra khỏi phòng, định ra ngoài đi dạo.
Gió đêm mang đến hương thơm thoang thoảng của cây cối, ánh trăng động lòng người.
Đèn bên chính phòng đã tắt, xem ra mẫu thân đã ngủ, Dương Tiễn ngăn lại chút ý niệm muốn qua thăm trong đầu.
Ngẩng đầu ngắm vầng trăng khuyết như lưỡi liềm trên không trung, lần đầu tiên Dương Tiễn phát hiện hắn có thể thưởng thức vẻ đẹp của nó một cách tự nhiên như vậy.
Không phải vì người trong trăng ấy, mà chỉ là đơn thuần ngắm nó thôi.
“Đang bị thương đừng ra ngoài hứng gió, khỏi cảm lạnh.” Cửa phòng bên cạnh mở ra, mái tóc đen của Đế Quân không được búi cũng đồng dạng buông xõa, trường bào lỏng lẻo chỉ khoác hờ, hiển nhiên là trước khi đi ra y sắp đi vào giấc ngủ.
“Ta vẫn chưa yếu ớt như vậy.” Dương Tiễn nhíu mày, hắn không thích cái cảm giác bị người này xem thường.
“Chỉ là lo lắng cho ngươi thôi mà, hà tất tức giận.” Nhìn ra sự bất mãn của hắn, Đế Quân cười cười.
Dương Tiễn quay đầu không nhìn y nữa, chuyện phát sinh lúc tắm khiến hắn theo bản năng tránh né ánh mắt Đế Quân, cứ cảm thấy mình bị y nhìn thấu.
“Đêm nay ánh trăng rất đẹp, có muốn ra ngoài đi dạo một lát không?” Đế Quân đề nghị, thuận tay làm một cái chú giữ ấm cho Dương Tiễn.
Dương Tiễn không từ chối, gật đầu bước đi trước.
Dù cho ánh trăng sung túc, nhưng bị cây cối trong hẻm núi che khuất nên trời đêm vẫn là một bức màn đen tối, không nhìn rõ đường, nếu là người phàm tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài vào lúc khuya khoắt thế này.
Nhưng với họ mà nói thì không thành vấn đề, cho dù là trong bóng đêm, họ vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Ban đêm trên núi có chút u ám đáng sợ, trùng kêu thú rống không ngừng, cũng không có gì đẹp mắt, nhưng họ vẫn dọc theo con đường mòn đi thật xa.
“Vẫn còn nghĩ đến Hằng Nga?” Đế Quân thấy Dương Tiễn dọc đường trầm mặc không nói, liền lên tiếng hỏi.
Dương Tiễn quay đầu nhìn y, “Sao lại hỏi vậy?”
“Chỉ là thấy ngươi ngẩn người nhìn mặt trăng.” Đế Quân thừa nhận y hiện tại vô cùng không thích Dương Tiễn nghĩ đến chuyện của Hằng Nga.
Cho nên y không giấu diếm, trực tiếp truyền sự bất mãn trong lòng đến đối phương.
Dương Tiễn không phải là kẻ ngốc, hắn cũng đã từng thành thân, đã từng yêu — mặc dù bây giờ ngẫm lại, có thể đó chỉ là xem đối phương làm vật thay thế cho mẫu thân — hắn đã từng nhìn thấy nét mặt giống Đế Quân bây giờ, đó là lúc Thốn Tâm biết hắn thích Hằng Nga, mang theo chất vấn hùng hổ bức người.
Tương tự nhưng không giống hệt.
Sự tra hỏi của Thốn Tâm khiến hắn cảm thấy mất kiên nhẫn và bất mãn, còn Đế Quân…
Dương Tiễn giương lên một nụ cười rực rỡ, hắn thừa nhận bản thân nhìn thấy Đế Quân mang dáng vẻ này, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.
“Ta không nghĩ đến nàng, ta chỉ đang ngắm trăng thôi, ánh trăng rất đẹp.”
“Về sau, ta sẽ cùng ngươi ngắm trăng.” Câu trần thuật thản nhiên, nắm tay đối phương, nhẹ nhàng vuốt ve.
Khá lâu sau, mới nghe thấy đối phương trả lời.
“Ừm.”
Một chữ rất đơn giản, cũng là hứa hẹn cả đời.
Nắm lại tay người nọ, đột nhiên lại muốn cứ thế này đến vĩnh viễn.