Báo Thù Tình Nhân

Chương 6:




Bắt đầu từ hôm đó, Phạm Đằng luôn dùng ngôn ngữ có lực sát thương lớn nói với cô.
Mỗi câu nói đều hết sức trào phúng, tựa hồ như chưa thấy cô rơi lệ thương tâm liền tuyệt không dừng tay.
Anh châm chọc diện mạo của cô, châm chọc đầu cô là loại trống rỗng, châm chọc cô biết rõ anh không thương cô nhưng vẫn mặt dày tìm mọi biện pháp lấy lòng anh, châm chọc cô không biết xấu hổ.
Về phần cô vì cái nhà này mà làm hết thảy, anh lại nói cô nhiều lắm chỉ có thể xem như một ô sin — không, thậm chí còn không bằng ô sin, bởi vì anh nhìn ô sin không muốn phun, nhìn đến cô lại ghê tởm phát phun.( S: Em bắt đầu ghét anh rồi đấy…)
Nhưng mà ngay cả đối mặt với ác ý phê bình cùng khiêu khích như vậy, Văn Dĩ An thủy chung dĩ bất biến ứng vạn biến bình tĩnh chống đỡ, chưa bao giờ ở trước mặt anh lộ ra nội tâm yếu ớt kia.
Vì thế, anh gần như bị chọc tức, bốn ngày trước nổi giận đùng đùng rời nhà,sau đó không thấy quay lại.(S: Này, chị bán nhà đi, cái nhà này cũng được khối tiền … An: thế tôi ở đâu?….. S: Đi kiếm ông bố khác cho con mình … An: Tôi còn chưa có mà:">
Văn Dĩ An ngồi ở trước cửa sổ, u buồn nhìn lá rụng ngoài sân. Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái…… Thẳng đến khi sắc trời dần dần tối xuống, tầm mắt trở nên mơ hồ không rõ mới thôi đếm.
Trời lại tối sao? Một ngày đã trôi qua? Hôm nay đã là ngày thứ tư, đêm nay anh có về nhà không?
Cô khẽ thở dài lắc lắc đầu, sau đó tự giễu cười khổ.
Kỳ thật đối với cô mà nói, anh không trở về nhà lại là một chuyện tốt, ít nhất cô sẽ không bị anh châm chọc khiêu khích mà đau lòng, có thể thả lỏng bản thân, không cần giả ngây giả ngô đối phó với sự nhẫn tâm tuyệt tình của anh.
Bất quá nói thì nói vậy, anh mấy ngày liền chưa về vẫn làm cô có chút thất thần, mỗi ngày cô đơn, trống rỗng, ngay cả nói chuyện, ăn cơm cũng không có khí lực.
Nguyên lai trải qua gần một tháng bị anh đối xử tàn nhẫn, thế nhưng không có mài mòn một tia tình yêu của cô dành cho anh mà ngược lại còn tăng thêm gấp nhiều lần. Cô nha, có lẽ trời sinh là người cuồng ngược rồi.
Văn Dĩ An cười cười, đứng dậy bật đèn phòng khách, sau đó xoay người đi vào phòng bếp nấu bữa tối cho chính mình.
Cô thủy chung không quên ăn no ngủ say là cơ bản trước khi bước vào cuộc chiến, mặc kệ chính mình không thèm ăn, cô vẫn là hảo hảo nấu vài món bắt buộc bản thân phải ăn nó, tích trữ tinh lực chiến đấu.
Mấy ngày liền vì chờ anh về nhà, cô hoàn toàn không bước chân ra ngoài, cho nên đồ ăn trong tủ lạnh cũng không còn là bao.
Nhìn lại nguyên liệu, có thịt hun khói, cà rốt, ớt xanh, cà chua, đậu nành……
Vừa hay có thể nấu một bát mỳ Ý tuyệt hảo.
Mỳ Ý là món anh yêu nhất, cho nên lúc trước đi siêu thị,cô mới có thể bất tri bất giác chọn nguyên liệu làm mỳ Ý, chính là không nghĩ tới……
Quên đi, Văn Dĩ An hít sâu, dù sao cô cũng rất thích ăn mỳ Ý, không có đạo lý nào mỗi lần làm mỳ Ý đều là dành cho anh,đúng không? Cô thân thủ đem nguyên liệu lấy hết ra, quyết định làm một tô mỳ Ý cà chua ớt xanh cho chính cô ăn.
Đem một phần mỳ bỏ vào trần, sau đó cắt cà chua cùng ớt xanh thành từng khối nhỏ, thịt hun khói cắt miếng, cà rốt thái chỉ. Xem lại độ cứng mềm của mì, cô liền vớt ra cho ráo nước.
Tiếp theo là trộn lẫn sao.
Cô đem dầu ô liu rót vào chảo nóng, sau đó bỏ chút thịt hun khói, cà rốt xào thơm, lại thêm cà chua, ớt xanh cùng một ít tương hồng,đảo đi đảo lại trong chốc lát mới đổ mì vào, sau đó nêm gia vị. Một lúc sau, món mỳ Ý tuyệt hảo đã hoàn thành.
Cô dọn dẹp phòng bếp, sau đó bưng mỳ tới phòng ăn ngồi, đang chuẩn bị muốn ăn thì phòng khách lại vang lên thanh âm mở cửa, Phạm Đằng bốn ngày nay không thấy đột nhiên đẩy cửa đi vào.
Cửa vừa được đẩy ra, một trận mùi hương anh thích nhất xộc thẳng vào mũi, gợi lên cơn thèm ăn của anh, làm cho cái bụng nhất thời kêu vang đòi được lấp đầy.
Phạm Đằng theo trực giác ngẩng đầu tìm kiếm nơi phát ra mùi hương. Chính là vì sao ánh mắt sau khi cùng cô giằng co, liền mạc danh kỳ diệu không dứt ra nổi?
Bộ dáng của cô thoạt nhìn so với trước khi anh rời nhà tựa hồ không có gì thay đổi, tinh thần vẫn no đủ, khí sắc hồng nhuận, một chút cảm giác nản lòng đều không có, hơn nữa còn rất xinh đẹp.
Từ trước tới nay anh biết bộ dáng cô thực bình thường, tuyệt đối không phải dạng phụ nữ liếc mắt một cái là yêu. Nhưng nếu bỏ thù hận sang một bên, anh phải thừa nhận cô cũng thuộc loại dễ nhìn, hơn nữa càng nhìn càng có vị nha.
Bề ngoài tuy bình thường, nhưng gương mặt luôn ấm áp tươi cười, đồng mâu long lanh hắc bạch phân minh(lòng đen lòng trắng của con ngươi rõ ràng), hơn nữa tay nghề nấu ăn không tồi làm con người cô có điểm hấp dẫn.
Có người nói, con gái khi yêu là đẹp nhất.
Những lời này anh đã được thể nghiệm trong suốt một năm rồi, bất quá thời khắc anh cảm thấy cô đẹp nhất vẫn là khi cô mặc chiếc váy cưới vì anh. Lúc ấy nhìn cô, thiếu chút nữa anh hy vọng tên cô không phải Văn Dĩ An; mẹ anh cũng không phải buồn bực, cả đời hận người đàn bà ấy cho đến lúc chết.
Anh thừa nhận anh có động tâm với cô một chút, nhưng tuyệt đối không phải yêu, anh tuyệt đối sẽ không yêu con gái của kẻ thù, không cho phép, anh thề với trời.(S: Nhớ đấy…)
"Em không phải nói trước khi chúng ta ly hôn sẽ hảo hảo làm bổn phận của một người vợ sao? Nhìn thấy tôi trở về, sao em không đứng dậy lấy dép cho tôi?" Anh đứng ở trước cửa khép hờ hai mắt, sau đó châm chọc khiêu khích mở miệng.
Vừa về liền khẩn cấp muốn tìm cô phiền toái à? Văn Dĩ An suy đoán, nhưng ngoài ý muốn phát hiện tâm tình cô giờ phút này đang rất khoái trá.
Cô nhớ anh, không chỉ tưởng nhớ thân ảnh anh mà còn nhớ thanh âm của anh, cho dù thanh âm kia mang theo trào phúng ác liệt, cô cũng vẫn hoan nghênh. Nguyên lai cô muốn anh hơn cả cô nghĩ rồi.
Bởi vì tâm tình khoái trá, miệng cô không tự chủ được khẽ nhếch lên, sau đó cầm đôi dép lê đem đến đặt dưới chân anh.
"Chồng yêu, cần em giúp anh cởi giày không?" Cô mỉm cười hỏi, một bộ hiền thê lương mẫu.
"Không cần." Phạm Đằng trừng mắt nhìn cô trong chốc lát, đột nhiên thô thanh nói.
Không biết vì sao, mỗi lần anh mở miệng châm chọc cô, cuối cùng người bị tức giận lại luôn là chính mình.
Chẳng lẽ, cô thật sự một chút nóng nảy đều không có? Bằng không, mặc kệ anh nói cái gì, làm cái gì, cô vẫn có thể bình tĩnh hoặc mỉm cười chống đỡ? Thật sự là tức chết anh a!
"Anh ăn bữa tối chưa? Tuy rằng em không biết anh hôm nay trở về, cho nên không nấu phần của anh. Bất quá nếu anh đói thì ăn tô mỳ trên bàn trước, em sẽ làm thêm một phần nữa cho em là được." Cô nói.
"Không cần!" Anh bị cô làm tức nghẹn đầy cổ, làm gì còn có khẩu vị nữa?!
"Nha, em ăn vậy." Nói xong cô lập tức xoay người, ngồi xuống cầm lấy dĩa ăn khò khè sụp soạp khoái trá ăn mỳ.
Phạm Đằng cánh mũi phập phồng, tức giận đến thiếu chút nữa phát bệnh tim.
Mùi thơm của bát mỳ Ý không ngừng lởn vởn bên chóp mũi, tướng ăn hạnh phúc của cô thật chói mắt, mà thanh âm cô ăn mỳ lại không dứt bên tai……
Trời ạ, cô không phải người Nhật Bản, ăn mỳ có tất yếu lớn tiếng như vậy không? Hơn nữa cái cô ăn là mỳ Ý nha!
Cô ta nhất định là cố ý,thực đáng giận!
Dùng sức hít vào, nguyên bản chính là muốn giảm bớt tâm tình hờn dỗi, không ngờ ngược lại hít vào càng nhiều hương thơm mỹ vị.
Lần đầu tiên trong cuộc đời anh tức giận muốn thét chói tai, nhưng là thân phận của anh không cho phép anh làm như vậy.
Cho nên anh nhanh chóng tiêu sái trở về phòng, dùng sức đóng sầm một cái, sau đó lại dùng lực đá giường.
A, thật sự là tức chết anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.