Bạo Quân Sủng Hôn Hằng Ngày

Chương 15: Lạ giường




"Vương gia... Ngài không thể nghe người khác nói huyên thuyên, hạ quan, chưa bao giờ bạc đãi Tụng nhi..."
Hàm răng của hắn canh cách chiến tranh lạnh, bắp thịt trên mặt không khống chế được phát run, cái trán chôn sâu trên đôi ủng màu đen, mồ hôi lạnh thấm ướt đất trước mặt.
Hắn không nghĩ tới, thời gian nửa tháng ngắn ngủi, Tống Tụng ở trong lòng Lệ Tiêu đã chiếm cứ vị trí trọng yếu như vậy, thậm chí đã thành vảy ngược không có cách nào đụng vào.
Cái ý niệm này lóe qua bộ não, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, tầm mắt lo lắng nhìn Tống Tụng, từ ái nói: "Tụng nhi, Tụng nhi ngươi nói một câu, cha chưa từng bạc đãi ngươi mà? Tụng nhi?"
Ánh mắt Tống Tụng lại nửa phần cũng không cho hắn, mà là rơi vào trên người nam nhân kia. Lệ Tiêu hơi nghiêng đầu, mặt mày yên tĩnh nhìn sang y. Giờ khắc này Lệ Tiêu như là mũi tên trong tay Tống Tụng, đã bị căng ra, chỉ cần y buông tay, nam nhân sẽ lập tức bắn nhanh ra, trở thành ác quỷ lấy mạng.
Sau tiếng ma xát quần áo, Tống Tụng đi tới trước mặt Lệ Tiêu, đè tay hắn xuống: "Điện hạ cảm thấy viện kia không tốt, chúng ta đổi là được."
Lệ Tiêu không nhúc nhích, hắn cố chấp thì một chốc rất khó có thể nghĩ thông, chỉ có sát ý khát máu bừa bãi tàn phá trong lồng ngực.
Trái tim của mỗi người trong phòng đều điên cuồng nhảy trong lồng ngực, đập ngực ngộp đau. Tất cả mọi người hi vọng Tống Tụng có thể trấn an được người điên này, dù lý trí nói cho họ biết chuyện này không có khả năng lắm.
Lệ Tiêu không nhúc nhích, lúc hắn muốn nổi giận, rất nhiều lời cho dù là lọt tai, trong khoảng thời gian ngắn cũng rất khó có thể lọt vào đầu. Tống Tụng thuận thế kéo một cái tay khác của hắn qua, thăm dò lôi kéo hắn đến ghế dựa, dụ dỗ nói: "Phụ thân tuổi đã cao, đừng dọa hắn."
Khóe mắt Tống quốc công nhìn giày đen trước mặt xoay qua chỗ khác, sau đó chậm rãi rời đi, đột nhiên thở hồng hộc một hơi. Hắn thừa dịp Tống Tụng kéo Lệ Tiêu quay người, cẩn thận từng li từng tí một bò dậy từ dưới đất, rón rén lùi về sau, đám hạ nhân học theo răm rắp, lao nhanh đến cửa như đòi mạng.
Tống phu nhân cũng nghe nói Tống Tụng muốn thay đổi nơi ở, đang nhấc váy đi về bên này, lúc vào không nhìn thấy, vừa vặn va phải Tống quốc công, nhất thời đặt mông ngã xuống đất, giận dữ: "Ngươi chạy cái gì?!"
"Ngậm miệng." Mặt Tống quốc công tối sầm lại trừng nàng một cái, nói: "Bình vương đã phát điên."
Mặt Tống phu nhân trắng bệch, được nhũ mẫu thiếp thân đỡ đứng lên, nói: "Giết, giết người chưa?"
"Vẫn chưa." Tống quốc công thấy nàng sợ sệt, đồng cảm lây, nói: "Tụng nhi làm hắn yên lòng, chúng ta nhân cơ hội trốn thoát trước."
"Tống Tụng còn ở bên trong?" trong đôi mắt Tống phu nhân đột nhiên vọt lên một vệt ánh sáng nhạt, thừa dịp Phong Vương đã phát tác, nếu có thể kích thích hắn một chút, vậy Tống Tụng chẳng phải là... chết chắc rồi?
Khóe miệng nàng không nhịn được cong lên, bên kia quản sự Tống gia cũng đã bắt đầu lo lắng: "Nhưng mà, đại công tử còn đang giằng co với Phong Vương, sẽ có chuyện không?"
Tống quốc công mím môi một cái.
Mặc dù bọn họ lúc ban đầu quả thật muốn leo lên Lệ Tiêu. Nghe nói bệ hạ tự mình tứ hôn, còn cảm thấy đây là một chuyện vui, nhưng hôm nay trải qua một lần phát hiện mới này, sủng ái của Lệ Tiêu cho Tống Tụng đối với Tống gia mà nói cũng không phải là đùi vàng lớn, ngược lại là một ác quỷ lúc nào cũng có thể diệt hết cả nhà Tống gia. Ác quỷ này cơ hồ rất dễ dàng có thể bị Tống Tụng kích động báo thù cho nó, đây có thể không coi là chuyện tốt đẹp gì.
Hắn ngược lại là vừa vặn nghĩ giống Tống phu nhân, nếu Tống Tụng có thể bị Phong Vương nhân cơ hội giết chết... Ngược lại bây giờ đã xác định Thái tử điện hạ sẽ kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, tuy rằng bệ hạ trân chi trọng chi Lệ Tiêu, nhưng tương lai Thái tử thì không chắc. Hắn tuyệt đối sẽ không giữ lại một nam nhân lúc nào cũng có thể sẽ mất khống chế như thế ở bên người.
Lúc họ nảy sinh ác niệm, Tống Tụng đã trấn an được Lệ Tiêu. Nam nhân bình tĩnh lại, liếc gian nhà trống trải trong nháy mắt, mặt chìm xuống, nói: "Người đâu?"
Người đã bị ngươi hù chạy.
Tống Tụng không nhịn được cười. Lúc này, bên người bỗng nhiên có một thiếu niên run rẩy đứng lên. Tề Hảo Vận trợn tròn cặp mắt nhìn Lệ Tiêu: "Vương gia... Có dặn dò gì?"
"Gọi bọn họ dọn viện tốt nhất ra, đưa Vương phi vào."
"Chúng ta vẫn chưa thành hôn..." Tống Tụng không thể không nhắc nhở hắn. Lệ Tiêu ngược lại là không tỏ rõ ý kiến, Tề Hảo Vận nhận được lệnh lại nhìn Tống Tụng, còn chưa nói, Vương gia đã lạnh mặt trước: "Còn không mau đi."
Tống Tụng nhân tiện nói: "Vương gia sẽ không làm thương tổn ta, ngươi nhanh đi làm."
Tề Hảo Vận không chắc chắn liếc mắt nhìn Lệ Tiêu, trước khi hắn nổi giận, chạy ra ngoài như một làn khói.
Trong phòng triệt để không còn người, eo Tống Tụng bỗng nhiên bị người ôm một cái, trong nháy mắt ngồi xuống trên đùi hắn. Nam nhân sờ sờ tay y, đặt ở bên môi hôn một cái, nhăn chặt lông mày mang theo vài phần tối tăm.
Tề Hảo Vận xoay qua chỗ ngoặt, nghe được một tràng pháo tay lanh lảnh: "Bổn phu nhân bảo ngươi đi thì ngươi ngoan ngoãn đi cho ta, lắm lời quá."
Đến gần, mới phát hiện là Tống phu nhân đang giáo huấn nha hoàn. Nha hoàn kia quỳ trên đất, mặt đẫm nước mắt: "Vương gia sẽ giết nô tỳ..."
"Được Vương gia giết, ngươi còn có thể quang tông diệu tổ."
Tình huống này là thế nào? Tề Hảo Vận nghĩ một lát, bỗng nhiên tiến lên một bước: "Dừng tay!"
Tống phu nhân nhìn thấy là người bên cạnh Lệ Tiêu, lập tức rụt tay về, ôn nhu hỏi: "Vương gia đã khỏe chưa?"
"Vương gia lệnh các ngươi dọn viện tốt nhất trong phủ cho Vương phi tương lai ở." Tề Hảo Vận nói xong, thấy sắc mặt nàng không vui. Nó lại liếc nhìn Tống quốc công, bỗng nhiên đầu óc lanh lợi, cố ý nói: "Còn nói, viện bây giờ của phu nhân là vừa đẹp."
Sắc mặt Tống phu nhân xanh tại chỗ, Tống quốc công cũng không nghĩ tới Lệ Tiêu sẽ nói như vậy, Tề Hảo Vận lại đội cái mũ cao cho hắn: "Nhưng phủ Quốc công đến cùng vẫn là Công gia định đoạt, lúc này sắp đi ngủ, ngài nên quyết định nhanh."
Tề Hảo Vận cũng không quản họ nghĩ như thế nào, dứt lời quay người một đường quẹo đi.
Người khác vừa biến mất, Tống quốc công lập tức sai người đi chuẩn bị. Tống phu nhân quả thực sắp tức chết: "Nó dám mơ ước phòng của ta, tướng công, tướng công... Ngươi làm gì thế?"
Tống quốc công hạ lệnh, một đám hạ nhân rất nhanh bắt đầu chuyển động. Tống phu nhân hai bước đuổi theo Tống quốc công vào phòng, không thể tin nói: "Ngươi thật sự muốn đưa phòng của ta cho tiện nhân kia? Nó là cha hay ngươi là cha? Ngươi nói chuyện đi chứ! Phòng của ngươi mà ngươi còn không làm chủ được hay sao? Ngươi rốt cuộc có phải nam nhân hay..."
"Bốp!" Một tiếng vang giòn, Tống quốc công không thể nhịn được nữa tát mặt nàng một cái vang dội, trong lúc nàng ngơ ngác khó tin nổi, lạnh lùng nói: "Chuyện này không phải Tống Tụng yêu cầu, là Vương gia yêu cầu! Ngươi không nghe hiểu ý tứ của tiểu tử kia sao? Trong phủ này ta làm chủ, chuyện làm không hợp Phong Vương nhất định chỉ ta hỏi! Ngươi muốn ta chết thật đúng hay không?!"
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm nàng, Tống phu nhân giống như mới hiểu được. Nàng đương nhiên không muốn nam nhân của mình chết, nàng yêu đối phương, bằng không cũng sẽ không chết sống nhất định phải gả cho hắn sau khi Phó Hương vào cửa trước rồi, mà giờ khắc này gây sự xác thực như là không để ý sự sống chết của hắn. Tống phu nhân đành phải mềm xuống, oan ức rơi lệ đầy mặt: "Vậy, lẽ nào ta phải giao phòng của ta cho nó?"
"Nó chỉ ở gần nửa tháng, chờ thành hôn xong sẽ dời đi."
Nàng khóc lóc, Tống quốc công cũng nhẹ giọng. Hắn vỗ vỗ vai Tống phu nhân, ôm nàng một chút, giữa hai lông mày lại tất cả đều là buồn bực.
Đợi đến khi Tống Tụng được người dẫn tới trong viện mới, nhất thời hơi có chút ngạc nhiên. Lệ Tiêu hỏi: "Viện này thế nào?"
Tống Tụng nở nụ cười, nói: "Quả thật là viện tốt nhất trong phủ Quốc công."
Lệ Tiêu quan sát bốn phía một chút, thần sắc hòa hoãn rất nhiều.
Tống Tụng trước đây cũng thường thường lại đây, bị Tống phu nhân vênh mặt hất hàm sai khiến bưng trà rót nước. Đúng là y còn sống một ngày, chính là cái gai cái đinh trong mắt trong thịt Tống phu nhân.
Lần thứ hai đi vào phòng này, chợt phát hiện nơi này toàn bộ thay đổi một lần, bất kể là giường chiếu hay là huân hương hoặc là bàn ghế, đều đổi lại mới. Lúc này quản sự làm việc lại rất nhanh nhẹn, mỗi cái tủ quần áo đều chất đầy đồ mới. Tống Tụng duỗi tay cầm đến sờ sờ, từ phía trên thấy được vết tích một số tiệm may trong kinh thành, bỗng nhiên nhịn không được nở nụ cười: "Hắn mua hết tiệm may trong thành rồi à?"
Lệ Tiêu nhíu mày, đưa tay sờ sờ, nói: "Miễn cưỡng tính là trung phẩm, vẫn chưa đủ dụng tâm."
"Phủ Quốc công sao phô trương như điện hạ chúng ta được." Tống Tụng khen hắn một câu, nói: "Những y phục này không quá khác biệt với kích cỡ của ta, lúc sau mang về hết, còn có thể tiết kiệm không ít."
"Còn chưa xuất giá, đã muốn tiết kiệm bạc cho bản vương?"
Tống Tụng không phản đối, hơi nghiêm túc nói: "Nếu thành hôn, ta sẽ một lòng vì điện hạ."
Tống phu nhân lại thật sự là vắt chày ra nước, chuyển sạch sành sanh đồ vật trong phòng mình. Tống Tụng nhìn chung quanh một chút, vừa quyết định xong, bỗng nhiên lại bị Lệ Tiêu ôm tới. Nam nhân kề trán của y, thấp giọng nói: "Thật như vậy?"
"Đương nhiên là thật."
Lệ Tiêu dừng một chút, nói: "Nếu có người phủ Quốc công dám khắt khe ngươi, phải nói cho bản vương."
Lòng Tống Tụng mềm nhũn, nhưng y cũng không chuẩn bị thật sự nói những thứ ngổn ngang kia cho Lệ Tiêu. Y biết Lệ Tiêu rất bận, dù cách lúc hắn leo lên ngôi vị Hoàng đế còn có một quãng thời gian rất dài, mà có một số việc không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành. Việc y có thể làm là hạ thấp cảm giác sự tồn tại của mình, tận lực không nên để cho mình ảnh hưởng đến chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.
Nhưng Tống Tụng vẫn gật đầu một cái, nhắc nhở hắn: "Sắc trời muộn lắm rồi, điện hạ nên đi ngủ."
Y hiếm thấy thức thời, Lệ Tiêu vuốt ve tóc dài của y, vừa mới gật đầu, đã nghe y tri kỷ nói: "Ta đưa điện hạ xuất môn."
Tống Tụng kéo tay đang ôm eo y của hắn xuống, rồi lại bị hắn kéo lại. Nam nhân nhìn mặt trắng nõn của y, nói: "Bản vương nghe nói Tụng nhi lạ giường."
"?" Tống Tụng bật cười, lắc đầu nói: "Ta không lạ giường."
Nếu không phải hang chuột không ngủ được, y vẫn ngủ được mọi nơi, tại sao có thể có tật xấu này.
Thần sắc Lệ Tiêu không vui, nói: "Người sang quý đều lạ giường."
"... Ta không phải là người sang quý."
"Ngươi bây giờ là." Lệ Tiêu càng ngày càng không vui: "Bắt đầu từ hôm nay, ngươi lạ giường, vẫn lạ, nếu như không có bản vương bên cạnh ngươi, ngươi sẽ ngủ không yên ổn."
"..."
Cõi đời này có một loại sang quý, gọi là Phong Vương cảm thấy ngươi sang quý, có một loại lạ giường, gọi là Phong Vương cảm thấy ngươi lạ giường...
Còn có một loại tâm tình nho nhỏ, gọi là Phong Vương muốn ngủ cùng lão bà.
Tác giả có lời muốn nói:
Tụng Tụng: Ngươi... Làm nũng thật đáng yêu.
Phong Vương:?
Lời editor: Thật ra anh công rất cute, ổng làm nũng thì thôi rồi, còn đến độ nào thì n hồi sau sẽ rõ =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.