Bạo Quân Sủng Hôn Hằng Ngày

Chương 61: Mãnh liệt




Lệ Tiêu người còn chưa đi, Tống Tụng đã bắt đầu không nỡ.
Tiền tuyến lộ trình xa xôi, chuyến đi này, ngắn nhất cũng phải ba, năm tháng, dài mà nói thì lại khả năng một năm nửa năm, lại nghĩ xấu một ít, còn trở về được hay không cũng không biết.
Tống Tụng ngoài miệng không nói, lại mơ một giấc mộng, mơ thấy Lệ Tiêu ở chiến trường bị người dùng mưu giết, đoàn người chiến thắng trở về chỉ chở cái quan tài về. Tống Tụng nhịn không được ở trong mơ ôm quan tài khóc sướt mướt, mãi đến tận khi có người gọi y: "Tụng nhi? Tụng nhi? Tỉnh lại đi."
Tống Tụng chậm rãi mở mắt, bên gối đã bị nước mắt làm ướt nhẹp. Lệ Tiêu nâng mặt ướt nhẹp của y, rũ mi nói: "Làm sao vậy? Gặp ác mộng?"
Tống Tụng nhìn hắn một hồi, hoảng hốt một phút chốc mới ý thức được mình vừa nãy là nằm mơ, mềm nhũn khẽ gật đầu.
Lệ Tiêu không nhịn được cười, lau khô nước mắt cho y, ôn thanh nói: "Mơ thấy gì?"
"... Không thể nói giấc mộng ra, sẽ trở thành thật."
Lệ Tiêu cũng không ép. Hắn nằm xuống lại, lại chọt chọt mặt bị nước mắt thấm mềm của Tống Tụng, nói: "Trời sáng mau quá, ngủ tiếp một lát."
Tống Tụng nhất thời còn đắm chìm trong khủng hoảng của mộng cảnh, y cọ cọ ngực Lệ Tiêu, động tác có chút quyến luyến. Lệ Tiêu thuận thế ôm người, hỏi: "Có phải là mơ thấy ta chết?"
Mặt Tống Tụng phát lạnh, căm tức nói: "Không được nói bậy!"
Vương phi của hắn lại còn rất mê tín.
Lệ Tiêu cong môi, nói: "Được, không nói bậy."
Tống Tụng tóm chặt y phục của hắn, lòng mơ hồ bất an. Lệ Tiêu lại không nhịn được, lại một lần đùa y: "Có phải là mơ thấy ta nằm trong quan tài không?"
Tống Tụng giận dữ, ngón tay bỗng nhiên nhéo hông hắn một cái. Lệ Tiêu bị đau, đối diện với đôi mắt nước mắt lưng tròng của y, xưng tội: "Vi phu sai rồi, đừng khóc."
Tống Tụng giận không muốn để ý đến hắn, Lệ Tiêu lại tới hôn y: "Ai cũng nói mơ thấy quan tài sẽ thăng quan phát tài, nói không chừng chờ ta về, muốn gì cũng có."
Tống Tụng nhắm mắt lại, rất muốn thật sự không để ý tới hắn, nhưng lại rất không tiền đồ mang theo ước mơ tốt đẹp, rầu rĩ đáp lại: "Ừm."
Lệ Tiêu phải đi, y không nghĩ vào lúc này cáu kỉnh với Lệ Tiêu.
Chiến sự không thể kéo dài, sắp tới lúc điểm binh xuất phát, Tống Tụng sáng sớm bò dậy lấy điểm tâm cho hắn. Lúc trở lại Lệ Tiêu đang ngồi bên giường lười biếng nằm lì, hắn hơi híp mắt lại nhìn Vương phi của mình, "Tụng nhi thực sự là hiền thê lương mẫu."
Tống Tụng nguýt hắn một cái, mang khăn mặt tới để hắn rửa, nói: "Ăn chút đồ ăn trước."
Lệ Tiêu nghe lời cùng y ăn điểm tâm, Tống Tụng cầm khôi giáp nặng trịch mặc vào cho hắn. Lệ Tiêu mở hai tay ra nhìn y xoay quanh mình bận rộn, cái dáng dấp ngoan ngoan ngoãn ngoãn khiến người tâm động không thôi.
Tống Tụng vừa chỉnh khôi giáp cho hắn, vừa ủ cảm xúc ly biệt trong lòng, chua chua đăng đắng. Y chớp mắt vài lần, miễn cưỡng đè lệ ý xuống, chợt nghe hắn gọi: "Tụng nhi."
Tống Tụng ừ một tiếng, hỏi: "Làm sao?"
"Không sao." ánh mắt Lệ Tiêu ôn nhu: "Chỉ là muốn gọi ngươi."
Tống Tụng ừm một tiếng, đem bội kiếm của hắn ra, cẩn thận từng li từng tí một treo bên hông hắn, nói: "Khôi giáp này nặng quá."
"Không nặng bằng Vương phi." Lệ Tiêu có chút muốn ôm y vào trong ngực, nhưng nghĩ tới trên người mình khôi giáp lạnh lẽo cứng rắn, thân thể Vương phi mềm nhũn, sợ là không thoải mái, đành không làm gì.
Tống Tụng bật cười một tiếng, nói: "Ta tiễn điện hạ đi."
"Cũng được."
Hai người một người cưỡi ngựa, một người ngồi xe. Tống Tụng vén rèm xe lên, ánh mắt dừng lại ở trên người nam nhân, vành mắt lại không nhịn được đỏ lên. Lệ Tiêu tựa hồ có cảm giác, ở phía trước xoay mặt nhìn sang. Tống Tụng vội vàng thả màn xe xuống, khịt khịt mũi, giơ tay cẩn thận từng li từng tí một xóa đi lệ ý ẩm ướt ở khóe mắt, lộ ra một nụ cười, lại vén rèm cửa sổ thò ra ngoài ——
Lại lập tức đối mặt với một tấm mặt to lại gần.
Y bị doạ khẽ run một cái: "Ngươi..."
Lệ Tiêu đang ngồi trên lưng ngựa, cùng xe ngựa song song, vừa rồi mặt kề sát bên ngoài rèm, thấy Tống Tụng bị dọa, hắn thẳng người, lại cười nói: "Lại khóc?"
"Không có."
Lệ Tiêu nhìn qua đã sớm quen rời nhà, cũng không có lộ ra cảm xúc không muốn gì. Tống Tụng không muốn để mình ảnh hưởng đến hắn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Mà con đường sau đó, y vẫn duy trì động tác kéo màn cửa sổ ra, đôi mắt lặng lẽ rơi vào trên người Lệ Tiêu. Càng nhìn, tâm tình không nỡ càng ngày càng nồng nặc. Tống Tụng đặt tay lên bụng, thần sắc nhất thời có chút hoảng hốt.
Y biết mình không nên nghĩ như vậy, mà giờ khắc này lại sinh ra một loại ảo giác, nếu như người đi không phải Lệ Tiêu thì tốt rồi, nếu như Lệ Tiêu có thể vẫn luôn ở cạnh y, vậy tốt biết bao.
Ngoài thành đại quân đã chờ xuất phát, các hoàng tử cũng đều đến để đưa tiễn. Đến đình ngoài thành mười dặm, Lệ Tiêu rốt cục nhìn xe ngựa của Tống Tụng: "Được rồi, về đi."
Hắn từ sáng sớm vẫn luôn không thèm để ý rốt cục hiếm thấy trào ra mấy phần tâm tình. Tống Tụng do dự thò đầu ra từ bên trong xe, khóe mắt mũi đỏ hết lên, khuôn mặt non nớt như là bị nước rửa. Vẻ mặt nghiêm túc của Lệ Tiêu hơi hòa hoãn, hắn xuống ngựa đi tới. Tống Tụng cũng được người đỡ xuống xe, nghe hắn nói: "Tới đây thôi, đừng đi tiếp."
Tống Tụng gật đầu, do dự một chút, lấy một dây ngọc bội đỏ từ trong tay áo ra: "Hai ngày này vừa mới mài, khá là khó coi, ngọc bội là ta tìm được từ giá lễ, không có ý nghĩa đặc biệt gì, chỉ là hoa văn có chút tâm ý tường thụy bình an, điện hạ mang theo đi."
Y kỳ thực muốn đưa cho Lệ Tiêu tất cả đồ vật kỉ niệm hơn, làm cho hắn nhìn thấy là có thể nhớ tới mình. Nhưng y năm đó ở nhà nhận hết bắt nạt, vật đáng tiền trên người đều bị hết mức cướp đoạt đi, đồ đeo lúc nhỏ không biết tung tích từ lâu, lấy ra mấy thứ trong giá lễ, cuối cùng lựa chọn cái này mới nhìn qua là màu đẹp nhất.
Ngọc bội kia nói là đỏ, kỳ thực còn có chút màu cam, cực kỳ giống màu sắc mặt trời mới mọc lơ lửng chân trời. Nhìn qua, phân phối màu sắc không phải quá đều, cũng không đủ sắc, nhưng chất ngọc vô cùng tốt, bất kể là nhìn hay là sờ, đều rất là trơn bóng, như mỡ đông.
Lệ Tiêu cúi đầu, Tống Tụng đã đi tới treo lên thân kiếm cho hắn, nói: "Vương gia đi đường cẩn thận."
Y lùi về sau hai bước, khẽ mỉm cười với Lệ Tiêu. Ánh mắt hắn dần dần chuyển thành đen sẫm, như là đang điên cuồng kìm nén cái gì. Tống Tụng luôn cảm thấy, lại qua một giây, y có thể sẽ nhìn thấy cảnh sắc thủy quang liễm diễm trong mắt Lệ Tiêu.
"Chờ ta về."
"Ừm." Tống Tụng lại cười, Lệ Tiêu vươn tay cọ cọ mặt của y, tình ý không nỡ trong lòng càng ngày càng đậm, lại cuối cùng quay người lại, sải bước lên tuấn mã, giơ roi mà đi.
Tống Tụng không khống chế nổi đuổi theo hai bước, Lệ Dương đi về phía y, nói: "Hoàng tẩu không cần lo lắng, hoàng huynh chắc chắn bình an quay về."
Tống Tụng khẽ gật đầu, vẫn luôn ngắm nhìn thân ảnh Lệ Tiêu biến mất, mới cùng mọi người tạm biệt vào xe. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Ngồi xuống đi vào, mặt bỗng nhiên ẩm ướt một mảnh.
Ngày đó được Lệ Tiêu ôm đi, y muốn leo lên Lệ Tiêu, sinh con ra, dù như thế nào, không thể lại tiếp tục đi lên đường cũ nữa.
Khi kết hôn, y muốn cùng Lệ Tiêu tương kính như tân, một đời thanh thản. Y sẽ hoàn toàn thực hiện chức trách của Vương phi, mọi việc dùng Lệ Tiêu làm đầu. Lệ Tiêu nói thích y, y chẳng qua là cảm thấy vui mừng. Lệ Tiêu nói chiều y, y vẫn lại cảm thấy vui mừng... Luôn nghĩ phải hồi báo hắn một ít gì đó, mới có thể xứng đáng với ân sủng hạnh của hắn.
Y coi mình và Lệ Tiêu chỉ là quan hệ kết bạn sinh sống bình thường, dĩ nhiên, từ danh phận nhìn ra, kết bạn bình thường không thân mật bằng bọn họ, nhưng chỉ vẻn vẹn dừng lại ở đó.
Y cho là lần này Lệ Tiêu đi, y có thể quản lý tất cả ngay ngắn rõ ràng, chờ hắn về, Vương phủ cũng không thay đổi, chính là tốt nhất.
Nhưng hôm nay mới phát hiện, y cũng không phải Vương phi hợp lệ, y quản lý không tốt tâm tình của mình.
Y chợt bỗng nhiên rất nhớ Lệ Tiêu, nhớ mặt mày của hắn, nhớ giọng của hắn, nhớ bờ vai dày rộng và bàn tay ấm áp của hắn.
Y bắt đầu lo cho Lệ Tiêu, lo hắn có bị lạnh không, có thể bị đói không, có thể bị bệnh không, có thể bị thương không. Mặc dù y biết Lệ Tiêu rất ưu tú, rất cẩn thận, huống hồ hắn cũng tương tự có trí nhớ của kiếp trước, mà phần lo lắng này lại cũng không bởi vì lý trí mà biến mất.
Lệ Tiêu dẫn dắt đại quân rời đi kinh đô không lâu, người Tướng phủ phái đi đã nhận được tin tức: "Xác nhận đã rời kinh, Kim Vũ doanh đã hoàn toàn hết người rồi."
"Tiếp đó, chỉ cần dẫn binh lực của Triệu phủ ra là đủ rồi." Tần Ninh suy ngẫm, nói: "Canh chừng xem Tống Tụng làm gì."
Sau lưng sóng ngầm mãnh liệt thế nào, Tống Tụng như thể không biết gì cả. Lệ Tiêu rời đi tựa hồ vẫn không tạo thành bất luận ảnh hưởng gì với y, y vẫn như cũ phần lớn thời gian đóng cửa không ra, tình cờ đi dạo bốn phía ở hàng quán.
Tần Ninh từ lúc lần trước không tiện gặp Hoàng hậu, Hoàng hậu cũng chỉ có thể dựa vào bệnh tình của Tần Tương chưa khỏi thường xuyên thỉnh chỉ đến phủ, tỷ đệ cùng tụ họp. Sắc mặt Tần Ninh có mấy phần nghiêm nghị: "Lệ Tiêu rời đi, không thể không tăng cường phủ binh bảo vệ Tống Tụng. Mà Vương phủ thế mà tất cả như thường, ám vệ cũng đi theo hắn cả, bên người Tống Tụng vẫn chỉ có một mình Bạch Nham."
"Việc này có âm mưu gì không?" Hoàng hậu nói: "Có thể Lệ Tiêu đúng là đi thật rồi."
"Nói không chừng đây là phép che mắt của Lệ Tiêu, cố ý làm chúng ta không dám manh động."
Bọn họ bên này vừa mới nói xong, bên ngoài bỗng nhiên lại có người mang tin tức bước vào. Sau khi Tần Ninh nghe xong, bật cười: "Bệ hạ tuyên Bình vương phi tiến cung, nói là Lệ Tiêu không ở đây, muốn hắn đúng giờ tiến cung nói chuyện với Hoàng tổ mẫu."
Hoàng hậu lập tức hiểu được: "Đúng giờ mỗi ngày? Đây là đổi cách bảo vệ hắn."
Nếu như thường thường đúng giờ vào cung Hoàng thái hậu, giả như Tống Tụng một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn không thể đi, trong cung có thể lập tức phát hiện dị dạng. Lòng Hoàng hậu có chút căm hận, nói: "Lão già đó."
"Giết hắn không vội nhất thời, chỉ cần trước khi Lệ Tiêu hồi kinh, lo gì Tống Tụng không chết?"
Chuyện Tần Ninh vận dụng tài chính quy mô lớn trong phủ rất nhanh truyền đến tai Từ Khấu. Nàng là nữ nhân cẩn thận, dù cho tính tình không tốt, mà tâm tư cũng rất nhạy bén, có động tĩnh gì luôn có thể liếc mắt một cái nhìn ra.
"Nhị ca đột nhiên cần dùng nhiều tài chính như vậy, đi làm cái gì?"
Tần An rất sợ nàng giận, nhưng lại không thể không trả lời: "Đại ca chỉ nói đòi bạc, chưa từng nói dùng gì."
Từ Khấu thấy quái lạ. Mấy ngày nay Tần Ninh dùng bạc quả thực có chút nhiều quá phận, trong bụng nàng nổi lên nghi ngờ, bảo thị nữ thân cận lưu ý nhiều chút, lại nhận được tin tức: "Hai ngày này cửa sau phủ thường xuyên có người ra vào, ta lén lút liếc mắt nhìn, những người kia, tựa hồ là trọng thần trong triều."
Sắc mặt Từ Khấu nhất thời đại biến.
Nàng nhẫn nhịn, ngồi trong phòng vẻ mặt nghiêm túc, đợi đến Tần An từ bên ngoài về, sai người đóng cửa phòng lại.
Tần An vừa thấy nàng đóng cửa, lòng đã hồi hộp: "Khấu nhi... Đây là thế nào?"
"Đại ca ngươi gần đây dùng nhiều bạc như vậy, là đang kết bè kết cánh?"
Nàng đi thẳng vào vấn đề, nhìn thấy sắc mặt quỷ dị của Tần An, nhất thời giận dữ, hai bước xông về phía hắn. Tần An bị doạ run một cái, vội vàng bảo vệ đầu. Từ Khấu giận dữ: "Lệ Tiêu vừa mới mang binh rời đi, hắn đã làm ra động tĩnh như vậy, đến cùng muốn làm gì?!"
"Ta, ta đây cũng không biết chuyện... Nương tử, nương tử bớt giận."
Từ Khấu một phát túm được hắn: "Ngươi rốt cuộc là không biết, hay là giả bộ không biết chuyện? Tần An, đại tỷ ngươi là người điên, nhị ca và cha ngươi là hai kẻ ngu si, ngươi không thể để bọn họ lôi kéo, có biết hay không?!"
"Trong lòng ta rõ ràng." Tần An cũng biết nàng đang lo cho mình, vội nhẹ giọng đáp lại. Từ Khấu nhìn thấy hắn như vậy, nhất thời vừa vội vừa tức, nàng nói: "Bắt đầu từ bây giờ, nếu như nhị ca ngươi đòi tiền, bảo hắn tới tìm ta."
Thần sắc Tần An do dự, trong đầu Từ Khấu đột nhiên hiện ra lời ngày ấy Hoàng hậu đã nói: "Ngươi đến cùng có chuyện gì gạt ta, nếu như không nói, ta sẽ lấy hết quà lễ đại ca ngươi đem đến từng nhà về. Ta da mặt dày, không sợ mất mặt."
"Tuyệt đối không thể!"
Thần sắc Từ Khấu càng lạnh hơn: "Xem ra ngươi thật sự biết đại kế của bọn họ."
"Ta..."
"Ấp a ấp úng cái gì? Mau nói rõ cho ta!!"
Tần An bị ép mặt mày ủ rũ: "Lệ Tiêu hiện tại thanh thế lớn dần, nhị ca nói, tuyệt đối không thể để Lệ Tiêu đăng cơ." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Hắn đăng cơ liên quan gì đến ta và ngươi? Chúng ta đều là người làm ăn, chỉ là..." Từ Khấu hơi có chút khó có thể mở miệng: "Huynh tỷ ngươi làm gì, chúng ta cũng sẽ không chịu liên lụy."
Nàng thực sự nói thật, có thù báo thù có oán báo oán, chỉ cần Từ Khấu nàng còn, tình cảm của bệ hạ vẫn còn, Lệ Tiêu sẽ không đả thương nàng, tất nhiên cũng sẽ không động đến Tần An. Đối với nàng, Tần Ninh và Tần Thanh Hà làm chuyện gì, bọn họ phải tự chịu, không hề có can hệ gì đến phu thê bọn họ, dù cho không còn quyền thế bây giờ, chỉ cần một nhà bọn họ còn mạng, đó chính là chuyện tốt lớn nhất.
Ánh mắt Tần An xẹt qua một vệt hối hận, tựa hồ cũng không ngờ tới chuyện sẽ đến tận mức này. Hắn khó nhọc nói: "Nương tử có chỗ không biết... Nếu như chỉ là Bình vương điện hạ đăng cơ thì thôi, nhưng vấn đề là, hắn sủng ái Tống Tụng như vậy, ngày đăng cơ, Tống Tụng xưng Hậu, tuyệt sẽ không bỏ qua ngươi và ta."
Từ Khấu nghi ngờ trong lòng: "Lời này có ý gì?"
Lệ Tiêu đi một tháng, Tống Tụng ra ngoài kiểm tra cửa hàng. Lúc ra ngoài y bỗng nhiên gặp một người phụ nữ, đối phương hành lễ với y: "Ta Từ Khấu, bái kiến Bình vương phi điện hạ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.