Bạo Quân Sủng Hôn Hằng Ngày

Chương 46: Ngồi nghiêm




Ngày hôm sau, số tiền của phủ Thái sư lập tức ngang hàng với Tướng phủ, kết hợp hôm qua hai tiểu công tử Triệu gia và Tần gia đánh nhau trong Phúc Hương lâu, động tác như thế càng có vẻ giấu đầu hở đuôi.
Như là cười nhạo, Tướng phủ lại tăng lên một ngàn lạng, phủ Thái sư lần này không do dự, theo sát lên, nhưng chỉ bảo trì mức ngang hàng với Tướng phủ, chẳng hề cấp tiến.
Tất cả mọi người cảm thấy, phủ Thái sư bây giờ đã là cung giương hết đà, chỉ là cứng rắn chống đỡ thôi.
Mà bất kể nói thế nào, đây không phải là bạch ngân, đây là hoàng kim, tất cả mọi người trong kinh thành đưa ánh mắt tập hợp tập vào lần đánh cược này, lòng chà chà có tiếng, thầm than thần tiên đánh nhau, quả thực không tầm thường, hơi một tí là dùng hoàng kim đập nhau.
Hai đại quan tụ lại đánh bạc vẫn là lần đầu, chuyện rất nhanh truyền đến tai Hoàng đế, mắt thấy hai đại thần này sắp táng gia bại sản, Dưỡng Tâm điện bỗng nhiên gọi Triệu thái sư và Tần Tương gia tới, hai vị lão thần này mở một con mắt nhắm một con mắt dồn dập tỏ vẻ trước mặt Hoàng đế âm thầm bố trí đánh cược là tiểu bối lén làm, hai người không biết gì cả.
Hoàng đế thuận theo nói: "Hai vị khanh gia, thu tay lại đi."
Tần Tương gia và Triệu thái sư liếc mắt nhau một cái, cùng nhau chắp tay, nói: "Xin nghe chỉ dụ của bệ hạ."
Triệu thái sư nói: "Lão thần hôm nay về sẽ dùng gia pháp với nghịch tử, bảo nó thu sạch ngân lượng, lần đánh cược này sẽ không còn tác dụng." 
Tần Tương gia nghe lời này, nhất thời cảm thấy không thích hợp, mà Hoàng đế đã quyết tâm, hắn cũng chỉ có thể tỏ vẻ: "Thần cũng thế."
Vừa mới dứt lời, bên ngoài truyền đến thông báo: "Hoàng hậu nương nương cầu kiến."
Hoàng đế khẽ nhíu mày, nói: "Cho nàng vào."
Hoàng hậu đi tới, hành lễ với Hoàng đế, nghiêm mặt nói: "Việc huyên náo này mọi người đều biết, tất cả mọi người đang chờ mong thần tích giáng lâm, tin tức này là từ Bình Vương phủ truyền đi, nếu đột nhiên không còn tác dụng... Chỉ sợ sẽ khiến người cảm thấy Bình Vương cố ý bịa đặt, người đời sau nhắc đến việc này, uy tín hoàng gia ở đâu?"
Triệu thái sư khẽ nhíu mày, nói: "Việc này nếu từ Bình Vương phủ truyền ra, tất nhiên có thể là Vương phủ có người lưỡi dài, đến lúc đó dọn dẹp là xong, sao lại tổn hại uy tín hoàng gia?"
"Triệu thái sư nghĩ quá mức đơn giản rồi." ngữ khí Hoàng hậu ôn hòa: "Bình Vương chung quy là trưởng tử của hoàng thất, nói chuyện thần tích với Bình Vương, giống như là trời phù hộ Đại Càn ta. Huống hồ đánh cược này là Triệu thống lĩnh chơi trước, chắc chắn cũng là tin tưởng hoàng thất là mệnh trời. Chuyện này đã có không ít bách tính đặt cược, dù như thế nào cũng phải cho bọn họ một câu trả lời, dù cho quả nhiên là có người ác ý bịa đặt, cũng nên xử trí trước mặt mọi người, tuyệt không nương tay! Giết gà dọa khỉ, mới có thể kinh sợ muôn dân! Bằng không, hôm nay truyền Vương phi mang bầu, tương lai... Nếu truyền Thái tử làm sao, chẳng lẽ cũng phải im lặng không lên tiếng sao?!"
Hoàng đế trầm mặc không nói, mặt Triệu thái sư căng thẳng, nói: "Vậy theo ý Hoàng hậu, phủ Thái sư ta đánh cược thần tích là thật là tin tưởng mệnh trời, Tướng phủ đánh cược thần tích là giả, là không tin chuyện này?"
"Vừa vặn tương phản, chúng ta không phải không tin thần tích, chúng ta chỉ là càng tin tưởng, hoàng thất Đại Càn uy chấn thiên hạ, hào quang đủ để sánh vai thần tích!"
Triệu thái sư cười lạnh nói: "Bất kể nói thế nào đều là Tướng phủ ngươi có lý, việc này nếu là giả, chính là phủ Thái sư ta có mắt không tròng, bị kẻ ác lời đồn che đậy, cho tiểu nhân tạo thế. Nếu là thật, đó là tin thần nhiều hơn tin hoàng thất, đại nghịch bất đạo!"
Hoàng hậu khẽ cười nói: "Thái sư hà tất phải nổi giận, đến tột cùng có chuyện gì, xin bệ hạ tự mình đưa thái y đến Vương phủ tìm hiểu chẳng phải sẽ biết sao. Nếu là thật, vậy có thể nói là thần tích, nếu là giả, cũng nên làm tan lời nhàn tản... Thần tích này cũng có đoạn thời gian, nếu là thật, bụng Vương phi cũng nên có động tĩnh."
Cũng là Hoành Nhân Hoàng đế dễ tính, tùy ý bọn họ tranh chấp một hồi, giơ tay cho bọn họ yên tĩnh lại, nói: "Vậy thì theo lời Hoàng hậu nói, đi xem xem đi."
Sắc mặt Thái sư khó coi, đi theo Hoàng đế trước một bước, Hoàng hậu chậm nửa bước, hỏi: "Bây giờ phủ Thái sư bỏ ra bao nhiêu bạc rồi?"
Tần Tương đáp: "Tám ngàn lạng vàng."
Hoàng hậu khẽ cười một tiếng, nói: "Hôm nay kết thúc vội vã, đúng là dễ dàng cho bọn chúng."
Hoàng đế đưa thái y ngồi xe ngựa điệu thấp xuất cung, trong khoảng thời gian ngắn, có tiểu đồng gõ chiêng la lên: "Tin tức mới nhất!! Bệ hạ đưa thái y tự mình đến Bình Vương phủ nghiệm chứng thật giả kìa!!"
Tầng gác cửa sổ trong ngõ hẻm dồn dập bị mở ra, mọi người thấp thỏm và hưng phấn: "Rốt cục sắp công bố rồi hả?!"
"Ồ dưa này ta ăn... Thơm đấy!"
"Kích động kích động! Ngồi xổm ở đâu nghe tin tức được?"
"Phúc Hương lâu á!!"
"Đừng đến Phúc Hương lâu, bên trong đã chật ních rồi, ngoài cửa cũng đã đầy người ngồi, chạy đến chỗ khác!"
"Đừng nóng vội đừng nóng vội, trà lâu khác cũng có thể ngồi nghe tin tức, các đại chưởng quỹ nghe nói đều phái người nhìn chằm chằm rồi!"
"Đây là quan dân cùng đánh cược hiếm thấy, thế nào? Đại ca? Có muốn cược tiếp không?"
...
Trên phố náo nhiệt, Hoàng đế đã ngồi xe ngựa đi qua, một đường dừng ở trước cửa Bình Vương phủ. Vương phủ lúc này hiển nhiên còn chưa nhận được tin tức. Tề quản gia vội vội vàng vàng mở cửa, lo sợ tái mét mặt mày khom người: "Bệ hạ đã tới nơi, nô tài đi mời Vương gia Vương phi ra."
Hoàng hậu ngồi trên ghế, cười nói: "Mặt trời đã lên cao, làm sao, chẳng lẽ còn chưa dậy?"
"Bẩm nương nương, hai ngày này thân thể Vương phi không thoải mái, đang chuẩn bị hôm nay đi mời thái y đến bắt mạch."
Hoàng đế nói: "Gọi ra đi, thái y đến rồi."
Hắn vẻ mặt nghiêm túc, lòng hiển nhiên cũng đang suy tư việc này nếu là thật làm sao bây giờ, nếu là giả thì nên làm gì. Hoàng hậu yên tĩnh ngồi một bên, lúc này một câu cũng không nói, chỉ cần Tống Tụng chẩn không ra hỉ mạch, trò hay sẽ mở màn.
Trong phòng, Tống Tụng vừa nghe nói Hoàng đế đích thân đến, lập tức bò dậy từ trên giường.
"Hoảng loạn cái gì?" động tác của Lệ Tiêu không nhanh không chậm, Tống Tụng thì lại nhanh chóng đưa y phục cho hắn. Y quả thực có chút Hoàng đế không vội thái giám vội, cau mày nói: "Phụ hoàng sao lại tới đột ngột như vậy, cũng không nói trước."
Lệ Tiêu vòng lấy eo y, nói: "Đừng nóng vội, có ta ở đây, phụ hoàng sẽ không trách tội."
"Phụ hoàng tuổi rất cao, để hắn chờ đợi chúng ta thì trông thế nào được?" Tống Tụng sửa soạn cho hắn xong, sai người bưng nước đến rửa mặt, mình thì gọi người đến chải đầu. Y thường ngày ở trong nhà mình không để ý nhiều như vậy, lúc không tiếp khách tóc tai cũng túm ở sau gáy. Bây giờ phải gặp Hoàng đế, tất nhiên là phải y quan chỉnh tề, Lệ Tiêu không nhịn được cười, ăn vận thỏa đáng xong đuổi nha hoàn đi, tự mình cầm lược đứng ở phía sau y, tự mình chải đầu cho y.
Tống Tụng nhìn gương đồng, bắt đầu ngồi không vững: "Ngươi làm gì thế? Đã lúc nào rồi, ngươi lại chải đầu cho ta?"
"Ta biết chải đầu."
Khoảng thời gian này Tống Tụng ăn ngon, tóc tai cũng đen tuyền xinh đẹp, đuôi tóc cũng không khô chẻ ngọn. Lệ Tiêu sờ sờ, khom lưng ngửi một cái, nói: "Tụng nhi thật là thơm."
"Ngươi nhanh lên ——!" Tống Tụng lo lắng, Lệ Tiêu chết dẫm, lúc nào rồi, vẫn lần mần như thế, y cảm thấy mình tâm tính thiện lương như bị ném vào trong chảo dầu, dày vò vô cùng.
Người ngồi trong chính sảnh là chủ thiên hạ đấy!
Ai dám bảo hắn chờ!!
Lệ Tiêu khom lưng hôn khuôn mặt y một cái, Tống Tụng rốt cục không thể nhịn được nữa giơ tay đoạt cái lược: "Ta tự làm!" 
Lại bị hắn né qua: "Hay là ta làm..."
"Trường Ký!!!" giọng Tống Tụng tức giận mấy phần, cứ việc Lệ Tiêu xem ra, dù giận cũng mềm mại vô cùng, nhưng hắn cuối cùng cũng tăng nhanh động tác: "Được, rất nhanh là xong."
Hắn cầm lấy phát quan, dùng trâm cố định, động tác rất nhẹ, cũng rất cấp tốc, cuối cùng là vội vàng chuẩn bị xong. Tống Tụng vội sửa sang một chút phủ thêm áo khoác đi ra ngoài, đi ra ngoài vài bước, phát hiện Lệ Tiêu không đuổi tới, lại trở về kéo tay hắn, cau mày nói: "Xin ngươi lo lắng chút đi, đã lúc nào rồi, đợi chút nữa phụ hoàng không chừng sẽ trách mắng, ngươi là con ruột của hắn thì không liên quan, nếu ta chọc hắn không vui thì như thế nào cho phải?"
"Tụng nhi phải tự tin một ít, phụ hoàng cũng thích ngươi."
Lệ Tiêu không nỡ bắt nạt y thêm, tăng nhanh bước chân cùng y đi song song. Lúc sắp đến nơi, hắn nhìn thấy Vương phi của mình cuối cùng cũng coi như dừng chân, nhẹ khụ, sờ sờ mặt của mình, nói: "Mặt của ta rửa sạch sẽ chưa?"
Rửa mặt xong quên soi gương lại, không thể làm gì khác hơn là cho Lệ Tiêu xem.
Hắn nhìn y một hồi, lúc Tống Tụng chờ không kịp, bỗng nhiên nói: "Chờ đã, đừng nhúc nhích..."
"Ừm... Làm sao thế?" Tống Tụng nói: "Có phải là ngươi không búi tóc ngay ngắn cho ta? Ta cảm thấy hơi lỏng."
"Ngươi có gỉ mắt."
"..." Tống Tụng lập tức giơ tay lên lau, chợt bị hắn hôn một cái lên miệng. Lệ Tiêu nói tiếp: "Lừa ngươi."
"Ngươi —— "
Lệ Tiêu hai bước chạy tới phòng chính trước, nhếch miệng lên, trong đôi mắt long lanh ý cười làm Hoàng đế trong nháy mắt hoảng hốt một chút. Trưởng tử của hắn đứng ở trong ánh sáng đưa tay ra, một đôi ủng trắng như tuyết tới trước, tiếp theo là tay, sau đó là dung nhan tinh xảo.
Lệ Tiêu quay lại, dẫn y đi tới, cung kính nói: "Tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu... Ngoại tổ phụ cũng ở đây?"
Triệu thái sư khoát tay áo một cái, Hoàng đế nói: "Ngồi xuống đi."
Hắn nâng lò sưởi tay, chậm rãi vuốt ve, nhìn trưởng tử tinh thần sáng láng, trong lòng cũng nhiều hơn mấy phần ấm áp, nói: "Khoảng thời gian này chuyện liên quan đến thần tích, kinh thành huyên náo sôi sùng sục, các ngươi nghe chưa?"
Lệ Tiêu nói: "Đương nhiên nghe được, ta còn đầu độc cữu cữu đánh cược. Làm sao, phụ hoàng cũng có hứng thú? Phải nhớ tới đặt tin mới được, bằng không chỉ sợ sẽ thua rất thảm."
Ý cười của Hoàng hậu bất biến, tiểu tử này có thần khí là Tống Tụng cũng khác, đã đến lúc này, lại còn mạnh miệng.
Hoàng đế dạy dỗ: "Chú ý dùng từ."
Cái gì gọi là đầu độc? Lại nhìn lão Thái sư, thần sắc đã lộ ra mấy phần thấy được chưa, việc này đều là nhi tử của ngài làm, phủ Thái sư chúng ta cũng là người bị hại.
Lệ Tiêu gật đầu, nói: "Vậy phụ hoàng hôm nay có muốn mua không? Muốn mua bao nhiêu? Cùng chơi với nhi thần, bảo đảm có thể kiếm lời không ít tiền."
Hoàng hậu không chịu nổi hắn vô lễ như vậy trước mặt Hoàng đế, điều này làm cho trong lòng nàng cực kỳ không vui, cho dù là Thái tử, cũng thành thật không dám biểu hiện thân mật như vậy trước mặt Hoàng đế. Nhưng Lệ Tiêu lại ỷ vào bệnh điên tận lực thân thiết như vậy, giống như không coi mình là người hoàng gia. Nàng cười nói: "Tiêu nhi cũng không nên ồn ào, hôm nay phụ hoàng ngươi đặc biệt dẫn thái y đến đây, dù sao việc này huyên náo cũng khá lớn, nên cho bách tính một đáp án chân chính mới phải."
Ánh mắt vốn có ý cười của Hoàng đế hơi trầm xuống, hắn thu liễm lại ý cười, nhìn thấy Hoàng hậu lại xin chỉ thị: "Bệ hạ, không bằng bắt đầu đi?" 
Hoành Nhân Hoàng đế nói: "Hôm nay xác thực dẫn theo thái y đến đây, việc này không thể tiếp tục ồn ào nữa."
"Thì ra là như vậy." Lệ Tiêu nói: "Phụ hoàng là tới kiểm tra, quý phủ ta cũng có một thần y, kỳ thực hắn đã xem cho Tụng nhi, quả thật là có hỉ mạch, cũng không nhọc phiền thái y phí tâm."
Hoàng hậu nói: "Nếu bệ hạ đã đưa thái y đến, vẫn nên chẩn một lần đi."
Lệ Tiêu liếc mắt nhìn Tần Tương, nói: "Nghe nói phủ Tần Tương cũng đặt tiền cược, bây giờ đã xác định Tụng nhi có hỉ mạch, ta đang chuẩn bị đi xin phụ hoàng hủy lần cược này. Nhưng nếu thái y đến chẩn, chỉ sợ Tướng phủ tránh không được phải tiêu pha."
Tần Tương hoàn toàn không sợ, thản nhiên nói: "Nếu đã đánh cược, Tướng phủ ta đương nhiên chấp nhận thua cuộc." 
"Được!" Lệ Tiêu cười to, kéo tay Tống Tụng nói: "Bản vương và Tụng nhi trước hết cảm ơn tướng phủ khẳng khái!"
Hoàng hậu liếc hắn một cái, thầm nghĩ: Chết đến nơi rồi, lại còn nghiện diễn.
Tác giả có lời muốn nói:
Điên điên: Ha ha.
Tụng Tụng: Oa ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.