[Bảo Liên Đăng Đồng Nhân] Cục Ngoại Hí Quân Não

Chương 4:




Chuyển ngữ: Thủy Nữ

Đế Quân cất Thiên Kính xong, quay người bước xuống khỏi Luân Hồi Chi Cảnh. Lăng Hư đã trở lại bên người y.
“Bẩm Đế Quân, Thập Điện Diêm Vương đã ở Huyền Minh điện chờ ngài.” Lăng Hư bước lên nghênh đón, hồi bẩm.
“Ừm.” Khẽ gật đầu, Đế Quân kéo trường bào lên, phi thân đến Huyền Minh điện.
Trong Huyền Minh điện, vốn dĩ hiếm khi nào được thấy ánh đuốc, vậy mà giờ ở chốn âm tào địa phủ bỗng sáng trưng, nhưng lại càng khiến âm khí tràn khắp bốn phía thêm nặng nề.
Thập Điện Diêm Vương đứng thẳng, cung kính cúi đầu, đợi câu hỏi của vị Đế Quân đang ngồi trên cao.
Địa Phủ thuộc quyền quản lí của Thiên Đình, nhưng đại đa số vẫn phục tùng vị đại nhân trước mắt kia. Đế Quân chưởng quản luân hồi của Tiên Phật, thêm Địa phủ thì có thể nói là không khác gì nhau, vì thế Hồng Quân Lão Tổ vẫn giao Địa Phủ cho Đế Quân quản lí, có điều do y đi vắng nên Thiên Đình đứng ra tạm phụ trách, nhưng điều này được coi là bí mật của tam giới, ngoại trừ mấy vị thượng thần và Thập Điện Diêm Vương đây ra, thì ai cũng không hề hay biết.
“Khi bản quân vắng mặt, dưới Địa Phủ có phát sinh đại sự gì không?” Đế Quân khẽ nhấp một ngụm trà thơm ngát, nâng mi hỏi. Mặc dù y đã nghe Linh Hư bẩm tấu không ít chuyện, cũng đầy đủ chi tiết, nhưng vẫn muốn nghe người trong cuộc trình bày.
Nghe xong câu hỏi của Đế Quân, ánh mắt tất cả mọi người đều lập tức dán lên người Chính chủ Huyền Minh Điện, chuyên phụ trách sổ sinh tử thọ yểu nhân gian, quản lí mọi sự u minh, cát hung, Tần Quảng Vương.
“Khởi bẩm Đế Quân, trong Địa Phủ hết thảy đều bình an vô sự, chỉ có Sinh Tử bộ…” Tần Quảng Vương bước ra khỏi vị trí, đứng giữa thềm điện, chắp tay bẩm báo, Sinh Tử bộ trước nay là do ông chưởng quản, giờ xảy ra chuyện, sợ là tránh không khỏi bị trách phạt. Làm sai vẫn nên tự thú là tốt nhất, nhưng lời đã lên đến đầu môi rồi lại không sao thốt ra nổi.
Đế Quân cũng không thúc giục, đôi đồng tử đen như mực hờ hững nhìn ông. Bàn tay đẹp hiện rõ từng khớp xương tinh xảo đặt trên mặt bàn, gõ nhịp đều đặn, khiến Thập Điện Diêm Vương dưới kia có cảm giác như bị gõ trong lồng ngực, tức thở vô cùng.
“Mấy trăm năm trước, Tây Phương Đấu Chiến Thắng Phật Tôn Ngộ Không đại náo Địa Phủ, tự tiện xóa bỏ tên mình khỏi Sinh Tử bộ, sau đó còn xóa tính danh của toàn bộ hầu tử, hầu tôn trong Hoa Quả Sơn, tiểu thần đã từng báo lên Thiên Đình, thỉnh Ngọc Đế làm chủ, tiếc rằng dù Ngọc Đế đã hạ chỉ, nhưng Sinh Tử bộ vẫn chưa được sửa lại.” Tần Quảng Vương cũng rất bất đắc dĩ, mặc dù ông chưởng quản Sinh Tử bộ, nhưng Tôn Ngộ Không kia cũng không phải người mà ông chọc vào nổi, nếu sửa lại Sinh Tử bộ, chỉ sợ là vị kia lại muốn đại náo Địa Phủ lần nữa mất.
Nhắc đến chuyện Tôn Ngộ Không đại náo Địa Phủ, các vị Diêm Vương đều bất bình, Địa Phủ từ trước đến nay luôn giải quyết mọi việc theo lẽ công bằng, tuyệt không có sai trái bất công, khi đó Tôn Ngộ Không vẫn chỉ là một yêu tinh, tự nhiên lại muốn nhập luân hồi, tiến phàm trần, hắn ỷ mình có bản lĩnh cao cường, không chỉ có bản thân sẽ không thuộc vào luân hồi, mà muốn cả đám hầu tử không phải là yêu kia cũng được xóa tên, nếu không sợ hắn sẽ phá hoại cả chốn Địa Phủ này, khiến chúng sinh tam giới ngay cả trái ngon cũng không có để ăn, thì Thập Điện Diêm Vương đây đã sớm liều mạng với hắn.
“Ngọc Đế nói sao?”
“Ngọc Đế đã lâu không có hồi đáp, sợ là đã quên rồi ạ.” Địa Phủ mặc dù là chốn tự mình hành xử, nhưng thần tiên trên Thiên Đình trước nay vẫn luôn khinh thường bọn họ, thứ nhất là vì quỷ thần âm phủ cũng không phải những kẻ có tu vi cao thâm, thứ là là bọn họ dù đứng trên hàng tiên ban, nhưng phẩm hàm vẫn là thấp nhất. Đương nhiên là ngay cả mười vị đứng đầu Địa Phủ đây trong mắt các vị tiên nhân kia cùng lắm cũng chỉ là mấy chức quan thất phẩm tép riu.
“Đem Sinh Tử bộ ra đây.”
“Tuân lệnh.” Tần Quảng Vương lập tức phất tay, trong điện này ngoại trừ Đế Quân và Thập Điện Diêm Vương, không ai được phép ở lại.
“Sinh Tử bộ bị sửa đổi, xảy ra khi nào?” Lật lật Sinh Tử bộ mang bìa vàng trong tay, Đế Quân hỏi.
“Tính sơ sơ ra, sợ là đã cả ngàn năm rồi ạ.*” Thời gian dưới Địa Phủ tương đồng với nhân gian, Tần Quảng Vương bấm đốt ngón tay một lúc liền tính ra được thời gian.
“Những danh tính bị cắt bỏ, đã có ai chết chưa?”
“Chưa có, nhưng thật ra đã có không ít kẻ thành tinh.” Nơi Tôn Ngộ Không bảo hộ, ai mà dám đi chọc vào chứ?
“Nếu vậy… Chuyện này không cần phải để ý.” Ánh mắt Đế Quân vẫn dán trên quyển sổ.
“Đế Quân?!” Thập Điện Diêm Vương ngỡ tưởng rằng Đế Quân sẽ đưa ra phương án giải quyết, hoàn toàn không ngờ là y lại dường như không muốn quản việc này, trong nhất thời cả điện xôn xao lên.
Đế Quân chẳng màng đến vẻ khiếp sợ của Thập Điện Diêm Vương, nâng mắt nhìn về phía Tần Quảng Vương, mở miệng nói: “Ngươi có còn nhớ khi bản quân giao Sinh Tử bộ và Phán Quan bút cho ngươi đã nói gì không?”
“Đế Quân nói, ‘Sinh lão bệnh tử vốn là tuần hoàn của Thiên đạo, điều này Sinh Tử bộ cũng không thay đổi được’.” Tần Quảng Vương nghe câu hỏi của Đế Quân, vội vàng thu lại biểu cảm hoang mang trên mặt mình, khom người trả lời.
“Có hiểu rõ ý tứ trong đó?” Đế Quân hỏi lại.
“Tiểu thần ngu dốt, thầm đoán rằng ý Đế Quân muối nói là, thay đổi Sinh Tử bộ là nghịch thiên.”
Đế Quân đảo mắt qua từng người, thấy bọn họ đều nghiêng tai lắng nghe, khẽ gật đầu, nói: “Ngươi nói không sai, nhưng không chỉ có như vậy.”
Tất cả cùng đồng thanh thưa: “Thỉnh Đế Quân giảng giải.”
“Sinh lão bệnh tử vốn là tuần hoàn của thiên đạo, Sinh Tử bộ cũng là thuận theo Thiên đạo mà sinh, ghi chép lại đều là ý tứ Thiên đạo, Phán Quan bút mặc dù có thể thay đổi Sinh Tử bộ, tóm lại là nghịch Thiên đạo, nghiệp báo này cũng sẽ ứng vào kẻ cầm bút sửa đổi và người được sửa đổi.” Y giơ Sinh Tử bộ lên trước mặt mọi người, chỉ vào một chỗ trên đó, để tất cả cùng thấy rõ, “Cũng như người tên Lưu Trầm Hương này, hắn chỉ có tuổi thọ đến tám mươi, vậy mà lại bị sửa thành trăm tuổi, nhiều lên tới hai mươi năm, một phân thành hai, mười năm khấu trừ trên người cầm bút, mười năm khác, đương nhiên để kiếp sau của Lưu Trầm Hương hao bớt đi vậy.”
Trong lòng tất cả những người ở đây đều biết tuổi thọ của Lưu Trầm Hương kia là do Nhị Lang Thần sắp đặt, cũng hiểu được rằng đây là lời cảnh cáo của Đế Quân dành cho họ. Việc này quyết không thể tái diễn thêm.
“Đấy là chuyện đơn giản nhất, nói tiếp đến chuyện của Tôn Ngộ Không, Tôn Ngộ Không xóa tên mình khỏi Sinh Tử bộ, cũng phạm vào đại tối kỵ.” Nhấp một ngụm trà, Đế Quân nói tiếp, “Thiên đạo chú trọng nhân quả báo ứng, bất cứ việc gì cũng phải theo quy củ mà hành sự, Tôn Ngộ Không tự ý sửa Sinh Tử bộ, món nợ này, sớm muộn gì Thiên đạo cũng sẽ tính toán với hắn, tự nhiên không cần bản quân phải ra mặt.”
“Dạ…” Vài vị Diêm Vương đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc cũng không che giấu được sự hiếu kỳ trong lòng, Tần Quảng Vương lại mở miệng hỏi: “Đế Quân thấy có cần phải thỉnh Thiên đạo trừng phạt hay không ạ?”
“Nói cũng không sao.” Đế Quân hào phóng trả lời đáp án cho mọi người, “Chưa phải người của Tiên Phật, nếu như bị xóa tên khỏi Sinh Tử bộ, thì đều bị Thiên đạo bỏ quên, từ nay về sau sinh tử tự cầu, qua hết một kiếp thì hồn phi phách tán, cho dù có may mắn tu được chính đạo, chuyển thành kiếp tiên, cũng đều phải chịu qua Cửu Thiên Huyền lôi.”
Tất cả những người đứng trong điện chỉ cảm thấy trong đầu mình trống rỗng, Cửu Thiên Huyền lôi? Đó chẳng phải là Thiên kiếp tối cao nhất mà ngay cả Đại La Kim Tiên cũng chưa chắc đã tránh thoát bình an vô sự sao?
Nhắc đến đám hầu yêu ở Hoa Quả Sơn mới chỉ tu thành tinh lên Độ Kiếp, tới lúc đó không biết còn mấy kẻ có thể sống sót?
Sự tưởng tượng này khiến tất cả cùng đổ mồ hôi lạnh, đất dưới chốn âm cũng càng toát ra hàn băng thấu xương cốt.
Thu hết biểu cảm của những người đứng đây vào trong mắt, khóe miệng Đế Quân thoáng gợi lên ý cười nhàn nhạt, y vẫn còn chưa nói xong đâu, cho dù có thật sự đã thành Tiên thành Phật, thì lũ tiểu tử không danh không tính kia cũng chẳng thể được Thiên Kính tác động vào thần thức, bằng nằm vòng ngoài như vậy —- đành tự cầu phúc đi.
Chỉ là chuyện này, cũng không tiện nói ra cho lắm.
Đám trẻ ranh không biết tôn trọng Thiên đạo này nghĩ dễ dàng chọc vào Thiên đạo sao, hừ!

Mây khói mịt mù, tiên khí mờ ảo như rồng bay phượng múa, trong hoa viên của Đông Hoa cung, Đế Quân dáng vẻ lười biếng ngồi trên thành hồ được xây bằng bạch ngọc, bên người là bàn trà cụ nhỏ, mái tóc dài vẫn chưa cột lại, cứ tùy ý mà buông xõa xuống, trường bào đạo phục thanh sắc, đai lưng xanh ngọc thắt quanh vòng eo ưu mỹ, phía trước còn buộc một khối ngọc bội âm dương bát quái.
Hơi cúi người xuống, vài lọn tóc dài lướt qua đầu vai, rũ xuống mặt nước, đầu ngón tay nhung mềm như mỹ ngọc điểm nhẹ xuống làn nước lạnh, gợi lên một gợn sóng lăn tăn dần khuếch tán lan tỏa, trong nước hiện lên chuỗi hình ảnh liên tiếp nối nhau, cuối cùng hiện rõ là bóng Dương Tiễn và Lưu Trầm Hương.
“Cữu cữu, cháu van xin người thả mẹ cháu ra đi!” Lưu Trầm Hương quỳ xuống đất, ngước vẻ mặt đầy khẩn cầu lên nhìn người cậu một thân bạch y của mình.
Dương Tiễn thấy cháu mình như vậy, hiểu rằng thằng bé đã biết chuyện của mẹ, trên mặt thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ: “Ta và mẹ con đã là huynh muội suốt mấy ngàn năm, nàng là thân nhân duy nhất của ta, ta luôn luôn cưng chiều nàng, yêu thương nàng, sự tình thành ra như vậy, con nghĩ rằng cả ta và con đều cam tâm tình nguyện sao?”
“Vậy vì sao người lại đối xử với nàng như thế chứ?” Lưu Trầm Hương chất vấn, cậu không sao hiểu nổi vì đâu mà Dương Tiễn lại có thể nhẫn tâm với thân muội muội của mình như vậy.
“Trầm Hương, có rất nhiều chuyện, con chưa hiểu được đâu… Mấy năm nay, không có mẹ chẳng phải con vẫn rất khỏe mạnh mà sống đó sao?” Dương Tiễn không nói nhiều, chỉ tiếp tục khuyên bảo cậu bé quên đi chuyện của mẹ, đây không phải là việc mà cậu nên vướng vào.
“Trước đây con không có mẹ, nên con cũng không có vọng tưởng xa vời, nhưng bỗng nhiên có một ngày con biết rằng mình có mẹ, hơn nữa bà còn chưa chết, đang ở một nơi khác chịu đựng giày vò, hỏi con sao còn có thể an tâm mà tiếp tục sống đây?”
“Con có lòng hiếu thảo như vậy, ta thật rất vui lòng, đứng lên đi Trầm Hương.” Dương Tiễn thở dài, đỡ Trầm Hương dậy.

“Thân là Tư Pháp Thiên Thần, ta không thể vì tình riêng mà làm trái với Thiên quy được!”
“Không thể vì tình riêng mà làm trái Thiên quy? Vậy người ở dưới Âm Phủ, tự tiện cho ta thêm hai mươi năm dương thọ, cũng không phải là vì tình riêng mà thiên vị đó sao?”
Dương Tiễn giơ quạt, chặn lại lời chất vấn của Lưu Trầm Hương, “Trầm Hương, hãy tự hỏi lòng mình xem, trong chuyện này, ta không làm sai.”
“Cữu cữu, nhìn con và mẹ con như vậy, trong lòng người hẳn cũng không đành đúng không? Vậy người mang con lên trời cầu xin Thiên Đình thả mẹ con ra đi!”
“Xin Thiên Đình thả mẹ con? Con đừng người si nói mộng như vậy!”

Đế Quân hờ hững nhìn hình ảnh hai người kia ra về trong phiền muộn, khóe miệng lại thoáng gợi lên một nét cười nhàn nhạt cố hữu.
Đế Quân y là một vị thần tiên ghét sự phiền toái, vì thế mà y sẽ không tham gia vào những chuyện tranh quyền đoạt lợi, những thứ ấy chỉ mang đến vô số phiền phức mà thôi. Y vĩnh viễn chỉ quan tâm đến ý muốn của cá nhân mình.
Thần tiên vốn cắt đứt sự tồn tại của thất tình lục dục, huống chi là Đế Quân y từ khi sinh ra đã là thần, tình cảm của phàm nhân rất khó ảnh hưởng được đến y, đây cũng là lý do mà Hồng Quân Lão Tổ muốn giao Thiên Đình lại cho y, một vị thần tiên không bị tình cảm chi phối, nhất định sẽ quản lý được tam giới luôn được công bằng, chỉ tiếc là ngay cả dục vọng đối với quyền lực cũng không có ở Đế Quân.
Vì vậy mà có rất ít những vị thần tiên có thể làm Đế Quân chú ý đến, nhưng Vương Mẫu thì không thể hoài nghi được.
Vương Mẫu là muội muội y, lại không đơn giản chỉ là muội muội, nếu bọn họ không phân thành một âm một dương, sợ là họ đã sớm kết thành vợ chồng.
Vương Mẫu là do một tay y nuôi dưỡng, y quyết không cho phép bất cứ kẻ nào dám khiến muội muội buồn lòng.
Nhưng Vương Mẫu lại để ý Dương Tiễn, nàng luôn hy vọng mình có thể có một đứa con trai, nhưng Thiên đạo lại không chấp thuận, mà mười đứa con trai của Ngọc Đế đối với nàng lại không thân thiết, giờ cũng chỉ còn lại một mình Tiểu Kim, vì mệnh lệnh của Ngọc Đế mà gián tiếp hại chết chín người huynh đệ của y, nên Tiểu Kim lại càng muốn đoạn tuyệt quan hệ với Ngọc Đế, bởi thế mà với Vương Mẫu, mộng mãi chỉ là mộng.
Có điều khi Dương Tiễn xuất hiện đã khiến nàng có nơi gửi gắm ước mong, mặc kệ Dương Tiễn có thật sự tiếp nhận hảo ý của nàng hay không, thì hắn vẫn luôn giữ thái độ khiêm tốn nhã nhặn, tác phong làm việc lại rất chú ý lễ pháp khiến Vương Mẫu hài lòng, huống chi hắn còn là con trai của Dao Cơ, vậy nên hắn mới có thể nhận được sủng ái này với danh phận cháu trai.
Chỉ cần Vương Mẫu để tâm đến, Đế Quân cũng không thể động thủ với hắn được, huống chi dù thế nào Dương Tiễn vẫn là đệ tử Xiển Giáo, y lại càng khó xuống tay.
Nghĩ đến chuyện về sau này, nếu vẫn không có nguy hại gì đến Vương Mẫu, y cũng sẽ im lặng ngồi thưởng thức màn kịch vui này, hơn nữa tính tình Vương Mẫu quả thật cũng nên sửa đổi một chút, tuy rằng gìn giữ giới luật của trời là chức trách của nàng, nhưng quá mức chuyên chế cũng không phải là tốt, thần tiên cần chú trọng việc thanh tâm quả dục, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì nàng cũng sẽ tự làm tổn hại đến đạo hạnh của mình.
Còn về phần những người khác? Phàm nhân trong mắt thần tiên vĩnh viễn chỉ như những con kiến, chỉ cần không đốt mình, ai mà có tâm tư mà đùa nghịch với chúng?
Đúng lúc này, Lăng Hư từ tiền môn bước vào hoa viên, đi thẳng về phía Đế Quân.
“Bẩm Đế Quân, Đại công chúa cầu kiến ạ.”
Phất phất tay làm tiêu biến hình ảnh trong hồ nước, Đế Quân đứng dậy: “Sao nó lại tới đây?”
“Bẩm, Lăng Hư không biết ạ, Đại công chúa không có nói.”
Chủ tử hai người một trước một sau rời khỏi hoa viên.

Chú thích:
(*) Lời tác giả: Dương Tiễn cứu mẹ là một câu chuyện trong Tây Du Kí, khi đó Tôn Ngộ Không bị núi đè năm trăm năm, tôi nhớ trong Tây Du Kí, khi Tôn Ngộ Không thoát ra khỏi núi Ngũ Hành Sơn, bối cảnh thời ấy hình như là triều Đường (CN 618-907) phải không nhỉ? Nhưng trong Bảo Liên Đăng tiền truyện Dương Tiễn và Tam Thánh Mẫu đã là huynh muội hai ngàn năm, tính ra là theo triều Thương (ước chừng trước CN 17 – trước CN 11), Bảo Liên Đăng hẳn là diễn ra ở triều Tống (CN năm 960), vì thế nên tôi đã tính để chuyện sửa đổi Sinh Tử bộ là chuyện của khoảng một ngàn năm, có được không ta?
Tư liệu: Đại đa số nam tử thời cổ đại bình thường đều phải buộc tóc lên, bất kể là quý tộc, quan lại hay là dân thường. Rốt cuộc thì đâu có ai để xõa tung tóc đâu chứ? Sự thật là ngoại trừ trong mấy bộ phim điện ảnh và truyền hình cổ trang thời bây giờ ra, có một vài người để xõa vậy, còn lại thì chẳng có ai, có chừng: 1, Đạo sĩ, cũng không phải lúc nào, chỗ nào đạo sĩ cũng có kiểu tóc như thế, thời Nam phương thiên sư đạo, có lúc tóc tai họ bù xù, Lỗ Tấn đã từng miêu tả du học sinh Thanh quốc khi tháo bỏ bím tóc, nhìn đằng sau giống mấy gã đạo sĩ cóc. Còn trong tiểu thuyết Anh hùng xạ điêu của Kim Dung, Quách Tĩnh lúc mới gặp Doãn Chí Bình cũng chẳng phân biệt nổi đây là nam hay nữ, cũng tại vì hắn chưa từng thấy qua đạo sĩ, nam nhân sao có thể để tóc xõa xượi chứ? Điều đó chứng minh đạo sĩ cũng có lúc thả tóc.
Tiên giới cũng xem như là Đạo gia, vậy nên tôi cho rằng Đông Vương Công là đạo sĩ, hẳn không là sai ta?
P/s: Có một điểm nghi vấn, trong phim truyền hình thường thấy các thần tiên trên Thiên Đình dùng thủy kính thuật gì gì đó để quan sát thế gian, nhơng hai giới thời gian không có tương đồng nhau như vậy, thì cái hình ảnh được chiếu phải diễn ra khá nhanh chứ nhỉ?
(*) Sinh Tử bộ: Sổ sinh tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.