Báo Thù Tình Nhân

Chương 1:




6 giờ sáng, phòng ngủ một mảnh trầm tĩnh.
Ánh rạng đông lặng lẽ xuyên qua hai bên mành rèm tiến vào căn phòng, đem sức sống của một ngày mới tràn ngập không gian yên lặng.
Ổ chăn trên giường hơi hơi hở ra, sàn nhà bốn phía có đến một nửa là đống báo chí cùng tiểu thuyết thịnh hành đang lật dở,ngoài ra còn có một cái mặt nạ dưỡng da cùng một lọ thủy tinh trong suốt nằm ngang.
Trên chiếc bàn trang điểm cạnh giường, đồng hồ báo thức thong thả tiêu sái từng giây từng phút, không chút vội vã phát ra âm thanh tí tách nho nhỏ.
Chỗ hở trong chăn đột nhiên giật mình, cánh tay mảnh khảnh vươn ra đặt lên tấm drap trải giường làm cho nguyên bản gương mặt đang bị che khuất hiển lộ…
Đó là…… Ân, nên hình dung như thế nào đâu?
Bình thường, đáng yêu, mềm mại……
Ân, nói thật là khuôn mặt không có ấn tượng, chỉ là có đáng yêu mềm mại, nhưng nếu nói thẳng thì … thực bình thường.
Ngũ quan bình thường, màu da bình thường, mái tóc(nguyên văn: phác chất) bình thường, liền ngay cả cổ áo hé ra, xuân sắc như ẩn như hiện bên trong cũng bình thường làm cho người ta bình tâm tĩnh khí, một chút huyết mạch xúc động dâng trào đều không có.
Tên cô gái này là Văn Dĩ An, năm nay hai mươi sáu tuổi, diện mạo bình thường, dáng người thuộc loại hình tinh tế, bộ ngực không nổi bật. Công việc bình thường cùng con người cô không khác gì nhau, nguyện vọng cũng thực bình thường, đó là sau khi kết hôn,cô mong có thể ở nhà chăm chồng dạy con, hoàn thành chức năng của một bà chủ gia đình.
Cô là một trợ lý nghiệp vụ, công tác bình thường không phải đánh hóa đơn thì chính là sửa sang lại văn kiện, hoặc hỗ trợ làm người chạy chân mua đồ uống tiện lợi.
Tuy nói cô làm việc không có gì to tát cho lắm, nhưng là tính tình hảo hảo cùng năng lực công tác chỉnh tề mau lẹ nên rất được đồng nghiệp hoan nghênh. Hơn nữa cô lại có một tay hảo trù nghệ khiến ai ăn rồi đều khen không dứt miệng, cho nên nhóm đồng nghiệp khi không có việc gì vẫn gọi cô ra ngoài ăn, cho cô là người chủ trù, tần suất là từ 1 đến 2 lần trong một tháng.
Nói tóm lại, cô là một nữ nhân hai mươi sáu tuổi diện mạo bình thường, nấu ăn giỏi, giấc mộng lớn nhất chính là có thể gả cho một nam nhân yêu mình, sau đó ngoan ngoãn ở nhà làm phận sự của bà chủ gia đình, cho nên tất cả các công việc một bà chủ gia đình nên có cô đều nắm được nhuần nhuyễn.
Đồng hồ nhỏ trên bàn tích tắc từng giây, kim đồng hồ đi đến vị trí số 7, mà kim phút đứng ở số mười hai, cách thời điểm báo thức 10 phút đồng hồ.
Phòng ngủ vẫn là một mảnh trầm tĩnh, ánh rạng đông từ ngoài cửa sổ tiến vào phòng so với lúc trước càng thêm sáng rực.
Tí tách, kim giây không ngừng vòng quanh chuyển động, mà kim phút vẫn hết sức thong thả ghi lại số lần kim giây xoay quanh nó.
Kim phút rốt cục chậm rãi chuyển qua vị trí số 5, cách thời gian chuông reo là 5 phút.
Đột nhiên trong lúc đó, thiên hạ trên giường vốn đang ngủ say lại như bị kinh hách gì đó mà mở bừng hai mắt.
Đôi mắt vừa tròn vừa sáng tràn đầy linh khí làm khuôn mặt nguyên bản bình thường đã thêm chút ấn tượng. Đương nhiên, giờ phút này nếu trên mặt cô lộ ra không phải vẻ mặt kinh sợ thì sẽ đẹp hơn.
Văn Dĩ An mỏi mệt ngồi dậy, đem mấy lọn tóc chấm vai dính trên mặt dỡ xuống, sau đó vô lực thở dài một hơi.
Cô lại mơ thấy anh ta, lần này… Ân,là lần thứ 150 đi? Hay nói cách khác, cơ hồ cứ cách một ngày cô lại nằm mơ thấy người đàn ông này.
Tên của anh ta là Phạm Đằng, đã muốn từ trong thế giới mộng xuất hiện ở thế giới thực của cô.
Thời điểm cô lần đầu tiên nhìn thấy anh ta – người trong mộng chính là ở sân bay quốc tế, anh mặt không chút thay đổi tiêu sái đứng im,ánh mắt lãnh khốc vô tình.
Ngay lúc đó cô đương nhiên không biết anh là ai, càng không biết tên của anh, chỉ biết là anh tuy rằng bộ dạng rất tuấn tú lại có dáng người hảo model, nhưng toàn thân lại phát ra hơi thở lãnh liệt khiến cho người ta không dám tới gần.
Thời gian kế tiếp đại khái khoảng ba tháng đi, cô tựa như khống chế không được chính mình mơ về anh, không ngừng tiên đoán trong mộng về cuộc sống của anh, bao gồm anh hỉ nộ ái ố, bao gồm cả… kế hoạch anh tiếp cận cô như thế nào.
Kế hoạch tiếp cận cô?
Đúng vậy, ba tháng sau khi cô liên tục mộng thấy anh, anh rốt cục xuất hiện trước mặt cô, hơn nữa còn lấy dáng điệu không giống trong mộng, nhiệt tình mà cuồng dã đối cô nhất kiến chung tình, sau đó trước con mắt của mọi người bắt đầu triển khai theo đuổi cô.
Anh có một công ty mậu dịch riêng, tuy rằng quy mô không lớn, nhưng tương đối có tiền đồ, anh còn hứa cho cô đảm nhiệm chức vụ trong "Uy thịnh xí nghiệp" mà rất nhiều người thèm muốn.(Chỗ này chém một tý)
Giá trị con người anh không chỉ có bất phàm mà còn tăng giá từng ngày.
Không chỉ có giá trị cao mà còn có bề ngoài tuấn tú, Phạm Đằng có thể nói là ứng cử viên sáng giá(nguyên: sí thủ khả nóng) cho danh hiệu người đàn ông độc thân hoàng kim,thế nhưng anh lại nhìn trúng cô,một người con gái diện mạo bình thường.
Tựa như người ta nói với cô, cô hẳn là rất cao hứng, hẳn là hảo hảo nắm chắc cơ hội này bắt lấy anh ‘kim quy tế’ hiếm có này mới đúng.
Nhưng năng lực dự đoán của cô lại nói cho cô biết, anh căn bản là không phải thật tình thích cô, tiếp cận cô là có rắp tâm khác, hơn nữa còn vì báo thù, cái này bảo cô như thế nào tiếp nhận anh đây?
Tuy rằng cô đến bây giờ còn không biết nguyên nhân chân chính anh hận mình, bất quá anh thật là có kế hoạch tiếp cận cô, theo đuổi cô, mà thời điểm ở một mình, anh lại âm trầm cười lạnh nâng chén chúc mừng chính mình lại hướng mục tiêu,rảo bước tiến lên.
Chuyện anh hận cô đã sớm biểu lộ trên mặt, điểm này làm cho cô mỗi lần nằm mộng đều khổ sở đến đau lòng không thôi.
Bởi vì cô cho dù biết rõ anh căn bản không thương mình, tiếp cận mình, lấy lòng mình, sủng ái mình mục đích hoàn toàn là vì muốn đả thương cô, vậy mà cô còn như thiêu thân lao đầu vào lửa, ngu xuẩn yêu thương anh.
Cô thật là ngốc, đúng không?
Bất quá một nghìn lần rủa oán cũng không thay đổi được tình cảm của cô, hiện tại điều duy nhất cô có thể làm là chờ đợi…… Hoặc là nên là mơ ước đầu bên kia sợi dây tơ hồng là có thực,không nên suy nghĩ nữa…(S: Chỗ này ta chém tý)
Từ Dụ Đình đến Thịnh Tá Ngự rồi Cẩn Ương, lại đến gần đây nhất là Vũ Tiệp, bọn họ từng người từng người đều được viên mãn với các nam nhân trong mộng, tỉ lệ có thể nói là một trăm phần trăm, nói cách khác cô cùng Phạm Đằng vẫn có thể bạch đầu giai lão, không phải sao?
Cho nên cô quyết định đánh cuộc một lần tương lai chính mình, đánh cuộc một lần vào vận mệnh đầu bên kia tơ hồng–
Cô quyết định đáp ứng lời cầu hôn và gả cho anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.