[Bảo Liên Đăng] Hoá Bích

Chương 32: Hạ đức bất thất đức




Ba ngàn năm, đáy lòng Tây Nhạc Hoa Sơn Thánh Mẫu vẫn luôn giấu giếm một con quái vật, chưa từng hé lộ trước bất kỳ ai —— Thậm chí chính nàng cũng không ý thức được đó là một con quái vật.
Nàng sợ nam nhân.
Hẳn là rất khó mà hình dung ra được? Cha mẹ của nàng chân thành yêu nhau, nàng lớn lên trong một gia đình hạnh phúc tốt đẹp, nàng trước nay chưa từng nghĩ mẹ mình sai khi động lòng phàm. Nếu nàng cứ thế bình an lớn lên, tìm được ý trung nhân của mình, ngày tân hôn được mẫu thân trang điểm thật đẹp, được phụ thân đích thân đưa về nhà chồng, tạo thành một gia đình mới, con quái vật này mãi mãi sẽ không thể xâm nhập vào cõi lòng nàng.
Nhưng rồi chỉ một đêm, cha anh chết thảm, không biết tung tích của mẹ, Dương Thiền trúng Thúc Linh Chưởng khi đó thật ra mới tuổi mười ba.
Mười ba tuổi, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Con người thời đó rất cởi mở, người ta không bịt tai trẻ con khi người lớn bàn chuyện nam nữ, bé gái mười ba tuổi đã hiểu được việc đời. Thế nhưng bé gái mười ba tuổi vẫn chưa trưởng thành, tâm trí vẫn còn non nớt, không thể có cái nhìn thành thục đối với tình yêu.
Mười ba tuổi năm đó, có một nam nhân bộc lộ tình ý với nàng, là một con hổ tinh.
Hổ tinh chỉ yêu gương mặt xinh đẹp của nàng, chỉ muốn cùng nàng giao hoan ân ái. Nàng bị chúng thô bạo bắt giữ, phải trơ mắt đứng nhìn Nhị ca bị đám yêu quái đánh ngã trên nền đất, máu tuôn xối xả, hơi thở yếu ớt.
Thật khó mà diễn tả cảnh tượng như vậy đã lưu lại sang chấn thế nào trong tâm trí đứa trẻ mười ba tuổi. Trong khoảng thời gian gian nan nhất, tối tăm nhất ấy, mỗi đêm tỉnh giấc, Dương Thiền luôn bị choáng ngợp bởi mùi máu tanh, máu tươi vung vãi, móng tay như kìm sắt, hàm răng trắng hếu dữ tợn. Hổ tinh bị giết, nhưng con quái vật chôn dưới đáy lòng Dương Thiền lại phá xác mà trồi lên, mà sinh trưởng.
Con quái vật này nhắc đi nhắc lại với nàng ba chuyện. Thứ nhất, nam nhân yêu nàng vốn chỉ vì vẻ ngoài, vì tham hoan ái. Thứ hai, nam nhân rất đáng sợ, một khi yêu nàng sẽ lập tức bắt nàng đi, tổn thương nàng. Thứ ba, nếu có nam nhân yêu mình, Nhị ca chắc chắn sẽ liều mạng với hắn.
Từ khoảnh khắc đó, Dương Thiền mãi mãi không bao giờ có được một tình yêu hoàn mỹ giống như mẹ. Bởi vì nhận thức của nàng về tình yêu đã bị bóp méo. Không một ai nhìn thấu được tâm sự của nàng, thậm chí chính nàng cũng không nhận ra.
Sau đó, nàng bị Tam Thủ Giao bắt cóc, chẳng qua chỉ khiến những quan điểm vặn vẹo của nàng lại càng thêm vững chắc mà thôi.
Nhị ca cứu được thể xác, nhưng không cứu được tâm hồn nàng.
Tam Thánh Mẫu rõ ràng không cảm thấy nhớ trần tục là sai, suốt ba ngàn năm nàng chưa một lần rung động không phải vì không để ai vào mắt, mà là vì nỗi sợ giấu tận sâu dưới đáy lòng. Dõi mắt khắp tam giới, Tam Thánh Mẫu là đại mỹ nhân hiếm gặp, tính cách lại dễ mến, chẳng nhẽ suốt ba ngàn năm không có nam nhân nào muốn tiếp cận nàng? Chỉ là, một khi nhìn thấu ý định của bọn hắn, nàng sẽ không ngừng nghĩ ngợi liệu bọn hắn có thể tổn thương mình hay không, để rồi luôn tự khoá chặt trái tim, đẩy lòng mến mộ của bọn hắn ra xa ngàn dặm.
Lưu Ngạn Xương không giống bọn người kia —— Hắn chỉ là phàm nhân, nhưng lại cả gan yêu một vị thần cao cao tại thượng.
Mê sắc đẹp, thích phong lưu, tham hoan ái, vậy thì sao? Không phải nam nhân ai cũng như thế sao? Lưu Ngạn Xương chỉ là một kẻ phàm tục không hay văn chẳng giỏi võ, không có khả năng gây hại đến mình, vậy chưa đủ sao? Huống chi, hắn dâng cho mình một mảnh tình si, kiên trì bền bỉ, hẳn cũng giống với tình yêu của cha mẹ đi?
Nhưng chuyện này không thể để Nhị ca biết, hắn yêu mình đến thế, Nhị ca biết nhất định sẽ diệt trừ hắn bằng mọi giá. Hai lần gặp mặt Nhị ca đều suýt giết Ngạn Xương, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn.
Đêm hôm đó, loan giao phượng hữu, yến lữ uyên minh (*). Cửa sổ treo rèm đỏ, màn che ánh sắc vàng, mền gấm đỏ, gối uyên ương, không còn những đêm đèn xanh tường trắng, trằn trọc không yên. Tam Thánh Mẫu đắm chìm trong hạnh phúc, không hề nhận ra lệ đỏ chảy xuống từ ngọn nến long phượng kia chính là vũng máu loang trên nên đất nơi ngôi miếu đổ nát ba ngàn năm trước. ((*): "Loan giao phượng hữu": Tài tử giai nhân kết phu thê, "yến lữ uyên minh": chuyện nam nữ hoan ái ví như uyên ương.)
Chiến thần Dương Tiễn vang danh tam giới ngàn năm, rốt cuộc lại bị thua dưới tay chính kẻ đầu tiên bị hắn giết.
Thánh Mẫu Dương Thiền đại ái ngàn năm, rốt cuộc lại thua dưới tay chính con quái vật trong thâm tâm mình.
Tất cả những chuyện diễn ra sau đó như thể chứng minh phỏng đoán của Tam Thánh Mẫu. Nhị ca không chỉ tra tấn chồng mình, đến cả con trai mình cũng không buông tha, thậm chí làm hại tất cả những người trợ giúp hắn. Bên trong thuỷ lao Hoa Sơn, Tam Thánh Mẫu lúc thì đau lòng thay phu quân, lúc thì lo lắng cho nhi tử, lúc lại nghĩ Nhị ca chẳng lẽ điên rồi —— Chỉ vì một nam nhân đem lòng yêu nàng?
Đã bốn năm kể từ ngày công thẩm trên Lăng Tiêu, Tam Thánh Mẫu không phải không muốn hoà giải với Nhị ca, nàng chỉ thực sự không biết phải làm cách nào để Nhị ca chấp nhận Lưu Ngạn Xương và Trầm Hương, tựa như nàng vốn không thể thuyết phục Nhị ca bỏ qua hổ tinh, bỏ qua Tam Thủ Giao.
Có những người rơi vào thế bí sẽ chọn ra biện pháp có khả năng thành công nhất mà làm thử. Lại có những người khi bế tắc chỉ biết ngồi yên đợi chờ người khác đưa ra quyết định. Thật không may, Dương Thiền là kiểu thứ hai.
Dương Thiền không sợ hy sinh chính mình, chỉ sợ phải tự mình làm chủ, nàng không thể không có người để dựa vào. Nàng cả đời vẫn luôn nhượng bộ, tựa hồ chưa từng chủ động giành lấy cái gì. Đối hổ tinh như thế, đối Ngũ ca, Hồ muội như thế, đối Tam Thủ Giao như thế, đối chị dâu cũng là như thế. Có anh trai làm điểm tựa, nàng sẽ giữ được bình tĩnh, thậm chí có thể khuyên hắn tỉnh lại mà đi cứu mẹ; Nhưng một khi anh trai dẫn dụ Đại Kim Ô đi khỏi, rời xa nàng, muốn nàng gánh lấy trách nhiệm cứu thoát mẫu thân, nàng lập tức hoang mang lo sợ, không biết tiến hay lùi, cuối cùng rơi vào trong lưới.
Vậy nên suốt bốn năm qua, Tam Thánh Mẫu chỉ có thể nghe theo quyết định của Lưu Ngạn Xương và Trầm Hương.
Nhưng giờ đây, những lời của Bạch Quý Tử khiến tình huynh muội ba ngàn năm tràn ngập cõi lòng nàng. Mà Bạch Quý Tử nhắc đến ba mươi vạn ác quỷ càng khiến Tam Thánh Mẫu chợt nhận ra, ngay cả trong những năm cuối cùng, Nhị ca vẫn chưa từng quên chúng sinh tam giới, thế là lòng nàng lại dấy lên một tia hy vọng —— Nếu trong tâm Nhị ca vẫn còn hơi ấm, biết đâu hắn cũng có thể tiếp nhận Lưu Ngạn Xương và Trầm Hương?
Dưới Xá Thân Nhai, Tam Thánh Mẫu đỡ Dương Tiễn ngồi dậy, mở vạt áo của hắn, một vết thương dữ tợn chạy từ vai trái vắt ngang qua cả phần ngực lập tức đập vào mắt. Tổn thương do Khai Thiên Thần Phủ gây ra không dễ dàng khép lại, Na Tra và Hoàng Thiên Hóa tìm về rất nhiều thiên tài địa bảo, ngoại thương đều đã lành hẳn, chỉ mỗi nó vẫn thường xuyên chảy máu.
Nghe nói Nhị ca dưới chân Côn Luân đã bị chín người liên thủ tấn công, trong đó gồm cả Đấu Chiến Thắng Phật Tôn Ngộ Không lẫn Bình Thiên Đại Thánh Ngưu Ma Vương —— Đây chỉ là những thương tích có thể nhìn thấy, thương tích bên trong không biết còn nhiều bao nhiêu!
Tam Thánh Mẫu suýt thì phát khóc, nàng giơ lên Bảo Liên Đăng, dòng pháp lực ôn hoà chậm rãi chảy vào người Dương Tiễn.
Tiếng cãi vã đột nhiên vọng tới từ bên ngoài, có hai người đang đến gần. Tam Thánh Mẫu vội hạ Bảo Liên Đăng, không kịp buộc lại dây áo cho Dương Tiễn, đành phải kéo chăn mỏng đắp lên.
Hai người đi vào là Trầm Hương và Hoàng Thiên Hóa. Thì ra, Trầm Hương thấy Dương Tiễn dù bị giam vẫn được chăm sóc chu đáo nên cảm thấy bất mãn. Hắn bèn đi Hoàng Thiên Hóa để tranh luận, hai người vừa cãi nhau vừa đi đến Xá Thân Nhai.
"Ngươi muốn đóng đinh khuỷu tay Dương Tiễn? Đưa đây." Hoàng Thiên Hóa chìa tay ra.
"Cái gì?"
"Chế lệnh của Đông Nhạc Thái Sơn Đại Đế. Ngục Hao Lý trực thuộc Đông Nhạc, không có chế lệnh của Đông Nhạc Đại Đế, không một ai được động vào tù phạm ở nơi này!"
"Hừ, Đông Nhạc Thái Sơn Đại Đế chính là cha của ngươi, bọn quan lại các ngươi bao che cho nhau, còn đòi ta đưa ra chế lệnh? Còn nói Phong Đô tham ô trái pháp luật, ta thấy đám các ngươi còn thiếu sạch sẽ hơn Phong Đô! Kiểu người như các ngươi lấy tư cách gì xét xử người khác! Chính các ngươi mới nên xuống Địa Ngục!"
Hoàng Thiên Hóa hừ lạnh, gay gắt phản pháo: "Bắt trộm phải có bằng chứng, ngươi đừng ở đó nói bừa! Ngươi nói Đông Nhạc tham ô, vậy ai là người hối lộ? Ai nhận hối lộ? Tang chứng đâu? Ngươi nói Đông Nhạc trái pháp luật, sư huynh ta chữa thương có y quan nghiệm thương, có phán quan bảo đảm, có Đông Nhạc Đại Đế phê chuẩn, đến cùng ai mới là người phạm luật? Chỗ nào không đúng quy định? Nếu ngươi trả lời được thì cứ việc đi kiện bọn ta. Giả như kiện không thành, sẽ tới lượt ta kiện ngược ngươi tội vu khống!"
Trầm Hương không hề nhún nhường: "Dương Tiễn làm nhiều việc ác, các ngươi chữa khỏi cho hắn rồi, hắn chắc chắn lại muốn hãm hại kẻ yếu! Đến Ngọc Đế cũng hạ lệnh trừng trị hắn, các ngươi còn ngoan cố bao che. Kẻ ác không bị trừng phạt thích đáng chính là bất công với người lương thiện! Bọn các ngươi chỉ biết cậy quyền cậy thế làm mưa làm gió, lạm dụng cái các ngươi gọi là pháp luật, chẳng khác gì đám tham quan ô lại dưới hạ giới!"
Hoàng Thiên Hóa chế giễu lại: "Đúng là chuyện lạ! Trước kia mẹ ngươi bị nhốt dưới Hoa Sơn, ngươi vì cứu mẹ mà kích động rất nhiều người lên trời làm loạn, đòi đổi Cựu Thiên Điều. Bây giờ cậu ngươi bị giam tại Hao Lý, ngươi vì trừng phạt cậu mình lại muốn kích động ai đến Đông Nhạc bọn ta gây rối, đổi quy củ của Đông Nhạc? Chẳng lẽ mọi thứ trên đời này đều xoay quanh ngươi?"
"Ta không có người cậu như vậy!"
"Trầm Hương! Bớt tranh cãi đi......" Tam Thánh Mẫu ngăn cản bọn hắn, "Bính Linh Công, ngươi vừa nói gì? Nghiệm thương? Nhị ca của ta hắn...... Hắn lúc ấy bị thương nặng lắm sao?"
"Hoá ra Tây Nhạc Hoa Sơn Thánh Mẫu vẫn chưa biết! Ma Lễ Thọ công báo tư thù, nếu thân thể của Dương Tiễn sư huynh không phải thân thể thần tiên, hẳn đã bị bọn chúng đánh nát!"
"Đây chính là báo ứng! Hắn khiến người khác chịu khổ còn ít sao? Nếu hắn có bị thương thì cũng là giả vờ, lừa các ngươi thông cảm để lợi dụng các ngươi!"
"Con im ngay!" Lần này đến lượt Tam Thánh Mẫu quát bảo Trầm Hương ngừng lại.
"Tam Thánh Mẫu, ngươi đừng trách ta nhiều lời." Hoàng Thiên Hóa vẫn chưa hết giận, "Sư huynh ta áp ngươi dưới Hoa Sơn chẳng lẽ là sai sao? Hắn chẳng qua làm đúng theo luật mà thôi. Dẫu hắn truy sát con trai ngươi cũng là do mệnh lệnh từ Thiên Đình. Phụ vương nói với ta, đạo đức là điều tốt, nhưng đạo đức được dùng để yêu cầu chính mình, chứ không phải để ép buộc người khác. Ngươi thay hắn ngẫm lại đi —— Hắn bỏ qua các ngươi, ai bỏ qua cho hắn?"
"Ngươi không hiểu, ngươi không hiểu! Nhị ca không phải...... Nhị ca, ngươi rõ ràng không phải người như vậy, tại sao mỗi lần liên can đến ta ngươi đều......" Tam Thánh Mẫu bị hắn động đến tâm sự, không thể kiềm chế chính mình, ôm lấy anh trai nghẹn ngào bật khóc, "Nhị ca, chúng ta đi thôi! Chúng ta về nhà, ở cùng một chỗ......"
Hoàng Thiên Hóa không hiểu nổi những lời của Tam Thánh Mẫu, thấp giọng thì thầm: "Ở cùng một chỗ? Phải rồi, lỡ hôm nào con ngươi tự dưng muốn giết hắn, cũng coi như bớt được chút việc, thậm chí không cần bước ra khỏi nhà."
Trầm Hương thở hắt một hơi: "Giết hắn? Hắn không hại chết ta đã không tệ rồi!"
"Thiên Hoá." Dương Tiễn nháy mắt, ra hiệu Hoàng Thiên Hóa đừng tranh luận nữa, hắn chỉ lạnh nhạt nói, "Ta vẫn còn đang hạn tù, về nhà nghĩa là gì đây?"
"Nhị ca, ngươi nói vậy khác nào đang trách ta! Không phải ta không muốn đến thăm ngươi...... Trầm Hương tìm được chuông gió của chúng ta bên trong mật thất, ta vẫn luôn cất giữ trên lầu son phía đông hoa viên...... Ta chỉ...... Ta chỉ là chưa nghĩ thông mà thôi......"
Thôi, thôi, đừng nhắc thêm gì nữa. Đều là người một nhà, cứ giả hồ đồ bỏ qua tất cả đi. Xem như Nhị ca lại trộm vòng tay của mình một lần, có gì nghiêm trọng đâu?
"Đã làm mẹ rồi sao còn khóc nhè? Bọn nhỏ mà thấy được chắc chắn sẽ cười ngươi."
Lấy khăn lụa lau nước mắt, Tam Thánh Mẫu rốt cuộc nói đến chuyện chính: "Sáu năm trước Trầm Hương náo loạn Địa Ngục, ta không biết ngươi là người đã đứng ra dọn dẹp tai hoạ đó...... Nhị ca, ta biết ngươi chưa từng quên mất tam giới chúng sinh, trong tim ngươi vẫn có sự nhân từ...... Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc tại sao ngươi lại ra tay hung ác như vậy? Phải chăng ngươi có nỗi khổ riêng?"
Trong giây lát, Dương Tiễn đã suýt nói ra tất cả, nhưng rồi hắn nghĩ lại ——
Hành vi của dung chúng càng ngày càng ngông cuồng, Phật môn cũng càng ngày càng lớn gan. Tuy việc bọn hắn chắn trước cửa Văn Khúc Phủ đòi can thiệp tư pháp là hành vi không tốt, nhưng ít ra không phạm pháp. Những gì mình gặp phải trước Nam Thiên Môn đã là chà đạp pháp luật. Giải trừ quân bị gặp bất lợi thoạt nhìn thì không có gì đặc biệt, nhưng binh sĩ vốn phải phục tùng mệnh lệnh, việc bọn hắn tỏ ra chống đối và những người bình thường chống đối mang tính chất rất khác biệt. Về phần náo loạn Phong Đô, ẩu đả, cướp bóc, hủy hoại Địa Phủ, phóng thích ác quỷ, đã hoàn toàn vượt quá giới hạn.
Mặc dù tất cả đều nằm trong tính toán, nhìn chúng xảy ra trước mắt lại mang cảm giác khác hẳn. Vậy nhưng pháp lực của mình vẫn chưa hồi phục, không thể giúp được quá nhiều. Việc hắn làm được lúc này chính là dốc hết sức để cấu trúc tứ quyền phân lập (*) nhanh chóng được thiết lập. Là một phần của cục diện này, Xiển giáo nhất định muốn giữ vững vị thế, chắc chắn sẽ không cho phép đệ tử của mình lén lút hỗ trợ Trầm Hương, dung túng Phật môn. Cho nên, hắn tuyệt đối không thể tiết lộ mục đích thật sự của mình. ((*): Nguyên văn là "tứ quyền nhất hành", chia cấu trúc quyền lực thành bốn bộ phận có quyền lực ngang nhau, ràng buộc, chế ước lẫn nhau, tương tự với cấu trúc "tam quyền phân lập" quen thuộc, nên ở đây dịch thành "tứ quyền phân lập".)
Chưa kể, trật tự mới còn chưa đứng vững, tương lai sẽ có lúc phải tranh chấp với Phật môn. Pháp lực của mình chưa khôi phục, gia đình Tam muội còn cần nương nhờ sự che chở của Phật môn. Nếu để bọn người kia biết mưu tính của mình, biết mình quan trọng thế nào đối với Tam muội, một khi rơi vào thế khó, bọn chúng nhất định sẽ đem cả nhà Tam muội ra uy hiếp mình. Đến lúc đó...... Hắn không muốn tổn thương những người này thêm lần nào nữa.
Chuyện ngọc thụ, hắn thật không rõ đến cùng ai mới là người để lộ cho người thứ tư. Nói sự thật cho Tam muội, nàng có thể giữ kín bí mật được sao? Mà tình cảm giữa bọn hắn đậm sâu đến thế, Tam muội thấy người khác khinh thường hắn, có thể nhất thời xúc động nói ra mọi chuyện hay không?
Không còn cách nào khác, chỉ đành phụ lòng Tam muội.
"Ngươi đã biết hắn phá hoại Địa Ngục, còn đến hỏi ta chuyện này?" Dương Tiễn chậm rãi nhắm mắt lại, "Hắn gây ra hoạ lớn, nếu ta không nghiêm túc chấp hành luật pháp, sau này còn ai chịu đặt an bình trật tự của tam giới vào mắt?"
"Thế nhưng...... Thế nhưng Trầm Hương dù sao cũng là......" Tam Thánh Mẫu tự biết mình đuối lý, thanh âm càng lúc càng thấp, "Nhị ca, Trầm Hương còn nhỏ, chí ít ngươi cũng nên cho hắn cơ hội sửa đổi...... Ngươi thật sự chỉ có thể vô tình như vậy sao?"
Dương Tiễn thở dài: "Tam muội, ngươi cũng nên khuyên nhủ Trầm Hương, sau này đừng hành sự lỗ mãng thế nữa. Không có ta, chẳng lẽ không còn ai khác giữ gìn trật tự sao? Ta ngồi tại vị trí đó, ngươi còn có thể hỏi ta vì sao vô tình đến vậy. Bây giờ đổi thành người khác, ngươi có thể hỏi cái gì đây?"
Trầm Hương mấy năm qua đã quen nghe lời nịnh nọt, lúc này nghe được thủ hạ bại tướng dưới tay mình nói ra những lời đó thì cảm thấy rất chói tai: "Không có ngươi tình hình cũng không thành ra như bây giờ! Sao mẹ không hỏi thử hắn tại sao con lại muốn lật ngược Địa Ngục? Nếu hắn không đày cha xuống Mười Tám Tầng Địa Ngục, còn dùng hết hình phạt tàn khốc nhất tra tấn cha, con việc gì phải làm như vậy? Là ai sai trước hả?"
"Ta sai trước. Ta sai ở lạm dụng hình phạt, cho nên ta bị giam tại đây. Vậy còn ngươi?"
"Bản thân ngươi tìm đủ lý do chống chế, ngoan cố không chịu nhận tội, lấy tư cách gì chỉ trích ta? Ai cũng có thể nói vậy, chỉ có ngươi không được!" Vừa dứt lời, Trầm Hương đã phất tay áo bỏ đi.
"Trầm Hương!" Tam Thánh Mẫu vội đứng lên, toan chạy theo ra cửa thì bất chợt đứng khựng lại, giày vừa điểm lên ngưỡng cửa đã rút về, Tam Thánh Mẫu quay đầu lại nói, "Nhị ca, tính Trầm Hương vốn như vậy, hắn không phải cố ý, ngươi tuyệt đối đừng để trong lòng."
"Tam muội, địa vị của các ngươi bây giờ rất khác với trước kia. Trầm Hương không hiểu chuyện, nhưng ngươi cần phải biết mình nên làm gì. Trầm Hương cầm đầu đám người đánh lên Thiên Đình, đồng nghĩa với phản loạn, Ngọc Đế và Vương Mẫu sẽ không dễ dàng bỏ qua. Hiện tại hai người họ một mặt cố gắng tung hô Trầm Hương, mặt khác lại phớt lờ bạn bè của hắn, thậm chí đã bắt đầu ra tay xử lý những tên yêu ma đi theo hắn —— Sư Đà Vương đã vào tù, Ngu Nhung Vương bị chặt đứt tiên căn phế đi pháp lực, Giao Ma Vương chạy đến Phật môn, Ngưu Ma Vương giải tán hết bầy yêu dưới trướng, đóng cửa không tiếp khách. Tình thế bây giờ thoạt nhìn rất vẻ vang, thật ra nguy cơ tứ phía, các ngươi nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm. Tam muội, ngươi nhất định phải căn dặn Trầm Hương, mỗi giờ mỗi phút đều phải biết giữ mình, khiêm tốn kín đáo, còn phải thăm hỏi giữ gìn những mối giao thiệp cũ, có thế mới không gây mất lòng người."
Mình đã bất lực, chỉ có thể trông cậy Tam muội nắm lại cục diện.
"Được, ta nhớ rồi, ta sẽ dạy bảo hắn. Nhị ca, ngươi cũng phải...... Ngươi nhất định phải bảo trọng. Đừng suy nghĩ nhiều, dưỡng thương cho thật tốt......"
"Ta biết. Tam muội, ngươi phải nhớ dạy dỗ Trầm Hương thật tốt mới được."
Không còn gì để nói, Tam Thánh Mẫu nhấc giày thêu, nâng tà váy, bước qua cánh cửa.
Tác giả có lời muốn nói:
1. Tiêu đề bắt nguồn từ 《 Lão tử 》: "Thượng đức bất đức, thị dĩ hữu đức. Hạ đức bất thất đức, thị dĩ vô đức" (Bậc đức cao coi thường tục đức, vì thế nên có đức. Người đức thấp nệ vào tục đức, vì thế nên không có đức). Theo ý của ta, câu này có nghĩa là người chân chính có đức sẽ không cường điệu đạo đức, không dùng danh nghĩa đạo đức để xen vào chuyện của người khác. Có nhiều người miệng ra rả đạo đức, nhân danh đạo đức cao cả ngang ngược quấy rầy người ta, dạng người như vậy là không có đức.
2. Lúc xem phim ta đã thấy quan điểm về tình yêu của Tam muội chắc là có hơi vặn vẹo, không thì tại sao lại yêu Lưu Ngạn Xương? Cho nên viện ra lý do cho hành vi của nàng, để nàng trông không có vẻ não tàn đến mức đó.
3. Mỗi lần nhìn vào dáng vẻ đại nghĩa hiên ngang lẫm liệt của Trầm Hương ta đều không chịu được, đến tận đoạn cuối đứng trước Thiên Đình tranh luận điểm bất công của Thiên Điều cũng nói lạc đề. Ta đoán chừng đến cuối Vương Mẫu không phản bác hắn nữa là vì nàng thấy lần trước hắn cãi không lại thì lập tức động thủ, không muốn chọc giận hắn lần nữa, bằng không Nương Nương chắc chắn có thể phản bác đến mức hắn không biết cứng họng. Muốn chỉ trích Trầm Hương cần gì đến Côn Luân Thập Nhị Tiên? Để Tiểu Hoàng Thiên Hóa tình tình nóng nảy dành vài phút dạy hắn làm người.
4. "Ở cùng một chỗ? Phải rồi, lỡ hôm nào con ngươi tự dưng muốn giết hắn, cũng coi như bớt được chút việc, thậm chí không cần bước ra khỏi nhà." Câu này ta biến tấu từ Kinh Kịch《 Kim Ngọc Nô · Động phòng bổng đả 》. Ta cũng không biết lý do, nhưng cả đời này ta sẽ luôn ghét bỏ bốn chữ "ở cùng một chỗ"......
(Hai mẹ con Tam Thánh Mẫu trong bộ này làm mình muốn tăng xông =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.