[Bảo Liên Đăng Đồng Nhân] Cục Ngoại Hí Quân Não

Chương 9:




“Chủ nhân định xử lý bọn họ thế nào?” Tịnh Nhi nửa hiếu kì nửa lo lắng hỏi, trong ba hồn phách này, trừ Dao Cơ ra thì hai người kia không được tính là tiên nhân chính thống, Tịnh Nhi có chút lo lắng Đế Quân sẽ trực tiếp đưa bọn họ vào luân hồi.
“Ngươi nghĩ bản quân làm thế nào?” Đế Quân không trả lời hỏi ngược lại.
“Chủ nhân, có thể đừng cho họ tiến vào lục đạo luân hồi(*) được không?”
(*) Lục đạo luận hồi: Tam thiện gồm Thiên đạo, nhân gian đạo, tu la đạo. Tam ác gồm súc sinh đạo, ngạ quỷ (quỷ đói) đạo, địa ngục đạo.
“Lục đạo luân hồi là nơi bắt đầu và trở về của tất cả những linh hồn không phải thần, đó là nơi bọn họ thuộc về.”
“Nhưng mà, nhưng mà nếu họ trở về, thì sẽ không còn là hình dáng của hiện tại nữa, Dao Cơ tỷ tỷ nhất định sẽ rất đau lòng!” Trong mắt Tịnh Nhi, phàm nhân luân hồi chính là tiêu trừ nhân cách, cho dù cùng là một linh hồn, luân hồi rồi sẽ thành một người khác, không liên quan gì đến kiếp trước nữa.
“Ngươi và Dao Cơ thân thiết như vậy từ bao giờ?”
“Tịnh Nhi và Dao Cơ tỷ tỷ vẫn luôn thân thiết a, hơn nữa mỗi lần chủ nhân bế quan đều đặt Tịnh Nhi ở lục đạo luân hồi, Tịnh Nhi rất nhàm chán, may mà có Dao Cơ tỷ tỷ thỉnh thoảng đến thăm Tịnh Nhi, cùng Tịnh Nhi nói chuyện phiếm, cho nên trừ chủ nhân ra, Tịnh Nhi thích nhất là Dao Cơ tỷ tỷ.”
“Ngươi phải biết, tự tiện nhúng tay vào thiên đạo, trừng phạt có bao nhiêu lớn.”
“Nhẹ thì giảm bớt đạo hạnh, nặng thì… nặng thì…” Tịnh Nhi nói nói, dần dần không ra tiếng.
“Nặng thì cái gì, hử?” Đế Quân mắt lạnh nhìn Tịnh Nhi bất an rụt cổ.
“Nặng thì hồn phi phách tán…”
“Vậy ngươi còn muốn giúp bọn họ?” Giọng nói của Đế Quân đã có thể gọi là lạnh lẽo, thường ngày mặc dù y cũng đạm mạc lãnh ngôn, nhưng với người của mình sẽ không quá mức nghiêm khắc, chẳng qua là Tịnh Nhi làm rất quá phận, khiến cho cơn giận mới kiềm lại của y có dấu hiệu tăng trở lại.
Thấy chủ nhân đã phát hỏa, sắc mặt Tịnh Nhi càng tái nhợt, nhưng vẫn như cũ quật cường không chịu từ bỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nghẹn đến đỏ bừng, “Tịnh Nhi biết làm như vậy, chủ nhân nhất định sẽ không thích, Tịnh Nhi cũng sẽ bị phạt, thế nhưng Tịnh Nhi cũng không muốn khiến Dao Cơ tỷ tỷ đau lòng. Trước khi Dao Cơ tỷ tỷ lập gia đình, mặc dù có cười, nhưng Tịnh Nhi biết nàng vẫn luôn không vui, thế nhưng sau khi nàng lập gia đình, cả người đều thay đổi, trở nên rất dịu dàng, rất xinh đẹp, khi nói đến trượng phu và con gái, nụ cười trên mặt chưa từng giảm đi, Tịnh Nhi thích Dao Cơ tỷ tỷ như vậy, không muốn Dao Cơ tỷ tỷ biến về bộ dạng trước kia.”
Nhìn vẻ kiên định trong đôi mắt phiếm đỏ kia, Đế Quân im lặng hồi lâu, trong lòng phức tạp, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, “Chỉ một lần này thôi, lần sau không được thế này nữa.” Dù sao thì hai linh hồn phàm nhân này ở trong thiên đạo là “tra vô thử nhân” (người tra không ra), tùy nàng nghịch ngợm đi.
“Cảm ơn chủ nhân!” Tịnh Nhi kích động ôm lấy Đế Quân.
Đế Quân mặc cho Tịnh Nhi ôm y làm nũng, trong tay phóng ra pháp lực khai thông những thần hồn này tiến nhập vào thế giới song song hoàn thành chuyển thế trọng sinh, lại thuận tiện đem những người trước đây đã trọng sinh xong, năng lực cũng đã đầy đủ kéo trở về.
Có điều nơi bọn họ trở về là ngẫu nhiên, bị ném tới chỗ nào Đế Quân cũng mặc kệ, y không phải bảo mẫu.
Những thần hồn không thể trọng sinh thì bị đánh tan, hóa thành một phần lực lượng thuần túy nhất bổ sung vào hao tổn của Thiên kính, một phần khác trở về trong thiên địa, thấm nhuần vạn vật.
Tịnh Nhi sùng bái nhìn Đế Quân mạch lạc phân minh làm những việc này, thần quang nhu hòa soi sáng y, phác hoạ ra ngũ quan tuấn lãng như tinh điêu ngọc trác, có một loại khí tức thần thánh bất khả xâm phạm bẩm sinh.
Chủ nhân của nàng, quả nhiên là tốt nhất!
Những thần hồn nhiều như tinh đẩu đầy trời trong tay Đế Quân từng chút một biến mất, cuối cùng chỉ còn lại ba người mang theo tồn tại khiến Đế Quân hơi đau đầu, không chỉ là thân phận của họ, mà còn phiền toái mà họ đại biểu.
Đế Quân cũng không sợ những thần hồn này sống lại sẽ tiết lộ bí mật của Thiên kính, thần hồn tiến nhập Thiên kính chắc chắn sẽ không có bất kỳ ký ức gì về Thiên kính.
Nhưng ba cái trước mặt này hiện tại lại là nan đề, ý của Tịnh Nhi là không cho chúng nó đầu thai, Dao Cơ thì cũng được, sống lại quá lắm chỉ là đi một đoạn đường, hảo hảo tu luyện một phen trong thế giới song song rất nhanh liền có thể trở về, nhưng hai người còn lại thì không được, dù sao cũng là hồn phách phàm nhân, không có sức mạnh của thần hồn, cho dù cùng thần hồn sống lại, ký ức kiếp này cũng sẽ bị xoá đi, không khác gì đầu thai cả.
“Chủ nhân, có thể giống như Na Tra không, luyện chế một thân thể, để cho bọn họ sống lại không?” Tịnh Nhi đề nghị, vấn đề này nàng thật ra đã suy nghĩ rất lâu rồi.
“Hồn của họ còn cần tĩnh dưỡng một thời gian, ngươi chỉ cần để ý tu hành là được.” Đế Quân vỗ vỗ đầu của nàng, uyển chuyển tỏ ý sẽ tự mình bồi nàng.
“Vâng, Tịnh Nhi sẽ ngoan ngoãn tu luyện.” Nghe ra chủ nhân sẽ không bỏ nàng lại một mình, Tịnh Nhi lập tức nở nụ cười.
Từ sau trận chiến Phong Thần bảng, Nguyên Thủy Thiên Tôn toạ hạ mười hai vị nhập thất đệ tử bốn đi còn tám, Côn Lôn lớn như vậy thoáng cái liền thanh tịnh đi không ít, lúc trước Đế Quân nghe Linh Hư nhắc tới việc này, cũng có chút không thích bọn họ phản giáo đi ra, tiến vào Phật giáo, nhưng sư phụ của bọn họ là Nguyên Thủy Thiên Tôn còn chưa nói gì, y càng sẽ không hỏi đến.
Có điều lâu lắm mới đến Côn Lôn, hiển nhiên là muốn đi thăm mấy tiên nhân còn ở lại.
Côn Lôn mười hai tiên các mỗi các một tính cách một sở thích, đều không phải là kiểu dễ ở chung, mà Đế Quân thân phận khác biệt, cho nên với phần lớn bọn họ chỉ kết giao hời hợt, nhưng Đế Quân cùng Ngọc Đỉnh Chân Nhân lại là hảo hữu chí giao, nên ấn theo xa gần thân sơ, Đế Quân đi qua các đỉnh núi, đến động Kim Hà ở núi Ngọc Tuyền của Ngọc Đỉnh Chân Nhân.
Dường như đoán được Đế Quân sẽ đến, Ngọc Đỉnh một thân đạo bào thanh y đứng sừng sững trước cửa động, mái tóc dài đen như mực tung bay theo gió, phối cùng khí tức băng hàn vây quanh thân, càng sinh ra xuất trần mờ ảo.
Đều nói vật họp theo loài, người phân theo bầy, chẳng trách bọn họ có thể trở thành hảo hữu, bất kể là tính cách hay là sở thích, hai vị này đều giống nhau đến lạ thường, chỉ là Đế Quân so với Ngọc Đỉnh nhiều hơn phần khí phách người ở thượng vị, mà Ngọc Đỉnh so với Đế Quân hơn phần lệ khí.
Hai người đối diện một hồi, Đế Quân lên tiếng trước, “Đã lâu không gặp, vẫn tốt chứ?”
“Ừ, tiện có chút buồn, ngươi nếu đã tới, thì bồi ta uống vài chén đi.” Ngọc Đỉnh cũng không khách khí, trực tiếp mở lời mời.
“Hiển nhiên, sở thích của đạo huynh bản quân vẫn nhớ, không biết mỹ tửu cất trong hầm vạn năm này có vừa miệng ngươi chăng?” Đế Quân giơ giơ chiếc bình hồ lô tử sắc to bằng bàn tay trong tay lên.
“Người đã mang tới, đương nhiên là hợp ý ta rồi.” Ngọc Đỉnh không khách khí đoạt lấy bình hồ lô rượu trong tay Đế Quân, dẫn đầu bước vào động Kim Hà.
Trong động Kim Hà, trừ Ngọc Đỉnh ra thì không có người nào khác, vắng ngắt, hệt như vạn năm trước.
“Không ngờ lâu vậy rồi không tới, ngươi một chút thay đổi cũng không có.” Đế Quân lười biếng nằm trên nhuyễn tháp, nhâm nhi mỹ tửu trong chén, để tận hứng, y không dùng pháp lực tán đi tửu khí, uống hồi lâu, đã có vài phần say.
“Thay đổi có gì tốt, như bây giờ rất tốt.” Ngọc Đỉnh nghiêng người dựa lên cột trụ được điêu khắc từ ngọc thạch, thờ ơ hờ hững thưởng thức chén rượu.
“Ta đã gặp đồ đệ của ngươi rồi, đúng là một hạt giống tốt, cũng khó trách ngươi lại ngoại lệ thu hắn.” Đế Quân còn nhớ rõ Ngọc Đỉnh từng nói không muốn thu đồ đệ.
“Hạy giống thì tốt, đáng tiếc quá cố chấp, chuyện gì cũng đều gánh lên người mình.” Ngọc Đỉnh lắc đầu, đối với đồ đệ bảo bối của mình, hắn thật sự là hết cách, “Ngươi ở Thiên Đình giúp đỡ trông nom hắn chút, miễn cho hắn đem chính bản thân mình ra bồi vào.”
“Hiển nhiên.” Chỉ cần hắn không phạm lên tay y.
“Cảm phiền.” Ngọc Đỉnh thay đồ đệ nói cám ơn, giọng điệu vừa chuyển, đã đổi đề tài, “Thần hồn của Dao Cơ ở trên tay ngươi.” Không phải là nghi vấn, mà là khẳng định.
“Ừ, đang tĩnh dưỡng, nếu muốn sống lại còn cần một quãng thời gian.” Nhiều năm ăn ý cũng khiến cho Đế Quân lập tức hiểu Ngọc Đỉnh muốn hỏi gì.
“Có thể sống lại là tốt rồi, coi như là giải cái tâm kết lớn nhất của đồ nhi ta.”
“Tịnh Nhi bướng bỉnh, cũng thu luôn hồn của chồng con Dao Cơ vào, chuyện trùng tu thân thể này để ngươi chuẩn bị đi.”
“Ồ? Ta thật ra không ngờ đấy,” Ngọc Đỉnh lộ ra một tia hứng thú, “Khí linh Thiên kính của ngươi từ bao giờ trở nên lớn mật như thế?”
“Vô phương quản giáo.” Đế Quân lãnh đạm phun ra bốn chữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.