Bạo Quân Sủng Hôn Hằng Ngày

Chương 8: Noãn phòng




Không biết câu nào chọc vào Lệ Tiêu, nam nhân ôm y bỗng nhiên kề vào tai y thấp giọng nở nụ cười.
Tiếng cười kia làm cổ y ngứa, đôi môi Lệ Tiêu đụng phải lỗ tai của y. Tống Tụng bởi vậy hơi rụt lại, giương mắt nhìn, nam nhân cũng đã dời đi, hắn hỏi: "Ai cho ngươi tới?"
Tống Tụng mặc dù biết đại nha hoàn lúc đó đẩy cửa tất nhiên không có ý tốt, mà mình vốn có ý định muốn tới, người ta lúc đó vẫn tính là giúp y một tay, y thuận miệng nói: "Là ta tự mình muốn tới."
Chẳng biết vì sao, y cảm giác ý cười trong mắt Lệ Tiêu càng đậm mấy phần, cứ việc con mắt của hắn nhẹ nhàng híp lại: "Ngươi vì sao dám lại đây một mình?"
"Ta..." Tống Tụng dừng một chút, nhìn con mắt của hắn nói: "Ta muốn thử một chút, ta có phải là đặc biệt không."
Y nhìn Lệ Tiêu, Lệ Tiêu cũng đang nhìn y, bầu không khí trong không khí bỗng nhiên mập mờ. Tống Tụng nhìn thấy trong ánh mắt của hắn tuôn ra mấy phần ám trầm, vội vàng xoay mặt, nói: "Chúng ta đi ra ngoài trước đi, Tề quản gia rất lo cho ngài."
Lệ Tiêu lại lập tức ôm y lên, Tống Tụng lấy làm kinh hãi, nghe hắn nói: "Nếu như không có giường, ngươi có nguyện sinh hoạt phu thê với bản vương không?"
Ý thức được ý tứ của hắn, Tống Tụng trong nháy mắt ngốc.
Nơi này... Còn có một kẻ xui xẻo bị đập nát đầu, Lệ Tiêu quả nhiên là người điên nhỉ? Nơi như thế này cũng có thể...?
Tề quản gia ngoài cửa nhắm mắt lại hít một hơi, tuy rằng đến nay trong phòng vẫn không truyền đến động tĩnh gì lớn, nhưng lão biết Tống Tụng khẳng định đã bỏ mạng. Kiếm điện hạ cực nhanh, thời điểm điên càng là thế không thể đỡ, cho dù là lão, cũng không dám đối kháng chính diện. Nhiều năm như vậy lão có thể sống sót, dựa cả vào công phu lòng bàn chân bôi dầu, mặc dù như thế, vết thương nhỏ vẫn không ngừng.
Càng khỏi nói công tử ca văn nhược như Tống Tụng, y phục mặc ở trên người y cũng thùng thình, có thể thấy được thân thể kia có bao nhiêu gầy yếu, có thể thoát được thì có quỷ.
Lão mặc niệm một đoạn vãng sinh nguyền rủa, lại chợt nghe trong phòng truyền đến một tiếng cười to.
Phong Vương Phong Vương, điên thế nào cũng không kỳ quái. Tề quản gia lập tức đứng lên, mật thiết chú ý động tĩnh bên trong.
Ý thức được Lệ Tiêu là đang cố ý đùa y, mặt Tống Tụng nhịn không được nóng bừng. Y giãy dụa muốn từ trong lồng ngực Lệ Tiêu xuống dưới, lại nghe hắn nói: "Trên đất có máu, bản vương ôm ngươi đi ra ngoài."
Cửa phòng mở ra, Lệ Tiêu vẫn luôn ôm y ra cửa mới nghe thỉnh cầu của Tống Tụng thả y xuống, Tề quản gia đứng xa xa nhìn bọn họ, có chút không dám tới gần.
Lão thậm chí dùng sức xoa đôi mắt một cái, vẫn luôn đợi đến khi Lệ Tiêu đến gần mới vội vàng quỳ xuống: "Vương gia đã khỏe?"
"Bản vương vô cùng tốt." Lệ Tiêu nói: "Thu dọn sân một chút."
"Nô tài tuân mệnh."
Lệ Tiêu nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tống Tụng, kéo ngón tay y lại, một bên đi đến chính phòng, một bên thấp giọng nói: "Lò sưởi tay bản vương sai người chuẩn bị cho ngươi đâu?"
"Nhất thời quên mất."
Lệ Tiêu vừa đi, vừa hà hơi vào lòng bàn tay y.
Tề quản gia trơ mắt nhìn tất cả những thứ này: "..."
Lão mạnh mẽ lần thứ hai xoa con mắt của mình, nỗ lực trợn to mắt nhìn, vẫn luôn đợi đến bọn họ biến mất, lão còn nhìn thấy Vương gia nghiêng đầu, siết hai tay Tống công tử, vừa nói chuyện, vừa hà hơi.
Dáng dấp ôn nhu tình thâm kia, thấy thế nào, làm sao cũng như một bộ kỳ cảnh, một bộ kỳ cảnh trên trời trên đất cũng không thấy được!
Tề quản gia sai người lại đây thu thập tiền thính, mình thì trở về trong phòng, cầm lộ phí vừa mới ra cửa lại gặp Tề Hảo Vận chạy tới: "Cha, cha! Tống công tử còn sống, Tống công tử hắn..."
Tề quản gia nhìn trên mặt nó khó mà tin nổi, dường như tận mắt nhìn thấy như mình vừa nãy cũng ngốc, lão bình tĩnh nói: "Ta đã biết rồi."
"Vương gia, Vương gia không giết hắn!"
Không phải sao, còn ôm ra khỏi phòng. Lão vẫn như cũ nhàn nhạt nói: "Ừ."
Tề Hảo Vận rốt cục chú ý tới túi tiền trong tay lão, dại ra nói: "Ngài đây là đi làm gì?"
"Sòng bạc có một hạng mục mới." Lão quản gia cũng không nghiện đánh cược trầm giọng nói: "Đổ chút món tiền nhỏ vào, lượn một vòng có thể được đồng tiền lớn."
Tề Hảo Vận lắp bắp nói: "Đó đều là bẫy người..."
"Cha ngày hôm nay số may, ngươi chờ xem, bảo đảm kiếm lời cho ngươi kiếm tức phụ về."
"Bốp!" Một tiếng vang giòn, cốc trên đất chia năm xẻ bảy, Cầm phu nhân nhìn chằm chằm nha hoàn trước mặt, nói: "Ngươi lặp lại lần nữa?"
Nha hoàn nơm nớp lo sợ nói: "Vị Tống công tử kia... Không chết."
Giọng Cầm phu nhân vẫn rất bình tĩnh: "Sao không chết?"
"Vương gia không giết hắn."
"Vương gia không phải mắc bệnh sao?" Nàng nói: "Tại sao không giết Tống Tụng?"
"Ta, ta không biết..." Nha hoàn kia nói: "Khả năng, khả năng trên người hắn có thuốc gì, có thể an thần..."
Biểu tình Cầm phu nhân trong nháy mắt vặn vẹo: "Nếu có thuốc linh nghiệm như vậy, bệ hạ triệu hắn còn cần mười tám hộ vệ sao?"
Nha hoàn cũng rất mờ mịt: "Nhưng, nhưng hắn còn sống..."
Không bị thương chút nào, an nhàn mười phần.
Trong phòng ăn chính phòng, Tống Tụng đang nhét thịt bò thơm lựng vào miệng, mồm miệng nhất thời bắn toé nước. Y cong mắt gắp một miếng cho Lệ Tiêu, nói: "Ngài nếm thử, cái này ăn cực kỳ ngon, đầu bếp trong phủ thật tuyệt."
"Thật?"
"Tất nhiên."
"So với đầu bếp Phúc Hương cư thì sao?"
Tống Tụng sửng sốt một chút, y ngậm lấy đũa nhìn về phía Lệ Tiêu, nói: "Mỗi người mỗi vẻ, tay nghề hai vị sư phụ đều vô cùng tốt."
"Vậy khoảng thời gian này không đến Phúc Hương cư ăn cơm, được không?"
Tống Tụng gật gật đầu, trong lòng biết Lệ Tiêu an bài như vậy tất nhiên có đạo lý của hắn, lại nghe hắn nói: "Khoảng thời gian này cũng không cần một mình ra ngoài... Thôi, ngược lại ngươi cũng không ra khỏi cửa."
Dặn vậy quả thật là có chút làm điều thừa, Tống Tụng nở nụ cười, nói: "Điện hạ yên tâm, ta sẽ không kéo chân sau ngài."
Nếu như không nhớ lầm, cách Lệ Tiêu đăng cơ còn có hai năm. Dù sao Tống Ca ngụy trang thành y mang hài tử tìm tới Lệ Tiêu, đứa bé kia đã một tuổi. Mà ngồi trên chỗ ngồi kia, kín đáo chuẩn bị khẳng định không chỉ hai năm. Tống Tụng không hiểu này đó, cũng không chủ động đi hỏi. Y lo lắng nếu mình lắm miệng, có thể thay đổi sự thực Lệ Tiêu đăng cơ. Nếu Lệ Tiêu không thể đăng cơ, kết quả tốt có lẽ là bị đày đi đến địa phương cằn cỗi khác, kết quả xấu là có thể là bỏ mệnh.
Nghĩ tới đây, y không nhịn được hỏi Lệ Tiêu: "Điện hạ ở bên ngoài có thói quen uống rượu không?"
Lệ Tiêu nói: "Thỉnh thoảng sẽ có."
"Ngài... Vẫn là ít uống rượu một chút đi." Tống Tụng một mặt khổ sở nói: "Nếu say rượu nói lỡ..."
Ánh mắt Lệ Tiêu ôn nhu một ít: "Không cần phải lo lắng, bản vương tự có chừng mực."
Tống Tụng làm sao có thể không lo lắng, ngón tay của y không tự chủ được sờ bụng của mình, đến bây giờ, đứa bé kia vẫn chưa có.
Bởi vì không cho y ra ngoài, Lệ Tiêu lại còn cân nhắc đến sợ y chán, sai người lấy noãn phòng, cho y trồng hoa trồng cỏ ở trong, cũng cũng hợp tâm ý Tống Tụng.
Lệ Tiêu cầm hạt giống cho y, Tống Tụng không thể chờ đợi được nữa đến noãn phòng. Y gieo mấy hạt xuống, thấp giọng nói: "Gieo hạt này xuống mấy ngày nữa sẽ nảy mầm."
"Nếu nhiệt độ đầy đủ, nhanh cũng là ba, năm ngày."
Tống Tụng cười lên, nói: "Điện hạ còn hiểu cái này?"
"Có biết một chút." Lệ Tiêu cầm lấy cái cuốc giúp y xới đất, dừng một chút, thêm một câu, nói: "Bản vương cái gì cũng biết một chút."
Tống Tụng nở nụ cười. Y rũ lông mi, trong tay đùa bỡn hạt giống nho nhỏ, bỗng nhiên nói: "Vậy... Điện hạ biết một bảo bảo lớn lên trong bụng cần bao lâu không?"
Lệ Tiêu nhìn về phía y, Tống Tụng dùng tay đẩy mặt hắn ra, khó nhọc nói: "Nếu muốn tiểu bảo bảo sang năm biết đi... Điện hạ cảm thấy khi nào gieo mới tốt?"
Lệ Tiêu nắm cái cuốc, hồi ức khoảng thời gian này y ám chỉ công khai, bỗng nhiên lập tức toàn bộ hiểu rõ. Lông mi hắn lấp lóe, liếm môi một cái, biết rõ còn hỏi: "Tụng nhi... Có thể sinh bảo bảo?"
Cái đề tài này thực sự quá có cánh, thật là làm cho người ta xấu hổ, mà ý nghĩ muốn hài tử cuối cùng vẫn là lần thứ hai che lại lòng liêm sỉ của y. Y hơi có chút sốt sắng nhìn Lệ Tiêu: "Nếu như, nếu như có thể thì sao?"
Lệ Tiêu trầm mặc một lát.
Tống Tụng bỗng nhiên cười ha ha, đoạt lấy cái cuốc đi đào đất, nói: "Ta đùa giỡn, ta làm sao biết sinh bảo bảo chứ, điện hạ không cần để ở trong lòng."
Y yên lặng nghĩ: Chuyện như vậy đến cùng vẫn là quá kinh thế hãi tục, kiếp trước Lệ Tiêu chỉ thấy trái cây hái xuống, nếu cho hắn thấy dáng vẻ trồng quả, không chừng bị dọa.
Coi y là yêu quái chém thì làm sao bây giờ.
Nếu không, sau khi viên phòng thì tìm cơ hội cùng Lệ Tiêu tách ra một quãng thời gian, chờ hắn lên ngôi lại trở về tìm hắn?
Nhưng như vậy thì có hiềm nghi không có tim không có phổi ngồi mát ăn bát vàng, luôn cảm thấy vẫn khó thoát khỏi cái chết.
Lệ Tiêu nghiêng đầu nhìn ái nhân một bên xới đất một bên khổ đại cừu thâm, đuôi lông mày hơi cong lên: "Căn cứ hiểu biết của bản vương, nếu muốn sang năm tu thành chính quả, hiện tại nên nỗ lực."
Hắn hỏi: "Tụng nhi nghĩ như thế nào?"
Tống Tụng ném cuốc đi, lòng bàn tay chà chà trên người, nhìn Lệ Tiêu nói: "Anh hùng sở kiến lược đồng."(*)
(Nghĩa là quan điểm của anh hùng về cơ bản giống nhau – Baidu)
Tác giả có lời muốn nói:
Lệ Tiêu: Bản vương bỗng nhiên lại đổi ý.
Tụng Tụng: QWQ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.