Báo Thù Tình Nhân

Chương 11:




Bọn họ mặc dù không có mở miệng nói chuyện, nhưng không khí dường như đã có ánh lửa bắn ra bốn phía, cảm nhận được sóng ngầm mãnh liệt, làm cho Winny – người được thuê không tự nhiên nhẹ nhàng cử động thân hình.
Nhìn chằm chằm Văn Dĩ An, Phạm Đằng rốt cục thong thả đánh vỡ trầm mặc, ác ý mở miệng. "Cô lúc trước không phải nói muốn đích thân nói lời cảm tạ với người đàn bà của tôi sao, cám ơn cô ấy hầu hạ thể xác và tinh thần chồng cô được sung sướng sao? Hiện tại tôi đem người mang về đến rồi, cô nói đi." Anh đem Winny lên phía trước từng bước.
Văn Dĩ An đem ánh mắt chuyển qua cô gái trong lòng anh, trầm tĩnh trên nét mặt có loại uy hách khí thế lạ thường, làm Winny không tự chủ được hơi hơi phát cương.
Đột nhiên, bên hông cô căng thẳng, kim chủ không tiếng động cảnh cáo cô nhập vai diễn cho tốt.
"Ai nha, chị cả, chị trăm ngàn lần không cần khách khí với em, như vậy em sẽ ngượng ngùng." Winny ha ha cười, da mặt dày lập luận sắc sảo.
Văn Dĩ An mặt không chút thay đổi đem ánh mắt quay lại Phạm Đằng. "Cô ta bảo tôi không cần khách khí." Cô nói với anh.
Phạm Đằng không tự chủ được cắn chặt khớp hàm dưới, huyệt thái dương vì phẫn nộ mà ẩn ẩn đau nhức. Con ngươi đen láy nhìn thẳng cô, muốn nhìn rõ cảm xúc dưới lớp mặt nạ của cô, bất quá cô che giấu thật giỏi.
"Thân ái, em không cần khách khí như vậy, cô ta vốn nên chỉ cần nói lời cảm tạ, bởi vì em đã làm hết không ít nghĩa vụ của một người vợ phải làm, tỷ như mỗi lần đều ở trên giường hầu hạ thể xác và tinh thần anh thoải mái." Anh đột nhiên cúi đầu, ở trước mặt cô ôn nhu hôn môi Winny.
Văn Dĩ An tâm đột nhiên nhanh thu một chút, không phải vì ngôn từ anh đả thương người hoặc hành vi hôn môi người khác, mà là vì ngữ khí ôn nhu cùng thanh âm kia.
Trước khi kết hôn anh luôn luôn đều dùng loại ngữ khí này cùng cô nói chuyện, ôn nhu, che chở lại ẩn hàm vô tận sủng ái. Mà nay cô muốn nghe lại thanh âm ấy thì phải chờ thời điểm anh che chở cho người khác mới có thể nghe thấy. Rất đáng buồn, đúng không?
Đau lòng tăng thêm làm cho cô cơ hồ sắp chống đỡ không nổi nữa.
Cô không thể để cho anh ta thấy yếu ớt cùng đau lòng của mình, bởi vì nó sẽ chỉ khiến anh ta càng tổn thương cô mà thôi, sẽ không thể kéo được một tia mềm lòng, bởi vì tra tấn cô, thương tổn cô là mục đích anh cưới cô mà?
"Nếu anh không có việc gì, tôi muốn trở về phòng nghỉ ngơi." Cô đột nhiên xoay người nói.
"Chờ một chút. Từ hôm nay trở đi, Winny muốn sống ở đây cùng tôi." Anh nói vọng đằng sau lưng cô
Văn Dĩ An nghĩ chính mình nghe lầm, liền dừng cước bộ quay đầu nhìn anh.
"Anh vừa mới nói cái gì?" Cô hỏi.
"Tôi nói Winny từ đêm nay bắt đầu ở lại nơi này." Anh nhìn cô, mơ hồ nghe thấy thanh âm mặt nạ của cô tan vỡ.
Lời của anh làm thân thể Văn Dĩ An không tự chủ lung lay một chút, sắc mặt dần dần chuyển sang trắng bệch.
"Ở lại đây là ý tứ gì?" Cô trừng mắt nhẹ giọng hỏi.
Phạm Đằng nhẹ nhàng gợi lên khóe môi, mỉm cười đắc ý.
Rốt cục anh cũng thấy cô bên trong vẻ mặt bình tĩnh, im lặng? Tốt lắm.
"Ý tứ chính là cô về sau chuẩn bị ba bữa thì chớ quên nấu một phần cho cô ấy, còn có, Winny có thói quen mỗi buổi sáng uống một cốc nước ép táo, cô phải nhớ mà chuẩn bị." Anh thoải mái dặn dò, sau đó cúi đầu mỉm cười.
Winny cũng tươi cười hạnh phúc, hai người thoạt nhìn chính là một đôi vợ chồng ân ái tuyệt thế.
Văn Dĩ An tâm đau đến nói không nên lời nói, chỉ cảm thấy lỗ nhỏ bị kim châm trong lòng tựa hồ trong nháy mắt rách toạc, từng giọt máu tích tụ nhanh chóng bao phủ lý trí cùng bình tĩnh của cô.
Anh làm sao có thể đối đãi với cô như vậy, cho dù ngoại tình bên ngòai, thế nhưng còn mang tình nhân về nhà muốn cô hầu hạ! Anh sao có thể đối xử như vậy với cô?
"Còn có chuyện gì nữa không?" Cô đột nhiên nghe thấy chính mình mở miệng nói.
"Cái gì?" Anh như là không có nghe rõ liền ngẩng đầu hỏi.
"Trừ bỏ mỗi ngày buổi sáng muốn uống một ly nước ép táo, cơm trưa xong cần ăn hoa quả gì, bữa tối ăn khuya, điểm tâm cần chuẩn bị gì? Anh sao không một lần dặn dò cho rõ rang đi?" Cô khiêu khích.
Không nghĩ tới cô phản kích, Phạm Đằng cảm thấy hứng thú mỉm cười.
"Cô không nói tôi thiếu chút nữa liền quên." Anh mỉm cười, sau đó cúi đầu ôn nhu hỏi Winny. "Em yêu, trừ bỏ táo, nho, anh đào, dưa (nguyên văn: ha mật qua ngoại,chả biết chém đúng không), em còn thích ăn hoa quả gì không? Đừng khách khí, mặc kệ khi nào muốn ăn cái gì, em chỉ cần nói một tiếng với cô ấy là được, cô ấy sẽ đi mua cho em ăn."
"Có thể chứ?" Winny mặt mày hớn hở hỏi.
"Đương nhiên." Phạm Đằng không chút do dự đáp, trên mặt lộ vẻ sủng ái. "Em nói đúng không? Cô vợ tận tâm hết bổn phận của tôi." Anh ngẩng đầu nhìn Văn Dĩ An, khóe miệng khẽ hất lên.
Văn Dĩ An im lặng xoay người bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.