Tống phủ từ sau khi Tần thị điên, cũng đóng chặt đại môn.
Tần thị đến tột cùng là sao lại điên, Tống quốc công biết rõ. Hắn xưa nay là người nhát gan còn cẩn thận, chỉ là lúc thường bên người có một Tần tam muội kiêu căng bốc đồng nhảy nhót, làm hắn cũng phách lối theo. Giờ khắc này Tần tam muội đã trở thành con rơi trong tay Hoàng hậu. Nói cách khác, Thái tử bên kia đã không dựa dẫm được.
Hắn giờ khắc này tâm loạn như ma, mà Tống Ca vẫn luôn dưỡng thương, đột nhiên nghe được tin tức Tống Tụng mang thai. Tống quốc công đột nhiên ý thức được cái gì, vội vã đi vào trong viện Tống Ca, nhìn thấy đối phương ngồi trên xe lăn thì dừng lại một chút, đi lên phía trước nói: "Ca nhi, chuyện Tụng nhi ngươi nghe nói không? Nó có hỉ!"
Tống Ca nhấc lông mi lên, trong mắt nhiễm sắc thái tối tăm: "Chuyện thế nào?"
"Nói là đến Thánh Long tự gặp thần tích... Đây rõ ràng là lập công! Ca nhi, việc này, chúng ta có cần nói cho Hoàng hậu..."
"Ngươi muốn nói thế nào?" Tống Ca nói: "Chẳng lẽ muốn nói cho tất cả mọi người, chúng ta cưỡng ép thay đổi thể chất của hắn, muốn mượn việc này thấy người sang bắt quàng làm họ sao?"
"Nhưng hiện tại Hoàng hậu đã đặt cược với Triệu thái sư, vạn nhất sau này nàng biết là chúng ta làm cho..."
"Đem Tống Tụng cho Lệ Tiêu vốn là ý của mẫu thân, bởi vì nàng hận Tống Tụng, về phần tại sao hắn có thể mang thai... Chúng ta làm sao có khả năng biết được." Tống Ca vươn ngón tay hứng hoa mai rơi xuống tay, nhàn nhạt nói: "Nàng ngay cả mẫu thân ta cũng không cần, sẽ quan tâm chúng ta sao?"
"Vậy chúng ta cứ trơ mắt nhìn nàng mất sạch sao?"
Tống Ca cười khẽ một tiếng: "Kịch trên sân diễn rồi, chúng ta xem cuộc vui là được rồi."
Hắn vừa mới nói xong, đằng sau đột nhiên truyền đến giọng Tần thị vui vẻ: "Kịch? Ta cũng muốn nghe kịch! Ở đâu có kịch?"
Tống quốc công liếc mắt nhìn tóc dài rối như tơ vò cùng mặt xám xịt của nàng, nhăn mày.
Bởi vì Tần Tương cũng giẫm một chân, trong một đêm ngắn ngủi, liên quan với thần tích, tất cả mọi người bên trong kinh thành, muốn biết cũng biết, không muốn biết cũng biết.
Vì chuyện này, Bình Vương phủ cũng nhất thời náo nhiệt hơn nhiều, người đến tìm tin tức nhiều vô số kể, có người sợ Lệ Tiêu, chỉ phái người dò hỏi chuyện từ đám hạ nhân ra ngoài. Mà bọn hạ nhân đều tin chắc chuyện này không nghi ngờ, thuận tiện còn thổi phồng Tống Tụng không biết trời đất, làm người càng ngày càng không tìm được manh mối.
Cùng lúc đó, Hoàng hậu bên kia cũng nhận được một ít tin tức, nói là chợt phát hiện Lệ Tiêu nuôi nữ nhân ở ngoại ô, bí mật mang về phủ. Nàng càng ngày càng bình tĩnh tin suy đoán của mình là chính xác. Sau một ngày, Tần Tương phủ bỏ thêm bạc, đủ 5000 lạng hoàng kim.
Triệu Dần nhíu mày đi vào Vương phủ, thần sắc vội vã, lại gặp phải Lệ Tiêu, lập tức kéo hắn lại: "Hoàng hậu lại trút thêm vào, Tiêu nhi, ngươi mau nói rõ cho cữu cữu, chúng ta tiếp tục như vậy có thể sẽ mất hết tiền đấy!"
"Chuyện như vậy, làm sao dám lừa gạt cữu cữu."
"Không phải cảm thấy ngươi gạt ta, chỉ là... Chỉ là phủ Thái sư, hết bạc rồi!" Triệu Dần tất nhiên là tin ngoại tôn của mình vô cùng. Hắn biết khi Lệ Tiêu khi tỉnh táo làm việc chắc chắn, nhưng Hoàng hậu lần nữa tăng giá, phủ Thái sư thật sự là túng quẫn. Sau khi Lệ Tiêu nghe xong, nói: "Không ngại, Tụng nhi có bạc, muộn chút sai người đưa đến quý phủ."
Triệu Dần thở dài, lại nói: "Vậy thì, các ngươi có tin tức, phải báo cho ta đầu tiên."
"Ta nhớ rồi."
Triệu Dần cau mày đi ra cửa, mặt mày ủ rũ cưỡi ngựa rời đi. Tin tức này truyền tới trong tai Hoàng hậu, nàng nhất thời sắp cười điên rồi: "Nếu bọn chúng muốn diễn kịch, cũng không biết diễn ra dáng một chút."
"Tướng phủ cũng có tin tức, nói trong nhà cũng không còn bao nhiêu bạc."
"Ngươi đi thăm dò trong tay bổn cung còn có bao nhiêu ngân lượng, đưa hết sang Tướng phủ." Hoàng hậu dứt lời, lại hỏi: "Tình huống bây giờ thế nào?"
"Ban đầu Triệu thống lĩnh còn vui sướng, nhưng hai ngày này hắn chạy đến Vương phủ thường xuyên hơn, lúc đi ra sắc mặt một lần so với một lần còn khó coi. Có người của chúng ta lén lút thò tay, trên phố đã đại đa số cũng không tin cái gọi là thần tích." Nhũ mẫu cười nói: "Ngược lại người đứng chung một chỗ chúng ta thì nhiều hơn chút."
"Tin tức này cũng đã vài ngày rồi, Vương phủ có động tĩnh không?"
"Ngoại trừ ngày ấy đón phụ nhân hư hư thực thực của Phong Vương, Vương phi đã mấy ngày chưa từng ra cửa. Hắn muốn khai trương quán lẩu, mấy ngày nay cũng không động tĩnh gì."
Hoàng hậu cười ra tiếng: "Chuyện huyên náo lớn như vậy, Vương phi phỏng chừng gấp không ngủ được, làm sao còn có tâm tư đi quản lẩu cái gì."
Tống Tụng giờ khắc này vốn nên ngủ không được lại đang an tâm vùi ở trong chăn ấm áp đọc sách, hết thảy bên ngoài dường như hoàn toàn không liên quan đến y. Y không ra khỏi cửa, cũng không quản việc, dường như muốn hoàn toàn tách biệt với thế gian.
Nhưng lại có người không muốn để cho y sống yên ổn. Buổi trưa, Tề quản gia bỗng nhiên chạy vào: "Vương phi, trong Phúc Hương lâu, có người đánh nhau."
"Để cho bọn họ báo quan đi." Tống Tụng nói xong, bỗng nhiên ý thức được cái gì: "Ai với ai đánh nhau?"
"Nhị công tử của Tần tướng quân Tướng phủ, cùng tiểu thiếu gia của Triệu thống lĩnh phủ Thái sư."
"Tần Dật và Triệu Du?" Một là tôn tử nhà Tần Tương, một là tôn tử của Triệu thái sư, phỏng chừng quan phủ cũng không tiện quản, cho nên mới báo danh đến đây. Tống Tụng không thể làm gì khác hơn là đi giày tất, bọc kín mình, vừa đi ra ngoài vừa hỏi: "Vì sao đánh nhau thế?"
Ở trên đường, Tống Tụng hiểu phân nửa.
Hóa ra vẫn liên quan đến chuyện đánh cược, khi Tướng phủ thêm vào 5000 lạng hoàng kim, phủ Thái sư bỗng nhiên do do dự dự, chậm rì rì chỉ gia tăng một trăm lạng, nhìn qua giống như đã biết vậy chẳng làm, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị ngừng chiến tranh. Hắn làm như vậy, càng dẫn tới một nhóm người xác định theo sát tướng phủ, người đối diện không ngừng tăng cường lợi thế.
Mà Tần Dật cười nhạo trắng trợn ở trong Phúc Hương lâu, nói nhà Triệu thái sư nghèo phải ăn uống kham khổ, một trăm lạng vàng còn là móc ra từ trong hàm răng. Lời này bị tiểu thiếu gia Triệu gia nghe thấy, không có hài tử nào hi vọng mình bị hạ thấp, lúc này nhịn không được, đạp lăn bàn không nói hai lời bắt đầu đánh Tần Dật.
Đám trẻ con này từ nhỏ đã đi theo cha học võ, lập tức từ lầu trên đánh xuống lầu dưới, quan phủ đến, vừa nhìn hai người này suýt nữa đã quỳ xuống. Quan trọng nhất là, bọn họ cũng không muốn gặp quan, không biết nói như thế nào, nhất định phải gặp Tống Tụng người trong cuộc này, hỏi rõ có phải là có thần tích không.
Tống Tụng lên xe ngựa đi về trước, đằng trước chợt bị ngăn cản. Y xoay người, vén rèm cửa xe ra thò đầu ra, người chặn đường là Lệ Tiêu: "Vương gia."
"Việc này bản vương xử lý, ngươi hồi phủ đi."
Tống Tụng nói: "Bọn họ chỉ rõ muốn gặp ta, Triệu Du tin ta như vậy, nếu ta không đi, chẳng phải là làm đứa nhỏ này khó xử sao?"
Chung quy là biểu đệ của mình, cánh tay Tống Tụng vẫn phải thò vào trong.
Lệ Tiêu không coi là chuyện lớn: "Tiểu hài tử cần thể diện gì? Bọn họ làm Phúc Hương Lâu lung ta lung tung, bồi thường mới là quan trọng."
"Thế..."
"Ngoan, ta sẽ trở lại sau."
Tống Tụng không thể làm gì khác hơn là cùng xe ngựa dẹp đường hồi phủ.
Giờ khắc này bên ngoài Phúc Hương lâu đã đầy ắp người, họ vừa nghe nói hai người này muốn mời Tống Tụng đến, đều lấy làm lạ. Dù sao mấy ngày nay thần tích thật sự là đề tài nóng bỏng tay, hồi hộp câu lòng người ngứa, ước gì nhân vật chính mau chạy ra đây xác định việc này một chút.
Hai công tử mười sáu, mười bảy tuổi trên mặt đều mang thương tích, mỗi người ngồi một ghế, lườm nhau.
Tần Dật oán hận: "Việc này nhất định là giả! Phủ Thái sư các ngươi thua chắc rồi! Bằng không làm sao không dám đặt cược?!"
Triệu Du cả giận: "Phụ thân ta nhất định là cố ý! Cái này trong binh pháp gọi là yếu thế dụ địch, hậu phát chế nhân!"
Tần Dật cười to không ngừng: "Chuyện này vốn vô cùng hoang đường được không hả, phủ Thái sư và Vương phi lừa gạt người! Ta cũng đã nghe nói rồi, Bình vương có một ngoại phòng, đã đón vào, Vương phi muốn mượn bụng của nàng làm thành tự mình sinh!"
Sắc mặt Triệu Du càng ngày càng khó coi, người vây xem thì lại bắt đầu chỉ trỏ: "Việc này là thật hay giả?"
"Thiệt thòi ta còn đặt hết cho phủ Thái sư, bằng hữu ta cũng đã chuyển sang bên Tướng phủ rồi."
"Ta thì không tin thần tích gì, nam nhân sinh con, việc này ngươi nói cho ai ai cũng thấy lạ, còn coi là chuyện cười."
"Tần tiểu công tử này nói cũng có mấy phần lý... Nếu Vương phi không chột dạ, gần đây làm sao cũng không ra cửa?"
...
Tiếng xì xào bàn tán truyền đến, ngón tay Triệu Du càng siết càng chặt, Tần Dật thì lại cong môi mặt mày hớn hở. Bỗng nhiên, Triệu Du trốn đi, ác giọng nói: "Quản hắn là thật hay giả, hôm nay ta muốn đánh chết ngươi!!"
Tần Dật lập tức lên tư thế nghênh tiếp, bên ngoài lại bỗng nhiên có động tĩnh truyền đến: "Điên... Bình vương đến!"
"Vương phi đâu?"
"Vương phi không thấy!"
Bốn chữ này vừa ra, người Phúc Hương lâu trong nháy mắt vội lùi về sau, chừa lại một đường rộng rãi, cho Lệ Tiêu vào cửa.
Phong Vương không có Vương phi, giống như là hổ dữ không buộc dây thừng, nói không chừng lại đột nhiên cắn người.
Tần Dật biến sắc, ngay cả Triệu Du cũng trong nháy mắt thu hồi tư thế, hơi hơi có chút bối rối nhìn Lệ Tiêu: "Đại, đại biểu huynh..."
Lệ Tiêu trên dưới quan sát một chút tầng trệt bị phá hỏng, nói: "Việc này giải quyết thế nào?"
Triệu Du vội đáp: "Ta bồi!"
Con ngươi Tần Dật suýt trừng ra ngoài: "Ngươi dám cãi hắn?!"(*)
(Bồi (péi) và cãi (pēi) phát âm gần giống nhau)
Triệu Du hung tợn nhìn sang, sợ bị Lệ Tiêu hiểu lầm, cả giận nói: "Ta nói ta bồi tiền!"
Lệ Tiêu gật gật đầu, lại nhìn về phía Tần Dật, Tần Dật vội nói: "Ta, ta cũng bồi!"
Hắn quay người nhận túi tiền từ tay hạ nhân, vọt thẳng ném cho chưởng quỹ, sau đó bắt đầu lùi về sau kéo dài khoảng cách với Lệ Tiêu dịch ra cửa, run lập cập, còn không quên lại trêu tức Triệu Du: "Giờ ta bồi thường được ngay đó! Đồ quỷ nghèo!"
Triệu Du giận, Tần Dật cũng đã chạy xa như một làn khói. Lệ Tiêu quay sang, Triệu Du buồn bực một phút chốc, nói: "Ta muộn chút, phái người đưa đến Vương phủ được không?"
"Không cần." Lệ Tiêu nói: "Đưa tới đây là được."
Hắn quay người, thấy Triệu Du không đuổi tới, lại nói: "Lại đây, đưa ngươi về."
"Không, không cần làm phiền đại biểu huynh, ta, ta tự về cũng được."
Vốn nếu Tống Tụng lại đây, hắn nhất định muốn hỏi chuyện liên quan đến thần tích, nhưng bây giờ Lệ Tiêu tới, hắn chỉ ở cạnh đối phương đã cảm thấy da đầu nổ tung lên.
Tống Tụng hồi phủ ngồi cạnh lò sưởi lật sách, trên bàn chất đống bản vẽ y phục hài tử. Kỳ thực kiếp trước y còn biết một chút may vá, dù sao một người bị giam tại một chỗ, không thể gặp ai, không làm cái gì thì thời gian trôi qua đặc biệt chậm.
Mà kiếp này thì không giống như vậy, y có rất nhiều việc có thể làm, chuyện làm thương tổn đến mắt như vậy Lệ Tiêu cũng không cho y làm.
Nghĩ đến Lệ Tiêu, trong lòng y dâng lên một luồng ấm áp, giương mắt nhìn ra phía cửa, nghĩ hắn bao giờ về, bất tri bất giác ngây ngốc.
Bên ngoài tuyết đã tan gần hết, chỉ là tiết xuân hàn se lạnh, trời vẫn rất lạnh. Y nghĩ hôm nay Lệ Tiêu nhìn qua mặc hơi mỏng, không biết có lạnh hay không.
Y nhớ tới tự của Lệ Tiêu, là Trường Ký. Trường Ký, nghe êm tai, ý nghĩa cũng vô cùng tốt, đại biểu kỳ vọng nội tâm của Hoàng đế. Tống Tụng nghĩ, nếu như sau Hoàng đế mất, Lệ Tiêu xưng đế, hắn sẽ nghĩ như thế nào? Hắn có cảm thấy, Lệ Tiêu người điên như vậy, có thể sẽ phá huỷ gia nghiệp tổ tông không? Có lẽ, dù cho yêu Lệ Tiêu đến đâu, đến cùng vẫn là cơ nghiệp tổ tông trọng yếu hơn.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn lại lựa chọn Thái tử.
Lúc y hôn hôn trầm trầm sắp ngủ, rốt cục nghe được tiếng bước chân. Y ngồi dậy, hỏi: "Chuyện xử lý thế nào rồi?"
"Thuận tiện đưa Triệu Du về phủ, về muộn một chút."
Tống Tụng theo thói quen cởi áo choàng cho hắn, cầm nội y thay, nói: "Gặp cữu cữu không?"
"Chưa gặp, nhưng hắn khẳng định cũng biết chuyện này."
Tống Tụng bưng canh ấm đặt lên bếp lò, Lệ Tiêu lại không chịu nhận. Y không thể làm gì khác hơn là múc cho hắn ăn, nói: "Hôm nay đánh nhau với tiểu thiếu gia Tần phủ, cữu cữu có thể làm càn tăng giá, nhưng cũng không cần thiết quá bừa bãi, bình bình là được."
"Ừm..." Lệ Tiêu gật gật đầu, nói: "Trong lòng hắn nắm chắc, tay nghề ngươi càng ngày càng tốt, hôm nay là canh gì?"
Tống Tụng nở nụ cười, nói: "Là canh cá biển, sao ngươi không nhớ?"
"Còn không phải trách ngươi quá nhiều trò gian, nếu ngươi ngày nào cũng nấu một loại cho ta, ta khẳng định nhớ được."
"Mấy ngày nay ta không có chuyện làm, cũng chỉ có thể đổi cách hầu hạ ngươi thư thái."
Đôi mắt Lệ Tiêu lóe lên, bỗng nhiên kéo y lên đùi. Tống Tụng kinh ngạc, bưng vững bát, nói: "May là canh uống gần hết đấy, nếu không thì đổ hết rồi."
"Đổ thì sai người dọn." Lệ Tiêu ôm y nói: "Chưa uống đủ, đun thêm đi."
"Ngươi ôm ta thì đun thế nào?"
Lệ Tiêu vươn tay ôm nồi lại đây, lại tới ôm eo y, nói: "Như vậy."
Tống Tụng bất đắc dĩ, vừa đun, vừa nói: "Ăn não cá đi, tốt cho sức khỏe."
"Ta chỉ muốn uống canh." Lệ Tiêu nói: "Tụng nhi phải ăn nhiều một chút."
Tống Tụng múc cho hắn, nói: "Chỉ ăn một ngụm."
"Não cá lớn như vậy, một miếng là ăn sạch hết."
"Ăn một miếng mà... Trường Ký!"
Y bỗng nhiên hô tên tự Lệ Tiêu, hô xong bỗng nhiên hoàn hồn, "Ta, ta lỡ miệng..."
"Gọi thêm một tiếng."
Tống Tụng nhìn đôi mắt hắn, mím môi một cái, nói: "Tự này, là bệ hạ đặt à?"
"Ừm." Lệ Tiêu ôn thanh nói: "Chỉ là hắn rất ít gọi, khả năng cảm thấy ta phụ lòng danh tự này."
"Làm sao có thể, điện hạ hồng phúc tề thiên, sau này sẽ càng ngày càng tốt, mong ước của bệ hạ... Cũng nhất định có thể thực hiện."
Lệ Tiêu ôm sát người, nói: "Gọi thêm một tiếng, ta sẽ ăn não cá, ăn hết."
"Trường Ký." Tống Tụng biết nghe lời phải, đút não cá vào miệng hắn: "Mau ăn."
Lệ Tiêu há miệng ngậm não cá, lập tức nhíu nhíu mày. Hắn trước sau không có cách nào quen mùi cá đó, mắt Tống Tụng không chớp một cái theo dõi hắn: "Không cho phun, nuốt hết! Ta nhọc nhằn khổ sở nấu."
"..." hầu kết Lệ Tiêu lăn, nuốt xuống. Tống Tụng lập tức cong môi lên, nói: "Ầy, còn có canh."
"Không uống."
"Vậy ăn thịt." Tống Tụng lại thò tay gắp, bát đũa trong tay chợt bị hắn cướp lại, "Không ăn thịt này."
"Vậy ngươi muốn..." Tống Tụng chưa nói xong, bởi vì thân thể bị bế lên, y lập tức hiểu Lệ Tiêu muốn ăn thịt gì.
Mặt của y hơi ửng hồng, lòng do dự: "Thần y..."
"Nhẹ một chút là được rồi." Lệ Tiêu dừng lại ở trước giường, cúi đầu sâu xa nói: "Ở chung lâu như vậy, Tụng nhi chắc chắn cũng biết bản vương thích ngươi yêu ngươi, nếu như Tụng nhi không muốn..."
Tống Tụng phản xạ có điều kiện ôm lấy cổ của hắn tỏ thái độ: "Ta nguyện ý!"
Y chỉ là đột nhiên cảm giác thấy trước đây thay đổi thất thường giống như làm Lệ Tiêu mất hứng, tuy rằng y vẫn chưa có cách nào cụ thể nghiên cứu rõ đối phương tại sao không vui. Mà, y hiện tại không muốn làm Lệ Tiêu không vui.
Chỉ là, không hiểu ra sao, muốn cho hắn vĩnh viễn vui vẻ thích ý, mãi mãi cũng không cau mày.
Y bức thiết chính trực tỏ thái độ, phát hiện Lệ Tiêu nhếch miệng lên. Tống Tụng nhất thời thu tầm mắt lại, rụt tay về.
Lệ Tiêu khom lưng đặt y lên giường, Tống Tụng vươn mình lăn vào bên trong, vỗ miệng ngáp dối trá, nhỏ giọng nói: "... Ta đang ngủ rồi."
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau Hoàng nãi nãi tiếp tục thương yêu tiểu bảo bảo Tụng Tụng ~ đưa tiền sữa bột