Bạo Quân Độc Sủng Công Chúa Mất Trí Nhớ

Chương 40:




Tề Thêu cùng Quý Phi trước sau rời khỏi, Thái Hậu kêu tất cả cung nữ lui ra, chỉ để lại hai cung nữ Tuyết Nhi cùng Trân Nhi.
Lâm Nhi cùng Trân Nhi quỳ trên mặt đất, hai người lo sợ bất an, một chữ cũng không dám nhiều lời.
Tề Thái Hậu mắt phượng đảo qua hai người, lạnh lùng nói: “Ngẩng đầu.”
Hai người đều ngẩng đầu lên, Tề Quý Phi kêu thái giám xuống tay tàn nhẫn, lúc này mặt các nàng sưng lên như hai cái bánh bao, có chút dữ tợn. Tề Thái Hậu nói: “Diễm phi cho các ngươi chỗ tốt gì mà các ngươi vì nàng bán mạng?”
Tuyết Nhi cùng Trân Nhi nháy mắt hoảng loạn: “Thái Hậu…… Nô tỳ không có……”
Tề Thái Hậu nói: “Quý Phi gặp qua các ngươi không chỉ một lần, nàng tính tình tuy rằng lỗ mãng, lại đối ai gia bất mãn cũng sẽ tôn trọng ai gia. Các ngươi đến tột cùng làm cái gì mới động vào lửa giận của nàng?”
Tuyết Nhi biết Thái Hậu không phải người nhân từ, Thái Hậu chưởng quản hậu cung nhiều năm, dựa vào chính là thủ đoạn lãnh khốc, đối với người không phục mình bà sẽ nhổ cỏ tận gốc.
Nếu để Thái Hậu biết hai người các nói dối vu hãm Quý Phi, chỉ sợ không được chết dễ dàng, nói không chừng Thái Hậu còn sẽ giết cả nhà các nàng.
Tề gia thủ đoạn thông thiên, tuy rằng không còn lớn mạnh như trước, nhưng nội tình thâm hậu, có thể làm rất nhiều việc thần không biết quỷ không hay.
Tuyết Nhi dập đầu: “Thái Hậu tha mạng! Là nô tỳ tham sống sợ chết, cho nên mới cùng Diễm phi nương nương liên thủ nói dối vu hãm Quý Phi nương nương! Nô tỳ sai rồi!”
“Nga?” Tề Thái Hậu thanh âm lạnh nhạt, “Đem chân tướng nói một lần, nếu có nửa phần nói dối, bằng tội hai người các ngươi ai gia sẽ giết cả nhà.”
Tuyết Nhi gập ghềnh đem tiền căn hậu quả nói một lần.
Sau khi nghe xong sắc mặt Tề Thái Hậu thay đổi “Lui ra đi.”
Bất luận kẻ nào cũng không vui khi người khác nói xấu mình, hai cung nữ này ở sau lưng khen Diễm phi cũng lại hạ thấp Quý Phi, Quý Phi nghe thấy khó trách nổi giận đùng đùng muốn vả miệng các nàng.
Chỉ là Tề Thái Hậu không nghĩ tới, bà còn chưa xuống tay với Tề Quý Phi, còn không biết có nên trừ bỏ Tề Quý Phi ngu xuẩn này hay không, Tề Thêu đã đối chính tỷ tỷ thân sinh mình động thủ.
Hai người một mẹ sinh ra, là huyết mạch tỷ muội tương liên, Tề Thái Hậu không dự đoán được Tề Thêu cư nhiên tàn nhẫn độc ác đến vậy.
Tàn nhẫn độc ác không phải chuyện xấu, xấu chính là Tề Thái Hậu sợ Tề thêu không dễ dàng khống chế, đến lúc đó nàng muốn thoát khỏi lòng bàn tay bà, làm chút việc vượt quá dự kiến. Tề Quý Phi tuy rằng vụng về, nhưng tâm tư liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, mỗi lần Thái Hậu phê bình nàng, mặc kệ bà nói như thế nào quay đầu lại Tề Quý Phi vẫn xem bà là cô cô. Nghĩ như vậy Tề Thái Hậu cũng có chút không đành lòng làm gì Tề Quý Phi.
Tề Thái Hậu rối rắm không ngừng, lúc sau cảm thấy đau đầu, không muốn suy nghĩ nữa liền đi nghỉ ngơi.
***
Lúc chạng vạng, trong Tử Thần Điện.
Lưu Tứ cầm chung trà cung nữ đưa tới, không chút để ý uống một ngụm, sắc mặt hắn lạnh nhạt, trong mắt cũng không mang một tia cảm tình, ánh mắt đảo qua người phía dưới lại làm người không rét mà run.
Một tiểu thái giám dung mạo bình thường đem việc phát sinh hôm nay nói một lần, Lưu Tứ tựa hồ đang nghe, cũng như là không có nghe. Lý Đại Cát ở bên cạnh cũng không dám nói chuyện.
Chờ tên tiểu thái giám nói xong Lưu Tứ mới cho người đi xuống.
Lý Đại Cát đã rõ, Thái Hậu tuy rằng là mẹ đẻ Lưu Tứ, nhưng hai người như nước với lửa, trên thực tế Lưu Tứ cũng không xem Thái Hậu là mẫu thân, Thái Hậu cũng không xem Lưu Tứ là nhi tử.
Lý Đại Cát nói: “Ba người Tề gia quan hệ đã nổi lên biến hóa, không cần bệ hạ động thủ ba người họ tranh đấu với nhau. Hiền phi cùng Đức phi cũng sẽ không đứng nhìn bàng quan, đều sẽ đến xem náo nhiệt, đến lúc đó hậu cung lại sẽ có một trận rung chuyển.”
Hậu cung tranh đấu Lưu Tứ cũng không tính trực tiếp nhúng tay, để cho bọn họ tự đấu đá tổn hại lẫn nhau, hắn vẫn là xuống tay với tiền triều. Người hậu cung chỉ cần không động đến Ngu Hạ hắn sẽ làm như không biết gì.
Tuy rằng Lưu Tứ vẫn chưa tham dự trong đó, nhưng có việc gì mà hắn không biết, những nữ nhân này tiến cung tranh đoạt đơn giản là muốn được Lưu Tứ sủng ái, có Lưu Tứ sủng ái gia tộc các nàng mới có thể sừng sững không ngã.
Đêm lạnh như nước, chân trời một vầng trăng non, Lưu Tứ xử lý xong mọi việc đã tới đêm khuya.
Hắn vẫn chưa đi ngủ, cũng không biết Ngu Hạ có ngủ hay không. Từ trong miệng Hà Tuyết Lưu Tứ biết Ngu Hạ lúc trước thích ngủ nhất, như là một loại chứng bệnh thích ngủ, từ sau khi hôn mê mấy tháng tỉnh lại nàng liền làm việc nghỉ ngơi giống người bình thường.
Trên sánh đều là văn tự thần bí, hắn hiện giờ là đang thôi miên Ngu Hạ, làm nàng không nhớ tới những việc trước kia. Phàm là việc gì đều có giới hạn, thôi miên Ngu Hạ tương đối tốt so với để nàng uống thuốc, đối thân thể nàng cũng không có tổn hại. Này hẳn là biện pháp tốt nhất.
Cùng lúc đó, Lưu Tứ lại rõ ràng ý thức được, hắn hiện giờ là sống ở trong mộng, một giấc mộng đẹp, giấc mộng đẹp này còn tồn tại hay không đều phụ thuộc vào Ngu Hạ có thể nhớ lại hay không. Hắn thống khổ hoặc là vui sướng, toàn bộ đều nằm trên người Ngu Hạ.
Nàng vốn không thuộc về hắn. Ngu Hạ xem như hắn trộm tới, đoạt tới, vốn không phải người của hắn.
Tắm gội xong thái giám hầu hạ Lưu Tứ thay quần áo, sườn mặt nam nhân hình dáng rõ ràng, chỉ là tâm tình rõ ràng không tốt. Lý Đại Cát không đoán ra suy nghĩ của Lưu Tứ, hắn nói: “Bệ hạ sao chiều nay không đi qua chỗ Hoàng Hậu nương nương, gần đây trong triều nhiều việc, ngài xử lý chính vụ đến đêm khuya, Hoàng Hậu nương nương tất nhiên nhớ ngài, không bằng đi Phượng Nghi Cung một lát.”
Lưu Tứ lãnh đạm nói: “Sắc trời đã trễ thế này Hoàng Hậu khẳng định ngủ rồi.”
Lý Đại Cát nói: “Cho dù ngủ Hoàng Hậu nương nương cũng sẽ ở trong mộng nghĩ tới ngài, mặc kệ như thế nào chỉ cần ngài đi qua đó nương nương khẳng định sẽ rất vui. Qua hai ngày nữa không phải muốn đi suối nước nóng hành cung sao? Bệ hạ cũng có thể nói trước với nương nương một câu, để nương nương chuẩn bị một chút đồ vật.”
Kỳ thật, cung nữ thái giám hầu hạ ở Tử Thần Điện đều hy vọng Lưu Tứ đi Phượng Nghi Cung nhiều một chút. Ngày thường Lưu Tứ sắc mặt lạnh đến mức tùy thời có thể giết người, sau khi từ chỗ Hoàng Hậu về tuy rằng khuôn mặt như cũ lạnh nhạt nhưng cũng không làm người quá sợ hãi.
Lý Đại Cát lặp đi lặp lại nhiều lần thúc giục Lưu Tứ đi qua chỗ Ngu Hạ, Lưu Tứ cảm thấy này nô tài tuy không có ánh mắt, hơn nửa đêm kêu hắn đi Phượng Nghi Cung, nhưng xác thật đã hai ngày không có gặp nàng.
Cung nhân trong Phượng Nghi Cung trung đa số đã nghỉ ngơi, Ngu Hạ cũng đã ngủ rồi, Lưu Tứ cũng không có để người thông báo.
Sau khi đi vào Ngu Hạ quả thực đã ngủ say.
Nàng ngủ trong chăn màn ấm áp, gương mặt đều phiếm đỏ.
Bởi vì trên giường quá ấm, nàng nửa người trên đắp chăn, phía dưới lộ ra đôi chân ngọc lả lướt, Lưu Tứ giơ tay nắm.
Tiểu cô nương còn đặc biệt thích làm đẹp, trên móng tay tô một lớp sơn móng tay màu hồng nhạt tôn lên ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn.
Bản thân nàng vốn đã xinh đẹp, bất luận làm cái gì cũng vẫn xinh đẹp.
Lưu Tứ bắt lấy chân ngọc của nàng, bàn tay bóp nhẹ hai cái.
Loại cảm giác này khó có thể miêu tả, ánh mắt Lưu Tứ thoáng chốc u ám. Ngu Hạ bị hắn chơi đùa đến đau, xoa xoa đôi mắt, tỉnh lại.
Đột nhiên nhìn thấy nam nhân cao lớn lạnh nhạt ngồi cạnh mép giường, trong điện ánh nến leo lắt, trong đầu Ngu Hạ hiện lên một ít hình ảnh quá mức ái muội.
Cũng là ở trên chiếc giường này, nàng bị Lưu Tứ rút đi quần áo, lúc trước đại khái là giữa hè, nàng cảm thấy có chút nóng, ngây thơ mờ mịt bị nam nhân hôn môi.
Hình ảnh này cũng không làm nàng cảm thấy thống khổ, ngược lại làm nàng coi như là đoạn thời gian sinh hoạt của hai người lúc trước.
Mặt Ngu Hạ càng đỏ, nhẹ nhàng gọi: “Bệ hạ……”
Lưu Tứ nắm chân ngọc nàng “Ân” một tiếng.
Ngu Hạ nói: “Bệ hạ, chàng buông tay, chân ta có chút đau.”
Lưu Tứ cúi đầu hôn lên chân nàng, da thịt nàng mềm mại, có hương hoa súng nhàn nhạt, mỗi đêm đều tắm rửa sạch sẽ, cũng không thường ra ngoài, trên người sạch sẽ.
Nhưng loại này hành động lại làm Ngu Hạ ngơ ngẩn, nàng ý đồ đem cẳng chân rút về không cho Lưu Tứ nắm.
Tuy rằng trên người nàng đã tắm sạch sẽ, nhưng chính là cảm thấy không quá thích ứng.
Lưu Tứ thấy nàng giãy giụa, trong mắt nhiễm một tia ý cười: “Sao vậy?”
Bởi vì không biết nói gì, hai má nàng ửng đỏ, cổ cũng hồng hồng, mái tóc đen dài tùy ý cột một sợi dây, sau khi hắn buông ra Ngu Hạ xoa xoa cẳng chân mình.
Nàng vẫn là không có nghĩ quá nhiều, cảm thấy môi nên hôn lên tay hoặc là mặt, thân mật nhất là hôn môi.
Lưu Tứ giơ tay đem Ngu Hạ ôm vào ngực.
Nàng dán lên ngực Lưu Tứ, nghe tiếng tim đập trầm ổn, ngửi mùi đàn hương thanh lãnh trên người Lưu Tứ.
Ngu Hạ nhắm hai mắt lại, cọ cọ mặt lên vai hắn: “Đã trễ thế này ngài sao còn không ngủ, mau đi ngủ đi.”
Nàng giơ tay đi tháo đai lưng của Lưu Tứ, Lưu Tứ bỗng nhiên nắm lấy tay nàng: “Đừng chạm vào, trẫm mặc y phục ngủ.”
Ngu Hạ nằm xuống, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Lưu Tứ cũng không nằm xuống mà thưởng thức chân ngọc của nàng, nàng nhẹ giọng nói: “Vừa rồi đột nhiên nhìn thấy bệ hạ, ta nhớ tới chuyện lúc trước của chúng ta ……”
Con ngươi Lưu Tứ nháy mắt lạnh đi: “Chuyện lúc trước?”
Ngu Hạ chớp chớp mắt: “Chàng buông ta ra ta liền nói cho chàng.”
Lưu Tứ buông lỏng tay.
Ngu Hạ trở mình, ôm chăn: “Cũng không có quá nhiều, chỉ là nhớ tới trước kia, trước kia cũng cùng bệ hạ nằm trên cái giường này, khi đó ta cái gì cũng không nhớ rõ, tự hâm mộ bản thân lúc trước.”
Nàng hiện tại hoàn toàn bị Lưu Tứ thôi miên, chỉ cảm thấy hai người từ trước gắn bó keo sơn, quan hệ đặc biệt đặc biệt tốt. Lưu Tứ đem nàng kéo trở về: “Sao lại nghĩ tới những chuyện đó?”
Ngu Hạ cảm thấy sắc mặt Lưu Tứ lạnh đi rất nhiều, nàng đẩy đẩy tya Lưu Tứ: “Chỉ là đột nhiên nhớ tới một đoạn ngắn, bệ hạ làm sao vậy?”
Lưu Tứ đem nàng ôm vào ngực: “Không có việc gì, qua đoạn thời gian nữa trẫm mang nàng đi hành cung, mau ngủ đi.”
Ngu Hạ bị Lưu Tứ ôm khó chịu, nàng nhíu mày sờ soạng trên người Lưu Tứ: “Đây là cái gì?”
Lưu Tứ bị nàng sờ đến hỏa khí nổi lên, đem Ngu Hạ ấn xuống gối đầu: “Ngủ.”
Ngu Hạ nhẹ giọng nói: “Muốn bệ hạ hôn một cái……”
Lưu Tứ nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng, thanh âm khàn khàn: “Không hôn, mau nhắm mắt lại.”
Ngu Hạ ôm cổ hắn, hôn lên môi mỏng: “Ta muốn hôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.