Khi Lật Hạ đi tới thì cô gái kia đang ngồi trên ghế để chọn nhẫn kim cương, đôi chân dài vắt chéo một cách tự nhiên càng thêm gợi cảm vạn phần.
Cô gái có tính cảnh giác rất cao, Lật Hạ còn chưa tới gần đã quay đầu lại.
Cô đeo một chiếc kính râm lớn che già nửa khuôn mặt, vẻ mặt lãnh đạm.
Lật Hạ nhìn thấy thì thoáng sửng sốt, có cảm giác hình như đã từng gặp qua ở đâu đó nhưng lại không thể nhớ chính xác được, thế là cô liền thu lại suy nghĩ, mỉm cười: "Xin chào!"
Cô gái rũ mắt xuống, bất động thanh sắc liếc nhìn Lật Hạ một lượt từ trên xuống dưới, không quá lạnh lùng nhưng cũng không quá nhiệt tình: "Cô có việc gì sao?"
Lời nói vừa dứt liền cảm nhận được một luồng áp suất thấp đánh tới, đúng là xuất phát từ người đàn ông bên cạnh cô gái nọ.
Vừa mới rời khỏi Nghê Lạc lập tức liền ở cùng một người đàn ông khác, lại còn cả Tôn Triết nữa.
Lật Hạ cắn môi, nghĩ Nghê Lạc đã giúp mình rất nhiều nên càng bất bình thay cho anh. Nhưng nếu lộ liễu quá nhất định sẽ khiến Nghê Lạc khó xử, cho nên liền cất giọng thoải mái nói:
"Lúc nãy tôi có gặp qua hai người, thì ra cô là bạn gái của Tôn Triết nha, thế mà anh ta lại còn giấu. Đúng rồi, anh ta đang ở....." Lật Hạ làm bộ nhìn xung quanh, lại thấy người đàn ông kia thần sắc vẫn lạnh lùng như cũ, lúng túng nói: "Lúc nãy vừa mới gặp, hai người...."
Cô cố ý chần chờ, mục đích vô cùng rõ ràng.
Ngoài ý muốn chính là trên mặt cô gái không có lấy nửa điểm kinh hoảng. Bàn tay đẩy trên mặt quầy thủy tinh, lười biếng xoay ghế đối mặt với Lật Hạ.
Cô gái nghiêng đầu, thản nhiên nhìn Lật Hạ, tựa tiếu phi tiêu nói: "Ohhh~~~~"
Nhìn như đang cười nhưng lại có cảm giác lành lạnh.
Trong khi Lật Hạ còn đang kinh ngạc đã nghe cô gái nọ mở miệng:
"Cô quen nó?"
"Đúng vậy."
"Cô thích nó?"
Lật Há sửng sốt, trong lòng lập tức nghĩ đến Nghê Lạc, đỏ mặt nói: "Không có."
"Thích thì chính là thích." Cô gái căn bản không có để ý đến lời của cô, ánh mắt sâu kín, bắt gặp vẻ xấu hổ của Lật Hạ liền cười khẽ: "Vị tiểu thư này, nếu thích một người thì nên trực tiếp nói ra, không phải sao?"
Dứt lời, giọng nói bỗng trở nên lạnh lẽo: "Nhưng tìm người hắn thích để gây khó dễ thì thực không hay chút nào đâu!"
Lật Hạ nghe xong không hề xấu hổ, mà ngược lại giống như được thức tỉnh.
Đúng vậy, loại chuyện phụ nữ đi gây chuyện với phụ nữ vì đàn ông này thật ấu trĩ. Cô cười nhạt, rốt cuộc hôm nay làm sao vậy chứ? Trong đầu cũng không kịp nghĩ kĩ đã chạy đến đây rồi. Cho dù cô gái này thật sự là như vậy, nhưng đây cũng là chuyện anh tình tôi nguyện, cô có tư cách gì mà xen vào chứ?
Chính mình rung động không nói ra được liền đi tìm người ta gây sự, Lật Hạ ơi Lật Hạ, sao mày có thể hồ đồ như thế chứ?
Cô vừa xấu hổ vừa phiền não, giật giật khóe miệng: "Là tôi không hiểu chuyện."
"Nếu quá rõ ràng một chuyện ngược lại lại khiến con người ta mất đi dũng khí làm chuyện đó. Có gan đến làm khó tôi thì cũng đủ cho cô thổ lộ đến mấy trăm lần rồi." Cô gái chậm rãi nói xong liền quay ghế lại.
Cô ấy cũng không hề nhìn Lật Hạ mà nhìn người đàn ông bên cạnh, thanh âm nhu thuận nói: "A Trạch, em thích cái này."
"Anh cũng thích nó." Giọng nói người đàn ông trầm thấp, tự tay đeo cho cô ấy. Khi nắm tay cô ấy, ánh mắt mờ ám. Cảm nhận được người đàn ông không tức giận, cô quay người nói sát bên tai hắn, thanh âm nhẹ nhàng: "Vậy tính tiền."
Lật Hạ tự nhiên cũng hiểu, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn", cũng không để ý cô gái có nghe thấy hay không liền quay đầu đi thẳng.
Lật Hạ cúi đầu đỏ mặt, hành vi mang chỉ số thông minh thấp như vậy vừa rồi chỉ có một nguyên nhân để giải thích.
Hôm nay mình bị ngu rồi!
Lại nói tiếp, cô gái đó quả thực vô cùng tự tin. Người bình thường nếu bị Lật Hạ chọc phá như vậy thì không nói khẩn trương hay xấu hổ, ít nhất cũng sẽ có loại phản ứng kinh ngạc hoặc biện minh với người bên cạnh chứ!
Đi xuống được một lúc, cô liền gặp người khiến cho mình trở nên ngu ngốc kia.
Cô tâm tư hỗn loạn đang muốn né tránh thì Nghê Lạc đã thấy cô. Nhưng còn chưa kịp nói chuyện, trong tầm mắt liền xuất hiện một cô gái nhỏ chạy lại nhảy lên ôm cổ hắn: "Lạc Lạc nam thần, nhớ anh quá đi à!"
Nghê Lạc đột nhiên bị ôm, vô cùng phiền muộn kéo cô gái xuống đẩy ra: "Liễu Phi Phi, cô muốn chết sao?"
"Không muốn không muốn!" Liễu Phi Phi cười hì hì: "Lạc Lạc nam thần cấm dục đã lâu, tôi đây càng muốn lột xuống quần áo của anh kìa!"
Nghê Lạc liếc nhìn cô ấy một cái, ánh mắt trầm xuống.
Nhưng Liễu Phi lại nhanh chóng chuyển đề tài: "Đúng rồi, nữ vương nhà anh đâu?"
"Cô lại đi làm phiền chị ấy sao? Cẩn thận tôi cho cô ăn đòn đấy!"
"Không tìm nữ vương nữa vậy anh qua đây chơi 3P với tôi nha."
Mí mắt Nghê Lạc giật giật, không khách khí vung nắm đấm về phía mặt Liễu Phi Phi.
"Nữ vương vẫn còn thích tôi lắm! Tiểu tử thối, gọi chị ấy lại đây, tôi không tin không đá chết anh!" Thấy Nghê Lạc thực sự ra tay, Liễu Phi Phi vui vẻ chạy trốn, còn quay đầu lại nói: "Lạc Lạc, yêu thương yêu thương nha~~"
Nghê Lạc im lặng không nói.
Lật Hạ cũng trầm mặc, trong lòng nổi lên tư vị không rõ, giống như là thứ quý giá nhất, trân trọng nhất trong lòng bị người ta tùy ý xem xét vậy, có chút bị tổn thương.
Trong đầu đột nhiên hiện ra gương mặt tươi cười của Lật Thu: "Để chị xem xem, một ngày nào đó hạt dẻ nhỏ nhà chúng ta có người trong lòng, mang người về đây để chị xem xét cho nhé!"
Chị à, giờ em đã có người trong lòng rồi. Em lại...
Nhớ chị!
Nghê Lạc cúi đầu nhìn cô: "Sao cô lại chạy tới đây?"
Lật Hạ ngẩng đầu lên, nở nụ cười rạng rỡ, phản ứng nhanh tiếp lời: "À, Kiều Kiều không thích bác sĩ. Tôi sợ nó phản đối nên muốn mời anh đến gặp nó."
Là nói dối. Tuy có chút bối rối hoang mang nhưng cô cũng rất nhanh kiên định lại: Khó khăn lắm mới có cơ hội sống lại, đương nhiên phải vui vẻ sống cho thoải mái rồi. Nhất định không thể bạc đãi chính mình.
Có thù tất báo, có người thương thì tuyệt đối không buông tay. Mặc kệ kết quả ra sao, có thử một lần cũng chẳng có gì là không tốt.
Cô không biết cảm xúc của Nghê Lạc với mình là gì, nhưng cô biết một điều: là anh thực quan tâm đến Kiều Kiều. Cho nên cô đành ở trong lòng thầm nói: Kiều Kiều, mẹ nhỏ thực xin lỗi con nha.
Nghê Lạc quả nhiên bị lừa, còn cố ý hừ một tiếng: "Biết ngay là thằng nhóc kia sẽ không khiến người khác bớt lo mà."
Lúc Lật Hạ mang theo Nghê Lạc về nhà, không nghĩ đến người nhà Phó gia không ở lại Phó Lam Thương Hạ giải quyết vấn đề mà lại về nhà. Trong nhà còn có khách: là Lang Hiểu và cha hắn.
Lật Hạ không nghĩ mục đích của bọn họ lại là mình, bởi vì ánh mắt bọn họ nhìn cô rất kỳ quái, mà sau khi nhìn thấy Nghê Lạc đứng đằng sau lại có vẻ không ngờ.
Mấy người Phó gia cũng vô cùng kinh ngạc, không biết từ khi nào Lật Hạ lại quen biết với đại nhân vật Nghê Lạc này. Nhất là Phó Ức Lam, ánh mắt cô ta nhìn Lật Hạ như là muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Lật Hạ không để ý đến bọn họ, trực tiếp đi qua phòng khách áp suất thấp. Nghê Lạc với tố chất tâm lý vô cùng tốt cũng chậm rì rì theo sau, hoàn toàn không để ý tới mấy vị trưởng bối trong phòng.
"Hạ Hạ" Phó Hâm Nhân ngữ khí hiếm khi tốt như này, "Con ở trước báo giới nói với mọi người là ta sẽ đem cổ phần công ty giao lại cho con sao?"
Lật Hạ dừng lại, thấy thái độ của ông ta cũng hòa hoãn, nên ngữ điệu cũng không bén nhọn như ngày thường, chậm rãi nói:
"Vâng. Tất cả mọi người đều cho rằng ba là người ham mê phú quý không để ý đến tình thân, chỉ muốn nuốt trọ cổ phần của Lật thị. Con biết ba không phải người như vậy nên không muốn mọi người hiểu lầm ba, nên liền thay ba thanh minh một chút."
Lời này không biết là đang khen hay chê nữa. Nói đến mức thấu tình đạt lý như vậy, khiến ông ta không thể phản bác câu nào.
Phó Hâm Nhân cảm thấy từ sau khi tỉnh lại, mỗi lần cùng Lật Hạ nói chuyện đều khiến ông ta vô cùng đau đầu.
Lam Hân ở bên cạnh nghe vậy liền mỉm cười: "Lật Hạ à, gia đình chúng ta đã bàn bạc rồi, cổ phần Lật thị có thể cho con."
"Gia đình các người?" Lật Hạ sâu kín nói, một câu khiến cho cả Lam Hân và Lam Ngọc thay đổi sắc mặt. Cô đương nhiên không cần mang ơn Lam Hân. Cổ phần công ty vốn chính là của cô, không trả không được.
Lam Hân không ngờ Lật Hạ không những không cảm kích mà còn còn cắn ngược lại một cái kích thích bà ta khiến bà ta nghẹn lại. Vừa muốn nói chuyện Phó Hâm Nhân lại lên tiếng:
"Nhưng ta nghĩ bây giờ còn còn chưa có năng lực để quản lí Lật thị đâu."
Lật Hạ nhìn thoáng qua mấy người trên sofa, hỏi: "Thế nên?"
Phó Hâm Nhân ho khan vài tiếng: "Ta thấy con cũng không còn nhỏ nữa, lại không có bạn trai nên muốn giới thiệu cho con một chút. Hôm nay gặp mặt qua, cha mẹ hai bên đều hết sức hài lòng." Cuối cùng còn thành khẩn thêm một câu, "Ta cũng không thể để cho Lật thị của mẹ con gặp chút chuyện gì, cho nên, ta đồng ý đem cổ phần công ty tặng cho con, coi như đồ cưới. Có bọn họ giúp đỡ con, ta càng thêm yên tâm."
Lật Hạ cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ nói một câu: "Ba à, mỗi khi con nghĩ ba rốt cuộc có thể cặn bã đến mức nào, ba lại cho con thấy một giới hạn mới."
Cô thẳng thắn nói ông ta như vậy trước mặt khách khứa, khiến ông ta mất hết mặt mũi, suýt chút nữa thì phá bỏ mặt nạ người cha tốt.
Lật Hạ hừ lạnh một tiếng: "Ba hiện tại mới quan tâm đến sự nghiệp của mẹ con sao? Thật là ngạc nhiên nha. Con đoán, Lang gia đã đưa ra một mức sính lễ không nhỏ phải không?"
Người nhà Phó gia không nói nhưng ba Lang lại cười: "Hạ Hạ yên tâm, ta sẽ cho con một phần cổ phần Lang thị xứng đáng mà."
Lật Hạ gật gật đầu nhìn Phó Hâm Nhân: "Cho nên nghĩa là Lật thị của con sẽ bị Lang gia nắm lấy, còn ba thì cần bán con gái để phát triển Phó Lam thương hạ, có phải không?"
Phó Hâm Nhân giận giữ nhíu mày, sắc mặt khó coi, giọng nói càng thêm nghiêm khắc: "Lật Hạ, sao con cứ luôn không phân biệt tốt xấu như vậy chứ? Ta chỉ muốn tốt cho con, mà con lại biến nó thành chuyện khó nghe như vậy. Con....."
"Làm chuyện xấu còn muốn nghe lời hay?" Lật Hạ đột nhiên ngắt lời, thần sắc nghiêm nghị: "Bán con gái còn muốn lập đền thờ?"
Phó Hâm Nhân vốn muốn dùng chút hình tượng người ba để áp chế Lật Hạ, không nghĩ tới lại phản tác dụng. Hắn nói một Lật Hạ đáp trả mười, câu nào câu nấy đều mang đầy sự châm biếm.
"Bác Lang tuy rằng bụng dạ khó lường, muốn thâu tóm Lật thị, nhưng cũng còn biết thu phục lòng người còn đem cổ phần Lang gia ra để đổi. Còn ba thì sao? Ba lại còn đi khen ngược. Bán đi con gái và tài sản của vợ cũ để đổi lấy vinh hoa phú quý cho mình. Tới bây giờ lại còn muốn lợi dụng đồ của mẹ con. Ba đời này thử một lần không dựa vào phụ nữ xem nào! Lại còn không biết xấu hổ tổ chức lễ mừng mười năm? Rõ ràng là cả đời!"
Ba Lang đen mặt.
"Vô liêm sỉ!" Phó Hâm Nhân tức giận đứng bật dậy, không nhịn được hướng về phía cô giơ tay lên. Trong mắt Lật Hạ hung quang chợt lóe, lập tức đi đến đỡ đòn, lạnh lùng nói: "Ba đánh đi!"
Phó Hâm Nhân thấy ánh mắt đột nhiên khát máu của cô, có cảm giác như thấy quỷ, trong phút chốc không thể xuống tay được.
Phó Ức Lam thấy vậy vội vã chạy lại, ôm chặt Lật Hạ giả mù sa mưa: "Lật Hạ, ba chỉ là muốn tốt cho chị, chị đừng làm ba giận nữa được không? Từ khi chị trở về trong nhà vẫn luôn gà bay chó sủa, chị sao không thể yên tĩnh một chút chứ?"
Cô ta nói nằng ôn nhu uyển chuyển, trong lòng thầm nghĩ hôm nay Nghê Lạc ở đây, nhất định phải khiến anh chú ý đến mình, để anh thấy được chênh lệch giữa mình và Lật Hạ.
Lật Hạ quay đầu lại, âm trầm nhìn Phó Ức Lam gằn từng chữ: "Cô còn dám ở trước mặt tôi đóng kịch ư? Có tin tôi đánh chết cô ngay tại đây không?"
Lời này vừa thốt ra khiến Phó Hâm Nhân hoàn toàn nổi giận, Phó Ức Lam dùng dư quang nhìn thấy ba hạ tay xuống, trong lòng lập tức nở hoa.
Lật Hạ cũng cảm thấy bàn tay ba mình vung xuống mang theo tiếng gió đang hướng về phía mặt mình.
Cô không muốn tránh. Đây gọi là đau dài không bằng đau ngắn, cứ thế một tát tát xuống, triệt để chấm dứt mọi tình cảm. Nhưng trong nháy mắt một bàn tay hữu lực bắt được cô, sau đó cô liền tiến vào một vòm ngực xa lạ mà ấm áp.
Lật Hạ ngẩn ra.
Bàn tay kia không đánh tới cô, mà lúc nãy do Phó Ức Lam vẫn luôn nắm tay cô, kết quả liền bị kéo đến.
Một cái tát vang vọng khắp cả phòng khách, thanh thúy mà chói tai, thẳng ở trên mặt Phó Ức Lam.....